Cưới Sau Một Đêm

Chương 1: Mở đầu




Tầm Thiên Hoan đứng ở cửa phòng, hướng về phía Bắc Diệc Uy đang ngồi trong phòng nhìn chăm chú màn hình máy tính, nói: “Anh cho tôi biết cách liên lạc với người uy hiếp chúng ta.”

Bắc Diệc Uy hai tay vòng trước ngực, nhìn Tầm Thiên Hoan: “Em quyết định điều tra sao?”

Tầm Thiên Hoan lãnh đạm: “Chuyện này có liên quan tới tôi, anh vốn không cần bức tôi, tôi vẫn sẽ điều tra.”

Bắc Diệc Uy nhướn mày: “Vậy ý của em là việc tôi bức em là thừa thãi?”

Tầm Thiên Hoan đùa cợt cười cười: “Cũng chưa chắc, anh dùng video uy hiếp tôi thì tôi không thể nào không tìm cho ra người đó, điều tra cho ra sự thật, còn nếu không có đoạn video thì tôi chỉ tùy sức mà làm, chưa chắc đã tìm ra được sự thật.”

Bắc Diệc Uy nhắm mắt lại, xoa xoa hai bên thái dương, hít thở thật sâu, rồi từ từ mở to mắt nhìn chằm chằm Tầm Thiên Hoan: “ Vậy hiện tại em đã nghi ngờ ai làm việc này?”

Tầm Thiên Hoan nhìn Bắc Diệc Uy, lãnh đạm: “Đó là chuyện của tôi, anh chỉ cần cho tôi biết cách thức liên lạc với đối phương, còn lại tôi sẽ dùng biện pháp của chính mình để đem đoạn phim kia về mà không tốn của anh một đồng nào, đến lúc đó mà tôi vẫn không thể đem được đoạn phim về thì mặc cho anh xử lý.”

Lời nói vừa dứt, Tầm Thiên Hoan cảm thấy tâm tình nặng nề như đeo một hòn đá vô hình, từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng rơi vào tình cảnh nghiêm trọng như vầy…. Cô giống như đang đánh cuộc cho số phận của mình?

Bắc Diệc Uy khẽ nhếch khóe môi: “Đây là em tự nói.”

Tầm Thiên Hoan ánh mắt trong suốt kiên nghị nhìn Bắc Diệc Uy không chớp, “Hiện tại anh có thể nói cho tôi cách thức liên lạc với đối phương được chưa?”

Bắc Diệc Uy lấy một tờ giấy trên bàn, viết vài nét rồi đưa cho Tầm Thiên Hoan : “Đây là cách liên lạc duy nhất tôi biết.”

Một dãy số điện thoại di động, Tầm Thiên Hoan một tay cầm tờ giấy, một tay lấy điện thoại của Bắc Diệc Uy, đối phương đã nói chỉ tiếp điện thoại của Bắc Diệc Uy. Ngón tay trắng nõn run rẩy do dự hồi lâu…mới có thể nhấn số.

Nghe từng hồi chuông điện thoại, Tầm Thiên Hoan càng cảm thấy bực bội, thật lâu không có người nghe máy, ngay tại lúc Tầm Thiên Hoan tức giận muốn cắt ngang điện thoại thì tiếng chuông lại đột nhiên ngừng lại, Tầm Thiên Hoan cũng theo đó mà cảm thấy hít thở không thông, một lúc sau đầu dây bên kia mới truyền đến một giọng nữ: “Bắc thiếu gia vẫn khỏe chứ?”

Là giọng nữ sao!!! Tầm Thiên Hoan tim đập mạnh đến loạn nhịp, quên cả nói chuyện.

Đối phương bên kia chờ thật lâu không thấy ai đáp liền thúc giục: “Bắc thiếu gia như thế nào lại không dám nói chuyện?”

Thanh âm này lôi hồn phách của Tầm Thiên Hoan quay lại, giấu đi vẻ kinh ngạc nói: “Tôi không phải Bắc Diệc Uy.”

