Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 43: Đồng Châu Trĩ Tử Xuân Dung Sầu




Tận thế đến hay sao. Tôi thấy như mình đi trộm nhà ai đó, bị Lăng Tiêu lôi đi chạy như điên, đằng sau có chó rượt, phía trước mặt có một chiếc xe chặn đầu lại.

Phải mà xe của Lâm Hoành Vũ không có giấy phép, chứ nếu như xóa bảng số xe của hắn ra, xem như sẽ hợp lại tạo thành chữ thập trên cái thiệp mừng trăm năm, vậy là chuẩn.

“Sao mà anh Hoành Vũ cũng đến đây”. Lăng Tiêu quay đầu lại hô lên.”Mấy người định làm gì”

“Để làm gì hả, đệt, cướp ngục”. Tôi hơi cáu.

Thấy hai người chúng tôi đã chạy đến, Từ Tiếu Thiên mở cửa xe, đưa đầu ra, giật mình nhìn tôi.”Dễ dàng quá chừng đi, mày cướp được người ra luôn à?”

“Đó chẳng qua là mày không biết ai đã ra tay gạo xay thành cám thôi”.Tôi cũng lười giải thích chuyện Lăng Tiêu làm sao đi ra được, chém gió một câu cho trôi chảy, nhấc chân chuẩn bị lên xe.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn lại nhà mình, đột nhiên đẩy mạnh lên lưng tôi một phát, tôi xém đứng không vững, thiếu chút nữa quỳ gối trước mặt Từ Tiếu Thiên.

“Ai cha, không cần hành lễ như vậy…”. Từ Tiếu Thiên kéo tôi dậy

“Móa…”. Tôi quay đầu lại định mắng, bị Lăng Tiêu cắt ngang, anh vừa đẩy tôi vào xe vừa chen lên.

“Bố tôi, bố tôi”. Anh vỗ vỗ vai Lâm Hoành Vũ.”Lái xe đi”

Lâm Hoành Vũ không đợi Lăng Tiêu đóng xong cửa xe đã quay xe về cửa khu biệt thự. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông chạy ra đến đường, thấy xe của chúng tôi chạy đi rồi, đành trở về, lôi điện thoại ra.

“Chắc ổng không nhìn thấy biển số xe ông ha”. Tôi có hơi lo lắng.

“Thấy thì thấy, bằng mua, xe thuê, thích thì cứ tìm”. Lâm Hoành Vũ chẳng mấy quan tâm, quay đầu nhìn Lăng Tiêu.”Đi đâu?”

“Tùy anh”.Xe lái ra khỏi khu biệt thự, Lăng Tiêu thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế, tay nhéo lên đùi tôi một cái, xong lại kéo tay tôi qua nắm lấy.”Tìm đại chỗ nào cho chúng tôi xuống đi”

“Hai cậu không định tính đến chuyện đưa nhau đi trốn chứ?”. Lâm Hoành Vũ lái mấy vòng trên đường, dừng lại bên con đường nhỏ.

Lăng Tiêu mở cửa xe đi xuống, tôi cũng theo sau.

“Cái kia…”.Từ Tiếu Thiên chống tay lên cửa xe nhìn Lăng Tiêu.

“Anh biết”. Lăng Tiêu cười cười, vỗ một cái lên cửa sổ xe, ý bảo Lâm Hoành Vũ cứ lái xe đi.

Tôi với Lăng Tiêu tìm một hàng bán đồ nướng bên bờ sông mà ngồi xuống, mặt đối mặt cả buổi không nói câu nào, rồi anh lên tiếng.”Thương tích còn chưa lành”

“Hả?”. Tôi sửng sốt một hồi, theo bản năng liếc nhìn sang cánh tay, dấu bầm tím vẫn còn sót lại một chút.”Đỡ hơn nhiều rồi, nhìn chẳng đến nổi”

Lăng Tiêu nhấp một hớp bia, lẳng lặng nhìn tôi, tôi có thể cảm giác được tầm mắt của anh, quét từ trên người tôi đến xuống dưới.

“Làm gì đó?”. Tôi hỏi anh, bỏ một mẩu mực nướng vào miệng.

“Vì sao lại không nói việc này cho anh biết?”. Lăng Tiêu chỉ tay vào đầu gối tôi, vết trầy này là ngoại thương duy nhất ở lần bị đánh kia, cọ xuống mặt đất, mất một mảnh da lớn, hôm sau mới phát hiện ra.

“Em sợ anh nhất thời xúc động trở về nhà, lại sinh chuyện lớn…”

“Lo lắng cho anh vậy sao?”

“Ai biết được chứ, lỡ xui thì sao, tình cảnh vậy rồi, em làm cái gì cũng phải cân nhắc muốn điên”

“Đau không?”. Lăng Tiêu cau mày.

“Không đau”. Tôi đưa cho anh xiên tim gà.”Anh nhói tim sao, bổ tim nha”

“Bổ tim? Vậy em nên ăn đi, em còn thiếu tâm nhãn quá chừng…”. Lăng Tiêu phá lên cười.

“Biến đi!”.

