Cưới Sau Thử Yêu: Tổng Giám Đốc, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 10




Những lời vừa rồi của Hoa Thanh Thần rất đúng, Thượng Quan Tầm có thể dịu dàng với bất kỳ người phụ nữ nào trên thế gian này, chỉ duy với Hạ Chi Lạc là không bao giờ mỉm cười. Nhưng mọi hành vi biến thái của Hạ Chi Lạc thực ra chỉ vì muốn chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong trái tim của hắn mà thôi. Không biết tại sao, trong lòng tôi bỗng nhiên trào dâng một cảm xúc cay đắng, thậm chí còn rất đau đớn, xót xa!

Tôi nhìn về phía Hoa Thanh Thần, nhận thấy tuy rằng đang nói chuyện với tôi, nhưng hắn lại đưa đôi mắt đượm tình của mình về phía Thanh Thanh, thi thoảng lại còn nhìn cô bé mỉm cười gian giảo. Tiểu nha đầu này sao có thể chịu đựng nổi sự quyến rũ của mỹ nam như hoa như ngọc này chứ, khuôn mặt đã hiện rõ nét thẹn thùng, ửng đỏ.

Tôi đứng dạy, nhanh chóng bước lên phía trước Thanh Thanh với tư thế gà mẹ bảo vệ gà con, chặn ngay ánh mắt đáng ghét của Hoa Thanh Thần rồi nói: “ Nửa tháng thì đành nửa tháng, cũng chẳng còn cách nào khác mà.”

Hoa Thanh Thần có vẻ bất ngờ trước hành động che chắn của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái rồi lên tiếng: “ Trong nửa tháng tốt nhất người đừng dùng đến cánh tay này, nếu không cẩn thận để bị thương, có khả năng…”

Tôi nghe vậy liền truy hỏi: “ Có khả năng làm sao?” Người này đang nó chuyện tử tế đột nhiên dừng lại không nói thêm nữa thể này?

Hoa Thanh Thần vuốt phần tóc xòa trước trán của mình và lên tiếng: “ Có khả năng cả đời sẽ tàn phế.”

Tôi nghe thấy vậy thật sự khó lòng tin nổi. “ Bị thương thêm thì sẽ tàn phế sao? Ngài đang nói đùa hả?”

Hoa Thanh Thần nhìn tôi vô cùng nghiêm túc rồi gật đầu.

Chuyện này thật nực cười, trước đó hắn vừa nói vết thương không nghiêm trọng, thì ra vẫn còn phần tiếp theo, nếu đúng là như vậy, tôi chẳng phải thành con mèo ba chân hay sao? Trong lòng vốn dĩ chỉ là lộ khí lâm râm, lúc này đã bùng cháy rừng rực, tôi nghiến răng, nắm chặt bàn tay phải, cố gắng kìm chế để không nổi đóa lên, chỉ sợ nhất thời kích động sẽ lại xông đến Li Hiên chém tên Thượng Quan Tầm kia. Thượng Quan Tầm, thù này không báo, hai chữ “ Lạc Bảo” sẽ đảo ngược, rồi theo họ ngươi luôn!

Tôi buông lỏng bàn tay phải ra, nhìn Hoa Thanh Thần mỉm cười lạnh nhạt: “ Hoa thái y, làm phiền rồi! Nhờ ngài thay ta chuyển lời đến Thượng Quan Tầm, món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại từ hắn. Thế nào cũng có ngày ta sẽ tạo nên một rừng hoa mai tuyệt mĩ, đến lúc đó ta bắt hắn phải dùng vàng mua vé vào thưởng thức. Thanh Thanh, tiễn khách!”

“ Dạ, thưa tiểu thư! Hoa thái y, xin mời!” Thanh Thanh lễ phép nghiêng người làm động tác xin mời.

Hoa Thanh Thần bất động đứng ngây tại chỗ, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Không lâu sau, hắn mới định thần lại, thi lễ cáo từ rồi quay người rời khỏi Liên Hiên.

