Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 30: Ngũ Dạ Sương Chung Đề Phá Mộng




Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên cửa sổ, mọi thứ đều im im lặng lặng, không có một chút tiếng động.

Tần Lạc Y rơi vào trầm tư, thật sự không biết thần sắc lúc này của nàng đã làm nha đầu Thái Nam sợ hãi.

“Chủ tử…” Thái Nam cẩn thận từng li từng tí gọi Tần Lạc Y.

“Hả? Làm sao vậy? Thái Nam?” Tần Lạc Y từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại.

Thái Nam khe khẽ cười: “Chủ tử, người lúc nãy thật uy phong nha! Người không thấy sắc mặt của Tiêu công chúa nhanh chóng biến thành màu gan heo rồi sao, ha ha ha!”

Tần Lạc Y nghe nhưng lời nói trẻ con của Thái Nam xong, oán trách nói: “Em đó, nha đầu này, nói chuyện càng ngày càng thô lỗ rồi.”

Thái Nam nghịch ngợm lè lưỡi.

Lúc Tần Lạc Y đang muốn nói gì đó, đột nhiên trong đầu lóe lên một chút ánh sáng, ngay sau đó, nàng lập tức nói với Thái Nam: “Thái Nam, em mau nhìn xem trong sảnh, cái bao thuốc bột ta vừa mới lấy ra kia còn ở đó hay không?”

Thái Nam đáp lời, lập tức chạy ra ngoài, một lát sau, lại chạy về.

“Chủ tử, cái bao thuốc bột kia đã không thấy đâu nữa rồi!” Thái Nam thì thào nói.

“Lúc nãy em có để ý thấy là ai lấy đi không?” Tần Lạc Y lập tức hỏi.

Thái Nam cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu.

Ánh mắt Tần Lạc Y dần dần ảm đạm xuống, thật ra, trong lòng nàng đã sớm biết, người có thể khẩn trương vì bao thuốc bột này nhất định chính là người trước kia cố tình mưu hại mình, mà người này, không phải là Ninh phi kia, cũng không phải là Tiêu công chúa, mà là người nàng vẫn luôn tôn trọng…Cầm Cơ!

☆☆☆☆☆☆☆☆

Tiêu Thiên Phái đi thẳng ra khỏi Cúc Tình Hiên, sắc mặt vẫn không hề tốt lên, cánh hoa đào rực rỡ rơi xuống cùng với kiểu kiến trúc yên tĩnh tao nhã này, đều làm cho nàng sinh ra lòng chán ghét cùng với ghen tuông.

Nơi này vốn dĩ nên là chỗ ở của mình, dựa vào cái gì mà để cho nữ nhân người Hán ti tiện kia ở, kết quả là nàng càng nghĩ càng tức giận, hận không thể đem tất cả nhưng thứ tốt đẹp ở đây hủy diệt hết đi.

“Tần Lạc Y, ngươi đừng để rơi vào tay của Bản công chúa, nếu không ta nhất định sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong!” Nàng vừa đi, vừa hung hăng bẻ gẫy một cành hoa đào, cánh hoa lập tức ào ào rụng xuống.

“Thì ra công chúa hận Tần cô nương đến như vậy!” Kèm theo một âm thanh êm ái, trong rừng hoa đào xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp, đôi mắt tinh nhã lấp lánh giữa rừng hoa đào.

Tiêu Thiên Phái khẽ giật mình, định thần nhìn lại, phát hiện ra nữ tử mặc y phục màu thủy lam, nụ cười ôn nhu đọng ở khóe môi, âm thanh dễ nghe giống như than nhẹ.

“Là ngươi?” Tiêu Thiên Phái hơi nhíu lại lông mày, sau dó, nàng quát lên: “Ngươi thật to gan, chỉ là một thứ hàng cống phẩm, cũng dám nghe lén Bản công chúa nói chuyện!”

“Công chúa nói vậy là không đúng rồi, không phải ta cố ý trộm nghe người nói chuyện, mà là giọng nói của người trùng hợp chui vào trong tai ta mà thôi!”

Lúc này, ở trong rừng đào chính là người vẫn mãi chưa đi xa – Cầm Cơ

“Ngươi, thật to gan!” Tiêu Thiên Phái giận dữ, hôm nay là sao vậy, nguyên một đám đều không đặt nàng vào mắt, làm sao lại có thể như vậy!

