Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 52




Sau một khoảng trầm mặc xấu hổ, Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường: “Hay là, ngươi buông tay ra thử xem?”

Bạch Ngọc Đường buông lỏng tay, Triển Chiêu lại nghe thấy thanh âm đáng ghét kia, vội vàng đưa tay kéo tay Bạch Ngọc Đường: “Che lại đi, thanh âm đó càng lúc càng vang rồi.”

Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là tiếp tục che cho hắn, vẫn chưa rõ là chuyện gì.

“Bằng không…” Một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường mở miệng: “Chúng ta nằm xuống trước, sau đó ta lại che cho ngươi?”

Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường buông tay ra, Triển Chiêu nhíu mày chịu đựng tạp âm, cùng hắn nằm xuống, hai người mặt đối mặt, dù sao thì Triển Chiêu cũng không nhìn thấy, không xấu hổ, Bạch Ngọc Đường thì biết Triển Chiêu nhìn không thấy, cho nên cũng không xấu hổ.

Trong vạn phần không xấu hổ giữa hai người hỗn loạn vạn lần xấu hổ, nằm xuống rồi, Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhàng che lên tai Triển Chiêu.

“Như vậy tay có mỏi không?” Triển Chiêu vẫn rất chu đáo.

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai: “Coi như luyện công đi.”

Triển Chiêu cũng liền yên tâm thoải mái bắt đầu ngủ, chỉ là hai tai có chút nóng nóng, mắt không thấy tâm tưởng tượng, lần đầu tiên hắn nghĩ mắt nhìn không thấy cũng có điểm tốt.

Bạch Ngọc Đường thì lại là mở to hai mắt tỉ mỉ nhìn mặt Triển Chiêu, hai tay phải che tai hắn, đương nhiên phải dựa vào rất gần, có thể thấy rõ ràng từng chi tiết trên gương mặt Triển Chiêu, con mèo này rất là tuấn tú nga.

“Ngươi ngủ?” Triển Chiêu hỏi.

“… Ân.” Một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới ân một tiếng, dáng vẻ dường như đã ngủ, Triển Chiêu cũng liền an tâm ngủ.

Qua hồi lâu, Triển Chiêu đột nhiên nói: “Ngươi vốn dĩ không ngủ!”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, cười: “Nói bậy bạ gì đó, ngủ.”

“Ngủ ngươi còn chớp mắt?”

.



.

Bị Triển Chiêu chọc trúng tim đen, Bạch Ngọc Đường không đáp gì, hắn sẽ không nói dối, thấy Triển Chiêu hỏi rất nghiêm túc, không thể làm gì hơn là nói: “Ngủ không được, rất nhiều chuyện kì lạ.”

“Ngươi lại buông tay thử một chút, xem còn nghe thấy thanh âm đó không.”

“Ân.” Bạch Ngọc Đường buông tay, Triển Chiêu lại kéo lên: “Vẫn còn.”

“Thanh âm gì vật, chẳng lẽ sẽ vang cả đêm?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tâm nói có khi nào là Triển Chiêu ù tai? Nhưng như vậy thì cũng đâu cần mình che hắn mới không nghe nữa a.

“Không biết, cứ u u… Đúng rồi, ngươi nghĩ bọn Công Tôn Triệu Phổ có nghe được không? Hay là chúng ta đi hỏi bọn hắn?”

Bạch Ngọc Đường im lặng một lát, nói: “Quên đi, ngủ đi.”

“Không đi hỏi?”

“Dù bọn họ có nghe được, ta cũng chỉ có hai tay.”

.



.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ một lát cũng muốn cười, lại nhích nhích người, nghiêng cổ rất mệt nga, “Vai mỏi.”

“Nhịn một chút đi, tay ta còn mỏi hơn.” Bạch Ngọc Đường vô lực nói.

“Đổi tư thế khác có đỡ hơn không?” Triển Chiêu nghĩ hắn cứ chịu như vậy cả đêm phỏng chừng sáng sớm ngày mai tay Bạch Ngọc Đường sẽ cứng luôn.

“Muốn đổi thành thế nào, hai lỗ tai của ngươi đâu thể dời qua một bên.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Hay là, ta xoay người một chút… Bằng không, ta nằm sấp xuống có khi ngươi sẽ thoải mái hơn một chút…”

“Ai, thôi đừng!” Bạch Ngọc Đường vội vàng ngăn Triển Chiêu đang muốn nằm úp lên người mình lại, tâm mắng con mèo điên này!

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “… Bằng không ngươi nằm lên người ta?”

