Cưới Sau Thử Yêu: Tổng Giám Đốc, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 44




Trong Xích Mộc Trúc, Tiêu tướng quân đang vận công điều trị cho Minh sĩ cuối cùng, nhìn mồ hôi đang chảy dài từ trên đầu ông xuống, tôi không khỏi tự trách bản thân. Nếu không phải tôi lỗ mãng làm liều thì đã không khiến Tầm bị thương. Tiêu tướng quân cũng không phải vì vậy mà mệt mỏi thế này!

Tôi giúp Tầm băng bó lại bàn tay, cứ nghĩ đến hình ảnh vừa rồi khi chàng phải chịu thua lão đầu quái dị kia, rồi bị hắn sỉ nhục, trong lòng tôi lại cảm thấy đau khổ vô ngần!

Tiêu tướng quân cuối cùng cũng vận công điều chỉnh lại khí huyết trong người. Một lúc sau, trong phòng chỉ còn ba người chúng tôi, Tầm liền nói với Tiêu Tương quân, chàng tình cờ lấy được thuốc giải cho Nhược Lan. Tiêu tướng quân vừa nghe thấy, lập tức tỏ ra cực kì kích động, ra hiệu cho chúng tôi vào phòng trong nói chuyện.

Nhìn nét mặt của Tầm tôi biết có điều gì đó sắp xảy ra. Lúc hai người đứng trước giá đựng đồ cổ, tôi thấy Tiêu tướng quân quay một chiếc bình ngọc trên giá, giá đựng đồ cổ liền tự động phân thành hai, để lộ ra một đường đi xuống dưới. Trời đất, lẽ nào đám Minh sĩ này cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, hàng ngày coi việc đào địa đạo làm thú vui. Họ đúng là vất vả quá! Tôi đưa tay day mũi rồi cất bước theo sau hai người.

Địa đạo này rất khác so với địa đạo trong Hoàng lăng. Phải nói sao nhỉ, bất luận là phía trên, bên cạnh hay phía dưới mặt đất đều rất thô ráp, càng đi sâu vào lại càng đơn sơ, thậm chí tôi còn đoán đi thêm một đoạn nữa chắc gặp đoạn đang đào dở.

Thật sự không có cách nào khác, bệnh nghề nghiệp của tôi lại trỗi dậy mất rồi! Mỗi khi đến một nơi nào đó, tôi thường thích ngắm nghía xung quanh, nghiên cứu một hồi, còn đặc biệt có hứng thú với các loại bồn cầu. Theo chỉ số kinh ngạc của bản thân, thông đạo này có lẽ mới được đào một, hai năm trở lại đây.

Tôi còn đang mải nghĩ thì hai người họ liền dừng bước trước một cánh cửa bên phải. Cửa mở ra, bên trong là một khoảng không tối đen, nhưng lại có gió thổi tới, xem ra vẫn còn đường đi đến những điểm khác nữa.

Tôi đoán không sai, đúng là còn có một căn thạch thất khác. Kể từ khi trải qua một đêm kinh hãi tại căn thạch thất trong Hoàng lăng, tôi cực kì sợ hãi mỗi lần bước vào căn thạch thất nào đó. Tôi ôm chặt cánh tay Tầm, chỉ sợ bất cẩn chút chàng sẽ bay đi mất. Trong bóng tối mờ ảo, tôi dường như thấy Tầm đang cười.

Tiêu tướng quân lại xoay một đài cắm nến khác, cửa thạch thất liền mở ra.

“Người này, người này là ai?” Cả cuộc đời này tôi không thể chịu đựng được mỗi khi nhìn thấy phụ nữ bị ngược đãi. Nhất là khi người phụ nữ này tóc tai bù xù, hai tay, hai chân đều bị trói vào giường đá khuôn mặt bị tóc che khuất không nhìn thấy rõ, cổ tay, cổ chân tím đen vì vùng vẫy cọ xát vào dây trói. Thật vô cùng xót xa!

“Thượng Quan, tại sao các chàng lại có thể đối xử với một phụ nữ như vậy chứ?” Tuy không biết người phụ nữ này trông như thế nào, nhưng đối với tôi, chỉ cần là phụ nữ, bất luận già trẻ lớn bé đều được coi là mĩ nữ hết. Tôi phẫn nộ tiến lại gần, định cởi trói cho người ấy.

“Nàng cẩn thận!” Tầm vội vã kéo tôi lại, lo lắng nhắc nhở.

Người bị trói trên giường vừa hay lúc đó tỉnh dậy, nghiêng mặt phát ra một tiếng thét tức giận, hết sức đáng sợ! Nhưng vào khoảnh khắc người đó quay mặt lại, tôi liền mắt chữ A, mồm chữ O vì quá kinh ngạc.

“Tại… tại… tại sao lại là Nhược Lan chứ? Tại sao Nhược Lan lại ở chỗ này” Tôi kinh hãi lên tiếng.

Tiêu tướng quân tiến lại điểm vào huyệt ngủ của Nhược Lan, rồi cởi dây trói ở tay, chân cho cô ấy, sau đó xót xa bế Nhược Lan vào lòng. Bàn tay Tiêu tướng quân run run vuốt nhẹ dọc theo khuôn mặt và dịu dàng vén gọn tóc lại cho Nhược Lan.

Hả? Nhìn cảnh này, tôi thật chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách đi thôi. Lẽ nào Tiêu tướng quân có sở thích biến thái?

Tiêu tướng quân nhanh chóng nhận lấy bình thuốc giải từ Tầm, thần thái có chút do dự.

“Người đó tuy rằng hành sự cổ quái, tính cách độc ác, nhưng nổi danh với chữ tín, từ trước đến nay chưa từng dối trá bao giờ. Thế nên bình thuốc giải này không có vấn đề gì đâu.” Tầm nói, rồi mím chặt đôi môi gợi cảm im lặng đứng đó.

Tiêu tướng quân nghe vậy gật đầu, nhét thuốc giải vào miệng cho Nhược Lan. Tôi cũng nhẹ nhàng bê li nước trên bàn đá lại.

Nhìn mĩ nhân bên bàn đá, bao nhiêu hiếu kì trong tôi bỗng nổi lên. Tầm nhìn tôi, rồi vuốt lên mái tóc tôi chẳng khác nào ăn ủi một chú chó con. Sau đó phớt lờ khuôn mặt tức giận của tôi, chàng ôm tôi rời khỏi căn thạch thất, còn nói muốn để cho hai người bọn họ có không gian riêng tư.