Cầm Cơ mỉm cười, bình tĩnh như lá mùa thu đang rơi, nàng nhẹ nhàng cầm một đóa hoa lên, làm cho đôi tay dính đầy mùi thơm ngát: “Nếu như ta không to gan, làm sao có thể giúp công chúa trừ bỏ mối hận trong lòng cơ chứ?”

Tiêu Thiên Phái mạnh mẽ nhìn về phía Cầm Cơ, ánh mắt cũng lập tức trở nên cảnh giác, đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Thân phận của ta là gì, công chúa cũng không cần biết rõ, người chỉ cần hiểu được ta đứng về phía người, như vậy là đủ rồi!” Cầm Cơ nhẹ nhàng nói.

Trong mắt Tiêu Thiên Phái hiện lên một tia nghi hoặc, một lát sau, nàng cất giọng nói: “Ngươi…muốn giúp ta như thế nào?”

“Vậy thì phải xem công chúa muốn làm gì rồi!” Cầm Cơ ưu nhã bóp nát những cánh hoa trong tay, đôi mắt nhìn thẳng về phía Tiêu Thiên Phái.

“Rất đơn giản, ta muốn từ nay về sau, Tần Lạc Y vĩnh viễn biến mất khỏi bên người Da Luật Ngạn Thác!” Ánh mắt nàng lạnh lẽo, thanh âm cũng rùng rợn.

“Nhưng mà…” Tiêu Thiên Phái hơi ngừng lại, nhìn Cầm Cơ, cười lạnh: “Ta nghĩ dựa vào năng lực của bản thân ta, cũng có thể làm được điều đó, dựa vào cái gì cần đến sự hỗ trợ của ngươi chứ?”

Dường như Cầm Cơ đã nghĩ sẵn ở trong đầu, lúc nghe nàng kiêu ngạo hỏi như vậy, chỉ cười nhạt một tiếng: “Người mang thân phận công chúa, nhất cử nhất động nhất định sẽ dễ dàng rơi vào mắt của người khác, ta nghĩ, cái mà công chúa gọi là biện pháp chẳng qua là dựa vào cường quyền của hoàng tộc để thực hiện, thử nghĩ xem, nếu thật sự làm như thế, trong lòng của Da Luật Ngạn Thác đối với người mãi mãi chỉ có hận, không bao giờ có yêu!”

Tiêu Thiên Phái nghe xong, trong lòng run lên, không sai, nàng đúng thật là rất yêu rất yêu Ngạn Thác biểu ca, cho nên, nàng không thể nào để cho hắn hận nàng cả đời được!

“Như vậy ngươi nói xem ta nên làm thế nào?” Nàng đè ép lại ngạo ý trong lòng, nhìn Cầm Cơ nói.

Cầm Cơ chậm rãi đi đến, bên môi khẽ nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn, cho đến khi…

Nàng mạnh mẽ giơ tay phải lên, tay trái lại xuất ra chiêu thức hung ác, ngay lúc Tiêu Thiên Phái chưa kịp phản ứng, hung hăng nắm chặt cằm của nàng, nhét một viên thuốc vào trong miệng nàng, sau đó dùng sức, Tiêu Thiên Phái liền nuốt viên thuốc vào.

Ánh mắt Tiêu Thiên Phái bỗng trở nên kinh hoảng, nàng trừng lớn hai mắt nhìn Cầm Cơ, nhìn nụ cười chướng mắt bên môi: “Ngươi..ngươi cho ta ăn cái gì?” Nói xong, nàng dùng sức móc cổ họng, định nhổ viên thuốc kia ra.

“Không có tác dụng đâu, Tiêu công chúa, chỉ có một người duy nhất có cách cứu ngươi!” Cầm Cơ không chút sợ hãi đứng bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt Tiêu công chúa thoáng chốc đã trở nên trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ âm lãnh.

Sắc mặt Tiêu Thiên Phái bỗng trở nên tái nhợt khác thường, hơn nữa, bên trong cơ thể nàng ta bắt đầu dần dần dâng lên từng cơn đau đớn.

“Ngươi…Ngươi dám…” Thanh âm của nàng bắt đầu trở nên run rẩy, trên trán vì đau đớn mà mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra.

