Cưới Sau Thử Yêu: Tổng Giám Đốc, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 3




"Mới không đâu, cùng lắm. . . . . . Có cảm tình tốt mà thôi. . . . . . A!" Giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh cuối cùng biến thành tiếng la nhỏ hoảng loạn, chỉ vì tay hắn đưa vào trong quần áo cô.

"Này —— đừng xằng bậy ——"

"Em không nói, anh liền cởi quần áo của em, để em không thể bước khỏi cánh cửa này." Khẩu khí chơi xỏ ẩn chứa làm nũng xấu xa, hắn thích khi dễ cô như vậy, thích chăm chú nhìn biểu tình của cô bởi vì việc này mà không biết làm sao, toàn bộ khuôn mặt ửng hồng.

Đôi môi nóng bỏng ở vành tai của cô lan dần đến cổ ấn xuống những nụ hôn dày đặc, hai tay dạo chơi không nhịn được xoa nhẹ vân vê cô, không nhìn thấy hai gò má đã trướng hồng cực độ của ai kia.

"Vẫn cứng ngắc như vậy, thực không tiến bộ." Hắn lắc đầu, tuyệt đối không cảm thấy chiếm tiện nghi người ta, ngược lại còn nén giận cô không đủ nhiệt tình.

Cô cắn môi dưới, tựa hồ hạ quyết tâm, cố gắng áp chế ngượng ngùng và bối rối, hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm ngực hắn, học hắn ma chà xát trứ, cũng đưa lên đôi môi thơm nhút nhát khiêu khích, nhiệt tình khẽ mút cánh môi đang mở của hắn.

Lần này, đến phiên hắn toàn thân cứng ngắc.

Cô là một học sinh chăm chỉ học tập, thực cố gắng muốn đem những học được từ trong phim mình đã xem áp dụng vào thực tế, nhớ rõ hình như là dùng đầu lưỡi như vậy như vậy, rồi mới lại như vậy như vậy, trước liếm liếm, sau mút mút, tiếp theo nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, xong.

Tách ra một chút khoảng cách, cô nghi hoặc nhìn hắn vì sao một chút phản ứng cũng không có, là vì mình bắt chước không giống sao? Đang buồn bực hết sức, hắn đột nhiên ôm sát, ánh mắt nóng bỏng tựa như sói đói gặp được cừu nhỏ.

"Lại một lần nữa." Hắn khàn khàn ra lệnh.

Cô làm theo, mút mút, liếm liếm, lưỡi đinh hương không ngừng khiêu khích hắn, không biết mình dẫn đốt ngọn lửa trên người hắn.

Quan Thiên Tứ hung hăng bổ nhào về phía cô, từ miệng, tai, gáy, vẫn kéo dài nụ hôn đi xuống, thậm chí nghĩ muốn lấy hết quần áo của cô ăn sạch sẽ, nhưng mà, nhưng mà ——

"Kỹ xảo này em học ở đâu?" Hắn thở dốc hỏi, muốn giữ lại một chút lý trí còn sót lại, bởi vì không xác định cô nhóc kia biết hậu quả của chuyện này hay không, hắn không hy vọng vì thỏa mãn dục vọng bản thân mà tạo thành tiếc nuối của cô.

Cái hắn muốn là cô cam tâm tình nguyện.

"Em xem rất nhiều sách, còn coi phim, học không tốt sao?" Cô sờ sờ hai má hắn, nói nhỏ: "Mặt của anh thật nóng, làm sao vậy?"

"Làm sẽ không sao, không làm sẽ có sao." Hắn trả lời thật sự trực tiếp, không chút quanh co lòng vòng.

Xảo Quyên sửng sốt, chỉ chốc lát sau lập tức hiểu ý, đỏ mặt nói nhỏ: "Em không sao cả! Chẳng qua không có đồng phục hóa trang thành hộ lý hay thủy thủ, nếu anh không ngại cùng oba- san làm vệ sinh. . . . . ."

Đây là lời thật tâm cô muốn nói, nguyện ý nương thân hắn, theo hắn cả đời, bởi vì là hắn, cho nên nguyện ý trao toàn bộ bản thân cho hắn.

Trong lòng Quan Thiên Tứ mừng rỡ, làm sao sẽ để ý cô giả thành cái gì, mỹ nử tuyệt thế hay vưu vật gợi cảm với hắn mà nói đều không hề có ý nghĩa, hắn chỉ cần cô nha, phải là Sài Xảo Quyên độc nhất vô nhị này.

Hắn từng chút từng chút cởi quần áo của cô, ánh mắt chuyên chú nhìn thân hình nguyên thủy thuần khiết nhất, nhìn thật cẩn thận từ đầu tới chân cô.

