Cuối Con Đường Tình

Chương 257: Tâm sự của Tôn Ngộ Không (1)




Cách ngày đại hôn nửa tháng, mỗi ngày đều có người của phủ nội vụ tới Bùi phủ, thu xếp bố trí tất cả mọi chuyện từ hỉ đường tới hôn phòng.

Theo lệ cũ của Đại Chiêu quốc mà nói, Lung Nguyệt là công chúa, dù lấy chồng ở xa, nhưng vẫn vẫn có thể xây dựng phủ công chúa ở trong kinh thành. Nhưng Lung Nguyệt lại cự tuyệt.

Nàng chỉ nói, hôn sự của công chúa Đại Chiêu từ trước tới nay với hôn sự của mình là không giống nhau, không phải là liên hôn, cũng không phải là kén phò mã, mà là gả cho Phiên Vương. Nếu đã là gả thì bắt đầu từ ngày thành hôn trở đi, nàng chính là Tĩnh Bắc Vương phi. Tục ngữ có câu: Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Mặc dù nói thế có phần thô tục nhưng cũng rất có đạo lý. Về sau nàng liền đi theo Bùi Nguyên Tu, hắn ở đâu thì nàng ở đó.

Nếu phụ mẫu cảm thấy lo lắng thì giữ điện Kinh Chập lại cho nàng, sau này nếu nàng về nhà mẹ để thì nàng vẫn còn nơi để ở.

Từ trước đến nay Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu đối với nàng là hữu cầu tất ứng (1). Nói: Điện Kinh Chập này chính là khuê các của Lung Nguyệt, vĩnh viễn giữ lại cho nàng.

(1) Cứ nói ra yêu cầu là sẽ được đồng ý.

Bởi vì nguyên nhân này, hôn phòng của Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt liền được bố trí ở Bùi phủ, nơi ở cũ của Bùi Nguyên Tu, Bích Thương viện.

Dựa theo trí nhớ của Bùi Nguyên Tu, hắn tất nhiên biết Lung Nguyệt không cần phủ Công chúa mà theo mình vào ở Bùi phủ, cho nên từ hôm hắn vào ở Bùi phủ liền cho người dọn dẹp tốt nơi hắn ở trước khi theo quân.

Lúc phủ Nội vụ vào sắp xếp bố trí, tất nhiên là Bích Phương viện không còn giống như kiếp trước nữa, dù không đến nỗi quá hoang vu nhưng cũng vô cùng đơn giản. Kiếp này, Bùi Nguyên Tu sai người sửa sang gần giống với những gì mà Lung Nguyệt yêu thích.

Dĩ nhiên, không thể chặt cả vườn tùng già đi, nhưng cũng tăng thêm Thạch đình, hành lang xung quanh, hàn mai. Khiến Bích phương viện không còn vẻ quá cứng nhắc mà mang phong cách cổ xưa, tự nhiên có một phần thú vị.

Ngày đại hôn càng lúc càng gần, sắp xếp Bích Phương viện cũng gần tới phần kết thúc.

Liên tiếp mười mấy ngày gần đây, một ít gia sản hồi môn được mang từ đại môn Bùi phủ vào, rồi sau đó được an trí trong Bích Phương viện. Dù là một đôi bô, cũng được làm từ kim ti nam mộc khắc hoa tơ vàng, chứ nói gì đến hộc tủ khảm phỉ thúy, còn được gắn Đông Châu, giường bảo thạch chạm trổ vô cùng tỉ mì, thẳng khiến trên dưới đám người Bùi phủ nhìn đến choáng váng mặt mũi.

Có người hâm mộ, có người sợ hãi than lên, tự nhiên cũng có người giận dữ, có người chua xót.

Người chua xót này đương nhiên là vị gái lỡ thì Trần Liên Bích.

