Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 27: Thương [Hạ]




Nam nhân mạnh mẽ tiến lại gần hắn, mặt hai người càng lúc càng gần.

Nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia của nam nhân, Lăng Thịnh Duệ không biết làm sao, tim đập kịch liệt nhanh.

Nguy hiểm sắp đến gần, Lăng Thịnh Duệ đẩy mạnh con người tuấn mỹ đang đè ép hắn kia: “ Trình, Trình Trí Viễn, tôi nhớ được tên của cậu.”

Đôi môi mỏng màu nhạt của Trình Trí Viễn lộ ra một nụ cười tà ác đầy dụ hoặc, câu trả lời Lăng Thịnh Duệ khiến hắn rất mãn nguyện.

“Thế thì, còn nhớ tôi nói với anh chuyện gì không?” Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Lăng Thịnh Duệ, cơ thể của Trình Trí Viễn lại càng áp sát hơn.

Lăng Thịnh Duệ kinh hãi, có chút không biết phản ứng lại thế nào.

Dáng dấp ngây ngẩn của Lăng Thịnh Duệ rất ư đáng yêu, có một loại ngây thơ thuần chất không hợp lắm với độ tuổi của hắn, trái lại còn ẩn chứa nhiều bất ngờ nho nhỏ, khiến người ta có cảm giác tim đập thình thịch không thôi.

Trình Trí Viễn nhướn nhướn đôi mày anh tuấn, Trình Trí Viễn giữ lại hai cổ tay của hắn.

“Hôm ấy tôi đã nói, sau này tôi sẽ là người đàn ông của anh.” Trình Trí Viễn cười mà không cười ngắm nhìn hắn, đem hay tay Lăng Thịnh Duệ kéo ra sau lưng hắn.

Lăng Thịnh Duệ ngẩn ra một hồi, nhớ kĩ lại dường như có xảy ra chuyện như vậy thật, thế là không do dự mà gật gật đầu, sau đó khi đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói kia, lại tiếp tục lắc lắc đầu.

“Đó… đó là do cậu nói, tôi còn chưa… chưa có đáp ứng cậu.” Lăng Thịnh Duệ giật giật mi mắt.

Trình Trí Viễn nhún nhún vai, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Hả? Nhưng mà, lúc đó anh đâu có từ chối đâu, nên tôi cho rằng anh đã ngầm đồng ý rồi. Hiện tại muốn đổi ý cũng muộn rồi nha.”

Lăng Thịnh Duệ chau màu, thập phần bất đắc dĩ nói: “Sao lại có thể như vậy được? Cậu nói như vậy thực sự quá vô lý đi.”

Gương mặt điển trai kia của Trình Trí Viễn đột nhiên xuất hiện một nụ cười tà ác rất khác với hình tượng của hắn, bất ngờ tiến đến sát mặt Lăng Thịnh Duệ: “Ha ha, còn có chuyện phi lý hơn nữa kìa.”

Dứt lời, Trình Trí Viễn trực tiếp đem Lăng Thịnh Duệ kéo lên giường, lấy thân mình đè lên hắn.

“Cậu, cậu muốn làm cái gì!” Lăng Thịnh Duệ thất kinh la lớn, giãy dụa cố thoát, chỉ là, loại giãy dụa này đối với Trình Trí Viễn mà nói thật sự là bé nhỏ không đáng kể chút nào.

Trình Trí Viễn một tay lấy ống truyền dịch ở bên cạnh đang nhỏ từng giọt kéo xuống, cột hai tay Lăng Thịnh Duệ vào đầu giường một cách nhanh gọn, sau đó không hề do dự mà xé áo sơ mi rộng rãi của bệnh nhân hắn đang mặc ra.

Thân thể trong chốc lát bị bại lộ trong không khí, cảm giác lạnh lẽo khiến Lăng Thịnh Duệ nổi một cơn ớn lạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Dừng tay! Mau buông tôi ra!”

Không thèm để mắt tới sự giãy dụa và tiếng la của hắn, Trình Trí Viễn vẫn tiếp tục xé chiếc quần bệnh nhân của hắn ra.

“Wow, vóc người thật không tệ nha.” Nhìn thấy cơ thể rắn chắc mà cân xứng của Lăng Thịnh Duệ, Trình Trí Viễn không ngăn được mình mà huýt sáo.

Lăng Thịnh Duệ vừa bực vừa giận, không ngừng vẫy đạp, chỉ là hai tay bị ống truyền dịch cột chặt, căn bản không cách nào giãy thoát: “Mau, mau thả tôi ra! Nếu không, tôi, tôi báo cảnh sát đó!”

Trình Trí Viễn kinh ngạc, sau đó lại cười đến nghiêng ngả: “Ha ha ha, anh cư nhiên muốn báo cảnh sát sao! Ha ha ha!”

Lăng Thịnh Duệ hơi sửng sốt, vừa nãy bản thân hắn hình như đâu có nói cái gì đáng cười đâu, sao cậu ta lại tự nhiên cười lớn thế kia?

Dáng dấp đờ người của Lăng Thịnh Duệ một lần nữa gây chú ý đến Trình Trí Viễn, thu hồi vẻ mặt tươi cười, Trình Trí Viễn xoa xoa cái bụng mình đau do cười quá nhiều, thân thể đè ép xuống dưới.

“Trong mắt tôi, những tên cảnh sát đó cũng giống như mấy tên ngốc mà thôi.”

Lăng Thịnh Duệ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, cặp mày hơi hơi nhíu lại vạch ra một đường cong xinh đẹp, ẩn nhẫn mà ôn nhuận, khiến người xem liền muốn tàn phá hắn, càng mạnh bạo càng tốt.

Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt quẫn bách nhìn vào hắn, trên mặt nổi một màu ửng đỏ, cắn răng nói: “Buông tôi ra!”

Trình Trí Viễn nheo nheo mắt: “Chẳng lẽ anh cấm dục?”

Loại sự tình đáng xấu hổ trong tình huống này bị nói ra ngay trước mặt, Lăng Thịnh Duệ nhất thời có loại tâm tư muốn chết đi cho rồi.

Phản ứng ngượng ngùng ngoài dự đoán của nam nhân, tuy rằng thoạt nhìn rất thành thục, nhưng dáng vẻ hiện tại của hắn lại giống như một thiếu niên mới chân ướt chân ráo bước vào đời vậy, ngây ngô mà đáng yêu.

Trình Trí Viễn nội tâm ngây ngất, đây quả thực quá ư hợp khẩu vị hắn rồi.

Thành thục anh tuấn, ẩn nhẫn, lại có một chút ngượng ngùng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.