Xảo Quyên e lệ che thân hình của mình, nhẹ giọng kháng nghị: "Đừng nhìn!" Cô cũng không phải yêu cơ gợi cảm, tại sao lộ ra cái loại ánh mắt muốn nuốt chửng người này chứ! Nhưng cô biết mình cũng đang nóng lên, trở nên không giống mình, quá trình kế tiếp không phải sở trường của cô, chỉ có thể nhìn hắn tùy ý làm bậy.

Hắn khẩn cấp nhấm nháp ngọt ngào của cô, giống như khách lữ hành giữa sa mạc được những hạt sương mong manh làm dịu, những nơi lòng chạm nay lướt qua chạm đến, đều có thể cảm nhận được da thịt mềm nhẵn hơi run rẩy. Hắn tâm hoả sôi trào chờ không kịp cởi quần áo trên người, cùng cô nước sữa gắn cọ xát lẫn nhau, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngâm khẽ nỉ non quyến luyến không thôi.

Nhìn cô mặt đỏ lên hết, hô hấp dồn dập, cảm giác hắn vuốt ve làm tâm hoảng ý loạn; hắn muốn càng nhiều, muốn đòi lấy nhiệt tình mà cô không giữ lại chút nào. Vẻ đẹp lúc này của cô e rằng có thể làm người khác phải bại trận, như đóa hoa đang hé nở trong nắng sớm, tỏa ra hương thơm lột xác thành phụ nữ, làm cho hắn đầu hàng trước thời gian, đem tình yêu tràn đầy một lần lại một lần vùi vào chỗ sâu nhất của cô.

Nước mắt giai nhân còn vươn khóe mắt, làm hắn gần như mê, hôn môi cô một ngàn lần cũng ngại không đủ, chưa bao giờ có một người nào làm hắn yêu đến phát cuồng như cô. . . . . .

Sau khi quen với đau đớn lúc ban đầu, cô đã hơi chút thích ứng với tiến vào của hắn, dần dần nhàn nhã có thể ôn tập kỹ xảo đã đọc trong sách và đã học qua phim. Cô chủ động đón ý hùa theo, dùng phương c vừa trúc trắc lại mất hồn thỏa mãn hắn, đem các kiểu kỹ năng cô học theo trong phim ra thực tế thao tác một lần.

"Chờ một chút, đừng. . . . . . động." Hắn thống khổ thở dốc, không lường được cô nhóc này gây kích thích cho hắn còn lớn hơn so với tưởng tượng.

"Không thoải mái sao?" Cô mê hoặc hỏi.

"Không phải. . . . . ."

Hắn đã cố gắng hết sức khắc chế hưng phấn, không ngừng nhắc nhở chính mình là lần đầu tiên của cô, không nên quá kịch liệt. Nhưng cô nhóc kia hiển nhiên không thể lý giải ý tốt của hắn, lần hai phát huy tinh thần ham học hỏi của mình.

"Chậm như vậy không thoải mái hả?" Cô ngây thơ vặn vẹo mông, nhớ rõ diễn viên nữ trong AV đều là như vậy.

"A. . . . . ." Hắn lại hưng phấn đến chảy máu não.

"Như vậy thì sao?" Liếm liếm chỗ trước ngực mẫn cảm cãu hắn, phát hiện hắn càng thống khổ.

"Vậy như thế này được chứ?" Cô tay miệng cùng sử dụng, lại vừa hôn vừa sờ vừa vặn vẹo.

Ông trời! Hắn sớm hay muộn cũng sẽ phun máu mũi, so với việc đổ máu quá nhiều mà chết, không bằng tinh tẫn nhân vong thống khoái ra đi. Cho nên hắn rốt cuộc quản không được nhiều như vậy, gầm nhẹ một tiếng, cùng cô ở đây mây mưa thất thường, tình triều yêu say đắm lúc chìm lúc nổi, mặc kệ mây bay nước chảy, trời sáng hay tối.

Hôm nay là ngày rất đặc biệt, là ngày công chứng kết hôn của Quan Thiên Tứ và Sài Xảo Quyên, cũng là ngày cuối cùng của kỳ hạn.

Hai người bọn họ quyết định trước công chứng, xong rồi mới lựa một ngày khác tổ chức hỷ yến sau, mà người làm chứng ngoài trừ mọi người trong Quan gia, còn có một vị nhân vật chính trọng yếu, đó là luật sư Thiệu Canh Tinh.

Khoe ra giấy hôn thú nóng hầm hập cười sáng lạn trước mắt Thiệu Canh Tinh.

"Nhìn thấy không?" Quan Thiên Tứ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, từ lúc tuyên thệ, trao nụ hôn, đến ký tên đóng dấu, hoàn thành chung thân đại sự, cũng không làm giả.