Người giận dữ chính là Bùi Viễn Chi. Từ trước đến nay Bùi Viễn Chi là người tâm cao khí ngạo, ỷ mình học cao, nhưng trong lúc khoa cử lại thi rớt. Không biết tại sao trước cuộc thi ân khoa hắn lại cố gắng khoe khoang khoác lác, giống như danh hiệu công danh là vật trong túi hắn, đến hôm thi rớt tất nhiên là không còn dám xuất hiện trước mặt người khác nữa. Bùi Viễn Chi viện cớ du học, trốn ra ngoài phiêu đãng hơn một năm, cho đến khi tiêu hết đống ngân lượng mang theo mới nhắm mắt trở về kinh thành.

Vậy mà. vừa vào cửa nhà đã thấy cả nhà trên dưới đang thận trọng chuẩn bị chuyện đại hôn, lúc này mới biết, đại ca đang làm Tĩnh Bắc Vương kia sắp cưới Công chúa Thụy Mẫn. Chuyện này giống như cảnh tỉnh Bùi Viễn Chi, hắn không đăng khoa được, còn Bùi Nguyên Tu lại sắp động phòng hoa chúc, còn cưới Công Chúa Thụy Mẫn - người như tiên tử trong lòng hắn vậy, việc xảy ra khiến lòng hắn làm sao có thể nén hận được?

Bùi Viễn Chi thật sự muốn phát đống lửa ghen trong lồng ngực ra, đốt tất cả mọi vật trong Bích Thương viện kia. Dù không thể đốt, cũng phải hủy vài món mới có thể xoa dịu bất bình trong lòng.

Nhưng đại hôn của Công chúa làm sao có thể xảy ra chuyện không hay đây? Trong cung đã sớm phải Kim Ngô Vệ luân phiên canh gác, huống chi Bùi Nguyên Tu cũng sắp xếp nhóm 1000 tinh vệ của hắn thành hàng hàng lớp lớp. Dù mỗi ngày bản thân hắn đều phải xử lý thư từ được truyền tới từ Bắc Cương, thì hắn cũng phải tới Bích Thương viện lượn một vòng.

Còn Lung Nguyệt trong hoàng cung thì có chút không giống với sự cẩn thận của Bùi Nguyên Tu, nàng tự tại hơn rất nhiều, sau khi nàng tự tay cắt thêu xong hoa mẫu đơn kim phượng trăm phúc, liền nhóm người phủ nội vụ mang đi. Theo cá nhân Lung Nguyệt tự hiểu là muốn cầm đi làm hoàn chỉnh bước gia công cuối cùng.

Lúc giá y được đưa về lần nữa. Lung Nguyệt nhìn áo váy đính một đống châu báu, thêu kim lưu tiên, còn có khăn quàng vai nhũ vàng đính Đông Châu xâu thành một chuỗi, thở dài, cũng không bị ánh sáng lấp lánh kia làm chói mắt, mà chỉ đưa tay khẽ mơn trớn, tiếp tục đưa mắt quét qua mũ phượng kim ti gắn đông châu hồng bảo thất vĩ: “Y phục này mà mặc lên người thì nặng chết thôi!”

Thẳng khiến hai tiểu thái giám đưa giá y suýt nữa ngã một cái té nhào trên đất, trong lòng thầm nghĩ: Cửu công chúa thật sự không phải người bình thường mà!

Lệnh cho Hoán Ngọc thưởng cho hai tiểu thái giám, rồi đưa họ ra ngoài.

Nhìn giá y đắt tiền mà vui mừng này, trong lòng Lung Nguyệt mới có vẻ thấp thỏm khi sắp phải lập gia đình.

Tất cả mọi chuyện từ lúc ra đời đến giờ, từng chuyện từng chuyện thoáng qua trong đầu, toàn bộ đều là vui vẻ, ngọt ngào. Được tổ mẫu yêu thương, phụ mẫu nuông chiều, các ca ca dung túng...

