Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 16: Khoảng giữa huynh đệ




Mỗi người nên biết nắm chắc lấy hiện tại là quan trọng nhất, vì ta không có khả năng biết trước tương lai, cũng không có khả năng thay đổi nó. Ta đây cần gì phải suốt ngày vì nó hao tổn tinh thần, thậm chí còn để lại… một mái tóc trắng.

Ngày hôm qua An Ninh thay ta nhổ xuống một sợi tóc bạc, ta kinh ngạc không thể tin vào hai mắt mình, nếu cả ngày cứ vì chuyện tương lai mà phiền não như vậy, ta đây sẽ phải trở thành ma nữ đầu bạc sao.

Không thể như vậy được, Mặc Duy và Dạ mấy ngày nữaẽ đến cống viện (cống viện: địa điểm khảo thi cổ xưa) , ta đang chuẩn bị hành lý cho Dạ Trạch Vũ, tất nhiên cũng có một cuộc hẹn. Tuy rằng hiện tại cuộc sống ồn ào, lại không thể ngừng lại được. Bỏ qua tất cả những việc không quan trọng, trực tiếp sống cuộc sống của vợ chồng bình thường, ta luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Mặc dù là không tình nguyện, nhưng vì ta dùng mọi cách quấy rầy, Diêm La mặt lạnh đại khối băng kia cũng cho ta ra khỏi cửa. Không biết là ngày gì, hôm nay người dân trên đường phố tràn ra như thủy triều, ta ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm. Không biết nên bắt đầu từ đâu, bình thường nam nữ hẹn hò đơn giản là đi ăn cơm, xem phim linh tinh.

Luận ăn, ta thấy đầu bếp bên ngoài khẳng định không chu đáo và nấu ngon bằng trong phủ.

Luận điện ảnh, nếu ta có chế tạo máy chiếu phim, cũng có một chút khả năng, nhưng là, chuyện này quả thực là Thiên phương dạ đàm (là ngàn lẻ một đêm, ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực).

Ta thở dài, chỉ có thể tùy tiện đi một chút, nhưng nhìn đám đông trước mắt đang xếp thành hàng dài, ta nuốt nuốt nước miếng, chẳng mấy khi mới được ra ngoài một chuyến, sao lại không tận dụng cho tốt chứ? Bất cứ giá nào, tiến lên!

Tay đột nhiên bị ai đó giữ lấy, ta quay đầu lại, nhìn bộ dáng không chút biểu tình của Dạ Trạch Vũ, trong lòng ta lại như được tưới thêm mật ong. Ta mỉm cười, ngừng vài bước, đi bên cạnh hắn giữa đám đông này. Một tay Dạ Trạch Vũ ôm ta, một tay thay ta chắn đi chướng ngại trước mặt. Lòng ta tự nhiên tràn đầy vui mừng trước sự quan tâm và cẩn thận của hắn, ánh mắt ta nhìn đến đâu là hung hăng trừng mắt không cho một đám cứ bắn mắt về phía Dạ Trạch Vũ.

“Dạ, nghĩ xem chàng đã từng tặng ta cái gì có ý nghĩa làm kỉ niệm chưa?”

Lông mi Dạ Trạch Vũ nhấp nháy một chút, “Muốn cái gì?”

Ta âm thầm suy tư một lúc, khóe mắt bỗng nhiên ngắm đến một quán bán trang sức nhỏ, ta nháy mắt hướng hắn cười cười, rồi đi đến chỗ đó.

Chọn lựa một hồi, phát hiện quán này bán tất cả đều là vòng tay, vòng cổ, căn bản là không có thứ mà ta muốn, ta có chút thất vọng cúi đầu.

“Cô nương…” Lão bản vừa mở miệng đã bị Dạ Trạch Vũ trừng mắt sợ hãi nói không ra lời.

Ta che miệng cười trộm“Lão bản, con ta cũng được hơn một tiểu rồi.”

Lão bản vẻ mặt ngốc lăng, lát sau mới hoảng loạn sửa lời nói “Phu nhân, ngài xem vòng tay này đi, rất đẹp ah, mua một cái đi!”

Ta nhìn quanh, trong lòng thầm nghĩ tìm một đôi nhẫn hợp với ta và Dạ nhưng mà…

Tay bị nâng lên, một cái vòng tay trắng sáng được đeo lên cổ tay ta, ta kinh ngạc, thẳng tắp nhìn Dạ Trạch Vũ.

“Đưa nàng.”

Ta vừa kinh ngạc lại vừa cảm động cúi đầu nhìn vòng tay đó, tiện đà ngóng nhìn hắn.

“Vị công tử này ánh mắt thật tốt, chiếc vòng tay này được mài từ loại ngọc thượng đẳng mà thành, lại có tác dụng giữ ấm thân thể.”

Ta cúi đầu vuốt ve vòng tay, thực sự ấm áp, tuy rằng nó rất bình thường, nhưng quan trọng là chính tay Dạ Trạch Vũ đã lựa chọn cho ta, mặc kệ là nhựa hay ngọc thạch, ta đều coi nó như trân bảo.

“Không thích?”

Ta giương mắt, lắc đầu “Không có, ta thực thích.”