"Chúc mừng chúc mừng." Thiệu Canh Tinh cười ha ha nói. Đừng hoài nghi, tượng sáp từ trước đến nay bất cẩu ngôn tiếu cũng có thời điểm nhe răng cười, hơn nữa lại chứng kiến một người nữa trong Quan gia thua trận của lão Quan, hắn thực vinh hạnh làm nhân chứng.

Kết hôn xong, bà xã cũng có, Quan Thiên Tứ cũng không quên chính sự trọng yếu, hắn lạnh lùng hỏi luật sư: "Có mang đồ đến chứ?"

"Ha hả, đương nhiên, đương nhiên."

Thiệu Canh Tinh từ túi tây trang lấy ra một phong thư màu đỏ đưa cho hắn, Quan Thiên Tứ không khách khí tiếp nhận, những anh chị em khác cũng xúm lại xem huyền cơ sau phong thư là gì.

Quan Thiên Tứ nóng vội lập tức mở phong thư ra, lấy ra thì thấy —— ba ngàn Đài tệ.

Mày hắn nhíu lại một chỗ."Đây là cái gì?"

"Tiền biếu nha, một chút chút lòng thành, xin vui lòng nhận cho, xin vui lòng nhận cho."

Bầu không khí thoáng chốc đông lạnh lên, trên đầu Quan Thiên Tứ mây đen bao phủ dầy đặc, như thể sẽ có sét đánh thật.

"Gì vậy? Tiền quá ít sao?" Thiệu Canh Tinh không rõ cho nên hỏi.

Trước khi anh ba phát giận, Ngưng Ngọc bước lên phía trước hoà giải."Đừng nóng giận, hôm nay là ngày trọng đại của anh và Xảo Quyên, đừng phá hủy không khí." Thật trấn an anh ba một phen xong, cô mới quay đầu mở miệng nói với luật sư: "Anh đừng náo loạn, mau công bố đáp án đi, mọi người còn đang chờ!"

"Đáp án gì chứ?"

Theo phương diện nào đó mà nói, luật sư này thật sự dũng khí thật đáng khen ngợi, tới lúc này rồi còn dám mồm mép ba hoa, đổi thành người khác, sớm bị bọn họ chỉnh chết đi sống lại. Dù vậy hai người Ngưng Ngọc và Thiên Kình thật rất tán thưởng anh ta, bọn họ có thể tìm được bạn đời của mình, người luật sư này cũng coi như công không thể không có.

Thiên Kình ở một bên nhắc."Họ Thiệu kia, đừng đùa, chọc giận Tam thiếu nhà chúng ta, cho dù anh có “Vô Ảnh cước”, cũng sẽ ăn không xong đâu."

"Thông minh thì nói cho chúng ta biết, thư tín văn kiện có chứa tư liệu hãm hại Thiên Tứ ở nơi nào?" Trong đôi mắt trong suốt thư hồ thu tuyệt mỹ của Ngưng Yên, nháy mắt bắn ra tia lạnh lùng làm người ta run rẩy.

Thiệu Canh Tinh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói: "A ha, thì ra các người nói là chuyện này!"

Anh cả Quan Thiên Tước vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt như tảng băng suốt năm không đổi, trầm giọng ra lệnh: "Đừng cười ha ha, nói!"

"Không biết." Ba chữ (*), đây là đáp án của hắn. (*Trong tiếng Trung thì là ba chữ 不知道: Bù zhīdào)

Mọi người sửng sốt, biểu tình ngưng tụ lại rồi chuyển sang dữ tợn, đặc biệt là Quan Thiên Tứ:

"Chuyện này không thể đùa giỡn!"

"Không phải chuyện đùa, Quan lão gia vẫn chưa nói rõ cho tôi việc này, cho nên chuyện này cũng không nằm trong phạm vi chức trách của tôi."

Người tượng sáp lại khôi phục gương mặt nghiêm túc bất động như núi, khi nói những lời này hoàn toàn là giọng điệu của luật sư chính hiệu, không hề đùa giỡn.

Mọi người sau khi kinh ngạc, không khỏi nghị luận.

"Sao lại thế này? Chuyện này không phù hợp với di chúc của ba."

"Kết hôn cũng đã kết hôn rồi, ít nhất phải có công đạo mới đúng, lại ngay cả có lá thư này cũng không biết."

"Có thể chỉ là một trò đùa hay không?"

"Không hiểu được, những việc ba làm chúng ta đều không đoán ra được, mỗi lần đều gây ngạc nhiên bất ngờ."

Xảo Quyên lo lắng nhìn về phía chồng mình sắc mặt âm trầm, lẳng lặng bồi bên người hắn, Quan Thiên Tứ nắm chặt tay vợ, bản thân mình lại lâm vào trầm tư, luôn cảm thây đây là đề mục thử thách ba để lại thử thách hắn, là muốn chính hắn đi tìm đáp án sao?