Chúng tôi quay về căn thạch thất tại Hoàng lăng.

“Nhược Lan chính là Tiêu Li, con gái của Tiêu thúc mà trước khi qua đời mẫu thân ta đã dặn dò ta phải tìm cho bằng được.” Tầm nói.

Tôi cảm thấy vô cùng tò mò, may mà Nhược Lan là con gái của Tiêu tướng quân, tôi còn có thể chấp nhận được, nếu như chàng nói ra đáp án giống như những gì tôi nghĩ, chắc tôi đập đầu vào tường quá!

“Nhược Lan cũng chính là sát thủ của Tinh Túc Môn, có tên là Thất Túc” Tầm nói thêm.

Sao? Nhược Lan là một sát thủ? Thật không thể nào tưởng tượng được, Nhược Lan, một cô gái cực kì hoàn mĩ trong lòng tôi lại là một sát thủ. Hả? Trước kia, tôi đã từng thân thiết với một sát thủ, hơn nữa lại còn đánh mạt chược với sát thủ, may mà chưa từng thắng của Nhược Lan một đồng nào. Không những thế, tôi còn vẽ chân dung cho sát thủ, cũng may mà bức họa còn tạm được, nếu không thì…

Tầm biết tôi hiếu kì với tất cả mọi thứ, để làm tôi yên lặng, chàng bắt đầu kể đầu đuôi mọi chuyện…

Nhược Lan khi vừa chào đời đã bị đưa đi. Mười chín năm rồi, Tiêu tướng quân mới lần đầu gặp được Nhược Lan. Không ai biết trong bao năm qua, Nhược Lan đã sống ra sao. Mãi cho đến hai năm trước, Nhược Lan trong trang phục ăn mày bị đám sát thủ Tinh Túc Môn truy sát, vô tình gặp được Tầm với Hoa Quỷ. Tinh Túc Môn, cũng giống như cái tên của nó, tất cả các sát thủ trong đó đều được gọi là Tinh Túc, Nhược Lan cũng có một tên gọi khác là Thất Túc. Hai năm rưỡi trước, nội loạn ở nước Huyền Vũ và chuyện đá Huyền Vũ mất tích có lẽ cũng đều do vị sát thủ mĩ nữ này gây ra.

Trên chữ “sắc” có một thanh đao, người ta còn có câu “hồng nhan họa thủy”. Vốn ban đầu Bắc Đường Tấn, đệ đệ của hoàng đế Huyền Vũ phải lòng Nhược Lan trước, sau đó hoàng đế cũng yêu thích cô ấy, liền cướp về làm của riêng. Bắc Đường Tấn từ lâu đã có lòng mưu phản, lần này lại bị ca ca cướp mất người phụ nữ mình yêu thương, nỗi sỉ nhục này sao hắn có thể chịu đựng được. Cho nên, sau một thời gian sắp đặt, chuẩn bị mọi thứ, hắn bắt đầu khởi binh mưu phản, đáng tiếc tài cán không bằng ai, trong nửa năm ngắn ngủi đã bị người cháu là Bắc Đường Ngạo đánh tan. Ồ, thì ra Bắc Đường Ngạo chính là hoàng đế nước Huyền Vũ hiện nay, người ta thường nói “ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi”. Không chỉ có cái tên tràn đầy bá khí mà ngay cả việc đoạt phụ nữ cũng cao chiêu hơn người khác.

Còn cụ thể, Nhược Lan được dâng đến cho đệ đệ của hoàng đế nước Huyền Vũ như thế nào, rồi bị hoàng đế bá đạo cướp về từ tay của đệ đệ, sau đó lại rơi vào tay của Bắc Đường Ngạo - hoàng đế đương nhiệm của nước Huyền Vũ - như thế nào, tôi cho rằng cũng chỉ một mình Nhược Lan biết rõ. Tôi lại càng cảm thấy thêm hiếu kì, đợi khi nào sức khỏe, tâm trí Nhược Lan hồi phục lại, tôi sẽ phải kết thân với cô ấy thêm nữa, nghe ngóng xem thế nào. Có khi nào, người đàn ông mà cô ấy nhung nhớ bấy lâu nay lại chính là Bắc Đường Ngạo chăng?

Đương nhiên, đá Huyền Vũ cũng bị Nhược Lan lấy đi. Tại sao lại nói là lấy đi? Bởi vì tôi không muốn làm ảnh hưởng đến hình tượng tuyệt đẹp của Nhược Lan trong lòng mình. Tôi than dài một tiếng, Nhược Lan đúng là có bản lĩnh, khiến cho cả nước Huyền Vũ đại loạn, lại còn khơi dậy chiến sự giữa Hoàng triều Kim Bích và nước Huyền Vũ. Từ xưa đến nay tôi luôn cho rằng kế lợi hại nhất trong ba mươi sáu kế của binh pháp chính là mĩ nhân kế. Nhìn xem, còn có cả chiêu muốn bắt phải thả, từ không thành có, gây họa tương tàn, kế phản gián và liên hoàn kế. Đúng thực là cao tay!

Tầm nói, tất cả mọi chuyện đều do tên Tinh Túc lão quái đeo mặt nạ dị thường kia chỉ đạo, nhiệm vụ của Nhược Lan chính là đi lấy đá Huyền Vũ, thế nhưng không biết tại sao, hình như Nhược Lan đã phản bội lại Tinh Túc lão quái, cho nên mới bị đồng môn truy sát.

Tôi bất cẩn “hừm” một tiếng, những tình huống này xuất hiện quá nhiều trên truyền hình, thế là tôi liền lên tiếng: “Rõ ràng là vì Nhược Lan đã phải lòng tên tiểu tử Bắc Đường Ngạo kia, cho nên mới phản bội lại Tinh Túc Môn lão quái.”

Tầm lập tức lườm tôi một cái như thể đang nói: “Chỉ mình nàng biết chắc?”

Lúc Hoa Quỷ cứu Nhược Lan đã chẩn đoán trong người cô ấy bị trúng một loại độc khống chế tâm thần, gọi là Tất sát man đà la. Lại là thứ có thể khống chế được con người? Thật không chịu nổi nữa, tại sao con người ở thời đại này lại biến thái đến vậy, động một tí là dùng độc tố khống chế người khác? Có điều nói đi cũng phải nói lại, ma túy hiện nay chẳng phải cũng y hệt vậy sao? Điều khác biệt ở đây chính là một loại bị hạ độc, còn một loại là tự hạ độc mà thôi.