Đối phương kinh ngạc im bặt một lúc lâu, rồi một giọng cười nhẹ: “Thì ra Bắc gia đúng là không có người, lại cho một nữ nhân đứng ra ứng phó.”

Tầm Thiên Hoan giọng nói đầy mỉa mai trả lời: “Cô chẳng phải cũng là nữ nhân đó sao?”

Lại im lặng, một lát sau thanh âm thản nhiên bên kia vang lại: “Thiếu phu nhân hôm nay gọi điện đến là để cảm tạ tôi sao?”

Tầm Thiên Hoan cười lạnh: “Nói mà không biết ngượng.”

Bên kia cười: “Đối với cô quả thật là việc tốt nha.”

“Tốt cho tôi cái quỷ gì a! Ai làm chủ cô làm như vậy?”

“Đây là bản thân tôi tự muốn làm.”

Tự cô ta muốn làm? Tin được sao? Tầm Thiên Hoan tức giận: “Cô là đang châm ngòi ly gián sao? Tôi – Tầm Thiên Hoan đã chọc giận cô sao? Tôi cùng Bắc gia tại sao lại phải sợ cô? Cô ăn no rảnh rỗi không có việc gì để làm phải không?”

Giọng đối phương lại không có lấy một tia tình cảm, lạnh nhạt: “Tôi là đang giúp cô.”

“Được rồi, nếu là muốn giúp tôi, vậy nói cho tôi biết, cô là ai? Cô tại sao lại phải giúp tôi?”

Không đợi đối phương từ chối, Tầm Thiên Hoan tiếp: “Tôi phải biết rõ! Tôi không muốn làm người khác hiểu lầm!”

“Cô sợ Bắc gia hiểu lầm? Cô đang để ý đến người nhà Bắc gia?”

Tầm Thiên Hoan sững sờ, để ý....... Là thế này phải không?

Tầm Thiên Hoan tức giận: “Đó là chuyện của tôi!”

“Tốt lắm, như lần trước đã nói, mười ngày, không đúng, chín ngày sau, nếu Bắc Diệc Uy còn chưa đem một nửa tài sản của Bắc gia chuyển sang tên của cô, vậy hắn hãy đợi mất hết danh dự đi!”

Nói xong, bên kia lập tức truyền đến “tút…tút…”, bên kia đã dập máy điện thoại.

Tầm Thiên Hoan vẫn còn ở trong trạng thái giật mình sững sờ........

Cô ta nói Bắc Diệc Uy.....lời của cô ta vừa nói càng làm cho nghi vấn trong lòng Tầm Thiên Hoan rõ ràng, cô có thể càng thêm xác định, cô hoài nghi........

Tịch........

Tầm Thiên Hoan ném điện thoại, dứt khoát xoay người, chuẩn bị ra khỏi phòng......

Còn chưa đi tới cửa, một thân ảnh cao lớn chắn trước tầm mắt của cô, Tầm Thiên Hoan không thể không dừng lại, ngẩng đầu xem, lại chính là đại em trai Tầm Tân Đồng!

Người hầu A Đan cũng gấp gáp đi đến nơi hai người đang đứng: “Cậu tìm thiếu gia thì không thể tùy tiện vào phòng Thiếu phu nhân a.”

Tầm Thiên Hoan nhìn nhìn Tầm Tân Đồng, lại đưa mắt nhìn A Đan đang sững sờ ở cửa ra vào nói: “Cô trước đi ra ngoài đi, tôi có việc cần nói cùng em trai tôi.”

A Đan nghe vậy sững sờ gật đầu, sau đó cúi đầu rời đi.......

A Đan vừa mới rời đi, tay Tầm Tân Đồng đặt lên eo Tầm Thiên Hoan xoa xoa, Tầm Thiên Hoan giật mình gỡ cái tay kia xuống, nhanh chóng lướt qua hắn đóng cửa phòng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, khi vừa xoay người lại thì Tầm Tân Đồng đã ở ngay trước mặt, ôm cô, hỏi: “Chị có khỏe không?”