Ngũ thiếu Quan Thiên Kình, thiếu kiên nhẫn chất vấn luật sư."Họ Thiệu kia, anh rốt cuộc có nhớ lầm hay không? Ba tôi thật sự không nói rõ sao? Có để tờ giấy hoặc văn kiện linh tinh cho anh hay không?"

"Ngoại trừ di chúc, không còn gì khác." Thiệu Canh Tinh cực kỳ khẳng định trả lời.

Di chúc?

Đôi mắt Quan Thiên Tứ bỗng dưng sáng lên, bừng tỉnh đại ngộ."Đúng rồi, tờ di chúc kia, khó có thể nào. . . . . ."

"Tờ di chúc của anh không có chữ, có thể tìm ra manh mối gì?" Ngưng Ngọc không hiểu nhìn về phía anh ba, không biết khiếp sợ hắn vì sao lại đến.

Quan Thiên Tứ dắt tay vợ."Đi!"

"Đi đâu?" Xảo Quyên hỏi.

"Quay về nhà lớn, có chuyện phải lập tức đi xác định."

Nhiều người vẫn không hiểu ra sao, nhưng từ vẻ mặt của Thiên Tứ hiểu hắn nhất định là nghĩ ra dấu vết gì để lại, đừng quên, hắn thông minh nhất trong năm người họ.

Đoàn người chậm rãi trở lại nhà lớn Quan gia, nơi này là chỗ của năm người họ sống cho đến lúc trưởng thành, tuy rằng mọi người lớn lên, đều tự có sự nghiệp sau này, ở bên ngoài tự lập môn hộ, nhưng nhà lớn vẫn do anh cả Thiên Tước trấn giữ, mỗi dịp lễ mừng năm mới ăn tết, mọi người nhất định sẽ quay về hội ngộ một lần.

Hôm nay là ngày vui của Thiên Tứ, mọi người đều đến đông đủ, Ngưng Ngọc và Thiên Kình đã lập gia đình, đương nhiên đều tự mang ông xã hay bà xã của mình tham dự, anh cả Thiên Tước trước đó đã ra lệnh người hầu chuẩn bị c ăn, sẽ chờ Thiên Tứ và Xảo Quyên công chứng xong cùng trở về chúc mừng.

Nhà lớn này giữ rất nhiều kỷ niệm của bọn họ, lúc trước công bố di chúc cũng tại đây, mà tờ di chúc kia của Thiên Tứ vẫn để trong phòng hắn.

Khi hắn từ trong phòng đi ra, mọi người gấp gáp hỏi: "Thế nào? Anh rốt cuộc phát hiện cái gì?"

Trên mặt Quan Thiên Tứ nhìn không ra khác thường gì, thần bí làm cho người ta đoán không ra, hắn đem di chúc giao cho Thiên Tước, để cho mọi người tự mình nhìn đi.

Di chúc vẫn là giấy trắng, mấy chữ ban đầu lại không thấy, nhưng xuất hiện bốn chữ khác.

"Cả đời hạnh phúc?" Ngưng Ngọc đọc những chữ đó lên, lập tức phát hiện không đúng."Em nhớ rõ ràng là nhìn mũi trâu gì gì đó, tại sao lại không giống?"

Ngưng Yên đột nhiên hiểu ra."Trời ạ, thì ra là như vậy!" Cô hô nhỏ, nhưng mà những người khác vẫn không rõ, vội truy vấn: "Rốt cuộc là như thế nào? Chị nói nhanh lên!"

"Ba đã có biện pháp làm cho chữ biến mất, còn có biện pháp làm cho chữ chạy ra, ông ấy liệu định Thiên Tứ nhất định sẽ kết hôn, cho nên thiết kế phong thư ở ngày cuối cùng của kỳ hạn, xuất hiện bốn chữ này làm lời chúc mừng chúc phúc Thiên Tứ kết hôn. Ông đoán chắc Thiên Tứ sẽ lại mở ra phong thư, nói cách khác, ba đánh đố Thiên Tứ nhất định sẽ đi vào khuôn khổ."

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn di chúc nghiên cứu cả buổi. Ông lão kia rốt cuộc làm thế nào? Tự tiêu thất còn có thể xuất hiện, thậm chí còn có thể đặt thời gian, quả thực rất bất khả tư nghị!

"Nó không có việc gì chứ?" Ngưng Yên nhìn về phía Thiên Tứ thủy chung trầm mặc, một người một mình nhìn ngoài cửa sổ, cái gì cũng không nói.

"Yên tâm, anh ấy chỉ đang thông suốt thôi." Thiên Kình nói, cùng Ngưng Ngọc hai người nhìn nhau cười. Hắn có thể hiểu tâm tình hiện tại của Thiên Tứ, nhất định là lĩnh ngộ được dụng tâm lương khổ của ba, cho nên mới lâm vào trầm tư, bởi vì anh ấy đã không hận ba nữa.

