Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 17




Edit: Sên

Beta: Táo Gai, Thuyền Trưởng Thuyền Lá

***

Trên xe khá lớn, Tôn Diệu Quang hài lòng nằm gối đầu lên chân tùy tùng - là một tên tùy tùng thân cận. Ở dưới người hắn được trải đệm giường dày bằng hai cái gối đầu, cực kỳ mềm mại, xe xóc nảy cũng không khó chịu.

"Nguyên Nhi, khi nào dừng quân?"

Tên tùy tùng mở rèm nhìn thoáng qua phía ngoài, "Ước chừng còn nửa canh giờ nữa ạ."

Trên xe tốt thì cũng tốt, chỉ là không thể nhìn thấy tướng quân.

Từ lúc bắt đầu Tôn Diệu Quang đã mong ngóng tới buổi trưa lúc dừng quân để chỉnh đốn, mong đến nỗi hạt dẻ Nguyên lột xong cho hắn ăn mà cũng ăn không vào, "Tam điện hạ ngủ một lát là đến rồi, nô day huyệt thái dương cho ngài."

Từ lúc tám tuổi đến giờ Nguyên luôn hầu hạ ở bên cạnh hắn, là người hiểu rõ nhất hắn muốn cái gì, đối với việc này Tôn Diệu Quang nở nụ cười: "Được."

Tiếng cười của hắn trong sáng, như nước suối trong núi chậm rãi chảy róc rách, thanh sạch tinh khiết, như gió xuân đến khiến băng tuyết tan đi, liên tục truyền ra bên ngoài xe.

Đang lúc Tôn Diệu Quang nhắm mắt lại dự định nghỉ một lúc, cỗ xe màu đen ngừng lại, hắn nghe được ở ngoài thùng xe truy phu cung kính nói: "Tướng quân."

Tôn Diệu Quang chưa kịp phản ứng, cửa thùng xe đã bị người khác mở ra. Nam Vinh Kỳ đứng ở nơi đó, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào trong xe.

"Hở?" Tôn Diệu Quang đầu tiên là nghi hoặc nhìn hắn, lập tức nhoẻn miệng cười, mang theo chút ý vị lấy lòng: "Tướng quân lại đây ngồi một chút chứ?"

———

Không cho quần chúng vây xem quá nhiều thời gian suy nghĩ, Cố Nại trực tiếp nhận đồng hồ: "Cảm ơn, nhưng bây giờ tôi đang làm phát ngôn cho JU, không thể mang nhãn hiệu khác, chờ sau này tôi sẽ mang."

Cố Nại nhan sắc đẹp, dùng lời của dân mạng nói thì chính là phong cách Tây, lại thêm một thân quý khí với thế lực khó có thể đỡ, hình tượng lại được duy trì tốt, liên tục làm người phát ngôn cho nhãn hiệu xa xỉ. Xe, đồng hồ, trang sức, hắn là người phát ngôn của ba thứ xa xỉ quý giá nhất toàn cầu, là nghệ sĩ phát triển tốt nhất trong ngành giải trí, ai cũng không dao động được, fan khi thổi phồng cũng không ngại, trong lòng mười phần tự tin.

Nam Vinh Kỳ không hiểu nhiều về mấy thứ này, nghe Cố Nại nói không đeo được, có chút thất thần. Y hơi rũ mắt, đứng lên: "Ừm, không sao."

Cố Nại vẫy tay với Mao Mao đang đứng ở một bên xem náo nhiệt: "Giúp tôi lấy cái balô trên xe xuống."

"A!" Mao Mao là người hơi nhút nhát, cô nhìn hai người mà trong lòng cuộn trào, sợ bỏ lỡ chuyện gì đó nên vội vàng chạy tới xe, nhanh chóng lấy cái ba lô Cố Nại nhờ mang tới: "Nè."

Nhưng cô vẫn bỏ qua việc Nam Vinh Kỳ đang tính làm ảnh y và Cố Nại chụp chung thành giấy dán tường và móc chìa khóa.

Cố Nại thì nhìn thấy. Hắn duỗi đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm môi trên, dời ánh mắt, làm bộ mình không nhìn thấy gì, nhận ba lô rồi lấy ra hai hộp nhỏ tinh xảo từ trong đó, dùng túi da trâu gói kĩ rồi đưa cho Nam Vinh Kỳ: "Cái này thật sự phải trả lại cho anh."