Nhìn theo bóng dáng dần khuất của Hoa Thanh Thần, tôi đột nhiên trào dâng kích động, chỉ muốn đạp mạnh một phát vào bộ mông hắn!

Thanh Thanh ngược lại, nhìn theo hướng Hoa Thanh Thần biến mất bằng ánh mắt lưu luyến không rời, tôi biết ngay là tỏng lòng con tiểu nha đầu này, mầm tình đã nổi loạn, bị tên Hoa Hồ Điệp kia cướp đi ba phần hồn, bốn phần phách rồi.

“ Định hồn lại được chưa?” Tôi khua tay trước mắt của Thanh Thanh, cất tiếng hỏi.

“ Tiểu thư…” Khuôn mặt trắng trẻo của Thanh Thanh chợt ửng đỏ thẹn thùng.

Tôi đưa tay lên trán, ngao ngán nói: “ Nha đầu, em hãy nhớ cho kĩ, dù là đàn ông hay phụ nữ, khuôn mặt đẹp đều không đổi lấy cái ăn được và dù có thể đổi được cái ăn thì theo thời gian cũng tan biến thôi. Mọi nét đẹp bên ngoài sẽ trôi dần theo thời gian, mất đi sức hút ban đầu, lâu dần em sẽ nhận ra họ chẳng bằng những người xấu xí.”

“ Tiểu thư..Thanh Thanh….không có………” Thanh Thanh đỏ bừng mặt, vội vã đưa lời giải thích.

Tôi lại nói thêm: “ Nha đầu, thực ra ta chẳng có ý gì khác. Em còn nhỏ, vẫn còn phải học nhiều thứ, ta thật sự không muốn tiểu nha đầu mà ta yêu quý nhất chịu bất cứ tổn thương nào. Hoa Thanh Thần, hắn là kẻ lăng nhăng không đàng hoàng, hoàn toàn không xứng với em.”

“ Phụt…” Thanh Thanh bật cười thành tiếng.

“ Suỵt!” Những lời này nếu để Hoa Thanh Thần nghe được, đoán chắc hắn sẽ tức giận đến mấy tháng liền.

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu cuộc sống dưỡng thương đầy nhàm chán. Vẫn như mọi khi, chưa đến buổi trưa thì tôi chưa tỉnh giấc, Thanh Thanh cũng dần quen với thói ngủ nướng của tôi, chỉ thi thoảng cằn nhằn sau lưng tôi: “ Không ăn bữa sáng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.” Là người ai cũng hiểu đạo lí này cả, thế nhưng tôi chính là một kẻ ham ngủ hơn ăn mà!

Sau khi dùng xong bữa trưa, tôi thường bảo người hầu chuyển chiếc ghế quý phi đến bên hồ sen, nằm trên đó, vừa thưởng thức cảm giác thư thái dễ chịu vừa tận hưởng ánh nắng ấm áp buổi chiều. Từng làn gió mát thổi tới, thoang thoảng hương thơm mùa xuân, tôi hít một hơi thật sâu, căng tràn lồng phổi.

Cuộc sống của một Vương phi thật là sảng khoái! Không có áp lực công việc, tiền tài, không có áp lực tuổi tác, càng không có giọng nói cằn nhằn liên hồi của ông chủ bên tai, cũng không cần phải mềm mỏng nhỏ nhẹ trước khách hàng bá đạo, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn. Có lẽ, kiếp trước tôi đã tích đức không ít, nên cho dù đầu thai một lần nữa, Diêm La Vương cũng quyết định cho tôi làm một Vương phi cao quý. Nếu đầu thai nhầm giống như Trư Bát giới vào xác một con lợn vậy thì chị đây chỉ còn nước kêu trời mà thôi.

Cuộc sống của tôi hiện tại chẳng khác nào thần tiên trên trời, nhưng bất luận sự thể ra sao, cuối cùng tôi vẫn cứ phải quay về thế giới trước kia, cho nên bây giờ có thể tận hưởng được bao nhiêu thì cố gắng tận hưởng hết mình bấy nhiêu.