“Ta đang giúp ngươi đấy!”

Cầm Cơ cười rất vô tội, cũng rất ung dung, nàng chậm rãi tiến lên, tay khẽ dùng sức kéo lấy tóc nàng ta, khiến cho nàng ta không thể không nhìn thẳng vào mình:

“Chỉ khi ngươi chết đi, Da Luật Ngạn Thác mới có thể nhớ kĩ ngươi cả đời, điều này, không phải là điều ngươi vẫn mong muốn hay sao?”

Tiêu Thiên Phái đột nhiên phun ra một ngụm máu, máu nhuộm lên thân cây đào, cả trên cả cánh hoa, làm cho hoa đào càng trở nên đẹp hơn, càng trở nên đỏ thẫm…

Nàng ta dồn sức vịn tay vào cành cây: “Ngươi…Ngươi…rối cuộc là…là ai…?”

Cầm Cơ mỉm cười:“Xem bộ dạng sắp chết của ngươi, ta không ngại nói cho ngươi biết, ta vốn là trưởng nữ của bộ lạc Thất Vi, mười hai năm trước, bộ lạc của ta cùng với bộ lạc Thứ Hách của ngươi nảy ra một cuộc chiến tranh giành quyền lực, cha của ngươi vì lợi ích của bản thân mà liên hợp với Da Luật A Bảo Cơ, bất chấp tất cả xử tử cha mẹ của ta, sau đó vận mệnh của ta cũng đã xảy ra biến cố, ta trở thành thứ hàng cống phẩm thấp kém, cho nên, ta nén giận đến tận bây giờ, mục đích cũng chỉ là tìm cơ hội báo thù!”

Ý thức của Tiêu Thiên Phái ngày càng mơ hồ, thân thể của nàng ta cũng bắt đầu trở nên mềm nhũn, co quắp nằm trên mặt đất, lại cố gắng trợn tròn mắt, như muốn nhìn rõ cái gì đó.

Cầm Cơ chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt ngày càng trắng bệch của Tiêu Thiên Phái, cười lạnh nói:

“Ngươi chẳng qua là một quân cờ để ta báo thù mà thôi, chỉ cần ngươi chết ở chỗ này, cha của ngươi nhất định sẽ không để yên, ta sẽ đợi xem Tiêu thị của các ngươi cùng với Da Luật chó cắn chó như thế nào! Ha ha ha…”

Lập tức, ánh mắt của nàng dần dần chuyển sang lạnh lẽo, đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ hung ác mà nhìn hơi thở Tiêu Thiên Phái bắt đầu càng lúc càng yếu, cho đến khi tắt hẳn..

Gió nhẹ nhàng thổi qua, bên trong hương hoa đào nhàn nhạt còn kèm theo một cỗ hương vị huyết tinh nồng nặc, từng mảnh từng mảnh hoa đào như hoa tuyết rơi xuống, rơi xuống nơi đây, nhẹ nhàng che dấu tất cả tội ác…

☆☆☆☆☆☆☆☆

Màn đêm đen như nhung, bầu trời lốm đốm ánh sao lấp lánh đầy phong tình.

Tần Lạc Y nhẹ nhàng vỗ về dây đàn, ánh nến nhàn nhạt làm cho đôi má thanh tịnh và đẹp đẽ của nàng càng trở nên nõn nà, tối nay, dường như có một tia bất an quấn lấy lòng nàng, khiến cho nàng dù đang đối mặt với cây đàn cổ mình yêu nhất, tâm trạng cũng vẫn hốt hoảng vô cùng.

Những ngón tay ưu mỹ lướt trên dây đàn, mỗi lần gảy lên, giống như dệt ra một giấc mộng đẹp, tóc dài mềm mại lặng yên phủ lên áo trắng, bóng lưng Tần Lạc Y lộ ra một vẻ đặc biệt tịch mịch.

Tiếng đàn.

Thoáng chốc thanh tịnh, trong trẻo, nhẹ nhàng, ngập tràn vui vẻ.

Réo rắt như tiếng suối.

Thoáng chốc lại chuyển sang phong cách hùng hậu cổ xưa, đạm bạc cao xa, uyển chuyển mà tịch mịch.