May mà loại độc này không lợi hại như Huyết ảnh, ít ra còn có thuốc giải. Ngoài việc phải tìm ra sáu loại hoa độc, cỏ độc của Man đà la, còn phải phối theo đúng trình tự chế thuốc, thêm bảy loại trùng độc, lại luyện theo đúng trình tự thì mới được. Loại độc này cũng chỉ có “kì tài” chuyên trị “các chứng hiếm gặp của phụ nữ”.

Thế nhưng, khoảng thời gian trước vụ việc đào phạm nước Huyền Vũ truyền ra ngoài khiến cho Nhược Lan nông nổi động thủ. Tầm nói, Nhược Lan tham gia vào hành động cứu người, bất hạnh bị lão đầu mặt quỷ bắt được, lại khống chế cô ấy thêm lần nữa, nhiệm vụ mới chính là giết chết Tầm.

Nghe đến đây, tôi bất giác ôm chầm lấy Tầm, ngoài việc lo lắng, tiện thể hôn chàng một cái.

Tầm và Nhược Lan giao đấu, kết quả là Nhược Lan bị bắt. Sau khi “Hoa thần y” vô địch của chúng ta ra tay chuẩn trị, phát hiện ra Nhược Lan lại bất hạnh trúng phải Tất sát man đà la. Thế nhưng, thứ độc lần này nàng ấy trúng hoàn toàn khác với lần trước, trong đó còn thêm khúc thôi miên từ sáo ma gì đó. Sau khi uống thuốc giải vào, nhìn bề ngoài có vẻ như đã giải được độc, nhưng thực ra không phải vậy, nó chỉ khiến cô ấy càng nhanh chóng trở thành cỗ máy giết người. Giống như lần trước tôi nhìn thấy cô ấy vậy, ngoài việc giết người một cách điên cuồng, không có bất cứ cảm xúc nào khác. Cho nên mới nói, tên Hoa Thanh Thần đó đúng là chỉ có tư chất làm một thầy lang làng, mở một phòng chẩn trị các bệnh phụ khoa thì được, chứ giải độc gì chứ? Thầy lang làng bản lĩnh cũng chỉ đến thế mà thôi!

Ngoài việc giải độc, muốn trừ bỏ trạng thái điên cuồng của ấy, chỉ còn biết dựa vào Thanh tâm trú của Tiêu tướng quân mà thôi, nhưng thời gian phải lâu một chút, ngắn thì nửa năm mà dài thì một, hai năm. Cô ấy bị trói đến đây, vừa hay cũng khiến Tiêu tương quân khỏi chịu nỗi khổ sở vì nhớ thương con gái.

“Nhưng mà sao chàng lại khẳng định Nhược Lan chính là con gái của Tiêu tướng quân chứ?” Tôi cau mày đưa ra nghi vấn trong lòng, chắc chắn trên người Nhược Lan phải có đặc điểm gì đó.

Thôi tiêu rồi, nếu như trên người Nhược Lan thật sự có thai tích hay đặc điểm gì đó khiến Tầm lại có thể khẳng định cô ấy là con gái thất lạc bấy lâu của Tiêu tướng quân, vậy thì chắc hẳn chàng đã nhìn thấy cơ thể của cô ấy rồi.

Tôi lập tức trợn trừng mắt, chuẩn bị thẩm vấn định tội, liền bị chàng nhéo cằm: “Đừng có suy đoán lung tung như vậy!”

Tôi ngất mất, từ lúc nào Tầm biết đọc suy nghĩ của người khác vậy?

“Nàng còn nhớ đã vẽ một bức chân dung cho Nhược Lan không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi, chính là bức tranh vẽ Nhược Lan trong trang phục màu vàng.” Đó là kiệt tác hoàn mĩ mà tôi cảm thấy tự hào nhất trong cuộc đời nghệ thuật của mình, còn cả bức tranh vẽ Tầm nữa.

“Mẫu thân ta từng nói, trước ngực của Tiêu Li có một vết thai tích hoa mai màu đỏ sậm, vừa hay hôm đó ta có trông thấy bức họa mà nàng vẽ cho Nhược Lan, thấy cả vết thai tích hoa mai trước ngực đó.” Tầm vừa nói, khuôn mặt vừa ửng đỏ, chàng xấu hổ hay là do ánh nến chiếu vào?

Hả, đêm hôm đó là chàng thật sao? Thật không ngờ có thể nghe thấy chính miệng chàng thừa nhận đã chạy tới Liên Hiên nghe lén, à không đúng, phải là nhìn lén.

“Nếu như vết thai tích hôm đó là do ta tiện tay thêm vào thì sao?” Tôi cố tình hỏi vặn.

“Không sai được, bởi vì Nhược Lan trông giống mẫu thân ta đến chín phần, ngay từ lần đầu tiên gặp, ta đã thấy cô ấy giống hệt mẫu thân ta hồi trẻ.” Tầm nghiêm túc trả lời.

“Lẽ nào Nhược Lan chính là…” Tôi lập tức thốt lên.

Tôi còn chưa nói hết câu, Tầm đã nói thay: “Đúng vậy, Nhược Lan chính là muội muội của ta, muội muội cùng mẹ khác cha. Lần đầu tiên gặp muội ấy, ta chỉ cảm thấy muội ấy trông rất giống mẫu thân mà thôi, hoàn toàn không thể nghĩ được nhiều như vậy. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân ta ra tay cứu giúp muội ấy. Trong quá trình điều tra sau này, ta vẫn không thể hoàn toàn nhận định Nhược Lan chính là Tiêu Li, muội muội cùng mẹ khác cha với mình, mãi cho tới khi nhìn thấy bức họa của nàng.”

Miệng tôi không ngừng co giật… Mẫu thân của Tầm, Hàn Thục Phi không ngờ lại làm ra những chuyện “hồng hạnh vượt tường” như vậy! Sự hiếu kì của tôi về chuyện giữa Nhược Lan và Bắc Đường Ngạo lập tức chuyển sang mối quan hệ giữa mẫu thân Tầm với Tiêu tướng quân.