Đương nhiên, không phải ngày nào tôi cũng sống cuộc sống như trong trại dưỡng lão vậy. Phần lớn thời gian rảnh rỗi, tôi đều ngồi ngắm nhìn đầm sen và vẽ tranh bằng một tay. Từ nhỏ tôi đã theo bố học vẽ, tuy rằng không giỏi nhưng vẫn có khí chất của một người học nghệ thuật.

Thi thoảng, tôi còn dạy mấy tiểu nha đầu chơi trò sát nhân “trời tối mời nhắm mắt”. Lúc đầu bọn chúng nghe tên trò chơi thì vô cùng sợ hãi, đợi sau khi mê mẩn, cứ đến thời gian nghỉ ngơi buổi tối lại lén lút tụ tập chơi đùa. Nếu không phải tay trái không thể cử động, tôi còn định dạy mọi người ở đây chơi mạt chược, tiện thể tận thu một ít tiền. Tuy rằng, số tiền thắng được đối với tôi chẳng đáng là bao, thế nhưng ý niệm tà ác muốn kiếm được tiền trong lòng tôi vẫn ngày một dâng cao, bất luận thế nào cũng chẳng thể đè nén xuống được.

Lòng nghĩ không bằng tay làm, tôi liền vẽ hình một trăm bốn mươi tám quân mạt chược, bao gồm cả kích thước dài, rộng, cao, tất cả đều viết lại cụ thể rồi đưa cho Nhược Lan để tìm một sư phụ làm. Tôi tin, sau khi quân mạt chược được làm xong, tay tôi cũng có thể hoạt động lại bình thường rồi. Lúc đầu, khi nhìn thấy hình vẽ này, Nhược Lan lặng người đi vài phút, sau đó mới hỏi tôi đây là thứ gì, có phải ám khí không? Ám khí? Nhược Lan thực sự đánh giá tôi quá cao rồi. Tôi chỉ mỉm cười bảo cô ấy đây là thứ có thể kiếm được tiền.

Những lúc buồn chán, tôi còn thi đá cầu cùng với đám nha đầu. Lúc còn đi học, tôi thấy mình có thể đá cầu bên trái, bên phải đã là quá xuất sắc rồi, ai ngờ đám tiểu nha đầu thời kì này người nào người nấy đều xứng danh cao thủ, chơi đển tám loại khác nhau, gọi tắt là “bát tiếp”, bao gồm đá ngang, xuyên hoa, câu cá, đá hậu... Mỗi loại ít nhất phải đá được tám cái, ai có thể hoàn thành “bát tiếp” này trong thời gian ngắn nhất thì người đó sẽ dành phần thắng. Cách đá cầu như thế này khiến tôi nhìn thôi đã đủ ngây thộn cả người đi chứ đừng nói là tham gia thi đấu.

Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là, không ngờ Thanh Thanh lại là cao thủ. Lúc đầu, Thanh Thanh thường bị tôi đẩy vào phòng tập viết chữ. Ngay từ ngày đầu tiên Thanh Thanh theo hầu, tôi đã biết cô bé không biết chữ, cho nên mỗi ngày tôi đều viết vài bài thơ làm giáo trình dạy học, sau đó tận tình dạy cô bé đọc, phẩy, viết, đồng thời quy định mỗi buổi trưa Thanh Thanh đều phải ở trong phòng luyện chữ.

Kể từ sau khi tôi dạy Thanh Thanh viết chữ, cô bé chỉ còn thiếu nước coi tôi như thể quan thế âm đại từ bi mà thôi. Dần dần, khi hiểu rõ ý tứ trong những bài thơ đó, cô bé nhìn tôi bằng ánh mắt đắm đuối sáng bừng như sao đêm, sau đó còn cảm thán nói tôi mới là đệ nhất tài nữ chốn kinh thành. Được khen như vật, tôi cảm thấy thẹn thùng vô cùng, tôi làm gì có tài cỡ đó chữ, chỉ là “ dùng tạm” mấy bài thơ nổi tiếng đã từng học qua mà thôi.

