Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 47: Tâm [Trung]




Thiếu niên bước đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ, từ tốn ngồi xổm xuống.

Trong phạm vi tầm nhìn của Lăng Thịnh Duệ, chỉ gói gọn được hình ảnh đôi chân dài thẳng tắp, cùng chiếc quần tây dài trắng tinh khiết đến chói mắt.

“Ha ha ha.”

Bỗng nhiên tiếng cười băng lãnh dày đặc vang lên, một bàn tay thon dài trắng muốt nắm chặt lấy cằm hắn.

Lăng Thịnh Duệ bị ép phải ngẩng đầu.

Người ngồi trước mặt hắn, chính là cậu ta – Phương Vân Dật.

“Xem ra anh cũng lớn gan lắm, còn dám chạy trốn cơ đấy.” Ngữ khí của Phương Vân Dật mang theo tiếu ý, nhưng ánh mắt lại vô cùng giá lạnh.

Sau lưng Lăng Thịnh Duệ truyền đến một cơn sởn tóc gáy.

Thật là một tia nhìn đáng sợ…

Bàn tay kìm giữ cằm hắn ngày càng siết chặt, điều này cho thấy lực ngón tay của Phương Vân Dật quả thật lớn đến kinh người.

Dưới cằm bị nắm đến đau điếng, Lăng Thịnh Duệ vô thức nghiêng đầu sang một bên, ý muốn thoát khỏi Phương Vân Dật.

Phương Vân Dật nâng mạnh cánh tay, bức ép hắn phải ngẩng đầu cao hơn nữa, ngăn cản động tác muốn trốn chạy của hắn.

“Hừm, xem ra đây là lúc phải hảo hảo giáo huấn anh một phen rồi.” Phương Vân Dật giương lên một tia cười mềm nhẹ, giọng nói vô cùng nhu hòa.

Hắn bỗng dưng cảm thấy rợn người.

Phương Vân Dật nâng lên mi mắt, nhìn về phía sau lưng hắn.

Lăng Thịnh Duệ dại cả người ra trong khoảnh khắc ấy.

Từ góc độ này mà quan sát, hắn phát hiện chiếc cằm của Phương Vân Dật được vẽ nên bởi một đường cong xinh đẹp không cách nào chê được, vừa nhu hòa mà lại trơn mịn, thật giống như một tác phẩm điêu khắc được tỉ mỉ khắc ra dưới bàn tay của một nhà nghệ thuật bậc thầy, không có một tia tỳ vết nào.

Lăng Thịnh Duệ biết rõ Phương Vân Dật luôn rất xinh đẹp như vậy, nhưng đến tận lúc này hắn mới phát hiện, hóa ra cậu trai này thực sự đẹp đến mức hoàn hảo không một khuyết điểm.

Phương Vân Dật nhếch nhếch cái cằm, hướng về phía sau lưng hắn mở miệng kêu lớn: “Các cậu qua đây.”

Lăng Thịnh Duệ hồi phục tinh thần, có hơi chút kinh ngạc.

Còn có những người khác?

Vài tên con trai trẻ tuổi từ phía sau Lăng Thịnh Duệ bước đến bên cạnh Phương Vân Dật, tuổi tác xấp xỉ cậu ta, ngoại hình không tệ, nhưng so với Phương Vân Dật quả thật kém xa lắm, đứng bên cạnh cậu ta thì lại càng tôn lên thêm vẻ xinh đẹp nổi bật ấy của cậu, nơi duy nhất nhìn được có lẽ là những bộ quần áo đi trước trào lưu của họ, cách ăn mặc theo thời đại của họ, còn có hai người thậm chí nhuộm cả một đầu màu bạc chói mắt.

Lăng Thịnh Duệ hơi hơi nhíu lại mày, mấy tên thiếu niên này nhìn thế nào cũng là đám bất lương, Phương Vân Dật sao lại đứng một chỗ cùng phe với bọn họ?

Một người nhuộm cả mái tóc trắng bóc nhìn lấy Lăng Thịnh Duệ một lúc, ánh mắt nhất thời sáng lên, mỉm cười với Phương Vân Dật: “Ha ha, đây là con mồi mới của cậu sao, Tiểu Dật?”

“Không, hắn ta chỉ là món đồ chơi thấp hèn thôi, còn chưa đến được mức con mồi đâu.” Phương Vân Dật lạnh lùng nhìn Lăng Thịnh Duệ, đôi môi hơi hé mở, chậm rãi phun ra một câu, ý tứ khinh bỉ trong lời nói kia quả thực đã đâm một kích đau đớn vào sâu trong lòng Lăng Thịnh Duệ.

“Oh? Nếu là như vậy, hắn ta hẳn có thể cho chúng tôi vui đùa một chút nhỉ? Đối với món đồ chơi này của cậu thì tôi ngược lại cảm thấy rất hứng thú đó.” Thiếu niên tóc trắng nhướn mày trêu ghẹo nói.

Nội dung đối thoại giữa hai người quả thực khiến Lăng Thịnh Duệ phát giận, hắn tự biết mình có chút nhu nhược, nhưng vẫn chưa đến mức có thể nhẫn nhịn loại lời nói xúc phạm nhục nhã mình như vậy.

