Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 19: Mẫu tử




Hoàng tử tới chơi, đối với người trong phủ mà nói thì đó là một sự kiện lớn, trước khi hoàng tử tới chơi vài tuần, những công việc có liên quan đã bắt đầu chuẩn bị. Mà ta, làm nữ chủ nhân, tức thì bị lại bị lôi đi chuẩn bị không ngừng, tuy rằng cả ngày bận rộn nhưng ta lại không biết mình đến tột cùng là bận cái gì. Tuy nhiên, nhìn thấy đáy mắt Dạ Trạch Vũ mơ hồ để lộ ra một chút khen ngợi, ta hiểu được mấy ngày nay, mình xử lý mọi việc cũng coi như thỏa đáng, ta tự hào nâng cằm, oán giận trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan mà thay vào đó là sự ấm áp trấn an.

Việc vặt vãnh phiền phức cuối cùng cũng xong, ta ôm cục thịt nhỏ đã lâu không gặp vào lòng, không ngừng dùng mặt cọ cọ vào hai má hồng hào mập mạp như quả táo của nó, ai ngờ đứa nhỏ này lại không biết cảm ơn mà còn y y nha nha giãy dụa vài cái không yên, hai tay còn liều mạng hướng phía Dạ Trạch Vũ “Xin viện trợ “, Dạ Trạch Vũ nhìn ta một cái, bình tĩnh thuận tay đưa ra, ta không tình nguyện buông tay, nhìn hai cha con tình chàng ý thiếp trước mắt này, ta đau khổ không nhịn được liếc sang đứa nhỏ “Còn nhỏ mà đã không có lương tâm.”

Tiểu tử kia cũng không thèm để ý đến ta, chỉ lo mơ ước đến lão cha của nó. Ta hừ lạnh một tiếng, “An Ninh, Thừa Ngạo nên ngủ trưa rồi, còn không ôm nó đi.”

Tiểu quỷ kia không nghe, mặc dù tay chân nó cứ như bạch tuộc ôm lấy Dạ Trạch Vũ không chịu buông, nhưng ta và An Ninh đồng tâm hiệp lực ra tay cũng kéo ra được, ta le lưỡi, mắt nhìn bộ dáng ủy khuất của tiểu quỷ đang chậm rãi rời đi, thật sự là kỳ quái, con trai không giống hắn có luyến mẫu tình kết sao? Vì sao tiểu quỷ này lúc nào cũng bám lấy Dạ Trạch Vũ không tha thế? Ta ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Dạ Trạch Vũ “Dạ, tiểu tử kia nhỏ như vậy mà đã mang một bộ sắc quỷ rồi, chàng nói nó về sau có thể phát triển thành hái hoa tặc có tiếng hay không hả?”, hắn thản nhiên nhìn ta, trực tiếp lướt qua ta, hướng phía thư phòng chậm rãi mà đi, ta còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo hắn, ngẩng đầu nhìn kỹ hắn một lúc lâu, than thở “Thượng lương ta thấy còn có chút khả quan, hạ lương như thế thì sẽ ra sao đây.”

An Thần cúi đầu đứng trước cửa thư phòng, thân mình run rẩy, xem ra run rẩy không nhẹ, Dạ Trạch Vũ dừng bước, quay đầu nhìn ta ý vị thâm sâu, rồi mới xoay người lại trở về thư phòng.

Thẳng đến buổi tối, ta mới hiểu được hàm nghĩa chân chính của ánh mắt sâu xa kia, nhìn Dạ Trạch Vũ nằm trên người ta thở dốc, trong đầu ta liền nghĩ đến một câu: thượng lương nếu là chính, hạ lương có thể biến thành như vậy?

Mấy ngày sau, thập nhất hoàng tử chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, tuy rằng hắn mặc cẩm y hoa bào, thần sắc đứng đắn. Nhưng theo ta, hắn cùng lắm cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi. Mới đi vào phủ không được vài bước, hắn đã nói vài câu bên tai Dạ Trạch Vũ, cho tỳ nữ bốn phía đều lui xuống hết, chỉ còn lại ta, Dạ Trạch Vũ, Mặc Duy, An Thần, An Ninh đón tiếp. Sau khi những người ngoài giải tán hết, hắn mới bỏ đi bộ dáng tiểu đại nhân kia, dần dần khôi phục thần thái hoạt bát của một đứa trẻ. Ta hiểu rõ mỉm cười nhìn hắn nói chuyện cùng Dạ Trạch Vũ câu được câu không, theo ánh mắt chăm chú của hắn nhìn Dạ Trạch Vũ, không khó nhìn ra tình cảm nồng đậm sùng bái đối với Dạ Trạch Vũ của hắn.

Thừa dịp lúc hắn không rảnh xem xét xung quanh, ta một phen kéo qua Dạ Trạch Vũ, nhỏ giọng nói “Hắn có biết chuyện chàng là ca ca ruột của hắn không?”

Dạ Trạch Vũ yên lặng liếc mắt nhìn thập nhất hoàng tử một cái, chậm rãi gật đầu “Mẫu thân cố ý muốn nói cho hắn.”

Ta oh một tiếng, nghiêm mặt nói “Có lẽ bà ấy cảm thấy chàng có chút thiệt thòi, đúng rồi, ta nhớ rõ chàng đã nói, hắn tên là Tu Phàm đúng không?”

“Đúng.” Dạ Trạch Vũ lạnh nhạt phủi áo một chút, tiếp tục đi nhanh hơn vài bước dẫn theo Tu Phàm đoan trang diễm lệ đi về phía tiền sảnh.