Đến nỗi Ngưng Yên, còn lại bản thân ở một bên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ba ngay cả Thiên Tứ cũng chế phục, sẽ không biết vận mệnh của mình sẽ như thế nào? Vừa nghĩ đến thì bất an không yên.

"Ăn cơm." Anh cả luôn kiệm lời, vẫn duy trì sự im lặng ít lời của mình, sau khi nhắc nhở mọi người, liền tự đi tới phòng ăn.

Thiên Tứ lúc này mới phát hiện không thấy bóng dáng Xảo Quyên, không biết đã chạy đi đâu?

Hắn tìm bóng dáng bà xã, phát hiện cô một mình đứng ở một góc phòng khách, đứng trước vách tường ngẩn người. Hắn đi qua, từ phía sau ôm gọn cô.

"Em đang nhìn cái gì?" Đồng thời vừa hỏi, thuận theo tầm mắt cô cùng nhìn qua, thì ra cô đang nhìn "Ông ta".

"Ông ấy là ba nuôi của anh." Hắn giải thích bên tai cô.

Sài Xảo Quyên cứng ngắc quay sang, khó khăn nuốt nước miếng."Chính là. . . . . . Kia là. . . . . di ảnh. . . . . ."

"Đương nhiên, ông ấy đã qua đời. Đi thôi, đồ ăn lạnh mất." Hắn đi ở đằng trước, phía sau kéo tay cô, cho nên không thấy được biểu tình cô như trật khớp vì bị dọa.

Qua đời? Ông ấy rõ ràng còn sống mà! Lại cùng cô nói chuyện rất nhiều! Chẳng lẽ mình gặp ma?

Mới muốn mở miệng hỏi, cô lại đột nhiên nhớ tới lão nhân gia từng dặn dò cô phải giữ bí mật, nhớ lại lúc ấy, rốt cuộc là cô gặp ma, hay là ông. . . . . . giả chết?

Không, sẽ không!

Quay đầu lại nhìn di ảnh đạo nhân đội mũ đang cười toe toét kia, một giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ thái dương cô.

Nếu là giả chết, mà mục đích giả chết thuần túy là vì thiết kế năm đứa nhỏ kết hôn. . . . . .

Thật độc nha. . . . . .

Trên đời không thiếu chuyện kỳ lạ, nhưng cũng không thái quá không thể tin được như vậy chứ, nghĩ đến không khỏi làm mồ hôi lạnh cô chảy ròng ròng.

Rất độc! Rất độc! Thật sự rất độc!

Tóm lại, trong cuộc sống đặc biệt này, bọn họ kết hôn, tuy rằng còn có nhiều nghi vấn không giải được, nhưng kết cục viên mãn, ít nhất Thiên Tứ không có việc gì, không cần ngồi tù, còn có được thiếu nữ xinh đẹp, tất cả mọi người thực vui vẻ.

Đúng rồi, nhân tiện nhắc tới, vào lúc ban đêm Quan Thiên Tứ nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh từ Australia, đúng là văn kiện hắn truy đuổi vòng quanh thế giới, bên trong liệt kê giấy tờ chứng khoán có giá trị hắn thừa kế, cùng với một lá thư khi còn sống ba chúc phúc tân hôn.

May mắn hắn không tìm được, nếu không sớm hộc máu mà chết.

Kết thúc

Bốn năm sau ——

Vẫn như những năm trước, trong cuộc sống ở riêng, nơi riêng tư của mình, năm anh chị em nhà họ Quan—— bọn họ tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng so với tay chân còn thân hơn—— cho dù người xa xôi, người bận bịu, cũng sẽ quay về nhà lớn tập hợp lại, cũng sẽ dắt một nửa kia của mình về.

Nhà lớn nay đã khác xưa, không hề cô tịch lạnh lẽo, sau khi mọi người cùng sơn và trang trí lại, ở nơi đây hương hoa ngập tràn, tiếng cười không ngừng, hết thảy những thay đổi này đều phải kể công của nữ chủ nhân mới của nhà họ Quan Ninh Vũ Mị, cô ấy là cô vợ nhỏ của Quan Thiên Tước sau bốn năm yêu nhau, tuy rằng gặp kẻ xấu hãm hại hiểu lầm giày vò nhau bốn năm, nhưng duyên phận chung quy lại đem hai người buộc cùng một chỗ.

Cô ấy dùng sức sống không bao giờ cạn của mình, chẳng những hòa đồng với người hầu trong nhà họ Quan, còn làm cho Quan Thiên Tước băng sơn quanh năm tuyết đọng của họ, bắt đầu hòa tan trong nụ cười ngọt ngào đáng yêu của cô, không còn lạnh lùng nữa.

