Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 8: Nhật thực




Ngày hôm sau, hạnh phúc dường như có thể chảy ra nước được. Ta cũng trở nên càng ngày càng thích ngủ hơn, một ngày 24 giờ, thì đã có hơn nửa thời gian đều là lấy giường làm bạn, thật là giống heo ăn uống ngủ, ngủ uống ăn, cứ lặp lại tuần hoàn như vậy.

Nếu không có An Ninh đến đúng giờ liền gọi ta rời giường ăn cơm, nói không chừng ta sẽ ngủ thẳng đến lúc chết đói cũng nên. Trên bàn cơm đồ ăn đủ loại, xem ra đầu bếp phải mất một phen cân não rồi.

Ta miễn cưỡng ăn một chút, tuy rằng nôn nghén không phải thực nghiêm trọng, nhưng mà khẩu vị cũng dần dần chịu ảnh hưởng lớn. Khi đó, lúc nào cũng có thể nhìn thấy Dạ Trạch Vũ chau mày, rồi đến những bữa ăn sau nhất định sẽ có những món ăn mới thanh đạm hợp khẩu vị hơn. Không cần đoán, khẳng định là hắn phân phó rồi.

Ta rúc ở trong lòng hắn an giấc ngủ trưa, từ khi mang thai tới nay, sự ôn nhu của hắn dần dần không hề che dấu nữa, săn sóc cẩn thận đến mức làm cho ta cảm thấy hắn căn bản không phải là một nam nhân chỉ biết quát lớn với bộ mặt lãnh khốc, thật ra hắn cũng thực thích đứa nhỏ đó. Từ khi biết có đứa nhỏ, hắn thay đổi rất nhiều, thậm chí ta cảm thấy hắn so với ta còn nhanh hơn đã điều chỉnh tốt vai trò của phụ thân.

“Dạ!”

“Tỉnh?”

Ta mơ hồ uhm một tiếng, thay đổi tư thế, thoải mái dựa vào vai hắn “Hiện tại là giờ nào?”

“Giờ Mùi.”(14h-16h)

Ta vòng vo nói, lấy ra quyển sách trong tay hắn, để sang một bên “Cùng ta ngủ tiếp được không.”

Một tay hắn đặt sau đầu ta, một tay phủ lên cái bụng mượt mà đang dần tròn lên của ta, cũng nhắm mắt lại lẳng lặng nghỉ tạm.

Ngày như mặt nước ào ào chảy qua, tiểu tử trong bụng kia cũng từng chút từng chút một lớn lên, ở trong bụng ta cứ như đang đẩy tạ. Ta thậm chí hoài nghi khi ta đi đường cũng có người ở phía trước đề phòng ta mất đà mà té ngã. Cũng có người canh chừng ta tránh ta rảnh rỗi mà tìm việc gì đó để làm, không cẩn thận sẽ làm tổn thương tới đứa nhỏ.

Ta chỉ có thể ở trong phòng, nhàm chán nhìn trần nhà ngẩn người. Chỉ đến khi hắn rảnh, mới có thể nắm tay ta chậm rãi tản bộ trong hoa viên.

“An Ninh, chúng ta đi chợ tản bộ được không?” Ta đáng thương hề hề nhìn An Ninh chăm chú, chỉ thiếu không chảy ra mấy giọt nước mắt để chứng minh khao khát muốn ra ngoài tản bộ của mình.

“Không thể, gia nói ra ngoài không an toàn, không thể.”

“An Ninh!”

“Khụ khụ, không thể.”

“Ta cứ thế này thì sẽ buồn chết mất.”

“Nô tỳ cùng nói chuyện với phu nhân được không?”

“Đấu võ mồm? Không rảnh…”

“Vậy nô tỳ đi chuẩn bị một ít điểm tâm cho phu nhân?”

“Không muốn ăn.”

“Vậy…”

“Ta mặc kệ! ! !” Ta ai oán hướng về phía An Ninh hét lên.

An Ninh thở dài “Phu nhân, ngài đến tột cùng là muốn cái gì?”

Ta từ trên giường đứng lên, An Ninh kinh ngạc hét một tiếng liền tiến lên đỡ ta, ta giữ chặt tay nàng, nói nhỏ “Chúng ta đi ra đầu phố kia xem cửa hàng vải của gia, thuận tiện mua cho tiểu tử kia một ít vải chất liệu thoải mái, để cho người làm mẹ là ta đây có thể may một ít quần áo cho con. Được không?”

An Ninh khổ sở nhìn ta, khuyên “Phu nhân, chẳng lẽ phu nhân muốn mình lại bị bắt cóc một lần nữa sao?”

“Ta…”

Ta còn không phản bác, chợt nghe thấy một câu quát khẽ từ phía cửa “Không thể.”

Mộng đẹp hoàn toàn tan biến, ta nghẹn ngào ủy khuất lại nằm lên giường, không thèm nhìn cái tên vô lại nhét cầu vào bụng ta kia lại còn cướp đoạt đi tự do của ta.

An Ninh hiểu chuyện lui xuống, ta cá là nàng đang rất tức giận, Dạ Trạch Vũ ngồi ở mép giường, cũng không nói gì khuyên nhủ ta, lòng ta hừ nhẹ một tiếng, ta mới không để ý tới ngươi đâu.

Nhưng cũng chẳng được bao lâu, sau lưng ta như có trăm ngàn con kiến cắn, ta không nhịn nổi đành quay người lại, con ngươi đen bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn “Ta muốn đi ra ngoài.”

“Không thể.”

“Thân thể ta không có yếu ớt như vậy.”

Hắn không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn ta, trong ánh mắt ẩn ẩn lo lắng đến mức khiến ta tan rã tất cả lý trí kiên trì.