Lung Nguyệt cảm thấy nửa đời này của nàng đã trôi qua trong hạnh phúc rồi, dù sau này không được xuôi chèo mát mái như thế nữa cũng không cảm thấy tiếc nuối, dù sao tuổi trẻ cũng qua mau.

Nàng lệnh cho Hoán Ngọc thu y phục nàng may cho Bùi Nguyên Tu sắp xong đi, lấy đôi giày đế mềm vài ngày trước đó nàng tự tay làm cho Thái hậu ra, đi về phía Từ Ân cung.

Vô cớ gây rối với lão tổ mẫu nửa ngày, về sau không biết lúc nào tổ tôn mới có thể gặp nhau như thế này.

Ăn trưa ở Từ Ân cung xong, đợi Thái hậu nghỉ trưa xong Lung Nguyệt mới ra ngoài.

Hơi do dự trong chốc lát, xoay người về phía Đông cung của Thái tử.

Vào Đông cung, thì có tiểu thái giám dẫn nàng về phía thư phòng. Lúc này Thái tử phi đang nhìn tiểu hoàng tôn nghỉ trưa.

Lung Nguyệt vào thư phòng, phúc thân hành lễ với Lý Long Hựu xong liền đưa hộp làm bằng nan tre lên, mở nắp, lộ ra hai đôi bao tay giữ ấm cũng một cái hà bao, khiến Thái tử chợt nhớ tới tình cảnh năm đầu tiên hắn phải vào trong quân.

Tiểu nha đầu năm đó chưa đầy năm tuổi nay đã sắp sửa xuất giá rồi.

“Ca ca!” Lung Nguyệt gọi hắn.

Lý Long Hựu giơ tay chọc nhẹ vào trán nàng như hồi nàng còn bé, cười với nàng.

Lại thấy Lung Nguyệt nghiêm nghị nhìn hắn, nói: “Muội muội tới đây là có hai chuyện muốn nói với ca ca. Nhưng hai chuyện này lại có chỗ hơi quá phận, muội là nữ nhi gia, không nên nói chuyện này, chỉ là muội muội sắp lấy chồng xa, không biết ngày nào mới trở về kinh, dù không quá hợp lễ nhưng vẫn phải nói, mong ca ca thứ tội.”

Nhìn phượng mâu sáng quắc của Lung Nguyệt, Lý Long Hựu lui người ra sau, gật đầu nói: “Hai huynh muội mình làm gì có chuyện nên nói hay không, muội mau nói đi!”

Lung Nguyệt lại khẽ phúc thân lần nữa nói: “Chuyện thứ nhất, ca ca có nghĩ tới chuyện sau này không để cho Chư Vương tới đất phong nữa hay không?”

“A? Vì sao muội muội lại có suy nghĩ này?”

“Việc để người không yên lòng trước mắt có thể dễ dàng khống chế hơn việc cho phép hắn ra ngoài, tạo cơ hội cho hắn đủ lông đủ cánh một chút hay không?” Lung Nguyệt nhìn chằm chằm Lý Long Hựu một lúc: “Nói đến chuyện Chư Vương trên đất phong, mỗi lần triều đình đếu phái một đống người, một đống của đi giám thị, nhưng tin tức được chuyển trở về chưa hẳn đã là toàn bộ sự thật, còn đường xá xa xôi, dù tin tức là thật cũng để mất thời cơ...”

Lý Long Hựu nghe tới đây, hai mắt tỏa sáng. Các triều đại thay đổi Đế vương, đều cảm thấy đưa mấy người có uy hiếp với đế vị ra xa để tỉnh tâm, cũng không biết làm như vậy sẽ hao tâm lực nhiều hơn, vào đất phong chính là địa bàn của mình, có thể làm chủ quyền lực, còn khiến người có dã tâm dễ dàng làm việc. Còn không bằng để trước mặt làm việc sẽ sợ đầu sợ đuôi, có chỗ cố kỵ.