Hôm nay là Tết Nguyên Đán, cả nhà đều động viên đứng lên, đàn ông phụ trách nấu một bàn c ăn ngon, phụ nữ chuẩn bị những chuyện nên làm khi bái tổ tiên, mọi người bận bịu cả trong lẫn ngoài. Nhà họ Quan hiện tại rất náo nhiệt, chỉ là nhân khẩu mười người hơn, ăn bữa cơm phải ăn trên bàn lớn, đồ ăn dù gì cũng nên yêu cầu nấu đúng phân lượng, còn phải dùng cái xẻng sa mới được.

Ninh Vũ Mị sức sống tràn trề, trong chốc lát Đông chạy dặn dò người hầu cắt hoa quả, trong chốc lát Tây lướt hỏi trà phao chuẩn bị tốt chưa, đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ sợ có chỗ chuẩn bị không chu toàn, còn phải thu xếp chuyện trước bữa cơm tế bái ba chồng nữa! Vì tiết kiệm thời gian, cô lại bắt đầu ngứa nghề, nâng váy lên sẽ thi triển công phu Thảo Thượng Phi của cô, có thang lầu không đi, lại từ lan can trượt xuống, có đường không đi, lại từ đầu sô pha này nhảy đến đầu sô pha bên kia, giống như sơn nữ thời hiện đại.

Ha, tôi nhảy! Tôi nhảy! Tôi nhảy nhảy —— Binh!

Cô đụng phải một tường thịt người, cả người nhảy vào trong lồng ngực rắn chắc.

"A. . . . . . Thật xin lỗi!" Cô xuýt xoa cái mũi đáng thương bị đụng trúng nói, sau khi nhìn kĩ đối phương là ông xã của mình, xấu hổ đến không mặt mũi nào gặp chồng yêu.

"Em chê anh già rồi nhưng bị dọa không đủ nhiều sao không?" Quan Thiên Tước thấp giọng trách cứ, trong giọng nói ẩn chứa hàng trăm yêu thương cùng thương tiếc. Cô vợ nhỏ hoạt bát hiếu động, không phải leo cửa sổ, thì cũng trèo cây, leo tường, trèo lên nóc nhà, thường làm một số kỹ năng đặc biệt mạo hiểm kích thích trái tim hắn, làm hắn đau đầu không thôi, cô vợ nhỏ đoan trang thục nữ là không có khả năng, nhưng mình liền yêu vẻ mặt thẳng thắn không làm ra vẻ của cô.

"Anh yên tâm, tất cả hạng mục vận động, em sở trường nhất chính là vượt chướng ngại, sô pha này, bàn trà này em còn không để trong mắt đâu!" Cô còn thật lòng cam đoan với ông xã.

"Anh lo lắng không phải chuyện này, nhưng mà vạn nhất em “có” làm sao bây giờ?"

"Có cái gì?" Cô mơ hồ hỏi, nhất thời không hiểu ánh mắt thâm ý của chồng, cho đến khi phát hiện tay ông xã đặt lên bụng của cô, khẽ vuốt ve có thâm ý, cô mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Ha ha, an tâm đi, mang “trái cầu” đi là phạm quy, em sẽ không làm!" Sau khi nhìn thấy mặt ông xã trầm xuống, cô lại vội vàng sửa miệng: "Em nói. . . . . . Ừm. . . . . . Em sẽ cẩn thận mà." Hỏng bét rồi, cô vẫn không bỏ được thói quen bay nhảy, làm thục nữ thật khó, chỉ sợ đời này cô cũng không giống chị Ngưng Yên nhu tình như nước, chị Ngưng Ngọc tươi đẹp động lòng người, Nhã U ôn nhu ngọt ngào, cùng với Xảo Quyên tú ngoại tuệ trung.

Bộ dáng cô cuối đầu nhận sai, rất làm người ta yêu mến, trái tim thành thực của hắn làm sao cũng không cứng rắn cho được.

"Em ngoan ngoãn không chạy nhảy lung tung cho anh, nghe không?"

"Ừm, được thôi. . . . . . Vậy còn anh?"

"Anh còn đang bận bịu phòng bếp."

Vũ Mị giống như cô hầu nhỏ theo sát phía sau ông xã."Em cũng đi hỗ trợ được không?"

"Không được."

"Vì sao?" Cô chu miệng, vẻ mặt thất vọng.

"Trong phòng bếp rất nguy hiểm, không thể vào."

"Không phải là chỉ là nấu cơm xào rau, có nguy hiểm gì —— a ——" Người còn chưa bước vào phòng bếp, cô đã bị đằng đằng sát khí bên trong làm dọa ngây người, Quan Thiên Kình hai tay chấp nhất đem công phu Đông phá Tây trảm thể hiện, khí thế như hồng, miếng thịt gà giống như bị băm làm bột khiếm thảo (bột làm gia vị), làm cô hoa mắt ngay tại chỗ.

