Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 44: Tiến trạng [Trung]




Những chuyện càng đáng nhục nhã hơn đều đã trải qua, một cái ánh mắt khinh bỉ như thế thì có tính là gì chứ?

Khóe miệng câu ra một tia cười chua chát, Lăng Thịnh Duệ cắn răng, tiếp tục nhấc bước một cách gian nan tiến đến căn phòng gần trong gang tấc, nhưng lại “xa ngoài tầm với” phía trước.

“Oa, thật muốn ói!”

“Đúng vậy đúng vậy! Biến thái quá mà, cư nhiên ăn mặc như vậy mà đi ra từ phòng của Phương tiên sinh!”

“Cậu xem, thương tích đến như vậy, phỏng chừng là bị thiếu gia đánh rồi.”

“Đúng đó, thật vô sỉ, cư nhiên dám câu dẫn cậu chủ.”

Những tiếng dị nghị khó chịu xôn xao sau lưng, tuy rằng đã tận lực đè thấp thanh âm, nhưng vẫn truyền đến tai Lăng Thịnh Duệ một cách vô cùng rõ ràng.

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu cười khổ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Hắn không nghĩ sẽ đi giải thích với bọn họ làm gì.

Tuy đã biết bản thân đang bị xa lánh ghét bỏ, nhưng khi chính tai hắn nghe được những lời chân thật như vậy thì nội tâm vẫn thấy vô cùng đắng cay.

Thân người run lẩy bẩy quay về phòng của mình, Lăng Thịnh Duệ vừa vào cửa thì đã dùng sức đóng lại ngay tức khắc.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên quanh quẩn phòng, Lăng Thịnh Duệ lưng dựa vào cánh cửa lạnh băng, đã không còn sức lực mà di chuyển thêm một bước nào nữa.

Có lẽ,  hắn vốn không muốn bước đi nữa.

Lưng người thuận theo bề mặt cửa mà trượt dọc xuống, Lăng Thịnh Duệ vô lực ngã ngồi trên mặt sàn, hai tay dùng sức che lấy đầu, ngón tay đâm sâu vào mái tóc đen dày rậm phía trên.

Hắn từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy mệt mỏi như thế này.

Từ thể xác cho đến tinh thần, phảng phất đều bị khoét trống rỗng, tựa như vùng sa mạc mênh mông không biên giới, một mảnh hoang vu.

Mùi vị x dịch của Phương Nhược Thần vẫn còn lưu lại trong kẽ răng, một hương vị tràn ngập nam tính, mang theo chút mặn, vừa nãy hắn vẫn chưa để ý, nhưng một khi đã bình tĩnh trở lại như hiện tại, mùi vị kia lại càng ngày càng dày đặc trong khoang miệng, mạnh mẽ kích thích dạ dày hắn.

Trong dạ dày một trận sóng trào, Lăng Thịnh Duệ có cảm giác muốn ói.

Ra sức chống đỡ lấy mình, Lăng Thịnh Duệ gian nan đi về phía toa-lét.

Đi được vài bước, hắn đột ngột dừng lại, xoay người đi, quay về phía cánh cửa cẩn thận khóa trái vài tiếng.

Đứng trước bồn rửa tay, hai tay Lăng Thịnh Duệ chống đỡ lấy thân mình, cơ hồ đã đem toàn bộ phần đầu chôn vào phía dưới, nôn đến thiên hôn địa ám, cho đến khi cơ hồ đã không còn thứ gì tống ra được từ bụng nữa mà hắn vẫn cảm thấy buồn nôn không ngừng.

Quá trình nôn mửa thống khổ đã qua đi, Lăng Thịnh Duệ ghé đầu vào bồn rửa thở phì phò từng ngụm, mở vòi nước, dòng nước cuốn trôi các vật ô uế vào cống thoát nước, chưa đầy mấy giây sau, bồn rửa dơ loạn bẩn thỉu đã lập tức khôi phục lại sự trắng sạch ban đầu, ví như cái dạ dày trống không của Lăng Thịnh Duệ lúc này.

Nghỉ ngơi được một lúc, Lăng Thịnh Duệ vô lực cầm lấy bàn chải, bắt đầu súc miệng.