“Sau này có việc gì cũng nói cho anh biết được không?”. Anh cầm xiên tim gà, cắn một cái.

“Được”

“Với lại, dù là chuyện gì cũng đừng nói dối anh”.

“…Biết”. Tôi uống một ngụm coca.”Em với Từ thiếu không có gì hết, mấy tấm ảnh kia…”

“Anh biết, anh không ngốc”. Lăng Tiêu đưa tay nắm lấy cằm tôi.

“Vậy lúc đó anh đột nhiên xuất hiện làm mặt lạnh cho ai nhìn?”. Tôi nổi cáu.

“Không phải do em gạt anh sao”

“Em nói vậy vì anh ghim quá đi, sợ anh hiểu lầm mới nói vậy”

“Anh ghen còn gì, em biết thừa còn gạt anh, nói thử xem anh cảm thấy thế nào…”

“Được rồi được rồi, lỗi của em, sau này không gạt anh”. Tôi phất tay một cái.”Anh cũng đâu cần giận em đến mức đi thẳng về nhà, lỡ anh không ra được thì sao”

“Không phải vì anh giận nên mới bỏ về nhà, anh về lấy chứng minh thư, rốt cục anh không thể dùng bản sao mãi được”. Lăng Tiêu thở dài, cầm lon coca trên tay tôi uống một hớp.”Vốn là định bảo em đi cùng, kết quả em nói ra như thế, bực quá anh đi luôn”

“Vậy mẹ nó anh không cầm điện thoại di động theo là cố tình dằn mặt em sao?”

“À”. Lăng Tiêu bật cười.”Đó không phải cố ý, quên thật mà, chỉ muốn cho em nhìn, sau đó anh đi luôn…”

“Trời ơi, anh biết em phải hao tâm tổn sức thế nào không”. Tôi đem mớ tăm tre trên bàn quăng xuống đất, lấy chân đạp qua đạp lại.”Em gọi điện thoại cho Đỗ Tâm Vũ luôn đó, móa, anh có biết tâm trạng em ra sao lúc phải gọi cho hắn không?”

“A, anh sai rồi anh sai rồi…”. Lăng Tiêu kéo ghế sang ngồi cạnh tôi, cánh tay vòng sang lưng tôi.”Em gọi điện cho ảnh làm gì? Ảnh đâu biết anh ở chỗ nào”

“Muốn địa chỉ nhà anh”. Tôi uể oải trả lời.

Giờ đây Lăng Tiêu ngồi bên cạnh tôi, có thể nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của anh, nghe được giọng nói của anh, còn được chạm vào anh, da anh vẫn rất đẹp, cảm giác trơn trượt và lạnh lẽo như băng. Tất cả những điều này có phần không thật, đặc biệt là sau mấy ngày xảy ra nhiều chuyện này, tôi cảm thấy việc hai đứa tôi bên nhau trò chuyện có chút mơ hồ cứ như một giấc mơ.

“Em chịu khổ rồi”. Đột nhiên Lăng Tiêu nói một câu, sau đó lại cắm đầu lo ăn.

“Không thành tâm chút xíu nào”. Tôi nói.

“Người yêu dấu”.Anh xoay về đối diện nhìn tôi, bắt đầu diễn sâu, ra vẻ tình tứ thắm thiết.”Anh đã khiến em chịu khổ…”

“Biến”. Tôi bị dọa sợ.

“Em xem đó, muốn anh làm gì mới chịu”

“Thôi được rồi, em rất cảm động, anh cứ vậy đi”

“Anh nói thật đấy, không ngờ mẹ anh lại làm vậy”

“Không sao, anh cứ từ từ lo đền đáp là được”

“Ừ, muốn anh đền đáp thế nào”

“Em nghĩ kỹ xong sẽ báo cho anh hay”

“Em cười như vậy là sao”

“Ông đây cười anh cũng ý kiến hả?”

“Cảm thấy có mưu đồ”

“Chính là có đó”

“A…không phải em muốn cái kia chứ…”

“Chính là muốn cái kia đó, anh chịu hay không”

“…Không chịu, không chịu”

“Bác bỏ, xem nhẹ”

.

.

.

Lăng Tiêu mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều, từ sau khi lấy được chứng minh thư ra khỏi nhà, anh đổi luôn số điện thoại, chiếc xe mô tô kia cũng cứ để mặc ở nhà xe của Lâm Hoành Vũ, không đụng đến nữa.

Còn một tuần nữa là tựu trường, tôi với Lăng Tiêu ngồi trên giường đếm tiền.

“Học phí của em nhất định là đủ rồi”. Tôi nói, thêm phần tiền chú hai lót cho tôi là vừa đủ học phí.

“Của anh cũng đủ luôn”. Lăng Tiêu tréo chân, đang ôm máy vi tính.” Bán thêm món vật phẩm nữa cũng được, vậy thì cuối học kỳ làm thêm chút nữa là ổn rồi”

“Ngày mai sinh nhật bố em”. Tôi xem lịch, xém xíu quên sinh nhật bố.

“A, vậy thì mua quà…”. Lăng Tiêu lại chúi đầu vào máy lo tính toán.