Bạch Ngọc Đường thật ra là đang do dự, còn chưa mở miệng, Triển Chiêu tự mình phản đối: “Không được, cổ cổ quái quái.”

“Quên đi, ngủ đi, còn nháo nữa trời sẽ sáng.” Bạch Ngọc Đường có chút vô lực, mấy ngày nay bị Triển Chiêu lăn qua lăn lại đến tinh bì lực tận, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, còn thứ bị thiếu rốt cuộc là gì, hắn lại không nói lên được.

“Hay là như vậy?” Triển Chiêu đưa hai tay che lên tay Bạch Ngọc Đường, như vậy có thể giúp tay Bạch Ngọc Đường dùng ít sức một chút, chỉ là lúc này cự ly giữa hai người gần như là mũi đụng mũi rồi.

Triển Chiêu nhìn không thấy cho nên không có gì đáng kể, Bạch Ngọc Đường nhìn một cái, cự y nhỏ như vậy chỉ cần vô ý một chút là sẽ chạm đến.

.

.

“Bạch huynh.”

Lúc Bạch Ngọc Đường còn đang chăm chăm nhìn mặt Triển Chiêu phát ngốc, chợt nghe Triển Chiêu gọi hắn một tiếng, Bạch Ngọc Đường giật mình một cái, ngẩng đầu: “Ân?”

“Ngươi có thấy hơi nóng không?”

“Ân…” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Mặc y phục đắp chăn, còn dựa sát vào như vậy có thể không nóng sao.”

“Khi nãy lẽ ra phải cởi y phục ngủ, sao lại nằm xuống rồi? Ngươi buông tay ra một chút, ta cởi y phục.”

“Ngươi…” Bạch Ngọc Đường lúc này thật không biết nên làm thế nào cho phải, kỳ thật cởi áo ngoài ngủ rất bình thường, ai lại mặc y phục ngủ, chỉ là…

Triển Chiêu tay chân nhanh nhẹn đứng lên cởi áo ngoài, còn lại một tầng áo trong, cau mày: “Nhanh lên một chút a!”

Bạch Ngọc Đường bỗng dưng có chút xúc động muốn tông tường ——- Triển Chiêu bảo hắn mau mau cởi y phục!

Mặt khác, Bạch Ngọc Đường cũng có chút oán giận, rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì, đây không phải điều rất bình thường sao!

Nghĩ xong, hắn cũng không quản nhiều thứ vậy nữa, rất nhanh đã cởi áo ngoài, chỉ còn lớp áo trong, nằm vào trong chăn, đưa tay lên che tai Triển Chiêu, Triển Chiêu vừa định vươn tay, Bạch Ngọc Đường đã nói: “Ngươi ngủ đi.”

Triển Chiêu hơi sửng sốt.

“Mau ngủ.” Bạch Ngọc Đường nói ngắn gọn, “Đừng nhúc nhích nữa.”

Triển Chiêu thì có chút mặc cảm tội lỗi, bắt Bạch Ngọc Đường chịu như vậy một đêm.

Song song đó, Triển Chiêu trong lòng vì Bạch Ngọc Đường mà bất bình, sao người giang hồ cứ luôn bảo Bạch Ngọc Đường không tốt? Hắn rõ ràng là một người rất ôn nhu hiền hòa, Triển Chiêu không biết, ôn nhu cùng hiền hòa của cả đời Bạch Ngọc Đường đều dùng hết trên người hắn rồi.

.

.

Trong phòng bên cạnh, Triệu Phổ như thường lệ ôm Công Tôn muốn động tay động chân, Công Tôn nhéo mũi hắn: “Không được manh động, ngủ!”

“Vẫn còn sớm.” Triệu Phổ không chịu, Công Tôn ra sức bĩu môi về phía Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đang ngủ trên giường nhỏ bên cạnh, vỗ vỗ vai Triệu Phổ: “Ngủ đi, có hài tử ở đây.”

Triệu Phổ bực bội, chậc, để tạo cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cơ hội lần này, đành phải tha hai tiểu tử kia đến chỗ mình, đây không phải tự đem đá ném xuống chân mình sao!

Đêm đó, mọi người cứ như vậy mang đủ loại tâm sự bất thường mà ngủ.

.

.

Đến nửa đêm, Triển Chiêu cảm giác Bạch Ngọc Đường hẳn là đang ngủ, đưa tay sờ nhẹ lên tai, xoa lên mu bàn tay Bạch Ngọc Đường, tay rất lạnh.