Tổ tiết mục Cuối Tuần Lý Tưởng cũng khá kín đạo, sợ Cố Nại bị lôi ra bàn tán, họ đã cắt đi đoạn hắn nói nhận được món quà giá trị khi biên tập, đương nhiên cũng bao gồm cả đoạn Cố Nại nói sẽ trả lễ vật lại, nếu không sẽ rất khó giải thích.

Vừa vặn y "tiện đường" đến khảo sát, lần này Cố Nại nhất định phải trả lại đồ giống như những gì hắn đã nói, chứ nhận thì khá ngại.

Nam Vinh Kỳ lần này không chối từ, ngược lại còn có chút vui vẻ, cảm giác mất mát khi Cố Nại không thể giữ vật kia cũng quét sạch sành sanh. Hóa ra đồ y đưa cho, Cố Nại vẫn luôn mang theo bên người.

"Tiếu Hoa, đến phần diễn của cậu rồi đó!" Đạo diễn cầm loa từ xa hô lớn.

Cố Nại phải làm việc, Nam Vinh Kỳ cũng không ở lại lâu, sợ khiến hắn chậm trễ: "Cậu mau lên kìa, vậy tôi đi trước đây."

"Được..."

Cố Nại cầm đồng hồ, ánh mắt dõi theo bóng lưng Nam Vinh Kỳ.

Cũng như ở khu nghỉ phép bên hồ thành phố B, hắn có cảm giác, Nam Vinh Kỳ sẽ quay đầu lại.

Nam Vinh Kỳ đi vài bước, quay đầu, cười phất tay với Cố Nại: "Hôm nào rảnh gặp lại."

Hắn cũng không phải con gái! Giác quan thứ sáu này từ đâu ra? Còn nữa... rảnh gặp lại là ý gì?

Trên đường trở về, lúc Nam Vinh Kỳ dùng di động đặt vé máy bay khoảng 2 tiếng, vẫn là Tiểu Lưu tiễn hắn ra sân bay, trên đường Tiểu Lưu không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Anh đúng là chân ái đấy! Chân ái đấy!"

Đương nhiên là chân ái, có gì đáng hỏi sao?

Nam Vinh Kỳ qua cầu rút ván không để ý tới Tiểu Lưu, lại lướt Weibo, phần bình luận đã nhao nhao lật trời.

【 Cái quái gì đây? Tui hoang mang? 】

【 Nói đùa hả? Hay là có ý từ gì? Không nói rõ ràng được sao, đừng lừa gạt tình cảm của lão đây được không hả, còn có cả cái loại cảm giác từ thức ăn cho chó biến thành phân chó! 】

【 Mọe nó, tốt nghiệp Học viên Hí tinh* Trung ương phỏng? 】

*Bạn này chơi chữ, chuyển từ "hí kịch" sang "hí tinh", mang ý là đùa giỡn sao, đùa giỡn thần tượng ấy.

【 Bảo Nam đại đại hí tinh là ý gì hả? Từ đầu tới cuối anh ấy ngoại trừ follow Củ Cải Đỏ ra bên ngoài có thấy làm cái gì khác đâu, hí tinh ở bên nhà hàng xóm OK? 】

【 Chỉ thích Cố Nại, chú ý, chỉ thích Cố Nại! 】

【 Củ Cải Đỏ có ý gì đây? Coi kìa! 】

Nam Vinh Kỳ nhấn vào link liên kết, là trang Weibo của La Hân.

Củ Cải Đỏ: Xin lỗi, tôi sai rồi. QAQ

Lập lờ nước đôi quăng ra một câu "xin lỗi tôi sai rồi", khiển cho dân mạng không đoán ra cô nàng là nói việc bị lừa gạt, hay là đang "giận dỗi bạn trai".

Ban đầu, Nam Vinh Kỳ cũng lười để ý, nhưng y cũng không muốn Cố Nại cho rằng y có bạn gái.

Cho nên y dựa theo đề nghị trong bình luận, cũng muốn nói cho rõ ràng.

Đúng lúc này, y nhận được tin nhắn đến từ La Hân.