Rồi sau đó lại nghe Lung Nguyệt nói: “Còn chuyện phong ấp, nếu không chúa chỉ phong ấp mà không có đất phong, vậy Chư vương cũng có thể làm theo như vậy hay không?”

Lý Long Hựu vẫn biết tiểu muội muội của hắn không phải là nữ nhi gia tầm thường, hôm nay xem ra, chỉ hận nàng không sinh ra là nam nhân, chẳng phải mình sẽ có thêm một cánh tay hay sao? Cũng tránh được việc nàng phải chịu nỗi khổ khi lấy chồng xa.

Hắn lại không biết, những điều mà Lung Nguyệt nói bây giờ đều là do lịch sử dẫn dắt. Chư Vương thời Mãn Thanh không được thả ra ngoài, người có khả năng, Hoàng thượng sẽ cho phép làm quan, người không thể dùng được liền cho làm Vương gia nhàn tản, dĩ nhiên, người có dị tâm càng trực tiếp xoay vòng trong tay. Không giống như Đại Chiêu, lúc nào Đế Vương cũng phải ưu lo về hành động của Chư Vương ở đất phong.

“Muội muội có suy nghĩ này thì vì sao lại không nói cho phụ hoàng?”

“Muội muội lấy Tĩnh Bắc Vương ở xa, trong này không khỏi liên quan đến Quận Vương trên đất phong, muội muội nói chuyện này sẽ khiến phụ thân thương tâm.”

Lý Long Hựu nghe xong, khẽ gật đầu một cái. Lại nghe Lung Nguyệt nói: “Muội muội còn có chuyện thứ hai. Chuyện này, mong ca ca nghe xong đừng tức giận.”

“Nói đi! Làm sao ca ca có thể giận muội được?” Lý Long Hựu cười nói.

“Vậy muội muội đành cả gan vậy.” Lung Nguyệt dừng một lát, nói: “Muội muội xin ca ca, sau này lên Đại bảo, đừng quên khoảng thời gian phu thê thời thiếu niên với Tẩu tẩu Trúc Xuân!”

“Nói vậy có ý gì?” Lý Long Hựu nghe xong, thân thể khựng lại, chỉ cảm thấy có lẽ do Lung Nguyệt sắp phải lập gia đình, có lo lắng với tương lai, cho nên mới nghĩ tới chuyện này.

“Thế gian không có chuyện không ghen tị, trừ phi là vô tâm vô tình. Mẫu thân là nữ tử kỳ tài, thế gian này không có mấy người có thể giống như bà, sau khi tranh đấu nhiều năm trong cung, mà không bị đống nước xoáy đó cuốn đi. Quá khứ Đế Vương nói dùng phi tần trong hậu cung để thăng bằng cục diện chính trị trên triều, cũng không biết, nếu chuyện hậu trạch có người một lòng vì hắn ta xử lý người, thì chuyện ám đấu tranh thủ tình cảm sẽ vô cùng hỗn loạn, làm gì còn ngăn được chuyện trên triều? Mỗi lần xử lý chính sự còn phải lao tâm xử lý chu toàn chuyện nữ nhân hậu cung? Cần biết việc thay đổi triều đại có bao nhiêu họa từ hậu cung mà ra.”

Lung Nguyệt dùng từng chữ từng chữ gõ vào lòng Lý Long Hựu, hắn nghĩ tới khoảng thời gian mẫu hậu tranh đấu trong hậu cung chỉ về bảo vệ mình và Tá Nhi chu toàn. Lúc phụ hoàng ngủ ở chỗ phi tần khác thì cả đêm không ngủ, lật xem [Sử ký], [Binh pháp tôn tử]...

“Ào” một tiếng, dường như có một sức mạnh đánh nát ma chướng trong lòng Lý Long Hựu, làm lồng ngực hắn trong ngáy mắt trở lên thông suốt hơn rất nhiều.