Triển Chiêu nhíu mày, cũng phải a, đêm lạnh như nước, tay hắn lại lộ ra bên ngoài che tai mình, như vậy sao được! Triển Chiêu muốn kéo tay hắn xuống nhét vào chăn, thuận tiện nghe thử xem đã hết chưa, để Bạch Ngọc Đường an tâm ngủ.

Thế nhưng hai tay Bạch Ngọc Đường ôm chặt tai hắn, thật sự giống như luyện công, nếu cứ cố kéo, nói không chừng sẽ làm Bạch Ngọc Đường thức giấc.

Triển Chiêu lại sợ hắn lạnh, muốn kéo cao chăn đắp lên tay hắn… Chỉ là thế này có chút bất tiện, không động đậy được.

Cuối cùng bất đắc dĩ, Triển Chiêu đơn giản lấy tay mình che lên tay hắn, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình áp lên mu bàn tay lạnh lẽo của Bạch Ngọc Đường, sưởi ấm cho hắn.

Động tác này đương nhiên đánh thức Bạch Ngọc Đường, hắn vốn cũng không sợ chút lạnh lẽo như thế, chỉ là ấm áp từ trong lòng bàn tay Triển Chiêu thanh thanh sở sở truyền đến.

Trước sau vẫn không động thanh sắc, Bạch Ngọc Đường toàn tâm cảm thụ ấm áp từ bàn tay Triển Chiêu, như vậy dù có phải chịu đến hừng đông, cũng không sao cả.

.



.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tiểu Tứ Tử cảm giác mông bị vỗ nhẹ mấy cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Công Tôn cúi đầu hỏi: “Tiểu Tứ Tử, còn nghe thấy không? Tay Tiểu Lương Tử sắp cứng đờ rồi.”

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, mở to mắt nhìn, liền thấy Tiêu Lương ngủ trước mắt, hai tay còn đang che trên tai mình gần như không nhúc nhích. Sờ sờ thử, rất lạnh, Tiểu Tứ Tử đau lòng cực kì, vội vàng giúp Tiêu Lương che tay.

Tiêu Lương đương nhiên cũng bị động tác này đánh thức, vội mở mắt, vẫn còn chưa tỉnh hẳn đã hỏi: “Cẩn Nhi, còn nghe không?”

Tiểu Tứ Tử thấy Tiểu Lương Tử hai mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ đã lập tức nghĩ đến mình, cảm thấy mình thật xấu, không để cho Tiêu Lương hảo hảo ngủ.

“Lương Tử, buông tay ra để Tiểu Tứ Tử nghe thử một chút.” Công Tôn giúp Tiêu Lương bóp tay.

Tiêu Lương mất một hồi lâu mới buông tay ra được, cánh tay thật sự cứng rồi, bên tay bị Tiểu Tứ Tử gối lên đã tê cứng.

“Không còn nữa rồi!” Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu, cảm thấy thần thanh khí sảng, nhích qua lấy lòng giúp Tiêu Lương xoa vai và cánh tay: “Tiểu Lương Tử, vất vả rồi?”

“Không vất vả!” Tiêu Lương vội vàng lắc đầu: “Cẩn Nhi, đừng lo, mỗi đêm đều ngủ như vậy cũng không sao!”

Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ ôm Tiêu Lương cọ cọ: “Tiểu Lương Tử tốt nhất!”

Triệu Phổ nhíu mày lắc đầu, đồ đệ nhà hắn mới bao tuổi a, chưa gì đã có bộ dáng nhị thập tứ hiếu phu quân, sau này còn đến thế nào nữa?! Thở dài, cầm nước trà qua cho Công Tôn: “Thư ngốc, đây, uống chút trà, không nóng nữa.” [nhà ngươi hơn gì thằng bé =.= ]

Ngoài cửa, Tử Ảnh và Giả Ảnh thở dài, sư đồ một mệnh.

“Hai ngươi về rồi?” Triệu Phổ thấy hai người đẩy cửa vào, còn mang theo bữa sáng, liền hỏi: “Thế nào rồi?”

“Thật sự toàn bộ đê đều sụp, có điều chúng ta hỏi thôn dân… Bọn họ nói trước khi đê lún, nghe thấy một tiếng nổ.“

“Nổ?” Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau.

“Chờ một chút.” Công Tôn khoát tay: “Điểm tâm để trong viện, chúng ta gọi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thức dậy cùng xem xét.

“Chúng con đi gọi!” Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đã mặc y phục xuống giường rồi, nói xong liền chạy đi.

.

.