“Ta cũng không rõ lắm về chuyện giữa Tiêu thúc và mẫu thân, cũng chẳng muốn điều tra cặn kẽ, cho nên… bây giờ có thể đi ngủ rồi, mau lại đây!” Tầm nhanh chóng đổi giọng, bộ dạng như thể sắp “cho tôi biết tay”, khiến tôi bất giác nhớ lại câu thét tức giận của chàng khi nãy.

Hừm! Người đàn ông này đúng là nhỏ nhen, tôi đã quên chuyện này từ lâu rồi, vậy mà chàng vẫn còn nhớ đến tận giờ.

Tầm kéo tôi lại, ngả người xuống chiếc giường Hàn ngọc, rồi giữ chặt lấy chân tay tôi, khiến tôi muốn nhảy ra khỏi giường mà không được. Chết mất thôi, trên này còn chẳng có lấy một cái chăn để đắp! Hừm, đây nào giống như đi ngủ chứ, tuy đang là đêm trăng trung tuần tháng năm, nhưng hàn khí phát ra từ chiếc giường này lại làm tôi chết cóng mất! Tôi bây giờ khác nào đống thịt heo đông lạnh được để trong tủ đông chứ? Ngày mai, nếu như cơ thể tôi đông cứng hoặc trở thành tàn phế, tôi thề rằng nhất định sẽ “cho chàng biết tay.” Cứ như vậy, Tầm ôm tôi ngủ trên giường Hàn ngọc suốt đêm.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái gấp bội, không hề khó chịu chút nào, cũng chẳng hề cảm thấy lạnh giá.

Cuối cùng, tôi đã hiểu tại sao chỗ Tầm ở trong Thụy Vương phủ lại có tên là Li Hiên, thì ra chính Hàn Thục Phi đã lấy chữ “Li” trong chữ “Tiêu Li” đặt tên cho nơi đó, khu vườn mai đó cũng chính là nơi mà Hàn Thục Phi yêu thích nhất. Không ngờ người đàn ông này lại là người con có hiếu đến vậy!

Hôm qua Tầm có nói, hôm nay trời vừa sáng sẽ tiến hành truy lùng khắp cả quả núi, hình như ngoại trừ Tinh Túc lão quái đeo mặt nạ quỷ hôm qua thì vẫn còn hai sát thủ nữa.

Tôi vẫn là người rảnh rỗi, chỉ biết mang theo dụng cụ đi bắt tôm thôi. Biết làm sao được, tôi đã hứa sẽ nấu món tôm cho người đàn ông mặt dày nào đó.

Tôi cầm theo chiếc xô và dụng cụ, vừa bước vào một rãnh nước đầy tôm thì bất ngờ thấy một người nằm cạnh đống cỏ gần đó. Tôi tới gần lật người này lên, không ngờ là một người phụ nữ, nhìn đồ cô ấy mặc thì chính là một trong những người được chở đến để sinh con cho Minh sĩ vào ngày hôm qua.

Cô ấy đã bị thương, ngực trái còn chải ra máu đen, phải chăng đã bị trúng độc? Tại sao cô ấy lại một thân một mình ngã ở đây? Tầm nói còn có hai sát thủ nữa, một trong hai người đó trúng phải ám khí, lẽ nào cô ấy chính là một trong hai nữ sát thủ thuộc Tinh Túc Môn mà Tầm đã nói?

Tôi đang định đi báo cho Tầm thì bất ngờ một chiếc trâm kè sát bên cổ tôi, là nữ sát thủ còn lại.

“Là ngươi? Không ngờ tên háo sắc này lại xuất hiện ở đây?” Nữ sát thủ này vừa bắt đầu đã hung dữ nói ra một câu khó hiểu.

Không phải chứ, tiểu thư, hình như chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà? Là Hạ Chi Lạc ta quá nổi tiếng hay là hình tượng Lục Tiểu Phụng quá xuất chúng, không ngờ ai gặp cũng “yêu”, hoa gặp cũng mến, được hoan nghênh đến độ này?

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, cô gái đó đã kêu một tiếng rồi ngã vật xuống đất.

“Này, ngươi chết rồi sao?” Tôi đưa tay vỗ lên mặt cô ta, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này có vấn đề. Không lẽ, cô ta đã dùng thuật dịch dung với chiếc mặt nạ da người trên mặt?

Tôi học theo cách làm của Tâm trước kia, thử lần mò trên khuôn mặt của cô ta. Sau khi bóc hết lớp mặt nạ da người bên ngoài ra, thấy rõ dung mạo của cô ta, tôi kinh ngạc đến mức ngồi phệt xuống đất.

Tại sao lại là cô ta? Tại sao không phải là người khác mà lại là cô ta? Tại sao nhất thiết phải để cho tôi gặp Bạch Ảnh Động, thê tử của Thượng Quan Khiêm chứ? Hum! Nếu như là người phụ nữ khác, tôi đã đã xuống rãnh nước và gọi người đến bắt từ lâu rồi.

Tôi nên khóc hay nên cười đây, ông trời đã sắp xếp cho tôi gặp cô ta trong tình cảnh thế này, rốt cuộc là muốn tôi cứu giúp hay vạch trần thân phận của cô ta? Người phụ nữ đáng chết này, vừa mới kết hôn không ngoan ngoãn ở nhà phục vụ ông xã, chạy lung tung khắp nơi làm gì? Lại còn chịu làm sát thủ dưới trướng của Tinh Túc lão quái nữa chứ, đúng là đầu óc có vấn đề! Tôi thật sự muốn cấu chết cô ta, người đàn ông tốt như Thượng Quan Khiêm, tại sao lại lấy phải người phụ nữ thế này chứ? Tôi phẫn nộ dùng ngón tay ấn mạnh vào trán của Bạch Ánh Đồng mấy cái.

Có lẽ đầu óc tôi lúc này có vấn đề nên sau khi suy nghĩ một hồi, tôi đã vận hết sức bình sinh kéo người phụ nữ chết tiệt này vào một sơn động kín đáo gần đó. Nhìn vào khuôn mặt trắng bệch, đôi môi thâm xì, vệt máu thâm đen trước ngực Bạch Ánh Đồng, cùng với vết kiếm khá sâu trên tay trái, tôi thở dài một tiếng. Nếu như cô ta cứ vậy mà chết, Thượng Quan Khiêm lại bị người ta nói là khắc chết thê tử, cho dù Hoàng đế chỉ hôn lần nữa, các đại thần sẽ nghĩ mọi cách để gả con gái của mình đi trước khi bị chỉ định.

