Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 13: Một chút sủng ái




Mặc dù ta đã quyết tâm giải quyết vấn đề này, nhưng cũng không thể không để ý đến lập trường của Dạ Trạch Vụ.

“Đắc tội với các nàng thật sự không có việc gì sao?”

Dạ Trạch Vũ kiêu căng lắc lắc đầu. Ta vẫn hoài nghi hỏi lại “Thật sự không có việc gì sao, một chút cũng không có?”

Hắn trừng mắt nhìn ta một cái, đứng dậy trở về phòng, ta vội vàng ấn hắn ngồi lại, cười cười “Tốt tốt, không có việc gì không có việc gì. Vậy chàng đi cùng ta nhé, được không?”

Đứng dậy, “Không đi!”

Ấn ngồi xuống “Đi thôi đi thôi!”

Đứng dậy “Không đi!”

Tiếp tục ấn ngồi xuống “Mặc kệ, phải đi cùng ta!”

“Ta nói, ta sẽ không đi !”

“Đi!”

“…”

“Có đi hay không?”

“…”

Tức chết ta rồi, “Chàng rốt cuộc có đi hay không? Nếu… Nếu chàng không đi ta lập tức chết trước mặt chàng!”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, hắn đứng lên mạnh mẽ bắt lấy tay ta “Không được nói như thế nữa!” Mới nói xong đã lôi kéo ta đi, ta lảo đảo bước hai bước, “Chậm một chút… Này, chàng đi đâu đó?”

“Đi phòng khách!”

“Ôi chao…”

Dạ Trạch Vũ không e dè trực tiếp nắm ta vào phòng khách, quả nhiên đã tạo ra một trận nhẹ nhàng tiếng hút không khí, hắn ngồi xuống, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống. Ta đang muốn tìm một chỗ để ngồi, lại phát hiện ra bàn tay kia của ta vẫn đang bị hắn gắt gao nắm lấy, ta đưa mắt sang phía hắn, hắn lại nhìn sang bên cạnh, ta trợn tròn mắt trừng hắn, chẳng lẽ muốn ta đứng? Bất đắc dĩ tự do không ở trong tay, vẻ mặt ta đau khổ, anh hùng, oh không, tiểu nữ tử hụt hơi ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn.

Trong lúc nhất thời bốn phía đều im lặng giống như không có ai tồn tại vậy, ta lườm Dạ Trạch Vũ, lấy tay chỉ chỉ hắn, dùng khẩu hình nói “Chàng nói chuyện gì đi!”

Hắn không quan tâm nhàm chán nhìn ta, tiếp tục im lặng. Ta dùng sức đẩy hắn một chút, bộ dạng hắn thật bất đắc dĩ, nheo mắt một lúc, sau đó lại mở mắt ra, chuẩn bị mở miệng. Nhưng ta lại nghe thấy giọng nói của Hân Di đầu tiên “Nghe nói hôm nay là sinh nhật một tuổi hài tử của Dạ đại nhân, vì vậy tỷ muội chúng ta đến Dạ phủ để chúc mừng.”

Ta ha ha cười cười “Chỉ là một ngày sinh nhật nhỏ thôi, làm phiền các tỷ tỷ quan tâm rồi.”

Văn Nguyệt Lăng tiến lên vài bước “Muội muội đừng khách khí, sao không thấy tiểu công tử đâu?”

“Nó à, ngủ trưa rồi.” Trong lòng ta đang âm thầm tính toán nên mở miệng thế nào, cũng không ngờ Dạ Trạch Vũ kia vẫn coi im lặng là vàng mà bây giờ còn biết lên tiếng.

“Nói xong? Sắc trời không còn sớm, các vị mời trở về đi.” Âm điệu trước sau trong trẻo mà lạnh lùng, không có một chút trầm bổng.

Ta nhìn sắc trời bên ngoài, không nhịn được cười trộm, oh mới là buổi trưa mà, lấy cớ này không khỏi cũng quá kém đi…

Văn Nguyệt Lăng chuyển hướng sang ta nói “Ai nha, chúng ta thật đúng là không chú ý nên đã đến vào giờ này, chẳng mấy khi gặp mặt một lần, muội muội cũng không giữ tỷ muội chúng ta ở lại dùng cơm trưa sao?”

Ta trào phúng bĩu môi, rõ ràng là đã tính toán tốt thời gian mới đến! Ta giả ngu “Các tỷ tỷ còn chưa dùng bữa?”

“Đương nhiên chưa dùng!”

“Tốt lắm, người đâu, chuẩn bị cơm trưa!”

Dạ Trạch Vũ bất mãn nhìn ta, ta vụng trộm ghé vào tai hắn nói “Lúc ăn cơm rất rễ nói chuyện, nếu có thể hòa bình giải quyết, vậy không phải rất tốt sao? Chưa từng nghe qua, nói chuyện làm ăn đều từ trên bàn cơm mà thành sao, ngốc nghếch?”

Hắn cau mày, dường như đối với câu nói cuối cùng ngốc nghếch kia của ta thực có ý kiến, ta cong môi cười cười, kéo hắn dẫn theo các vị “Sài lang hổ báo” này hướng tới phòng ăn.

Đi được vài bước, lại bị hắn kéo trở về. Hắn nói “Người tới, dẫn các vị khách đến phòng ăn chờ.”

Văn Nguyệt Lăng hiển nhiên còn muốn nói cái gì đó, lại bị Hân Di ngăn cản lại, nàng quay người, dẫn theo mọi người đi ra cửa phòng.