“Những lời muội muội nói, ca ca sẽ nhớ kỹ từng câu một!” Lý Long Hựu vái chào lại Lung Nguyệt một cái, khiến nàng sợ hết hồn.

Những lời muốn nói đều đã nói xong, Lung Nguyệt liền xoay người chào huynh trưởng rồi ra ngoài, lại thấy tẩu tẩu Trúc Xuân rưng rưng mắt nhìn mình. Nàng cười cười, lại hàn huyên mấy câu rồi trở về điện Kinh Chập.

Nàng cũng không biết, nhờ những lời hôm nay của nàng, biến Khổng Trúc Xuân trở thành vị hoàng hậu duy nhất trong quốc sử Đại Chiêu quốc một đời một đôi với Hoàng thượng.

Thời gian thoáng qua liền tới ngày Lung Nguyệt xuất giá.

Đến lúc trời tối, Cẩn hoàng hậu đang muốn làm việc mà một mẫu thân bình thường phải làm, chính là đi giảng giải một chút chuyện vợ chồng, chuyện động phòng hoa chúc với nữ nhi. Tùy ý thu thập xong, đang muốn ra khỏi Đông Noãn các thì thấy Thuận Khải Đế đang vào.

“Cẩn Nhi đang làm gì vậy?” Thấy Cẩn Hoàng hậu đang muốn ra ngoài, Thuận Khải Đế cho cung nhân lui, bước lên mấy bước, ôm bà vào trong lòng.

Cẩn Hoàng hậu cảm thấy gần đây Hoàng thượng có chút kỳ lạ, nói tóm lại là rất dính người, giống như tiểu hài tử ba tuổi. Hơn nữa, mấy ngày gần đây, cách chúng sống giữa bà và hoàng thượng càng lúc càng quái dị, giống như là...đôi tân phu thê bình thường, chỉ là có chút quá mức ngọt ngào, ngọt ngào đến mức có chút sai lệch.

“Ngày mai là Đại hôn của Cửu Nhi, thần thiết muốn giống như mẫu thân nhà bình thường, bồi nữ nhi một đêm, giảng giải cho con bé chút chuyện vợ chồng...” Nói đến phần sau, giọng Cẩn Hoàng hậu dần nhỏ đi, trên mặt cũng phiếm hồng.

“Trong cung tự có ma ma giáo dưỡng, Cẩn Nhi không cần...” Thuận Khải Đế nói đến đây, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: “Nếu vậy, chúng ta liền làm một đôi phụ mẫu bình thường thôi!”

Nói xong, liền cầm tay Cẩn Hoàng hậu, ra khỏi Khôn Thái cung, đi về phía điện Kinh Chập.

Chỉ là, cuối cùng Cẩn Hoàng hậu không thể làm mẫu thân nhà bình thường. Chỉ nói với Lung Nguyệt đạo làm vợ, còn chuyện động phòng, vừa nói mặt đã đỏ lên, đành phải giao cho ma ma giáo dưỡng cùng nữ quan.

Công chúa Đại Chiêu quốc xuất giá tự nhiên sẽ không giống với nhà bình thường, không có rước dâu, đưa dâu, khóc gả. Nàng cùng Bùi Nguyên Tu chỉ mặc trang phục đại hôn, trên Điện Kim Loan khấu biệt Đế hậu.

Rồi sau đó, tất nhiên là vẩy nước sạch tám phố, giải đệm, kim ngô vệ hộ tống, mười dặm hồng trang, một đường hỉ nhạc, ca múa, hỉ kiệu mạ vàng thêu phượng tám người khiêng, Bùi Nguyên Tu phía trước dẫn đường, Thái tử cùng Anh Vương hộ tống phía sau, vào Bùi phủ giăng hoa kết đèn.

Người làm Bùi phủ hồi bẩm: “Hỉ kiệu công chúa đến!”