“Mẫu thân… mẫu thân…”

“Mẫu thân… xin người đừng đi…”

“Xin đừng đuổi mẫu thân của con đi… xin đừng… xin đừng…”

“Mẫu thân… mẫu thân… mẫu thân đang ở đâu… Ánh Đồng nhớ người…”

“Mẫu thân… người đang ở đâu…”

“Mẫu thân… Ánh Đồng nhớ người lắm…”

Nghe thấy những câu nói này của Bạch Ánh Đồng, mắt tôi bất giác ướt nhòe bởi tôi cũng đang nhớ đến bố mẹ thân yêu. Người phụ nữ đáng ghét này, đang yên đang lành lại khiến mình cảm thấy đau lòng!

Tôi mím chặt môi đi ra khỏi sơn động, định bình ổn lại tâm trạng của mình, đột nhiên nhìn thấy hai Minh sĩ đang truy xét về phía này. Hai người đó hành lễ với tôi, hỏi tôi có nhìn thấy người phụ nữ mặc vải thô không, tôi chẳng hề do dự nói không nhìn thấy, hai ngươi đó nghe vậy liền đi tìm theo hướng khác.

Nghĩ đến Bạch Ánh Đồng ở trong động, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới tốt với cô ta đây? Hầy, tại sao cô ta lại là thê tử của Thượng Quan Khiêm chứ? Lại còn đoạn than thở đầy tình cảm lúc nãy nữa chứ, rồi những giọt nước mắt thương tâm của cô ta vào hôm tế Hoa thần, tất cả khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hỗn loạn.

Tôi không hiểu về y thuật, càng không biết phải cứu cô ta như thế nào, đương nhiên không ngu ngốc đến độ dùng miệng hút độc thay cô ta, ngộ nhỡ chất độc lợi hại, bắt tôi phải giống như Trình Linh Tố[1], huống hồ cô ta cũng không phải Tầm của tôi. Tôi lục tìm khắp người cô ta cũng chẳng thấy lọ thuốc nào hết, đành phải cởi y phục phía trên của cô ấy ra đến phần vết thương trước ngực, sau đó xé phần y phục rườm máu quanh đó, lại lấy nước sạch gần đó lau rửa vết thương cho cô ta.

[1] Nhân vật trong tiểu thuyết “Tuyết sơn phi hồ” của nhà văn Kim Dung đã dùng miệng hút độc cho người mình yêu thương là Hồ Phỉ, sau đó trúng độc qua đời.

Đột nhiên, cô ta tóm chặt lấy bàn tay tôi rồi gọi: “Mẫu thân, xin người đừng đi!” Tôi vỗ nhẹ lên tay cô ta: “Ngoan nào, Đồng Đồng, mẫu thân sẽ không đi đâu! Con hãy mau khỏe lại, rồi nhanh chóng quay về nhà, về nhà rồi thì đừng bao giờ chạy ra ngoài nữa nhé, có biết không?”

Tôi không biết rốt cuộc vì sao mà người phụ nữ này lại đi làm sát thủ, thế nhưng tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng nhất định chuyện này có liên quan đến mẫu thân của cô ta.

Cô ta vẫn còn đang nằm đó không ngừng nói: “Mẫu thân, xin người đừng đi!” Tôi đẩy tay cô ta ra, tiếp tục diễn kịch: “Mẫu thân sẽ không đi đâu cả!” và tiếp tục lau rửa vết thương cho cô ta.

Có lẽ do tôi ra tay quá mạnh nên Bạch Ánh Đồng thôi không lẩm nhẩm nữa, đau khổ rên lên vài tiếng, rồi từ từ mở mắt ra. “Bốp!” Người phụ nữ này bất ngờ vung tay tát tôi một cái, tôi choáng váng vô cùng!

Sau đó, cô ta thẹn thùng kéo y phục lại rồi nhìn tôi lớn tiếng nạt nộ: “Cái tên háo sắc này, ngươi đúng là tiểu nhân bỉ ổi, hạ lưu, ngươi không phải là người!”

Tát tôi một cái chưa đủ, cô ta lại còn lên tiếng mắng người nữa sao.

“Này, ngươi nói gì thế hả? Nếu như không có ta, giờ ngươi có còn mạng mà ở đây lớn tiếng quát nạt ta nữa không?” Tôi chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng. Thật đúng là tức chết được mà, người nhà họ Bạch bọn họ lại đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao? Tôi đã dây vào ai chứ?

“Á… người phụ nữ chết tiệt nay… á… mau nhả răng ra, người phụ nữ đáng ghét…” Bạch Ánh Đồng lại cắn mạnh vào tay tôi, bật cả máu, đau đến mức tôi lập tức dùng bàn tay còn lại đập mạnh vài quyền vào ngực cô ta.

Bạch Ánh Đồng đau đớn, thét lên một tiếng, nhả tay tôi ra rồi ngã xuống, đôi mắt tuyệt đẹp cau lên lườm tôi đầy căm hận: “Lục Tiểu Phụng, ngươi đúng là không bằng loài cầm thú, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”

Chết tiệt, bàn tay tôi đã bị cô ta cắn thành ra thế này, lại còn dám lên tiếng rủa tôi. “Ngươi là một con điên, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao? Ta cầm thú? Ta không được chết tử tế? Rốt cuộc là ai sẽ chết trước? Nhìn bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của ngươi lúc nãy xem, ta thấy ngươi sẽ chết trước ta đấy! Hừm, được thôi, có bản lĩnh thì xem xem ai mới là kẻ chết trước và không được an lành?”

Nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Bạch Ánh Đồng, tôi tức giận đạp cô ta một cước, cô ta đau đớn, sau đó lại nghiến răng mắng nhiếc tôi: “Lục Tiểu Phụng, ta phải giết chết ngươi, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!”

“Được thôi, muốn giết chết ta? Lại đây, lại đây nào, ngươi cứ việc tới đây, để xem ngươi có thể đứng dậy không đã rồi hãy nói. Ta vẫn còn chưa nói giết chết ngươi đấy.” Ta đã bị cô ta cắn đến mức này, tôi tức giận xé rách phần y phục trước ngực Bạch Ánh Đồng, sau đó tiếp tục mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi cắn tay ta thành ra thế này, không dùng y phục của ngươi băng lại, lẽ nào bắt ta phải tự xé y phục của mình chắc? Ngươi đi chết đi!”

