Cưới Sau Một Đêm

Chương 11




Âu Dương Tịch cùng Tầm Thiên Hoan nói chuyện, bất tri bất giác sắc trời dần dần muộn, hai người nhưng vẫn có chuyện nói không hết.

Âu Dương Tịch nói đến Ki Ki.....

Tầm Thiên Hoan kinh hãi: “Anh nói cái gì?”

Âu Dương Tịch nghi hoặc nhìn Tầm Thiên Hoan: “Em không biết sao?”

Tầm Thiên Hoan nóng nảy, bám vào vai Âu Dương Tịch, hỏi: “Ki Ki làm sao vậy? Cô ấy đi? Tại sao phải đi? Có phải là cái tên xã hôi đen chết tiệt uy hiếp cô ấy?!”

Âu Dương Tịch cướp lời: “Em đừng kích động, kỳ thật, anh cũng không biết sự tình đến tột cùng xảy ra chuyện gì, anh chỉ là nhận được một tin nhắn......”

Tin nhắn?!

Âu Dương Tịch một câu bừng tỉnh người trong mộng!

Tầm Thiên Hoan nhanh chóng đẩy xe lăn đến ngăn tủ bên cạnh giường bệnh, cầm lấy điện thoại, hoang mang rối loạn nhấn nút khởi động máy -- quả nhiên, vài tin nhắn gần đây đều là của Ki Ki!

“Thiên Hoan, mình là cố ý tắt điện thoại của cậu, nên không biết khi cậu nhận được tin nhắn này là lúc nào? Nhưng là điều này cũng không quan trọng, quan trọng là... khi cậu xem được tin này, thì mình đã rời đi, đã nói không cho phép khóc nha. Đây là điều duy nhất mình thỉnh cầu cậu - đừng khóc - cũng không cần tới tìm mình. Kỳ thật ngẫm lại, Đường Khải Long cũng không phải không tốt, tuy hắn là người thô lỗ, nhưng dù sao hắn đối với mình rất tốt, mình nghĩ mình sẽ sống tốt, hơn nữa, cho dù không chịu được hắn, Ki Ki này là ai vậy? Sẽ để chính mình tiếp tục chịu thiệt thòi sao? Yên tâm, cho dù thật sự không tốt, mình sẽ nghĩ biện pháp thoát khỏi cuộc sống như vậy. Tin tưởng mình, Thiên Hoan – bạn tốt nhất của mình! Dù cho chúng ta không cùng sống một chỗ, nhưng là, mình tin tình bạn của chúng ta nhất định sẽ duy trì đến thiên trường địa cửu! Cuối cùng còn có, chính là -- Thiên Hoan, cậu phải quý trọng Tịch, anh ấy mặc dù có điểm hoa tâm, nhưng là, đối với cậu rất tốt, không thể phủ nhận hay là nói vậy: anh ấy đối với mình vĩnh viễn cũng không có như vậy. Đây không phải lời nói vui đùa, quan hệ của cả ba chúng ta, cuối cùng có một ngày chấm dứt thì người rút lui chỉ có thể là mình...... Được rồi, hy vọng chúng ta từ nay về sau còn có thể gặp mặt, nhưng này có thể sẽ rất lâu nha!”

Tầm Thiên Hoan đờ đẫn tắt điện thoại, mặt không biểu tình, trong mắt trống rỗng tràn ngập, thân thể cứng đờ, nhìn không ra hỉ nộ, lại ẩn ẩn cảm giác ngón giữa từng trận run rẩy......

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đỏ như lửa đã xuống chân trời phía tây, bên một gốc cây đại thụ rậm rạp cành lá, những cánh chim mệt mỏi cuối ngày cũng đều trở về......

Trong phòng bệnh, ngọn đèn sáng lên, nhưng lại không có giảm bớt phần kỳ dị yên tĩnh.

Tầm Thiên Hoan ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm vào phía trước, thì thào tự nói: “Là em hại Ki Ki.”

Âu Dương Tịch trấn an cô: “Không phải, cái này không liên quan em.”

“Em hận chết chính mình!”

Tầm Thiên Hoan nắm chặt nắm tay, phát tiết tại trên đùi chính mình, nhưng ngay cả mày cũng không nhăn chút nào, trong mắt là vô tận mê mang cùng sợ hãi...