Bùi lão phu nhân cùng Trần thị muốn ngồi vị trí đầu não của người lớn trong hỉ đường, lại thấy Anh Lạc cô cô luôn ở trong phủ xử lý chuyện hai ngày sai người mang hai bài vị vào, đặt vào bàn bát tiên giữa hỉ đường. Hai bài vị này chính là bài vị phụ mẫu Bùi Nguyên Tu.

Anh Lạc cô cô làm như thế, đương nhiên là được Lung Nguyệt phân phó từ trước. Nếu gả cho Bùi Nguyên Tu, đương nhiên là phải hiểu rõ về người này. Chuyện trong nhà khiến hắn phiền lòng, Lung Nguyệt đều biết tường tận từng chuyện một.

“Nếu lão phu nhân mệt mỏi, thì mời tới phía sau hỉ đường nghỉ ngơi.” Anh Lạc cô cô quét mắt hai người, nói.

“Chuyện này...ta với lão phu nhân chính là trưởng bối của Tĩnh Bắc Vương...” Trần thị thấy bài vị trong lòng tự nhiên là hiểu rõ vào phần.

“Đích công chúa Đại Chiêu quốc không lạy thứ mẫu!” Anh Lạc cô cô cũng không nói nhiều, chỉ vẫy cung nhân tiến lên, mời hai vị này ra ngoài.

Theo pháo hoa nổ vang giòn, tiếng hỉ nhạc, Lung Nguyệt xuống hỉ kiệu, vượt qua chậu than cùng yên ngựa, ôm như ý trong lòng, dắt kết hoa, cùng Bùi Nguyên được mọi người vây quanh tiến vào hỉ đường.

Nhất bái thiên địa!

Nhị bái cao đường!

Phu thê giao bái!

Lung Nguyệt theo quy củ của tân nương bình thường hành lễ từng lần một. Cũng không dựa vào thân phận công chúa, chờ phò mã hành lễ bái với mình.

Kết thúc buỗi lễ, Bùi Nguyên Tu dắt kết hoa vào động phòng.

Nâng hỉ khăn lên.

Nàng giống như tiên tử, mỉm cười nhìn hắn, khiến tim hắn bỗng nhảy chậm một nhịp. Trí nhớ kiếp trước tràn về, không nói được là vui hay là đau lòng, chỉ nâng đôi mâu nhìn Lung Nguyệt không chớp mắt, không biết nên làm chuyện gì.

Hỉ khăn được nâng lên, đối với người hai kiếp chưa thành thân như Lung Nguyệt mà nói không khẩn trương là giả.

Chỉ là khi ngước mắt lên, nhìn vào ánh mắt có phần luống cuống của Bùi Nguyên Tu thì ngay lập tức trở lên khoan khoái. Thì ra, người khẩn trương không chỉ có mình mình.

Theo đề nghị của hỉ ma ma, uống rượu hợp cẩn, phu thê kết tóc, con cháu đầy đàn...

Khi sau xong việc, mọi người đi về viện trước uống rượu.

Trong tân phòng chỉ còn Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt.

“Ta...ta sẽ đối tốt với nàng...” Bùi Nguyên Tu xoa xoa hai tay, ấp a ấp úng cũng chỉ nói được một câu này.

Lại khiến Lung Nguyệt phù một cái bật cười, nàng lại không biết, Tĩnh Bắc Vương oai phong của Đại Chiêu quốc lại có một mặt đáng yêu như thế.

“Ừ! Ta biết rồi!” Lung Nguyệt nhìn hắn cười xinh đẹp một cái, nhìn đến mức khiến lòng Bùi Nguyên Tu lay động. Rồi lại thấy ảo não, dù kiếp trước dưới tình cảnh như vậy cưới Cửu Nhi, hắn cũng không giống như hôm nay, ừ...có chút mất mặt...

Nhìn Bùi Nguyên Tu ngây ngốc đứng trước mặt, mặt nàng bỗng nhiễm mây hồng. Nàng hắng giọng một cái: “Hình như Vương gia phải ra tiền điện chào hỏi khách nhân thì phải?”