“Lục Tiểu Phụng, tốt nhất hãy cầu xin ông trời cho ta chết trước ngươi, đừng để ta bắt được ngươi, nếu không cho dù là chân trời góc bể, ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi! Ta phải giết chết ngươi! Giết… chết… ngươi…”

Cô ta điên rồi, cô ta điên thật rôi, thét lớn như vậy không sợ độc khí công tâm sao? Lúc này những câu nói đó không ngừng vọng lại từ trong động.

“Ngươi đang tuyên thệ tình yêu hả? Chân trời góc bể? Được thôi, ta sẽ chờ ngươi ở chân trời góc bể, có bản lĩnh thì đến lúc đó xem xem ngươi đã vào quan tài hay chưa đã. Cứ ở đây mà hò hét thỏa thuê đi!” Tôi nghiến răng, dùng miếng vải băng lại vết thương trên tay rồi quay đầu bỏ đi.

Tôi bước ra khỏi động, bên tay vẫn còn văng vẳng tiếng mắng nhiếc của Bạch Ánh Đồng. Tức điên lên mất, hôm nay tôi bị điên rồi, nên mới cứu người phụ nữ đáng ghét này, cô ta giống y như chị gái của cô ta, chẳng phải thứ gì tốt đẹp!

Tôi loạng choạng đi về Xích Mộc Trúc, dự định đi xem tình hình Nhược Lan ra sao. Trên đường đi qua Thanh Mộc Trúc, tôi tình cờ bắt gặp Tiểu Trác đi từ trong ra. Sau khi Tiểu trác nhìn rõ tôi liền run rẩy hành đại lễ, rồi lập tức dùng tay che mặt lại, nhanh chóng đi qua chỗ tôi, đến một chỗ khá xa mới dám co chân chạy thẳng. Vào lúc đó tôi kịp thấy khuôn mặt đỏ bừng bừng của Tiểu Trác, cứ như thể tôi sắp ăn tươi nuốt sống cậu ấy vậy. Ha ha, tên tiểu tử này, sợ cái gì mà sợ, ta còn định mời cậu ăn kẹo mừng đó!

“Còn một người nữa, tiếp tục đi tìm, chắc là không chạy được xa đâu.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Hả? Tầm đang ở bên trong.

Khi tôi bước vào Thanh Mộc Trúc, nhìn thấy Tiêu tướng quân, Trần Dũng, Tưởng Tiến cũng ở bên trong, ngoài ra còn có thêm mấy Minh sĩ khác. Điều khiến tôi bất ngờ chính là Nhược Lan cũng ở đây, đang ngồi trên chiếc ghế nhìn tôi mỉm cười tươi rói. Tầm thì đang ngồi quay lưng lại với tôi, tập trung tinh thần ngắm một thứ gì đó.

Khi tôi tiến lên một bước, định “hù” Tầm liền nhìn thấy tử thi mặc y phục giống hệt như Bạch Ánh Đồng đang nằm trên mặt đất, lập tức sợ đến mức thét lớn tiếng: “Á… á…” Đôi chân tôi cũng theo đó run lẩy bẩy, tôi ngồi phệt xuống đất.

Tầm quay người lại, cầm lấy bàn tay tôi, định kéo tôi đứng dậy, rồi lại hung dữ quát lớn: “Hạ Chi Lạc, không có việc gì sao nàng lại đi vào trong này hả?”

“Á…” Lần này tôi thét lên không phải vì tử thi mà vì chàng đang nắm chặt lấy bàn tay bị thương của tôi, đau đến mức tôi chớp mắt liên tục, nước mắt tuôn ra, đau đớn kêu lên: “Đại ca, nhẹ tay một chút! Mau bỏ tay ra, bỏ tay ra!”

“Đại ca? Nàng làm sao thế hả? Tại sao lại băng bó thế kia?” Tầm căng thẳng nhìn vào tay phải của tôi, đỡ tôi đứng dậy.

Tôi vừa đứng vững, chàng đã cầm bàn tay tôi lên, nhíu chặt hai đầu mày: “Máu? Nàng bị thương hả? Nàng lấy thứ này từ đâu ra?” Thứ chàng chỉ chính là tấm vải có dính máu được cuốn trên bàn tay tôi, bởi vì nó giống y hệt với thứ vải trên tử thi kia.

Tầm ra hiệu cho Minh sĩ khiêng tử thi kia ra ngoài. Lúc nãy người phụ nữ kia còn thét lớn tiếng muốn giết chết tôi, tại sao mới đó mà đã chết rồi? Lúc tử thi đó được bê qua trước mặt, miệng vẫn còn hơi mở, trên người có nhiều vết thương từ kiếm, chí mạng chính là một đường kiếm cắt ngang hầu.

Lần đầu tiên nhìn thấy người chết khủng bố như vậy, tôi cố gắng kìm nén không để bản thân nôn mửa, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Nếu không phải dáng vẻ khi chết đáng sợ như thế thì có lẽ cũng là một mĩ nữ đáng được ngắm nhìn. May mà, đây không phải là người phụ nữ đáng ghét Bạch Ánh Đồng kia.

“Ngây người ra đó làm gì? Có nghe thấy câu ta vừa hỏi hay không? Đã bảo nàng đừng có dán râu lên mặt nữa, mà vẫn cứ làm, cả ngày ăn mặc trông đàn ông chẳng ra đàn ông, phụ nữ chẳng ra phụ nữ, bây giờ nhìn xem mình giống cái gì?” Tầm tức giận nhéo hai hàng ria mép của tôi ra.

Ria mép? Tứ mi mao Lục Tiểu Phụng? Bạch Ánh Đồng không phải luôn gọi tôi là Lục Tiểu Phụng sao? A, cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao Bạch Ánh Đồng lại mắng tôi là “tên háo sắc”, “kẻ lưu manh”, còn thưởng cho tôi một cái tát nổ đom đóm mắt. Một người phụ nữ bị đàn ông xé rách y phục mà còn nói chuyện tử tế với mình thì chắc chắn cô ta có vấn đề về thần kinh. Nếu tôi gặp cảnh tương tự thì không có chuyện bạt tai đơn giản như vậy đâu, nói không chừng tôi điên lên còn hoạn cả hắn ấy chứ!