“Tốt xấu gì ta cũng là tẩu tử của hắn (tẩu tử: chị dâu), gọi hắn là Tu Phàm chắc cũng không có vấn đề gì chứ.” Ta lẩm bẩm nói.

“Tiểu muội, muội còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi vào.” Mặc Duy kéo tay ta, nghi hoặc nhìn ta.

Ta quay đầu lên tiếng, vội vàng đi cùng Mặc Duy vào tiền sảnh.

Có lẽ là trước đó có tìm hiểu sở thích ăn uống của Tu Phàm, cho nên bữa cơm này Tu Phàm ăn thật sự rất vừa lòng, lại còn chậc chậc khen ngợi tay nghề của đầu bếp, không khí trên bàn cơm cũng rất thoải mái ấm áp. Mặc Duy tuy rằng nghi hoặc sự thân thiết quá mức của Tu Phàm đối với Dạ Trạch Vũ, lại nghe thấy Tu Phàm gọi một tiếng Trạch Vũ đại ca, cũng đã nhìn ra manh mối lớn.

“Nghe nói mấy ngày trước Trạch Vũ đại ca lại bị phụ hoàng phái đi bình loạn, có thuận lợi không?” Tu Phàm chẳng qua cũng chỉ là một tiểu hài tử, nhưng dưới chế độ giáo dục của hoàng tộc, cũng hiểu biết hơn những đứa trẻ khác nhiều, lại là hoàng tử được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, xem ra đối với chuyện chính sự hắn cũng rất có hứng thú.

Dạ Trạch Vũ cúi đầu uống một ngụm trà rồi nhìn Tu Phàm, giọng điệu vẫn ôn hòa bình tĩnh “Coi như thuận lợi.”

Tu Phàm đột nhiên cười, cũng nâng chén trà uống hai ngụm, thanh thanh cổ họng nói “Sớm nghe nói chuyện Trạch Vũ đại ca từ nhỏ đã ở bên phụ hoàng, vì phụ hoàng làm việc. Phụ hoàng cũng luôn khen Trạch Vũ đại ca nổi tiếng, túc trí đa mưu. Muốn đệ đi theo Trạch Vũ đại ca học tập thật nhiều đó!”

Dạ Trạch Vũ chậm rãi vuốt cằm “Hoàng Thượng quá khen.”

“Đệ còn nhớ rõ phụ hoàng nói qua, khi đại ca tầm tuổi đệ đã làm vụ của Lại bộ Thị Lang, xử lý rất nhiều vụ án lớn, đặc biệt là những vụ án phiền toái…”

Ta vừa nghe lời này, hết hồn nhìn sang Dạ Trạch Vũ, bốn mắt nhìn nhau, biểu tình đều biến hoá kỳ lạ, xem ra hắn cũng có chút kinh ngạc. Ta ngược lại lo sợ bất an nhìn phía Mặc Duy, đáy lòng chỉ hy vọng vừa rồi hắn không chú ý tới, không có nghe thấy. Tuy rằng hắn vẫn như trước trấn định tự nhiên cầm chén trà, nhưng ta vẫn thấy được trong mắt hắn có sự kinh ngạc không thể che giấu. Xong rồi, hắn đều nghe thấy hết, nói vậy hắn cũng đoán được. Tim ta nhất thời đập thật khẩn trương dường như tùy thời có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, những lời nói sau đó của Tu Phàm ta một chữ cũng không nghe vào, trong đầu như có rất nhiều sợi len đang rối vào nhau, làm thế nào cũng không thể gỡ ra được.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng trầm tư, trừ bỏ Tu Phàm. Hơi thở quỷ dị trong phòng không ngừng len lỏi tỏa ra, ta cũng cúi đầu ngồi không nhúc nhích, không khí tĩnh lặng như áp suất thấp đột nhiên ập tới, ngực như là bị đè nặng bởi tảng đá ngàn cân khiến ta không thể thở nổi.

“Cũng không còn sớm nữa , ta sẽ để thị vệ đưa điện hạ hồi cung trước.” Sau một hồi trầm mặc, Dạ Trạch Vũ rốt cuộc cũng đánh vỡ một mảnh áp lực yên tĩnh này.

Tu Phàm nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghe ra sự kiên trì trong lời nói của Dạ Trạch Vũ, vì thế gật gật đầu nói “Cũng tốt.”

Ta nhìn theo thân ảnh Dạ Trạch Vũ cùng Tu Phàm chậm rãi đi xa, định đứng lên nhưng trên đùi lại bị một trận tê dại, lúc này ta mới phát hiện mình vì quá lo lắng mà vẫn chưa thay đổi tư thế. Ta hơi nghiêng đầu vỗ vào đùi, lại phát hiện Mặc Duy đang nhìn ta rất chăm chú, ta vô thức tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, hắn lại mở miệng “Tiểu muội, muội đã sớm biết, phải không?”

Ta run rẩy hít vào một hơi, dần dần mới giương ánh mắt dò xét nhìn hắn. Hắn nhìn phản ứng của ta, cũng hiểu rõ.

Không biết từ khi nào Dạ Trạch Vũ đã gấp gáp trở về, Mặc Duy đứng lên, hai mắt nhìn hắn giằng co. Nhìn thấy biểu tình giờ phút này của Mặc Duy, lòng ta nhất thời chìm xuống tận đáy cốc.

Tiểu Dương: Chít rùi!!! :( bão nổi lên rồi! hic hic! =((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.