"Em còn muốn đi vào sao?" Chồng yêu nâng mi hỏi.

"Em. . . . . . Em đến chỗ mấy chị Ngưng Yên." Nói xong, vật nhỏ nhanh như chớp bỏ trốn mất dạng.

Các cô gái đang ở hoa viên bận bịu bày biện, dưới đề nghị của Nhã U, mọi người quyết định đem bàn ăn chuyển qua chòi nghỉ mát, dặn dò bọn người hầu đem cái bàn xếp thành một vòng, làm cho buổi ăn cơm không quá quy củ lại tự do ấm áp, lại có thể tiện đi xung quanh thăm hỏi anh chị em. Ba già giao du rộng rãi, nhóm anh chị em hắn lại nhất định đặc biệt nhiều, cho nên bọn họ nhất quyết tổ chức tiệc đứng Tây Âu, cung cấp miễn phí ăn đến no mới thôi.

Một cậu nhóc mới đúng ba tuổi đi vòng quanh đám người lớn, dùng khí lực nho nhỏ của cậu giúp mọi người bày đồ vật này nọ. Mắt to của cậu di truyền từ đội mắt trong veo như suối của Nhã U, ngũ quan mê người là bản sao thu nhỏ giống Thiên Kình, cậu nhóc là Quan Vũ Tuấn, mọi người rất cưng chiều gọi cậu nhóc là Tiểu Tuấn Tuấn, không lâu nữa, cậu sẽ có một em gái đó nha.

"Mami, không được để ở đó! Rút nó ra cái rắm." Tiểu Tuấn Tuấn nói, cậu nhóc mới ba tuổi đã làm bộ dáng ra vẻ tiểu đại nhân rồi.

"Ha, con em cũng thật có phong phạm của ba nó nha!" Ngưng Ngọc cười to nói.

Nhã U chu miệng mặt thì đỏ."Đều do Thiên Kình hết, người mang thai là em, anh ấy lại khẩn trương giống như là mình mang thai, hiện tại ngay cả đứa con cũng học anh ấy." Cô hơi cong lưng, nói lớn với cậu con nhỏ: "Con đi giúp mami lấy ảnh treo cũa ông nội, được chứ?"

Tiểu Tuấn Tuấn gật đầu, lập tức chạy vào phòng trong.

Ngưng Yên nghi hoặc hỏi: "Tiểu Tuấn Tuấn mới ba tuổi mà nhờ lấy ảnh trên tường, làm sao lấy?"

"Là em cố ý giao nhiệm vụ cho nó, miễn cho nó học giống ba ở bên cạnh giám thị em, thuận tiện cũng kiểm tra chút trí tuệ của nó, xem nó có biết lấy ghê dựa làm bậc leo lên lấy hay không."

Cô cô gái đồng loạt cười, đoán rằng Tiểu Tuấn Tuấn nhất định sẽ dằn co lâu không thành, làm không tốt sẽ khóc trở về tìm mẹ! Nhưng ngoài dự kiến mọi người, Tiểu Tuấn Tuấn lập tức liền ôm ảnh chụp chạy tới, tốn thời gian còn chưa đến một phút đồng hồ.

Nhã U kinh ngạc hỏi đứa con."Làm sao con lấy được ảnh chụp?"

"Ông nội lấy cho con."

Mọi người nhìn nhau, nhịn không được bật cười, nhất trí cho rằng, khẳng định là Thiên Kình hoặc một người lớn khác giúp Tiểu Tuấn Tuấn lấy, còn cố ý dạy nó nói như vậy. Mà lúc này chỉ có một người cười không được, đó là Sài Xảo Quyên, lời Tiểu Tuấn Tuấn nói ra làm trong lòng cô chấn động.

Mọi người không phát hiện vẻ mặt khác thường của cô, luôn quở trách người đàn ông của mình.

"Đợi lát nữa nhất định phải khiển trách người này, thật là, dạy hư con nít."

"Đúng vậy, giả thần giả quỷ, làm như chúng ta ngu ngốc vậy!"

"Nhã U, em phải la rầy con em cho tốt, dạy nó nghe lời em, đừng nghe ba, nếu không sau này ba con liên hợp khi dễ em đó."

Nhã U giận dữ nói: "Hứ, bây giờ dạy là được."

Đến nỗi Sài Xảo Quyên, thủy chung trầm mặc quan sát hoàn cảnh, cảm thấy da gà . . . . . .

Từng món ngon mỹ vị dọn lên bàn, những ông chồng cũng đi ra, đều tự tìm đến bà xã của mình, hết thảy sắp xếp xong, chuẩn bị tế bái ba trước.

Tiểu Tuấn Tuấn chạy đến bên cạnh Nhã U, lay tay của mẹ nó khờ dại mở miệng: "Mami, ông nội nói, phải có chân gà."