Động tác rất chậm rãi, nhưng lại vô cùng cẩn thận.

Sau một khoảng thời gian rất dài, tiếng chà răng có tiết tấu đã vang khắp toàn bộ nhà vệ sinh, mà Lăng Thịnh Duệ vẫn đứng ngơ ngác nhìn cái gương trước mặt, rơi vào một cõi xa xăm, cho đến khi phía đầu gối đột nhiên truyền đến đau đớn mới kéo hắn từ trong cơn thất thần tỉnh lại.

Rút ra bàn chải đánh răng, bao trùm trên bề mặt lông chải, vốn là những tạo bọt màu trắng mà nay đã nhuộm lên một màu hồng nhàn nhạt.

Mà Lăng Thịnh Duệ phảng phất lại làm như không thấy, ngậm một miệng đầy nước, hai bên má dùng sức khuấy động vài cái, mặc cho nguồn nước lạnh lẽo rửa sạch đi những bọt trắng tinh tế trong khoang miệng.

Cố sức phun ra một ngụm nước súc miệng cuối cùng, Lăng Thịnh Duệ cảm giác được hương vị bạc hà nhàn nhạt trong miệng mình, trên gương mặt tái nhợt của hắn cũng lộ ra một nụ cười dịu nhẹ.

Rốt cuộc thì cái “vật dơ bẩn” này cũng được sạch sẽ rồi…

Sau đó, Lăng Thịnh Duệ kiệt sức mà leo lên giường nằm, kéo tấm chăn bông gắt gao quấn lấy quanh thân, cuộn cả người lại, nhắm cả hai mắt, tự ép buộc chính mình chìm vào giấc ngủ say.

Bởi vì, chỉ có trong giấc mơ, hắn mới có thể thoát khỏi những sự tình thống khổ này.

Đối với hắn mà nói, giấc ngủ là phương thức chữa thương tốt nhất.

Mặt trời dần dần xuống núi.

Cơn gió nhè nhẹ mang theo chút hơi lạnh lướt vào phòng từ phía ngoài cửa sổ, rèm cửa màu trắng tuyết cũng cuốn theo chiều gió mà bay lên, khiêu vũ mềm nhẹ trong không trung. Ánh mặt trời hoàng hôn lóa mắt như lửa chiếu thẳng vào căn phòng, được cắt ra một cách chỉnh tề bởi những ô cửa sổ bốn ô vuông vức, rải trên chiếc giường của Lăng Thịnh Duệ, nhiễm lên trên thân người đang cuộn mình của hắn một tầng đỏ thẫm nồng đậm.

Mà Lăng Thịnh Duệ đang nằm, cả người chui vào trong chăn ngủ đến vô cùng ngon giấc.

Hết thảy đều thanh bình như thế.

Vào lúc này, trước cửa phòng của hắn, Phương Nhược Thần đang ngơ ngác chôn chân ở bên ngoài, thân thể không cử động, đứng trời trồng như một bức tượng.

Dáng vẻ lúc nãy của Lăng Thịnh Duệ có chút không đúng lắm, cậu có hơi lo, cho nên dự định đi xem sao, thế nhưng, do dự nửa ngày trời, cậu cũng không dám gõ cửa.

Không phải bởi vì cậu sợ hãi, mà là cậu không muốn phải nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng kia của hắn, hễ hồi tưởng đến ánh mắt trống rỗng ảm đảm lúc trước của người đàn ông kia, Phương Nhược Thần lại cảm thấy trong lòng kích lên từng trận đau đớn khó hiểu.

Cậu thủy chung cũng không hiểu vì sao mình lại có loại cảm giác này.

Vừa lúc cậu ta hạ quyết tâm, chuẩn bị giơ tay gõ cửa, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên bên cạnh cậu.

“Anh… sao rồi? Đứng ngây ngốc ở đây làm gì, có phải có chuyện muốn tìm đại thúc nói hay không?

Bàn tay của Phương Nhược Thần, bỗng nhiên dừng lại khi chỉ đang cách cánh cửa kia chưa đầy 1cm.