Dạ Trạch Vũ nhìn ta một chút, bỏ lại mấy thỏi bạc, lão bản rất vui mừng tiễn chúng ta đi.

Ta nâng tay lên, vòng tay ở ta trước mắt lắc lư lắc lư, tâm tình của ta cũng giống chiếc vòng này, nhảy nhót vì món quà của hắn.

Dạ Trạch Vũ kéo tay ta xuống, ánh mắt lại không hề liếc nhìn ta mà vẫn nhìn thẳng phía trước.

Ta không để ý tới hắn, lòng tràn đầy vui mừng tiếp tục thưởng thức món quà đầu tiên ta nhận được từ khi đến đây.

Tay lại bị vỗ xuống dưới, ta nhìn hắn chằm chằm, lại nâng tay lên.

Ba…

Ta cọ cọ mu bàn tay, kháng nghị nói “Này, chàng sao thế, sao đánh ta mạnh như vậy.”

Hắn cúi đầu nhìn mu bàn tay ta, lại chuyển mắt không nói lời nào, nhưng cánh tay ôm ta lại càng chặt hơn.

Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, đem ánh mắt hoàn toàn đặt trên chiếc vòng tay tượng trưng cho tình yêu hạnh phúc của ta.

Đợi cho đến khi lại một tiếng ba vang lên, tuy rằng lực đạo nhẹ đi không ít, nhưng ta vẫn không nhịn được tức giận với nam nhân này.

Nhìn thấy bộ dáng cũ kĩ khó chịu của hắn, một ý niệm bỗng dưng hiện lên trong đầu ta, ta kéo hắn đến một góc sáng sủa, rời xa dòng người như thủy triều này.

Ta nhìn hướng hắn “Chàng ghen?” Ngữ khí tuy là nghi vấn, nhưng vừa thấy bộ dáng của hắn, lòng ta cũng khẳng định mười phần.

“…”

Ta giả bộ bất đắc dĩ thở dài “Ngay cả vòng tay mà cũng ăn dấm chua, chàng đúng là thùng dấm chua lớn vô địch rồi.”

Dạ Trạch Vũ lạnh lùng nhìn ta, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên “Cái gì?”

Ta nhìn gương mặt như đang có tuyết rơi của hắn, cười hắc hắc, nói “Vừa rồi ta nói chàng đi lâu rồi chắc cũng khát, chúng ta đi uống chén trà đi.”

Vừa dứt lời ta liền vội vàng kéo hắn vào một quán trà. Đùa sao, thiếu chút nữa hắn lại lộ bộ mặt tươi cười như vậy, nữ tử co được dãn được, cũng phải có một chút mặt mũi chứ, nếu như ở bên đường bị đánh… Mông, vậy sáng mai có thể thấy dòng chữ “Người này bị đánh đòn bên đường, xấu hổ mà chết” trên một bia mộ.

Dạ Trạch Vũ lạnh lùng hừ hừ, cùng ta ngồi ở lầu hai của quán.

Còn chưa ngồi ấm chỗ, An Thần đã cưỡi ngựa đuổi tới.

“Gia…” Hắn thở hồng hộc nói, ta liền hiểu được thay hắn nói tiếp “Lại có công vụ muốn tìm gia giải quyết?”

An Thần cười gật đầu, ta hừ một tiếng, người này hiển nhiên là quên lời ta dặn trước khi đi rồi.

“Phu nhân, đây chính là đại sự, vì sợ chậm trễ, gia trách tội tiểu nhân.”

Dạ Trạch Vũ thản nhiên nhấp một ngụm trà, mở miệng nói “Chuyện gì?”

Ta cười nhạt bĩu môi “Còn có thể có chuyện gì? Không phải là việc “Đại” sự ở Lễ bộ các người đấy chứ!”

An Thần cúi đầu nói thầm bên tai Dạ Trạch Vũ trong chốc lát, Dạ Trạch Vũ buông cái chén xuống, quay sang nhìn ta “Trở về thôi.”

Tuy rằng ta không tình nguyện lắm, những vẫn phải theo về, nhìn bộ dáng hai người vội vàng bước đi, hình như đó cũng là chuyện đại sự, ta kéo lấy tay An Thần, nhẹ giọng nói “An Thần, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Diên Nhi…” Không đợi An Thần trả lời, Dạ Trạch Vũ đã kéo ta đi, ta bước nhanh đuổi kịp hắn, “Làm sao vậy?”

“Ta có việc phải xuất môn, chuyện giám thị Hoàng Thượng giao cho Kê Khiêm làm rồi.”

Ta vừa nghe thấy vậy nhất thời ngây người “Cái gì?” Hắn không phải giám thị, vậy chuyện của Mặc Duy làm sao bây giờ?

Dạ Trạch Vũ thản nhiên liếc ta một cái, “Đừng lo lắng, chờ ta trở lại sẽ bàn sau.”

Ta cúi đầu không lên tiếng, có lẽ tất cả đều là ý trời.

“Có chuyện gì, để cho An Ninh liên hệ với ta.” Ta có thể rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn có sự lo lắng, ta chợt gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng “Vâng, chàng đi ra ngoài cũng phải thật cẩn thận đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.