Âu Dương Tịch không thể không đem hai tay của cô giữ lại: “Tầm Thiên Hoan, em làm cái gì vậy? Cái này không liên quan em! Là Đường Khải Long tự quấn lấy cô ấy! Mà em bất quá cũng là vật hi sinh thôi, em có cái gì tự trách?”

“So với hắn em càng thật hận chính mình.” Tầm Thiên Hoan cắn cắn môi, đầu càng rủ xuống thấp, lệ đến khóe mắt, Tầm Thiên Hoan giữ không cho trào ra, cô không thể khóc, tuyệt đối không thể khóc, Ki Ki nói qua, không cho phép cô khóc!

Âu Dương Tịch đem tâm tình hơi kích động Tầm Thiên Hoan lần nữa ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Yên tâm, lưu manh không có kết cục tốt, đến lúc đó, Ki Ki cũng sẽ giải thoát.”

“Thật vậy chăng?”

Âu Dương Tịch nhẹ nhàng cười: “Tin tưởng anh.”

Bất kể là không phải thật sự, nhưng trong tâm Tầm Thiên Hoan nghĩ như vậy có thể tốt hơn, bảo tồn cuối cùng này một tầng hy vọng, ít nhất giúp cô còn có tiếp tục dũng khí......

,,,,,,,,,,

Cửa ra vào một âm thanh lạnh như băng vang lên, mang theo từng đợt gió lạnh ảm đạm: “Các người đang làm cái gì?!”

Âu Dương Tịch không quay đầu lại, chỉ là ánh mắt trong nháy mắt sắc bén!

Tầm Thiên Hoan ngược lại phản xạ có điều kiện loại mở to mắt, từ trong ngực Âu Dương Tịch lùi ra, quái lạ nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy lạnh như băng đứng ở cửa ra vào, nghiễm nhiên một bộ dáng bắt kẻ thông dâm, đôi mắt sâu kín như hồ sâu không thấy đáy, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy vài phần nguy hiểm khí tức......

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc không biết như thế nào trả lời.

Âu Dương Tịch ngược lại cười, trở lại miết Bắc Diệc Uy: “Chẳng lẽ không thấy được chúng tôi là đang ôm sao?”

Lúc này Bắc Diệc Uy như sứ giả tàn khốc nhất của bóng đêm, lạnh băng đến tuyệt cực điểm, đi tới, đối với Âu Dương Tịch coi như không thấy, trong ánh mắt chỉ có Tầm Thiên Hoan, nhìn chằm chằm vào cô, ngữ khí sâu kín hỏi: “Em biết em đang ở đây làm gì không?”

Tầm Thiên Hoan ánh mắt tựa hồ bị cố định, không cách nào dời khỏi hắn, lại thật lâu cũng không dám lên tiếng, cuối cùng nuốt nuốt yết hầu: “Anh... anh ấy là bạn của tôi.”

Bắc Diệc Uy dừng ở Tầm Thiên Hoan, đột nhiên cười cười: “Anh biết. Anh bây giờ là tới đón em về nhà.”

Tầm Thiên Hoan giật mình: “Khuya hôm nay sao?”

Bắc Diệc Uy nói: “Là hiện tại.”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc.

Không cách nào giải thích, Bắc Diệc Uy trong nội tâm rốt cuộc còn muốn cái gì.

Âu Dương Tịch trong nội tâm đại hỏa, trừng mắt Bắc Diệc Uy, lửa giận sắp phun ra!

Tầm Thiên Hoan thấy thế, lập tức nói: “Tịch, anh trước trở về đi!”

Âu Dương Tịch kinh ngạc nhìn xem Tầm Thiên Hoan: “Thiên Hoan......”

Tầm Thiên Hoan hướng về phía hắn mỉm cười :“Hôm nào liên lạc.”

Ánh mắt Bắc Diệc Uy lợi hại trừng hướng Tầm Thiên Hoan, Tầm Thiên Hoan làm như không thấy, cô vẫn cười với Âu Dương Tịch.

Tựa hồ hiểu được ngầm ý trong nụ cười của cô, Âu Dương Tịch cũng cười, sau đó nói: “Hảo, anh đi trước.”

Âu Dương Tịch mỉm cười xoay người.

Bắc Diệc Uy hừ lạnh một tiếng.

Tầm Thiên Hoan mặt cười dần dần biến mất, dần trở thành phiền muộn......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.