Bất động thanh sắc (=lặng lẽ) thu hồi cánh tay, Phương Nhược Thần xoay người, thần sắc đạm nhiên: “Không có gì, không phải chuyện gì quan trọng lắm, lần sau nói cũng được.”

Phương Vân Dật khẽ nhíu lại đôi mày thanh tú. Cho dù đối phương đã che giấu tốt đến cỡ nào, nhưng cậu vẫn rất nhạy cảm mà phát hiện Phương Nhược Thần có chút gì đó không đúng, nhưng cụ thể là cái gì, cậu lại nói không được.

Cảm giác rất kỳ quái.

“Ha ha, anh trai à, có phải anh nhìn thấy hắn không vừa mắt, muốn tìm hắn trút giận hay không?” Phương Vân Dật mỉm cười, vô cùng thân thiết ôm lấy cổ hắn, trêu đùa nói.

Phương Nhược Thần bị sặc, có hơi không được tự nhiên xoay chuyển đường nhìn: “Ách… không có, chỉ muốn hỏi thăm anh ta vài câu, bệnh của anh ta như thế nào rồi thôi.”

Tương đương một lời nói dối đầy khập khiễng.

Phương Vân Dật không nói gì hướng lên trời đảo mắt trắng dã.

“Ha ha, thôi bỏ đi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn món Tây.” Phương Nhược Thần dùng sức xoa xoa đầu tóc của Phương Vân Dật, cưng chiều nói rằng.

“Dạ được.” Phương Vân Dật mỉm cười, đối với Phương Nhược Thần đột nhiên đánh trống lảng, cậu ta lại càng hoài nghi hơn.

Giữa Phương Nhược Thần và Lăng Thịnh Duệ nhất định xảy ra chuyện gì đó, khe khẽ híp mắt lại, Phương Vân Dật cười lạnh nghĩ, liên tưởng đến dáng vẻ nôn nóng cùng chần chừ của Phương Nhược Thần lúc đứng trước cửa phòng Lăng Thịnh Duệ, đáp án đã rõ rành rành ngay trước mắt.

“À, anh ơi, chúng ta có cần gọi đại thúc đi chung không?” Phương Vân Dật  giả vờ vô ý nói, dư quang nơi khóe mắt lại một mực quan sát phản ứng của Phương Nhược Thần.

“Ừ… mà thôi bỏ đi, anh ta vừa mới khỏi bệnh, nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.” Phương Nhược Thần có chút ngượng ngùng mở miệng trả lời.

Quả nhiên là vậy.

Phương Vân Dật thần sắc không thay đổi, vẫn là vẻ mặt mỉm cười tươi tắn, nhưng trong lòng lại dâng trào một luồng nộ ý khó hiểu.

Thế mà bị giành mất rồi…

Vốn là con mồi cậu ta nhìn trúng, nhưng hiện tại lại bị một người anh họ luôn miệng công bố ghét bỏ đồng tính luyến giành trước ăn mất, hơn nữa lại là trong một tình huống mà cậu hoàn toàn không hay biết, điều này làm cho Phương Vân Dật luôn tự cho mình là nhất cảm thấy mất mặt, bởi vì những người đàn ông cậu từng nhắm vào từ trước đến nay, cơ hồ vẫn chưa có một lần thoát khỏi tay cậu, ngoại trừ Lăng Thịnh Duệ ra…

Ha, xem như anh mị lực không nhỏ nha, ngay cả núi băng ngàn năm của anh tôi anh cũng tan chảy rồi, thật là một tên đàn ông dâm đãng không biết liêm sỉ…

Phương Vân Dật cắn chặt răng, đột nhiên có loại xung động muốn giết người.

Trước mắt hiện ra một gương mặt của một nam nhân anh tuấn luôn luôn ôn hòa, Phương Vân Dật khẽ nheo lại hai mắt, trong đôi đồng tử màu nâu đột ngột nhuộm lên một tia đỏ nhạt, khiến vẻ mặt hoàn mỹ như thiên sứ của cậu nhiễm một màu yêu dị, và nắm đấm không thô to cũng đang ở dưới thân gắt gao bấu chặt, bởi vì dùng sức quá mức mà run rẩy, phình ra động mạch nhìn có chút kinh hãi.

Biểu hiện tức giận đến cùng cực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.