Hùng hậu như tiếng thông reo.

Trong tiếng đàn lại như có một chút u oán, một chút kinh diễm, một chút tình ý chìm trong đớn đau nơi trần thế, lại có một chút yêu thương vui vẻ của hồng trần.

Loại xinh đẹp lại quyết tuyệt của Tần Lạc Y lúc này, quả thật làm lòng người chấn động.

Ai ngờ, chỉ nghe “boang” một tiếng, đột nhiên một sợi dây đàn ngay lúc ngón tay nàng chạm qua bị đứt, lực đạo mạnh mẽ làm tay nàng bị thương.

“Y nhi!” Cảnh này trùng hợp bị Da Luật Ngạn Thác vừa mới bước vào cửa chứng kiến, đôi mắt lóe lên, lập tức sải bước đến.

Nhẹ nhàng ngậm ngón tay bị thương của nàng vào miệng, trên đó đã sớm chảy đầy máu.

“Tại sao lại không cẩn thận như vậy?” Da Luật Ngạn Thác đau lòng không cần nói cũng biết, thanh âm của hắn bảo hàm cả trách cứ lẫn thương yêu.

Tần Lạc Y nhẹ nhàng rút tay về, nàng hạ mắt, đứng lên: “Một chút tổn thương ấy đối với ta mà nói, nó không là gì cả!” Nói xong, nàng lấy thuốc cầm máu ra, chuẩn bị bôi thuốc.

“Để ta làm!” Da Luật Ngạn Thác lấy thuốc nước trong tay nàng, tay kia kéo nàng lại trước bàn, cẩn thận từng chút một bôi thuốc cho nàng.

“Có đau hay không?” Hắn thấp giọng hỏi, ánh mắt chứa đựng sự đau lòng.

Tần Lạc Y lắc đầu, nàng nương theo ánh sáng của ngọn nến, nhìn hình dáng cương nghị của nam tử trước mắt, con ngươi thâm thúy, môi mỏng hơi nhếch, tron nội tâm không tránh khỏi khẽ rung động.

“Hôm nay, sự vụ trong cung không thuận lợi sao?” Tần Lạc Y lần đầu tiên chủ động hỏi chính sự, mà vấn đề này cũng là vấn đề nàng đã lo lắng suốt một ngày nay.

“Sao lại nói như vậy?” Nụ cười bên môi của Da Luật Ngạn Thác dần dần mở rộng, ngước đôi mắt đen như biển thẳm, nhìn vào đôi mắt như đầm nước mùa thu của nàng.

Tần Lạc Y bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, vô ý thức liếm liếm đôi môi khô khốc, thật sự không biết rằng, hành động nhỏ này của nàng trong mắt của Da Luật Ngạn Thác đã trở thành hành động câu dẫn.

“Bởi vì, giữa hai hàng lông mày của chàng chứa một chút mâu thuẫn!” Tần Lạc Y hoàn toàn không hiểu hàm ý trong đôi mắt của Da Luật Ngạn Thác, nội tâm của nàng hôm nay không hiểu sao luôn hoảng hốt không yên, giống như có điều gì đó sẽ xảy ra.

Da Luật Ngạn Thác khẽ cười, duỗi tay ra, kéo thân thể mềm mại như lông vũ của Tần Lạc Y lên trên đùi mình, hai tay khẽ dùng sức, ôm nàng vào trong lồng ngực.

“Vật nhỏ mẫn cảm…” Trên mặt Tần Lạc Y hiện lên hai mảnh đỏ ửng, thân thể dựa vào trong khuỷu tay của hắn, ngữ khí đã mất đi sự trong trẻo lạnh lùng như lúc trước, bắt đầu giống như một tiểu nữ nhi ngây thơ làm nũng.

Bộ dạng của nàng như vậy làm cho nội tâm của Da Luật Ngạn Thác nổi sóng, ánh mắt dần trở nên sâu hơn,…một lát sau, hắn cúi người xuống…

“Chàng…” Lúc Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, đã hiểu rõ hàm nghĩa phát ra từ đôi mắt của hắn, vội vàng lấy tay chống đỡ lồng ngực cường tráng của hắn.

“Chàng còn chưa trả lời vấn đề của ta!” Nàng ra vẻ kháng nghị nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.