Tôi ra quy định, không cần biết là Thanh Thanh viết trong bao lâu, chỉ cần trước mỗi bữa tối nhất định phải chép lại những bài thơ này năm lần, gặp chỗ nào không hiểu thì đều có thể tới trực tiếp hỏi tôi. Buổi chiều hôm qua, Thanh Thanh chép đến bài : Thu phố ca” của lí Bạch, liền tức tốc chạy đến tìm tôi hỏi: Tại sao mái tóc của một người lại có thể dài đến ba ngàn trượng? đúng lúc gặp lúc tôi đang thi đấu đá cầu cùng mấy tiểu nha đầu khác, lại thua liên tiếp mấy trận liền, đang chẳng khác nào một con gà chọi bại trân, ngồi ủ rũ một bên, buồn rầu chán nản, Thanh Thanh thấy thế lập tức lao vào trợ chiến, vừa lên đài đã tỏ rõ tài nghệ cao siêu của mình, “ bát tiếp “ với cô bé chẳng có gì to tát, cô bé dễ dàng giành thắng lợi liên tiếp.

Tôi ôm Thanh Thanh đầy ngưỡng một, vừa hôn nhẹ lên má, vừa nói cô bé rất giỏi. Ai ngờ hành động hết sức bình thường ở thời hiện đại này của tôi lại khiến cho mấy tiểu nha đầu có mặt tại đó đều thét lớn, thậm chí ngay cả Nhược Lan mặt mày luôn lạnh lùng cũng kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

Có lẽ do sợ hãi trước cái hôn ngày hôm qua của tôi mà hôm nay Thanh Thanh trốn trong phòng luyện chữ cả ngày không chịu ra ngoài. Thanh Thanh không có mặt, vì thế người ở bên cạnh hầu hạ tôi chính là Nhược Lan.

Tôi đặt bút sang một bên, khẽ nheo mắt rồi liếc sang Nhược Lan, nhìn ngắm nàng ấy thật kỹ. Trước sau Nhược Lan vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, có vài phần nghiêm nghị. Có điều Nhược Lan đích thực là một mỹ nhân hiếm thấy, là vị cô nương đẹp nhất mà tôi nhìn thấy sau khi tới nơi này.

Tôi nhìn Nhược Lan mỉm cười đầy thân thiết rồi dịu dàng nói: “ Nhược Lan, có cần ta vẽ một bức chân dung cho em không?” Nghĩ đến bao nhiêu ngày nay, tôi dụ dỗ nhiều tiểu nha đầu làm mẫu như vậy chẳng phải mục đích sau cùng là được Nhược Lan gật đầu đồng ý sao? Bây giờ đến lúc phải hành động rồi.

Nhược Lan nghĩ một hồi mới đáp: “ Dạ được, Vương phi nương nương.”

Thấy nàng ấy đồng ý, tôi vô cùng vui sướng, kích động lên tiếng: “ Thật tốt quá, nhất ngôn cửu đỉnh [1] đấy. Có điều bay giờ ta chưa có đủ đồ nghề, đợi khi tay ta khỏi hẳn, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi sẽ vẽ cho em, lúc đó em không được hối hận đâu đấy.” Mĩ nhân nhất định phải được vẽ nên từ những sắc màu đẹp nhất.

“ Vâng.” Nhược Lan vừa mỉm cười vừa gật đầu.

Nửa tháng trôi qua như một chớp mắt, trong khi tôi ngày ngày chơi đùa, tận hưởng cuộc sống, tay trái của tôi cũng dần dần có thể hoạt động bình thường trở lại, giờ có muốn học theo Tế công dùng tay đó làm đao giết người cũng không thành vấn đề. Lúc này, tôi có rất nhiều truyện muốn làm, đầu tiên là muốn đi dạo phố, mua bút lông, màu nước và giấy vẽ, như vậy thì mới có thể vẽ cho tiểu mỹ nhân Nhược Lan được.

[1] Cửu đỉnh nghĩa là chín cái đỉnh bằng đồng [ rất nặng] của vua Hạ Vũ bên Trung Hoa thời xưa đúc ra để trong cung. Câu này có nghĩa: Một lời nói ra nặng tựa như ngàn cân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.