Ta chạy nhanh lôi kéo lại một chút kiên trì, “Ta biết ta nhìn qua chỉ giống cô gái nhỏ thôi, nhưng dù sao đối với chàng cũng không phải là đứa nhỏ. Hơn nữa sản phụ cũng cần vận động vừa phải, nếu không đứa nhỏ có thể không khỏe mạnh. Nhiều phụ nữ có thai còn đi bơi lội cơ mà.”

“Không được.”

“Gia, Mặc Duy công tử đến thăm phu nhân.”

“Để hắn tiến vào.”

Mặc Duy kỳ quái nhìn ta quyệt miệng, làm bộ dáng bất mãn ôm ngực nhìn Dạ Trạch Vũ, “Làm sao vậy?”

Ta nhìn hắn như vớ được cọng rơm cuối cùng “Đại ca, huynh nói một chút đi, phụ nữ có thai có phải cũng nên vận động một chút, đúng không. Người này, dám không cho ta đi ra ngoài đi lại một chút nào.”

Mặc Duy nhìn nhìn Dạ Trạch Vũ, chuyển hướng ta nói “Tiểu muội, muội hẳn là nghe muội phu đi, dưỡng thân thể mình thật tốt, đừng quên ngày đó muội đã nói gì với ta.”

Nói câu nào? Nhìn vẻ mặt khó hiểu của ta, hắn cười nhẹ “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.”

“Cái đó… cái đó cũng là bởi vì hoàn cảnh khác nhau.” Ta thật sự là mua dây buộc mình ah!

Ta chống nạnh nhìn Dạ Trạch Vũ “Nếu chàng vẫn tiếp tục cố chấp như vậy, ta sẽ mang cầu bỏ chạy!” (chắc là mang theo cái trái cầu lớn trong bụng đó, mang con bỏ chạy! ^^)

“Hồ nháo!”

“Hồ nháo!”

“…” Nhìn hai người trước mắt trăm miệng một lời răn dạy, ta sửng sờ tại chỗ.

Mặc Duy ngồi xuống uống ngụm trà “Tiểu muội hiện tại cũng sắp làm mẫu thân rồi, không thể tiếp tục tùy h鮧 như vậy được, biết không?”

Dạ Trạch Vũ đồng ý nhìn Mặc Duy, Mặc Duy hướng hắn gật gật đầu, hai người hiển nhiên đứng ở cùng chiến tuyến chống lại ta.

“Không công bằng không công bằng, hai đại nam nhân các ngươi lại đi khi dễ một nữ tử như ta!” Ta lớn tiếng hét lên, chẳng lẽ một người hiện đại như ta, sẽ phải sống theo hai tên lỗi thời này sao?

“Tóm lại, trong khoảng thời gian này muội phải nghỉ ngơi tốt ở trong phủ, đừng nghĩ ra ngoài chạy. Cháu ngoại ta mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho muội đâu.” Nói xong lời “Tàn nhẫn” đó, tên Mặc Duy liền vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.

“Cháu ngoại trai cháu ngoại trai, chẳng lẽ đứa nhỏ này so với ta còn quan trọng hơn sao! !” Ta quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Dạ Trạch Vũ “Có phải chàng cũng vì đứa nhỏ mới tốt với ta như vậy? Chàng nói đi, đứa nhỏ và ta, người nào quan trọng?”

Thật là, ta còn không ở bên ngoài thưởng thức một hoa dại nam nhân nào, còn phải cùng con ở đây thưởng nam nhân!

Bàn tay thon dài của Dạ Trạch Vũ kéo ta vào ngực hắn, “Miên man suy nghĩ.”

Mùi hương độc đáo trên người hắn xuyên vào mũi, làm cho tâm tình của ta bình tĩnh lại.”Thật ra ta cũng chỉ muốn tốt cho đứa nhỏ thôi, vì sao các người ai cũng đều không hiểu.”

Ta mơ mơ màng màng than thở, mắt từ từ nhắm lại. Trong lúc ngủ mơ, chân có cảm giác là lạ, đau đớn như bị rút gân, ta khó chịu cuộn mình, không ngừng xoay người, ý muốn áp chế cơn đau khó chịu.

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp xoa bóp vuốt ve bàn chân ta, thật thoải mái, ta dần dần thả lỏng, khó chịu cũng theo bàn tay ôn nhu mát xa dần dần biến mất. Trong mơ hồ, ta lại dần dần chìm vào mộng đẹp.

Nhiều tháng qua giam cầm rốt cục cũng kết thúc, khi mùa hè nóng bức đến cũng là lúc, ta khàn khàn đau đớn hét N canh giờ, cuối cùng vì nam nhân chết tiệt kia sinh ra đứa con đầu tiên. Khi ta vẫn đang mệt mỏi mê man, bà mụ ôm đứa nhỏ đến cho ta xem, ta vừa mở mắt, nhìn thấy tiểu tử mặt đầy nếp nhăn như con khỉ con kia, ghét bỏ nheo miệng nói “Khó coi!”

Dạ Trạch Vũ không biết khi nào đã xông vào, cười khổ không thể đón lấy đứa nhỏ, ngồi lên mép giường “Hoàn hảo sao?”

Ta nghe được giọng nói của hắn, ngược lại càng thấy buồn ngủ hơn “Chết không được! … Chàng nói… Chàng có phải là… Làm được quá sung sướng, tùy tiện liền nhồi cái đứa nhỏ cho ta, cũng không thèm giám thị chất lượng đứa nhỏ cho tốt, mặc kệ, … Ta muốn quay trở lại!”

Không đợi hắn trả lời, ta đã thấy chóng mặt mệt mỏi rồi ngủ đi…

Ta quay trở lại! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.