Cưới Sau Một Đêm

Chương 7




Trên hành lang rộng lớn, Ân Khả dạo bước đến phòng 202, hết sức cẩn thận quan sát bốn phía, xác nhận không có ai, mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng bệnh tĩnh lặng chỉ có thanh âm của nước thuốc trong bình từng chút từng chút một rơi......

Âu Dương Tịch nhắm mắt lại, nằm ở trên giường bệnh.

Ân Khả dần dần đến gần giường bệnh.

Đôi mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở to, nhìn về phía Ân Khả, thu hồi vẻ kinh ngạc, hai tay hướng trên giường bệnh khẽ chống ngồi dậy.

Âu Dương Tịch thấp giọng nói: “Sao cậu lại tới đây?”

Ân Khả kinh hãi nhìn hắn: “Thương tích của cậu thế nào rồi?”

Âu Dương Tịch khẽ nhếch môi, không trả lời tiếng nào.

Ân Khả nhưng lại hiểu được, cười nói: “Tiểu tử này, hại tôi lo lắng một hồi, còn tưởng rằng cậu thật sự bị trọng thương.”

Âu Dương Tịch cười: “Quen biết tôi đã nhiều năm như vậy mà cậu cho rằng tôi sẽ vô dụng vậy sao?”

Ân Khả nặng nề mà vỗ bả vai Âu Dương Tịch nói: “Là tôi ngu ngốc, tôi làm sao lại tin rằng một cao thủ được huấn luyện từ nhỏ, một lúc có thể chống lại thập đại cao thủ - Âu Dương Tịch lại có thể bị vài gã lưu manh đánh ngã? Dù cho thua, cũng sẽ không thua thảm như vậy phải không?”

Suy cho cùng, Âu Dương Tịch làm sao cũng thật không ngờ trong trận đấu lần này, Ki Ki mới là nhân vật chính, người bị thiệt thòi nhất không phải Thiên Hoan, mà là Ki Ki......

Không cần đoán cũng biết, Ki Ki cùng lắm cũng chỉ chấp nhận làm tình nhân của Đường Khải Long!

Chết tiệt, hắn càng không thể buông tha Đường Khải Long!

Một âm mưu sớm đã mở ra...... Không có đường lui, chỉ có thể đi tới......

Âu Dương Tịch nửa ngồi ở trên giường bệnh, từ từ nhắm hai mắt......

Kết quả của âm mưu này đã phi thường thành công, nhưng là, điều đáng tiếc nhất của Âu Dương Tịch là vì bảo vệ Tầm Thiên Hoan, lại không để mắt đến phải bảo vệ Ki Ki, làm cho về sau không cách nào vãn hồi, trở thành tiếc nuối......

Ba ngày sau.

Tầm Thiên Hoan ở phòng bên cạnh vẫn y nguyên mê man.

Âu Dương Tịch nhiều lần do dự, cuối cùng nhịn không được xuống giường, lại đúng lúc gặp Bác sĩ Lưu đi vào phòng bệnh.

Bác sĩ Lưu nhìn hắn từ trên giường đang leo xuống, hỏi thăm: “Tại trên giường bệnh nằm lâu không thoải mái sao?”

Âu Dương Tịch cười cười: “Đúng nha, xương cốt đều rã rời hết rồi.”

Bác sĩ Lưu cười nói: “Ai bảo rõ ràng không có thương tích gì, lại cứ muốn trở thành bị trọng thương.”

Âu Dương Tịch mím môi: “Chú Lưu, đừng giễu cợt cháu, chuyện này chú không được để cho cha của cháu biết được không?”

Bác sĩ Lưu nâng kính mắt, do dự: “Cái kia......”

Âu Dương Tịch nhìn nhìn, ánh mắt thoáng kinh ngạc: “Chú Lưu, chẳng phải cháu đã nói với người là đừng để cha cháu biết sao? Thúc như thế nào......“

Bác sĩ Lưu thấy hắn phản ứng mạnh vậy, vội vàng đáp: “Không có không có không có, chuyện này chú làm sao có thể nói cho cha cháu biết? Chỉ là......Emily đến đây.”

Âu Dương Tịch hiển nhiên là rất giật mình: “Emily như thế nào lại tới đây?”

Bác sĩ Lưu cười cười, nói: “Emily tính tình kì quái mà, muốn tới thì tới.”

Âu Dương Tịch ánh mắt thâm sâu, đã nhiều năm không gặp cô muội muội này......

Âu Dương Tịch hỏi: “Con bé hiện tại ở đâu?”

Bác sĩ Lưu trả lời: “Hẳn là sẽ nhanh đến bệnh viện thôi.”

Âu Dương Tịch kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

“Đúng nha, chú cũng là vừa mới nhận được điện thoại của con bé.”

Âu Dương Tịch nhíu mày: “Không xong.”

Emily đến bệnh viện, chắc chắn sẽ gây cho hắn không ít phiền toái! Hơn nữa Thiên Hoan cũng đang ở trong bệnh viện này, không nên đụng mặt nhau mới tốt.

Âu Dương Tịch mãi suy nghĩ rốt cục quyết định chuẩn bị đi trốn, cấp cấp nói: “Chú Lưu, không thể nói chuyện với chú được nữa, cháu có việc phải ra ngoài đây.”

Bác sĩ Lưu không có ngờ tới hắn đi vội vã như vậy, tranh thủ thời gian nói: “Tịch ah, chú còn có việc cần nói với cháu mà.”

Âu Dương Tịch quay đầu lại: “Chuyện gì?”

“Chính là trên người của cháu vết thương tuy không nghiêm trọng, nhưng là, chú thấy ngực cháu thường xuyên bị đau đớn, có phải là nên đi làm kiểm tra......”

Còn chưa chờ Bác sĩ Lưu nói dứt lời, Âu Dương Tịch liền ngắt lời: “Còn tưởng rằng chuyện gì chứ, không cần bận tâm đâu, thân thể của cháu vẫn rất tốt!”

Âu Dương Tịch vừa nói dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng “Phanh”, bóng dáng đã biến mất sau cánh cửa......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.