“Không cần, có cái ấm trà đó mà, còn để ở dưới giường của em, ngày mai đưa ổng là được”

“Ừ, vậy nói là em đưa, đừng nhắc anh”

“Vì sao?”

“Sợ ông ấy khó chịu thôi, về sau anh vẫn còn khối cơ hội tặng quà cho ông ấy”

Tôi nhìn Lăng Tiêu, mắt anh rũ xuống, tôi cẩn thận quan sát anh, hai tháng nay anh gầy đi nhiều, mặt cũng nhọn đi, còn phơi nắng đen đi. Tôi đưa tay vuốt mặt anh, cảm thấy khá đau lòng.

“Đừng có đùa giỡn lưu manh lúc đếm tiền, quên mất đang đếm đến đâu rồi…”. Lăng Tiêu đưa mắt nhìn tôi.

Tôi rất thích dáng vẻ nghiêm túc đếm tiền của Lăng Tiêu, thoạt nhìn trông rất đắc ý, một người vốn chưa từng sầu muộn về chuyện tiền bạc như anh, giờ lại có nụ cười thật thỏa mãn khi được kiếm tiền, thật sự là một chuyện rất thành tựu.

“Có nhiêu đó, còn mấy tờ mà còn đếm không xong à”. Tôi vỗ tay cầm tiền của anh một phát, tiền rơi đầy sàn.

“A~”. Lăng Tiêu bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, lui về sau nằm xuống luôn.”Em xem kìa, giờ làm sao đếm nữa”

“Vậy làm chuyện khác đi”.Tôi đứng lên trên giường, từ trên cao nhìn xuống anh, đưa chân đạp lên đùi anh.

“Em muốn làm gì?”. Lăng Tiêu bật cười, đưa tay túm lấy chân tôi.

“Đùa giỡn lưu manh, rõ ràng như vậy mà anh không nhìn ra?”. Tôi đá ngang, hất tay anh ra, lại đạp xuống đùi anh.”Tốt nhất anh đừng động đậy”

“Đừng đừng đừng”. Lăng Tiêu đưa tay muốn che chỗ hiểm lại.”Em đừng có cái kiểu đứng không vững mà đạp đến, lỡ làm hỏng anh…”

“Không sao, không ảnh hưởng gì đến em”. Tôi hớn hở.

“Em thật đen tối…”. Anh nhắm mắt lại thì thầm một câu.”Đây chính là âm mưu của em à…”

Tôi cười, áp sát vào người Lăng Tiêu, hôn anh một cái, anh ôm tôi.”Thương lượng chuyện này”

“Chuyện gì?”. Tôi cởi áo anh.

“Đừng đè lên người anh, em nặng quá”. Lăng Tiêu nắm lấy mông tôi.

“Lát nữa em không áp hết sức lên người anh đâu, yên tâm đi”

“Em cắn thuốc à?”

“Cắn đó, thì sao, anh theo hay không?”

“…Chết cũng không theo”

“Biến, thái độ anh thế này là sao?”. Tôi vừa cởi áo cả hai ra vừa ấn vai anh, ngăn cho anh không đột ngột đứng dậy được.”Anh theo đi, anh xem đó, em bây giờ như cung tên đã lên dây, không thể không…”

“Bây giờ em còn đang thương tích, không thích hợp để hoạt động mạnh nha”. Anh cười cười, đột nhiên đưa tay nắm ngay hông tôi, tôi sợ bị nhột, né sang một bên, anh thừa cơ dùng sức đẩy tôi ngã, sau đó đè lên.

“Chết tiệt, tránh ra!”. Tôi rất mất mặt, nổi giận hét lên một tiếng.

“Tên đã lên dây nha”. Anh hà hơi vào tai tôi.”Em ngoan đi, anh sẽ không làm đau em”

“Thề chết cũng không theo”. Tôi đẩy anh, vết thương trên người lười nhói lên, lần này không dùng sức nổi, anh còn chẳng bị lay chuyển xíu nào.

“Ngoan, em không thể phối hợp một lần sao, dịu dàng xíu đi”. Anh ngậm lấy vành tai tôi, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên người tôi.”Để một lần làm thật hoàn hảo nào”

“Anh…”. Tôi hơi choáng, hơi thở của Lăng Tiêu quẩn quanh bên tôi, hơi ấm của anh làm tôi phải thở dốc, đệt, hoàn hảo?”

…..

“Lăng Tiêu”

“Hả?”

“Kế hoạch 5 năm kia của mẹ anh, anh có làm hay không?”

“Vốn dĩ có ý nghĩ muốn ra nước ngoài”

“Vốn dĩ?”

“Ừ, giờ không muốn, chẳng đi đâu”

“Chết tiệt, không phải em phá hủy tiền đồ của anh chứ”

“Mơ đi em, anh là người dễ bị hủy hoại thế sao, anh muốn ra nước ngoài đi chơi thôi, giờ đi chơi với em là được rồi”

“Vậy em có nên bày tỏ lòng cảm động không?”

“Em lên level xíu đi”

“A…cái gì…em lên level…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.