“Đương nhiên có thể.” Phương Vân Dật không hề do dự trả lời, cắt ngang tiếng nói Lăng Thịnh Duệ vừa muốn thoát khỏi cổ họng.

Lăng Thịnh Duệ trợn to con mắt, khó có thể tin nhìn cậu.

Sao có thể như thế? Phương Vân Dật sao lại đồng ý loại yêu cầu phi lý như vậy…

“Yeah! Được như vậy, vài đứa anh em đây không có khách khí đâu nhé.” Thiếu niên tóc trắng vươn tay muốn vỗ vỗ vai Phương Vân Dật, lại bị cậu ta bất động thanh sắc tránh né.

Có chút ngượng ngùng rút tay lại, thiếu niên tóc trắng chuyển hướng đường nhìn về lại phía thân Lăng Thịnh Duệ, ngồi xổm xuống đất, tỉ mỉ đánh giá gương mặt hắn.

Tuy rằng gương mặt hắn bị Phương Vân Dật nắm lấy cằm nhìn có hơi khác thường một chút, nhưng Lăng Thịnh Duệ vẫn rất điển trai anh tuấn khiến người khác nhìn vào không thể nào rời mắt.

“Đẹp trai quá.” Thiếu niên tóc trắng cảm thán một cậu, vừa mở miệng, một mùi rượu nồng nặc liền phả ra phía trước.

Lăng Thịnh Duệ trong lúc nhất thời tự biết rõ vì sao lại gặp mặt Phương Vân Dật ở đây, cậu ta và đám hồ bằng cẩu hữu của cậu ta vốn đã luôn ăn chơi đàn đúm ở các quán bar hay KTV phụ cận suốt cả đêm! Mà chính hắn vừa mới xuống xe liền bị Phương Vân Dật đang chuẩn bị về nhà vừa vặn bắt giữ…

Lăng Thịnh Duệ không khỏi cười khổ, vận may của hắn trước sau như một bị hư đến thối nát rồi…

Những kẻ khác trong đám kia cũng hướng người qua bên này, ánh mắt nhìn vào Lăng Thịnh Duệ có một tia cảm thấy kinh diễm không hề che dấu.

Lăng Thịnh Duệ đột nhiên có hơi sợ hãi, đám người này nhìn là biết cái loại con nhà giàu có được chiều đến hư hỏng, thường ngày an nhàn sung sướng đã quen, tùy hứng quậy phá, mà nếu như thật sự đã hứng khởi thì chuyện xấu gì cũng dám làm.

Lăng Thịnh Duệ tin rằng lời lúc nãy của Phương Vân Dật là dọa hắn thôi, Phương Vân Dật tuy rằng tệ bạc, nhưng vẫn không nông nổi đến mức đem hắn cho người khác chơi đùa như thế.

Chỉ là, tự mình hắn vẫn thấy có chút khủng hoảng…

“Thật sự rất đẹp trai đó, tao từ trước đến giờ chưa từng thấy loại hàng nào đẹp như vậy.” Một tên nhuộm tóc trắng khác vươn tay sờ lấy mặt của Lăng Thịnh Duệ, thốt lên một câu: “Da dẻ cũng rất mịn màng, tuổi thì có lớn một chút.”

“Thực sự để tụi này chơi?” Một thiếu niên tóc đen trông có vẻ văn nhã trong đám mở miệng hỏi Phương Vân Dật, một trận gió nhẹ thổi qua, nâng lên vài sợi tóc mềm mại của cậu ta, ngay lập tức lộ ra một hàng khuyên tai bấm ngay ngắn bên vành tai phải, đứng dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng lấp lánh chói mắt.

Đối mặt với ánh mắt tràn ngập mong đợi của cậu thiếu niên, Phương Vân Dật không chút chần chừ gật gật đầu.

“Đương nhiên là có thể, các cậu muốn chơi thế nào cũng được.” Phương Vân Dật nói.

Lời nói kia như sấm sét đánh giữa trời quang, Lăng Thịnh Duệ trong phút chốc ngơ người, hắn không dám tin Phương Vân Dật thật sự đáp ứng yêu cầu của bọn thiếu niên ấy…

“Ha ha, vậy thì tụi này không khách khí nữa.” Thiếu niên tóc đen tươi cười với Phương Vân Dật, vẻ mặt trông hết sức rạng rỡ.

“Ha, ai bảo chúng ta là bạn bè kia chứ.” Phương Vân Dật mỉm cười, lời nói là để thiếu niên tóc đen nghe, nhưng ánh mắt lại thủy chung không hề rời khỏi người Lăng Thịnh Duệ, trong đôi con ngươi là sự lạnh lùng đến tột bậc.

Không được, bọn chúng là chơi thật, nếu sự việc kéo dài, hắn sẽ bị cường bạo tập thể mất…

Lăng Thịnh Duệ sắc mặt trắng bệch, thừa lúc Phương Vân Dật không chú ý, dùng sức vẫy tay khỏi cậu ta, đỡ lấy hai chân đứng lên, nhanh chóng chạy về phía sau mình.

Chỉ là, ngay lúc chân hắn chưa kịp bước, sau gáy lại chịu phải một cú bổ mạnh.

Lăng Thịnh Duệ hai mắt tối sầm, thân thể bị tê liệt từ từ ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.