Hai tiểu hài tử hoan hỉ chạy tới trước cửa phòng Triển Chiêu, gõ cửa: “Miêu Miêu Bạch Bạch! Thức dậy đi!”

Mà trong phòng, Bạch Ngọc Đường đã sớm tỉnh dậy, Triển Chiêu vì nghe không được, ngủ rất sâu.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn thử chút tình hình hiện tại, hai tay đã tê cứng rồi —— trong khi đó Triển Chiêu tựa trên vai mình, một bên tai dán trên xương vai mình, tay mình thì che trên tay hắn, tay Triển Chiêu còn đang nắm tay mình. [mỹ cảnh~~~]

Triển Chiêu tuy rằng ngủ say, thế nhưng Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương gõ cửa lớn như vậy, vẫn đánh thức được hắn.

“Ân…” Triển Chiêu khẽ động, Bạch Ngọc Đường vội vàng tránh người một cái muốn rút tay về, Triển Chiêu còn chưa rõ có chuyện gì, Bạch Ngọc Đường đã hỏi: “Tốt hơn không?”

Phục hồi tinh thần lại, Triển Chiêu cũng không nhớ rõ gì khác nữa, vội vàng tập trung nghe thử, lắc đầu: “Không còn nữa.”

“Nga… Không có là tốt rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn tay mình, Triển Chiêu vẫn đang nắm lấy, ngồi ngây ra trên giường không biết đã tỉnh hẳn chưa.

“Tỉnh chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, quay ra phía Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương: “Biết rồi, ra ngay.”

“Giúp ta lấy y phục.” Triển Chiêu mở miệng.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sở thích lớn nhất của Triển Chiêu là giúp người khác, nhưng hắn đến nay hầu như chưa từng nhờ người khác giúp mình chuyện gì, dù là mắt nhìn không thấy từ đến nay, hắn vẫn quen tự xuất thủ tìm.

“Y phục hình như ở cuối giường, có phải là đã đá rơi xuống giường rồi không?” Triển Chiêu hỏi.

“Ách… Lấy y phục không thành vấn đề.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng giật giật bàn tay đang bị Triển Chiêu nắm lấy: “Hay là, ngươi buông tay trước?”

Triển Chiêu sửng sốt, hiểu được lập tức buông tay.

Bạch Ngọc Đường cười cười, đi qua giúp Triển Chiêu lấy y phục, giúp hắn lộn phải, mặc vào…

Trong toàn bộ quá trình Triển Chiêu hầu như không nói thêm gì, chỉ là ngoan ngoãn để hắn mặc cho mình, có vẻ rất tin tưởng.

Bạch Ngọc Đường tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng thật sự cảm thấy rất hài lòng.

Sau khi rời giường, lại giúp Triển Chiêu thấm nước đưa một mảnh khăn ướt đưa tới trên tay hắn, Triển Chiêu nhận lấy lau mặt, khi trả lại của hắn cũng không khách khí nói lời cảm tạ như trước, chỉ là nói: “Được rồi, bọn Tử Ảnh có thể đã trở lại, nói không chừng đã có đầu mối.”

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng lau mặt, kéo Triển Chiêu giúp hắn chải tóc.[cái cảnh gì thế này, ta trết]

Nói thật ra, Bọn Giả Ảnh có dò xét được tin tức trọng yếu gì không Bạch Ngọc Đường một chút cũng không qua tâm, hắn hiện tại chỉ để ý đến chuyện cảm giác kháng cự trên người Triển Chiêu đã không còn, giống như giữa tầng tầng lớp lớp màng chắn giữa Triển Chiêu và người khác, mở ra một lỗ hổng cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hơi nhếch nhếch khóe miệng —— mở miệng nhờ giúp, giúp rồi cũng không khách khí nói cảm tạ… Đã nói lên hắn không phải người ngoài, vốn dĩ phải là như thế này.

Nhận ra chuyện ấy rồi, Bạch Ngọc Đường bất giác nghĩ tới mèo ——- lúc mèo con muốn thân thiết với ngươi, luôn đặt biệt nũng nịu, nó sẽ cọ cọ trên người ngươi một chút lại đạp một cái, cố ý đi đến trước hai bước, sau đó mới quay đầu lại liếc mắt nhìn ngươi, như là bảo ngươi đuổi theo.

“Bạch huynh.”

Bạch Ngọc Đường đang miên man suy nghĩ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, liền thấy Triển Chiêu đứng cách hắn khoảng hơn hai bước, quay đầu lại nói với hắn: “Đến đây.”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.