“Đúng rồi!” Được Lung Nguyệt nhắc nhở, Bùi Nguyên Tu che giấu lúng túng trong lòng, nói: “Ta đi một chút rồi về, nếu công chúa mệt mỏi thì nghỉ trước nhé.”

Lung Nguyệt mỉm cười, khẽ gật đầu.

Bùi Nguyên Tu vừa ra khỏi hỉ phòng, cách xa Lung Nguyệt, đầu óc mơ mịt không biết làm sao nhất thời liền thanh tỉnh. Trên đường đi tới tiền viện phân phó Bùi Tiểu tới phòng bếp đưa cho Lung Nguyệt chút trà bánh ngon miệng.

Nhìn Bùi Nguyên Tu đi ra ngoài, Lung Nguyệt gọi mấy người Hoán Ngọc vào, tháo toàn bộ đống trang phục nặng ít nhất là 6,7 cân này xuống, rồi súc miệng rửa mặt một phen.

Chợt nghe có người gõ cửa.

Địch Thúy mở cửa ra, thấy là một bà tử, trong tay ôm một hộp nhỏ đựng thức ăn, nói là Tĩnh Bắc Vương gia lo Công chúa đói bụng, lệnh nhà bếp đưa tới.

Lung Nguyệt lệnh bà ta để xuống, lại để Hóa Ngọc thưởng một hà bao, đuổi người đi.

Bà tử này ra khỏi Bích Thương viện, mở hà bao ra nhìn, là hai đĩnh vàng nhỏ bằng hai ngón tay cái. Trong lòng nói: Đúng là công chúa, khen thưởng một chút cũng hơn bổng lộc một năm của quan gia tứ phẩm.

Ăn mấy miếng điểm tâm nhỏ, mặc lại y phục nặng bảy cân, giằng co một ngày khiến Lung Nguyệt khốn đốn. Tìm bản ghi chú, nửa tựa vào mép giường, liếc nhìn câu được câu không...

Đợi đến lúc Bùi Nguyên Tu đi vào, thấy Lung Nguyệt mặc y phục đỏ như hoa thủy tiên chảy dài, khẽ tựa vào cột giường, bàn tay trắng nõn cầm quyển sách đặt trên thắt lưng. Tóc đen như mực dùng hai cây trâm vàng khảm hồng bảo thạch khẽ vén lên, che bớt mí mắt như nước mùa thu, lông mi dài như cánh bướm, theo ánh sáng của cặp nến long phượng khẽ nhảy, chợt lóe chợt lóe, giống như đang khiêu vũ.

Nhìn hình ảnh trước mặt nhu thế, trái tim đang nhảy của Bùi Nguyên Tu lập tức yên ổn lại. Vẫy tay cho mấy người Hoán Ngọc vốn phải tiến lên hầu hạ ra bên ngoài, kéo áo ngủ bằng gấm xuống, nhẹ khoác lên người Lung Nguyệt, Bùi Nguyên Tu xoay người đi về phía tịnh phòng.

Rửa sạch mùi rượi trên người, trở về thấy Lung Nguyệt vẫn đang trong tư thế như lúc hắn mới bước vào, tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt xuống giường hẹp. Lại thấy lông mi như cây quạt nhỏ của Lung Nguyệt khẽ động, lộ ra đôi mắt mông lung như nước, trong ánh mắt còn mang theo sương mù lúc nửa tỉnh nửa mê, ngây ngốc đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Tu hồi lâu.

Nhìn đến mức khiến tâm Bùi Nguyên Tu như có ngàn vạn sợi lông chim gãi ngứa, giống như bị trúng cổ độc, cúi đầu xuống dùng môi mỏng khẽ hôn lông mi của Lung Nguyệt.