Ây da, thực đúng là nghiêm trọng quá, tôi lại còn thừa nước đục thả câu, vừa đạp vừa đánh cô ta, hành vi này của tôi thức đúng như lời cô ta đã nói… không bằng loài cầm thú! Tôi tự gõ mạnh lên đàu mình một cái.

Đến khi định thần lại, Tầm vẫn còn đang cầm lấy cổ tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt như chờ đợi câu trả lời của tôi.

Nhìn miếng vải trên tay phải mình, tôi lập tức thốt ra một câu: “Tình cờ nhặt được.”

Tầm nhanh chóng đáp lại tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, ra hiệu tôi không được ăn nói hàm hồ nữa, còn mọi người cũng nhìn tôi bằng ánh mắt không tin được. Lẽ nào bắt tôi phải thực thà nói đã xé nó từ trên người Bạch Ánh Đồng xuống sao? Phiền phức quá!

“Ta mệt lắm rồi, lúc nãy lại bị kinh hãi, ta muốn quay về nghỉ ngơi trước.” Nói xong, tôi rút tay lại, ra khỏi Thanh Mộc Trúc, bước về phía Tử Mộc Trúc.

Tôi biết Tầm đi theo ra ngoài, hai chúng tôi đều không lên tiếng, một trước một sau tiến vào Tử Mộc Trúc. Vừa bước vào Tử Mộc Trúc, tôi liền nằm trên chiếc giường trúc, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn đang nghĩ liệu Bạch Ánh Đồng có chết trong sơn động đó không?

Bỗng nhiên, tay phải tôi lại bị cầm lên, tấm vải băng bó vội vã trên đó cũng bị tháo ra nhanh chóng, một cảm giác mát lạnh từ mu bàn tay. Tiếp đó là mùi hương thanh nhã bay tới, tôi cuối cùng không nhịn được mà mở mắt ra, thì ra Tầm đang bôi thuốc cho tôi.

Sau khi nhìn thấy tôi mở mắt, chàng cũng lên tiếng: “Tử thi lúc nãy nàng nhìn thấy chính là Cảnh Túc, một sát thủ khác của Tinh Túc Môn. Tối qua, trước khi giao đấu cùng với môn chủ Tinh Túc Môn, chính là ả ta cùng với một sát thủ khác có tên là Kháng Túc đến tập kích ta trước. Ả ta đã chúng một chưởng của ta, còn sát thủ được gọi là Kháng Túc kia thì bị vỏ kiếm của ta đập trúng, lại trúng thêm cả Khí lưu tinh trùy mà bản thân đánh ra. Trên ám khí đó có độc, theo lí mà nó, vết thương của Kháng Túc còn nghiêm trọng hơn Cảnh Túc mới phải, nhưng sáng sớm nay lại chỉ tìm thấy được thi thể của Cảnh Túc, nàng có biết tại sao không?”

Người đàn ông này bây giờ luôn thích kể chuyện cho tôi nghe, mỗi ngày một chuyện, cứ giống như tình tiết trong truyện “Nghìn lẻ một đêm” vậy. Tôi chỉ nhìn chàng không nói gì, dù cho tôi có nói hay không thì chàng vẫn cứ tiếp tục nói tiếp.

“Tinh Túc Môn xưa nay mỗi lần hành động đều phái hai người đi, hơn nữa đều là hai phụ nữ, ít nhất cho đến lúc này, ta vẫn chưa hề điều tra hoặc nhìn thấy một nam sát thủ nào thi hành nhiệm vụ của chúng cả. Khi thi hành nhiệm vụ, tuyệt đối không được thất bại, nếu như thất bại, chỉ một trong hai có thể quay về thì người còn sống đó nếu muốn tiếp tục ở lại Tinh Túc Môn sẽ phải tiếp nhận hình phạt.” Ý của Tầm chính là Kháng Túc đã giết chết người phụ nữ kia, còn Kháng Túc lại chính là Bạch Ánh Đồng. “Hình như nàng luôn thích đi đi lại lại giữa đường đao mũi kiếm của người khác thì phải.” Ngữ khí của Tầm không mấy vui vẻ.

“Chàng nói vậy là có ý gì?” Tôi quay đàu sang hỏi.

“Không sợ chết. Có chuyện gì gấp mà nàng phải vội vã đi đầu thai chuyển kiếp thế hả? Nàng có thể sống sót quay về dưới đường kiếm của Kháng Túc chỉ có thể nói rõ một điều mệnh của nàng cứng hơn ả ta. Nếu như lần sau nàng thấy mạng mình quá dài, hoặc chán sống rồi thì cứ nói thẳng với ta, ta sẽ tiễn nàng đến cầu Nại Hà.”

Hừm, người đàn ông này đang cố ý rủa tôi chết sớm sao? Tôi thật sự phục chàng! Thôi bỏ đi, hôm nay tôi đã làm một chuyện không vui vẻ gì, không muốn tranh cãi cùng chàng nữa, khiến cho tâm trạng lại càng không vui vẻ.

Tôi quay lưng lại với Tầm, sau đó nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Này, dáng vẻ dán ria mép cải nam trang của ta có phải trông rất giống hái hoa đại đạo không?”

Tầm bật cười mấy tiếng rồi nói: “Nếu đúng như vậy tì nàng chính là hái hoa tặc thất bại nhất mà ta từng gặp. Làm thế nào mà hoa không hái được lại còn bị hoa cắn cho chảy máu thế?”

“Ta mà hái cũng chỉ hái thứ cỏ đuôi chó giống như chàng thôi.” Tôi quay người lại nhìn Tầm, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên đùi chàng, nhắm mắt nói: “Tha cho ả ta đi, dù gì ả ta cũng chẳng còn sống được bao.”

Không biết người phụ nữ đáng ghét kia chết hay chưa? Thực ra ở thẳm sâu trong lòng, tôi vẫn hi vọng cô ta có thể sống mà rời khỏi chốn Hoàng lăng quỷ quái này.

Một lúc lâu sau, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, nhưng câu nói của Tầm trước khi rời đi vẫn vang vọng mãi bên tai tôi: “Trước mắt không phải là vấn đề có tha hay không, trên người ả ta có trúng thứ độc giống như Nhược Lan… Tất sát man đà la.”