Củ Cải Đỏ: Soái ca ~ anh đừng lên được không, đương nhiên, không follow chéo cũng không sao hết đâu, anh coi như không thấy được Weibo của tôi đi mà, cũng đừng làm lớn chuyện này có được không? Tôi biết sai rồi, không nên ham hư vinh QAQ, cho tôi một cơ hội đi mà, tôi không muốn bị bọn họ mắng đâu, sẽ rất thảm đó ~

Củ Cải Đỏ: Huống hồ, tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh mà. Theo tôi được biết, anh không có bạn gái đúng không! [Nhe răng]

Nam Vinh Kỳ nhíu mày, ngón tay nhanh chóng ấn lên màn hình.

Nam Vinh Kỳ: Sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của Cố Nại đối với tôi.

Củ Cải Đỏ:...

Cho nên, Nam Vinh Kỳ vẫn đăng Weibo, đăng một tin Weibo rất đứng đắn.

Nam Vinh Kỳ: Tôi với cô ấy có gặp qua một lần, không biết tên, không thấy rõ mặt, cũng có để ý chút nhưng không nghĩ rằng cô ấy đi theo tôi. Không phải bạn gái, không bao giờ là bạn gái, tôi cũng không muốn có bạn gái. Vừa mới đi gặp Cố Nại về, cậu ấy có chút bận bịu, chỉ nói được vài câu. Thế nhưng tôi rất vui, cực kỳ chờ mong lần gặp mặt tiếp theo!

Phía dưới là tấm hình Nam Vinh Kỳ chụp chung với Cố Nại vừa nãy, y rất nghe lời làm mờ đi quần áo Cố Nại.

Weibo vừa đăng, chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều bình luận. Hiển nhiên đều hóng hớt xem chuyện này sẽ tiếp tục phát triển đến đâu, có người muốn coi vụ vạch trần, có người hóng một trận vả mặt.

【 Ha ha ha ha ha ha ha! Nay đẹp trời phết! Không phải bạn gái, không bao giờ là bạn gái, không muốn có bạn gái. 】

【 Mấy câu ấy bên này là gió bắc lạnh thấu xương, bên kia là ngày xuân tươi đẹp. 】

【 A a a a a! Cố của mị sao thành thụ rồi hả! Không phải anh ấy sang chảnh ngầu lòi độ lóa mắt oanh tạc tận trời cao sao hả! 】

【 Tất nhiên là vì Nam đại đại là đại tổng công rồi. Cứ thế mà tôn Cố nại lên thành cô vợ nhỏ nha, lại nói hôm nay tui đã get đến giá trị nhan sắc của Cố Nại rồi, chút dáng vẻ khẩn trương thẹn thùng đó thực moe chết người ta mà! 】

Chẳng rõ tại sao lại có chút lạc đề, ngay cả mấy fan nữ đều nhịn không được trêu chọc tấm ảnh của Cố Nại, nói rằng Cố Nại có cảm giác trong sáng mềm mại dễ đẩy ngã.

Lúc trở lại thành phố B đã là chạng vạng tối, Nam Vinh Kỳ trực tiếp gọi cho Triệu Quan, cho hắn biết mình đã quay lại, hiện đang về nhà.

Triệu Quan lập tức chờ Nam Vinh Kỳ ở ngay cổng chính.

Thật ra hắn không cần phải nóng vội như thế, Nam Vinh Kỳ đã quyết định đầu tư bộ phim 【 Tuổi xế chiều 】 này rồi.Về phần biểu diễn của nhân vật nam chính, Nam Vinh Kỳ còn không xác định.

Y đã dự định đầu tư 【 Tuổi xế chiều 】, tự nhiên là muốn thông qua 【 Tuổi xế chiều 】để thu lợi ích lớn. Quay tốt mới có thể kiếm lời, y cũng không rõ mình có năng lực làm diễn viên không.

Triệu Quan không quản được những cái kia, ở mái đình trong công viên mà hưng phấn đi vòng vòng: "Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!"

Nam Vinh Kỳ ngồi trên ghế nhìn hắn: "Có thể ngồi xuống nói chuyện được không?"

Nhà đầu tư là tổ tông, lời nói lập tức có hiệu lực.

Triệu Quan đàng hoàng ngồi xuống, "Vinh Kỳ! Nếu cậu đã tín nhiệm tôi, thì cậu cũng được mà tôi cũng được, hai chúng ta hợp tác, tuyệt đối có thể làm cho bộ phim này trở thành kinh điển!"