Lúc này mọi người xác định nhất định là Thiên Kình hoặc Thiên Tứ dạy nó, Ngưng Yên cười chạm nhẹ vào mũi Tiểu Tuấn Tuấn."Con đến nói với hắn, muốn ăn tự mình tới bắt."

"Dạ." Tiểu Tuấn Tuấn dùng sức gật đầu xong, liền lon ton chạy đi, bóng dáng đáng yêu làm những người phụ nữ yêu thích không thôi.

Nhỏ như vậy đã làm một đám phụ nữ mê mẩn, sau khi lớn lên khẳng định là vạn người mê.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy từ thái dương Sài Xảo Quyên. Sẽ không. . . . . . Sao có thể nào. . . . . . Không thể nào. . . . . .

Cằm của cô đột nhiên bị nắm lấy, là ông xã Quan Thiên Tứ của cô, một đôi đồng tử đen láy tuấn mỹ nhìn chăm chú vẻ mặt của cô.

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Quay mặt sang ông xã gửi một nụ cười ngọt ngào, cô lẳng lặng làm chuyện của mình, làm như không có chuyện gì, đáng tiếc ông xã của cô không có ngốc như vậy.

"Em có thói quen, mỗi lần có tâm sự, thái dương sẽ đổ mồ hôi lạnh, muốn giấu anh được sao?"

Hiện tại, thái dương của cô toát ra mồ hôi lạnh không ngừng. Nguy rồi! Cô thật sự có thói quen này, nhưng bản thân cũng không biết.

"Em muốn giấu anh chuyện gì? Nói." Hắn dịu dàng ôm cô vào lòng, lòng bàn tay khiêu khích chỗ mẫn cảm bên hông cô. Mỗi khi hắn có động tác này, kẻ khác không tự giác khiếp lui, cô chỉ sợ hắn như vậy.

"Thật sự không có việc gì thôi, đừng như vậy, sẽ bị nhìn thấy —— A?" Cô kinh ngạc nhìn ông xã đột nhiên sắc mặt trắng xanh, tại sao anh cũng không nhúc nhích?

Một tay ở trước mặt hắn quơ quơ, vẫn không phản ứng. Quái lạ, biết anh lâu như vậy, chưa thấy qua vẻ mặt kinh ngạc của anh, giống như trúng tà.

Càng lạ chính là, không chỉ ông xã, những người khác cũng không sai biệt lắm, thật giống như. . . . . . Giống như gặp quỷ?

Sài Xảo Quyên chậm rãi quay đầu, thấy dưới di ảnh, có người đang hưởng dụng bữa tiệc lớn, mà người kia đúng là Quan khiếu đạo nhân trong di ảnh.

Ăn rồi lại ăn, Quan khiếu đạo nhân ăn thật ngon lành. Đi khắp đại giang nam bắc, nhìn núi song bao la hùng vĩ, ăn hết mỹ thực trên thế giới, đều kém hơn những món ăn do con cháu mình chuẩn bị.

Gì vậy? Sao im lặng như thế? Ngẩng đầu, phát hiện có mấy chục ánh mắt chẳng những đồng tử phóng đại, còn che kín tơ máu trừng ông!

Quan khiếu đạo nhân lộ ra nụ cười như đúc di ảnh, lạnh lạnh noi với nhóm con dâu: "Sắc hương vị có đủ toàn bộ, thật không sai! Các con tiếp tục bận, tiếp tục làm." Vừa nói, còn vừa ăn tiếp.

Được rồi! Con trai đều đã cưới, con gái cũng đã gả, cháu cũng đã bế, Quan khiếu đạo nhân ông tiếp tục tiêu diêu tự tại đi vòng quanh thế giới. Không chút hoang mang, mang theo một bọc c ăn lớn, giống như Khổng Tử gia xách tui1i thong dong rời đi, ngàn sơn ta độc hành, không cần đưa tiễn!

Mọi người ngây ngốc tại chỗ, nhìn chằm chằm ba đang ăn, cắn chân gà, thong thong thả thả bỏ đi, lúc này mới đột nhiên hoàn hồn.

Đùa cái gì chứ, sao có thể cứ như vậy thả ông đi! Lòng bàn chân bôi đầu, đuổi theo!

So với khiếp sợ còn hơn thế là kinh kỉ, quản ông là người cũng được, là quỷ cũng tốt, ông là ba bọn họ, là thân nhân duy nhất trên đời của họ đó!

Rõ ràng đã chết tại sao có thể sống lại?

Mọi người hoả tốc đuổi theo, cho dù lên thiên đình hay địa phủ, bọn họ cũng muốn trói gô đem lão già đang chết này đem về!

Lúc này đây, bọn họ không bao giờ ... rời ông đi nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.