Ngày hôm sau, Minh sĩ thôi không truy xét ngọn núi này, tôi cũng không còn cải nam trang nữa. Không biết ma quỷ xui khiến thế nào, tôi lại đến sơn động đó, chỉ muốn xem Bạch Ánh Đồng đã chết hay chưa. Bất ngờ là trong động không còn ai, cô ta đi rồi sao? Đi rồi thì hay, dù gì cũng tốt hơn là chết!

Mang theo tâm trạng khoan khoái dễ chịu, tôi quyết định đi tìm Nhược Lan. Vừa đi được vài bước, tôi liền nghe thấy tiếng đánh nhau. Phải chăng là cô ta? Tôi lập tức tiến nhanh về phía phát ra tiếng động.

Từ phía xa, tôi thấy Nhược Lan đang cầm kiếm chỉ vào Bạch Ánh Đồng đang nằm dưới đất, không biết Bạch Ánh Đồng đã thay y phục từ lúc nào, khí sắc trên mặt cũng đã bình thường hơn trước. Độc trên người cô ta đã được giải hết rồi sao? Thật là thần kì!

Bạch Ánh Đồng là con người ngạo mạn, vẫn nói với Nhược Lan bằng khẩu khí hung dữ: “Thất Túc, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn khỏi Tinh Túc Môn hay sao? Ngài ấy sẽ không buông tha cho ngươi đâu? Sở dĩ ta đến hôm nay vẫn còn chưa chết chính là vì có một người khiến ta cầm cự sống tiếp. Còn ngươi thì sao? Nhìn bộ dạng lúc này của ngươi mà xem, chẳng khác gì với xác chết biết đi.”

“Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe, những chuyện quá khứ, ta không muốn nhắc đến nữa! Sau này cũng đừng gọi ta là Thất Túc nữa, Thất Túc đã chết từ hai năm trước rồi. Còn về việc sau này ta sẽ ra sao, cũng không cần ngươi phải lo lắng!” Nhược Lan dường như đang rất tức giận, kiếm trong tay khẽ hạ xuống, nhưng lại nhanh chóng thu về, Nhược Lan vứt một tấm vải đen lên người Bạch Ánh Đồng đang nằm dưới đất rồi lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay ta không giết ngươi là bởi vì có người lên tiếng muốn tha cho ngươi. Mau bịt mắt lại, rồi đi theo ta!”

Bạch Ánh Đồng không lên tiếng, chỉ nhìn Nhược Lan bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

Nhược Lan nhận ra sự nghi hoặc của Bạch Ánh Đồng, lại lên tiếng: “Không có người dẫn đường, ngươi cho rằng có thể đi ra khỏi Hoàng lăng này sao? Hay là ngươi cho rằng có thể giống như ngài ấy đi lại như bay?”

Nhược Lan định đưa cô ta ra khỏi Hoàng lăng sao? Vậy có nghĩa là còn có một mật đạo khác nữa để ra vào Hoàng lăng này.

Bạch Ánh Đồng không do dự thêm nữa, nhanh chóng bịt mắt lại. Nhược Lan tóm lấy cô ta, thi triển khinh công, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi vẫn luôn nhớ câu mà Tầm từng nói: “Muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu”, có lẽ chính mật đạo đó là nguyên do mà chàng muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Tuy rằng tôi không thể nào theo sát được Nhược Lan và Bạch Ánh Đồng nhưng tôi có thể phán đoán theo trực giác của mình, mật đạo đó chắc nằm trong thông đạo ở dưới Xích Mộc Trúc. Tối hôm đó, tôi cảm nhận rõ ràng, con đường tối mịt trước mặt vẫn còn khí lưu thổi đến, huống hồ chỗ hai người đó biến mất lại ở gần Xích Mộc Trúc.

Sau khi Bạch Ánh Đồng xuất sơn mấy hôm, chúng tôi nhận được Thánh chỉ có thể rời khỏi Hoàng lăng.

Vào ngày lên đường trở về kinh thành, Nhược Lan không quay về cùng chúng tôi. Hoàn toàn không phải do chỉ có tôi với Tầm mới có thể sống mà bước ra khỏi Hoàng lăng mà chính bản thân Nhược Lan đã nói, bản thân cô đã có thể thoát khỏi vận mệnh chấp chới giữa giết người và bị giết, bây giờ chỉ muốn bình lặng sống nốt cuộc đời còn lại.

Tôi còn nhớ những lời Bạch Ánh Đồng nói với Nhược Lan, ngoài miệng cô ấy tuy nói vậy, nhưng tôi biết trong lòng Nhược Lan vẫn thắp một tia hi vọng. Tôi bất giác nhớ đến một câu nói của nhân vật Tây Độc trong bộ phim điện ảnh Hồng Kông “Đông Tà Tây Độc”, liền nói với Nhược Lan: “Sống trong mộng đẹp, chẳng qua là ông trời đùa cợt với mình mà thôi, có nhiều chuyện, mình càng muốn quên đi thì lại càng nhớ rõ. Khi có chuyện gì đó mà mình chẳng thể nào đạt được, điều duy nhất có thể làm chính là đừng quên lãng.”

Nói xong, tôi liền đưa cây Thượng huyền nguyệt cho Nhược Lan, không cần biết cô ấy có muốn nhận hay không. Tôi thật sự không nhỏ nhen đến mức để cho mĩ nhân băng giá này phải chịu nỗi giày vò đau khổ. Tối qua, sau khi biết cô ấy sẽ không cùng chúng tôi quay về, tôi đã mâu thuẫn, tranh đấu trong lòng rất lâu. Cả buổi tối, tôi ôm chặt lấy cây Thượng huyền nguyệt, ra sức đánh đàn, gẩy đàn, chẳng khác gì tổ chức một show diễn của riêng mình, vừa đàn vừa hát tất cả những bài mà tôi biết. Có những lúc kích động, tôi gảy mạnh đến chạm cả vào vết thương trên tay phải, còn hát những điệu nhạc đau đớn, bi thương lạ thường. Sau cùng, Tầm không thể chịu đựng được sự giày vò đáng sợ này, đã đe dọa khiến tôi chỉ còn biết hôn mấy cái lên cây Thượng huyền nguyệt thay cho lời từ biệt.

Tôi vẫy tay tạ từ Nhược Lan, rồi cùng Tầm lên đường quay về. Có điều, điểm khác biệt so với lúc tới đây chính là phía sau có người giúp chúng tôi đẩy theo một xe đầy tôm và người chỉ thị phải mang theo tôm đi tuyệt đối không phải tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.