Nam Vinh Kỳ vô cùng thưởng thức sự tự tin của hắn, nhưng mà vụ chi gấp năm ngàn vạn lại là chuyện khác.

Y đánh chủ ý đến tên thổ hào hàng thật giá thật, Tống Viên Triều.

"Tống Viện Triều... Chủ tịch tập đoàn xây dựng?"

"Anh biết à?"

Triệu Quan lắc đầu: "Tôi làm sao có thể biết ông ta chứ. Nhưng tôi có gặp đứa con trai nhỏ của ông ta một lần, chính là Chủ tịch chương trình thực tế, Tống Toàn Phong."

Tống Viện Triều nhà có mấy trăm ngàn vạn, con của lão cũng chả phải người vô danh gì. Theo như Triệu Quan nói, Tống Viện Triều cũng không yên tâm về cái tuổi nổi loạn của Tống Toàn Phong, thậm chí còn cho Tống Toàn Phong hai trăm triệu làm vốn khởi nghiệp, để Tống Toàn Phong làm ăn riêng. Về phần tập đoàn xây dựng hùng mạnh tương lai, tất cả cổ phần đều sẽ giữ lại cho con trai lớn Tống Toàn Tranh, nhưng đối Tống Toàn Phong, Tống Viện Triều cũng không phải là buông tay hoàn toàn, mà là thay anh ta hộ giá hộ tống.

Bởi vậy rất nhanh Tống Toàn Phong đã thành lập một chương trình thực tế, ngắn ngủi mấy năm đã thành công đưa ra thị trường, trở thành đài trực tiếp hot nhất cả nước, trị giá trị gần tám tỷ.

Tống Toàn Phong là một người khiêm tốn, người gặp qua anh ta không nhiều, cũng có rất ít người biết anh ta là con của của Tống Viện Triều, Triệu Quan cũng là hai năm đầu lúc 【 Loạn thế phiêu bạt 】đang thuở sự nghiệp lên cao mới gặp qua.

Nói đến đây, Triệu Quan thẳng thắn lắc đầu, luôn miệng nói, "Đúng là cái thời đại dựa hơi bố."

Nam Vinh Kỳ chống lấy cằm nhìn chằm chằm Triệu Quan, "Hóa ra Tống Viện Triều có nhiều tiền như thế."

Đương nhiên, mặc dù y không tính là có tiền nhất, nhưng ở trong nước, kiểu gì cũng có thể xếp trong năm mươi vị trí đầu!

Đấy chính là vấn đề, đã có tiền như vậy tại sao vẫn cố ý từ thủ đô đến thành phố B thu mua mấy cái đồ cổ mấy ngàn vạn kia?

Còn ông chủ Lý kia, rốt cục là có thân phận địa vị gì, có thể khiến Tống Viện Triều bồi tiếp ông ta đến thế?

Chẳng lẽ, mấy cái đồ phế phẩm kia đối bọn họ mà nói có sức hấp dẫn lớn đến như vậy?

Nam Vinh Kỳ ngẫm lại những thứ thuộc hàng bảo bối thật sự trong cổ mộ, đột nhiên cảm giác được, một trăm triệu y vẫn có thể bao tất.

"Triệu Quan."

"Thế nào?"

Nam Vinh Kỳ rất nghiêm túc hỏi hắn: "Nếu như một trăm triệu còn lại tôi đều ra, tiền kiếm được, anh dự định chia cho tôi bao nhiêu."

Triệu Quan cũng đàng hoàng mà trả lời hắn: "Nếu như một trăm triệu cậu cũng ra, vậy trừ năm ngàn vạn của tôi ra, còn lại lợi nhuận đều là của cậu."

"Bồi thường thì sao?"

"Đồ lót của cậu hết."

Tác giả có lời muốn nói: Tui sai rồi, hôm nay xác thực ngắn thật, chủ yếu là hôm nay em gái tui thi sát hạch, thi xong lại phải mang bả đi sống phóng túng mua đồ dùng học tập qué gì đó, sắp mệt chớt rồi.

Chương mới ngày mai nhất định nhiều hơn ha, vậy nghen, chương mới sẽ ra muộn chút, khá là muộn đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.