Hành động này trong nháy mắt khiến Lung Nguyệt thanh tỉnh, hôm nay là đêm tân hôn của nàng, đây là phòng tân hôn của nàng, mà người trước mặt là phu quân của nàng.

“Vương gia...Chàng trở lại...”

Nàng khẽ đẩy hai cái, muốn đứng dậy, để Bùi Nguyên Tu vào, lại nghe được âm thanh hùng hậu trên đỉnh đầu, còn mang theo chút run rẩy: “Ta...sẽ đối tốt với nàng...không để nàng...”

Rồi sau đó, thân thể cao lớn ập xuống, ôm tiểu kiều Lung Nguyệt một cái thật chặt.

Nến đỏ phập phồng, phù dung trướng ấm, một đêm xuân.

Lung Nguyệt tỉnh lại lần nữa, cảm thấy cả người mệt mỏi đau nhức, ở thắt lưng có cánh tay quấn quanh, cả người nàng được vòng trong lồng ngực kiên cố. Nhìn qua nhìn lại, giường bị một tấm màn che khuất, cũng không biết là giờ nào.

Lung Nguyệt khẽ dời cơ thể, muốn đổi tư thế, lại thấy cánh tay bên hông siết chặt. Nâng mắt lên lần nửa, liền thấy đôi mắt lấp lánh của Bùi Nguyên Tu dán chặt trên người mình. Lung Nguyệt chợt nhớ tới chuyện dây dưa đêm qua của hai người, bùm một cái, liền hồng từ đầu tới ngón chân.

Rồi sau đó, co cổ lại, giống như mèo nhỏ cuộn thành một cục, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chôn trong chăn gấm.

“A...”

Tiếng cười hùng hậu vang lên, truyền từ đỉnh đầu tới, Lung Nguyệt cảm thấy, lồng ngực rộng lớn đang vòng quanh người mình đang nhẹ nhàng chấn động. Nàng lại cảm thấy mặt nhìn giống như ngọn lửa, lần đầu trong cả hai kiếp, không có cách nào khiến nàng thản nhiên tiếp nhận chuyện này.

Bùi Nguyên Tu lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, môi mỏng của hắn khẽ nâng thành hình cung đẹp mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của Lung Nguyệt từ trong chăn gấm lên: “Đừng để nghẹn hỏng!”

“A...” Lung Nguyệt ấp úng muốn tiếp lời, nhưng lại không biết nói thế nào cho phải. Trong lòng cũng oán thầm: Kết cấu da mặt của nam tử trước mặt này đúng là không giống nữ tử, hôm qua lúc hắn nâng khăn voan còn tay chân luống cuống, vô cùng khẩn trưởng, mặt ửng hồng, thế mà bây giờ lại vô cùng thản nhiên.

Tất nhiên Bùi Nguyên Tu không biết suy nghĩ trong lòng Lung Nguyệt, chỉ là khẽ nâng mặt nàng lên, lấy môi mỏng đặt lên khuôn miệng khỏ nhắn khiến hắn nhớ cả đêm kia.

Vì sao lại là cả đêm?

Bùi Nguyên Tu triền miên với Lung Nguyệt một phen, lại nhớ tới đây là lần đầu của Lung Nguyệt, cũng không yêu cầu vô độ. Sau khi ôm Lung Nguyệt tới tịnh phòng dọn dẹp, liền ôm nàng vào trong ngực, nhìn nàng ngủ thật say, còn mình thì cả đêm chưa chợp mắt, dùng hai mắt nhìn người trong lòng thật sâu, không dám ngủ.

Sợ đây chỉ là mộng xuân, đợi đến lúc tỉnh mộng, Cửu Nhi trước mắt hắn sẽ biến mất, còn hắn lại trở về kiếp trước, biến thành Tĩnh Bắc Vương sống trong cô độc cùng hối hận kia.

Vì vậy, hắn liền ôm Lung Nguyệt trong lòng, đưa mắt nhìn nàng suốt cả đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.