Tầm Thiên Hoan nghĩ cố gắng giật tay của hắn xuống, bất đắc dĩ khí lực không bằng hắn, chỉ có lạnh lùng nói: “Em tới làm gì?”

Tầm Tân Đồng cúi đầu hôn hôn lên sợi tóc cô, nhẹ nói: “Nghe nói chị bị bệnh, ba mẹ bảo em tới xem chị thế nào.”

Tầm Thiên Hoan cau mày, nghiêng đầu, cô muốn tránh đi, lạnh nhạt nói: “Em bây giờ đã gặp chị, có thể đi.”

Nụ hôn của Tầm Tân Đồng rơi xuống phần cổ của cô, hô hấp thoáng dồn dập, nói khẽ: “Chị không nên đối với em tuyệt tình như thế?”

Tầm Thiên Hoan cắn môi, hít vào thật sâu: “Em là em trai của chị, máu mủ tình thâm, chúng ta thân thể chảy cùng một loại máu, cả đời đều là như thế, tại sao tuyệt tình?”

Tầm Tân Đồng trong ánh mắt xinh đẹp nổi lên một tầng sương mù, trong lồng ngực tựa hồ có vật gì đó đâm vào, hắn dán tại bên tai của cô nói: “Chị không nói em cũng biết, chị không cần phải lặp lại nhiều lần như vậy, không cần cứ xát muối lên vết thương của em, cũng bởi vì quan hệ này, em mới không thể yêu chị? Nếu như em rút sạch tất cả máu trên người, liệu em có thể được yêu chị?”

Tầm Thiên Hoan cảm giác chua xót trào lên, hốc mắt có chút ướt át, ngực truyền đến từng hồi run rẩy: “Tân Đồng, em là em trai thân thiết của chị. Chị có thể vì em làm tất cả, nhưng là, không thể ở cùng một chỗ với em, chị không muốn làm hại em..... Em hiện tại chỉ là bồng bột nhất thời, chờ em gặp được người con gái em yêu thì em sẽ phát hiện, em đối với chị không phải loại tình cảm này.......”

Không đợi Tầm Thiên Hoan nói xong, Tầm Tân Đồng đã hôn lên môi của cô, nuốt vào thanh âm của cô.....

Một lúc lâu sau mới kết thúc, Tầm Tân Đồng chăm chú nhìn vào trong mắt Thiên Hoan, trịnh trọng nói: “Em hiểu được cảm giác của chính mình, em hiện tại đã là người trưởng thành rồi! Chị không cần phải dùng những lời này làm em thay đổi, chúng đều vô dụng! Em rất yêu chị!”

“Đừng nói nữa!” Tầm Thiên Hoan cũng nhịn không được nữa, che lỗ tai của mình, liều mạng lắc đầu.

Thấy Tầm Thiên Hoan kích động như thế, Tầm Tân Đồng nhắm mắt lại thầm than, cuối cùng đem Tầm Thiên Hoan ôm vào trong ngực, thì thào: “Phải làm thế nào chị mới có thể tin tưởng em?”

Tầm Thiên Hoan khuyên bảo mãi Tầm Tân Đồng rốt cục cũng chịu rời khỏi Bắc gia, cũng đối với cô không có những hành động quá phận........

Tầm Thiên Hoan bấm đốt ngón tay tính toán thời gian hắn phải ra nước ngoài học cũng càng ngày càng gần, cô đột nhiên hy vọng ngày đó đến nhanh một chút, sớm đem gánh nặng nội tâm này chấm dứt......

Cô lúc này hoàn toàn tỉnh táo, cô biết rõ việc hiện tại quan trọng nhất là giải quyết việc đoạn phim kia.

Ngẫm lại, cô nên đi tìm Ki Ki.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.