Ta nghi hoặc nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

Nhưng những lời còn lại đều bị hắn đổ vào trong miệng, hai tay hắn như vòng sắt gắt gao kẹp chặt lấy thân thể ta, đôi môi trằn trọc nói lên sự nhiệt tình của hắn.

“Ta… Ta chưa bao giờ biết chàng còn muốn… Trước khi dùng cơm còn muốn ăn điểm tâm ngọt!” Ta hơi thở dốc ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn đứng dậy rời đi, tâm tình dường như rất tốt.

Ta thè lưỡi sau lưng hắn, bước nhanh đuổi theo, màn kịch kế tiếp cũng nên bắt đầu rồi…

Tình hình trên bàn cơm thật sự là vượt ngoài dự kiến của ta, ta nghẹn họng nhìn trân trối bốn phía đám sài lang hổ báo kia đều đã biến thành con cừu nhỏ ngoan ngoãn, không chỉ có tư thế ngồi tao nhã, mà ngay cả nói cũng không nói nhiều một câu. Không thể nào! Như thế này thì làm sao ta bắt đầu bài giảng được đây?

Nghĩ lại, trong lòng không khỏi thầm mắng chính mình ngu ngốc, nữ tử cổ đại coi trọng nhất là lễ nghi, ăn cơm làm sao lại giống nữ tử hiện đại nước miếng tung bay được chứ? Ta vụng trộm thở dài, hóa ra vừa nãy Dạ Trạch Vũ cau mày cũng không đơn giản như ta nghĩ, mà là do quyết sách của ta thật quá mức là “Lạc hậu” rồi.

Ta có chút buồn bực cúi đầu ăn cơm, một bên giải quyết bát cơm không thỉnh thoảng lại xuất hiện rau dưa thịt bò, ta không hề cảm thấy ngon miệng, thức ăn trên bát đã chất thành núi nhỏ, CPU trong đầu đang nhanh chóng bay lộn, không thể giải quyết trên bàn cơm, chẳng lẽ hôm nay lại không giải quyết được việc gì sao? Hiếm khi mới có cơ hội được sống trong hòa bình, kết quả là chim bồ câu ta đây còn chưa được cất cánh mà đã bị biến thành “Gà”?

“Ăn sạch!”

“Ách?” Ta chuyển hướng nhìn Dạ Trạch Vũ, “Cái gì?”

“Ăn hết những thứ đó!”

Ta cúi đầu nhìn, cái gì! Trong bát ta khi nào lại nhiều những thứ lai lịch không rõ như vậy? Lần này không chỉ là núi nhỏ, mà sắp thành dãy Himalaya rồi.

Ta chu miệng, cò kè mặc cả nói “Không thấy ngon, ăn không vô!”

“Ăn hết toàn bộ!”

“Một nửa?”

“Toàn bộ!”

“Hai phần ba?”

“Toàn bộ!”

“Được rồi được rồi, ăn thì ăn, không chống đỡ nổi nữa rồi, vừa hay có thể thành biến thành lợn sữa, cho chàng nướng lên ăn!”

“…”

Vù vù, nếu không biết hắn coi ta như bảo bối, ta đã nghĩ hắn đang muốn gây phiền toái cho ta rồi! Nhìn cái bát rỗng tuếch, ta cũng không khỏi bội phục sức ăn của mình.

Dạ Trạch V rất là vừa lòng với biểu hiện của ta, cơm no rượu say, là thời cơ tốt nhất, “Ta…”

“Muội muội, lần trước đến đây tỷ muội chúng ta vẫn chưa có thời gian dạo quanh phủ. Không bằng thừa dịp hôm nay ánh nắng dịu dàng, chúng ta đi tản bộ trong hoa viên?” Ta chưa kịp nói câu gì, Văn Nguyệt Lăng kia đã cướp lời rồi.

Ta cố phun một câu, “Được rồi.”

Như vậy cũng tốt, cho các nàng diễn nhiều một chút, kết quả các nàng đều trở về để lại cái sân khấu kịch trống trơn cho ta một mình diễn cũng tốt.

Dạ Trạch Vũ có chút không kiên nhẫn, hắn đứng dậy muốn dời đi, ta kéo tay hắn lại, đứng dậy giữ chặt lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói “Cơ hội tốt rồi.”

Hắn nhìn ta một chút như có như không, “Là ai nói chỉ giải quyết một vấn đề duy nhất?”

Ta xấu hổ nhún nhún vai, lộ ra bộ mặt cầu xin “Được rồi, là ta nói, nhưng ta cũng chỉ vì suy nghĩ cho chàng thôi, cùng đi nhé.”

Không đợi hắn trả lời, ta đã lôi kéo hắn ra ngoài, hôm nay thời tiết quả nhiên không tệ, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời dễ chịu, cả người ấm áp dào dạt. Thích hợp đàm phán…

Một đội du lịch hoa viên, phân chia phi thường nghiêm trọng, đội thứ nhất lấy Dạ Trạch Vũ làm trung tâm, vờn quanh bốn phía là các phần tử mê trai đẹp cao cấp.

Đội thứ hai ở giữa, lấy Hân Di quận chúa làm đại biểu, dẫn theo những liên can có tà tâm, là những phần tử mê trai đẹp cấp thấp.

Đội thứ ba chính là ta, lấy ta làm trung tâm, hoặc là nói, chỉ có một mình ta, cô độc đắc thắng theo đuôi các vị này hưởng ánh hào quang.

Nhìn Dạ Trạch Vũ giống như là bị ong mật, không đúng, là bị một đám ong cái bao vây quanh một nụ hoa, bộ dáng tiêu dao như sao quanh trăng sáng, ta khinh miệt hừ hừ, hắn thật đúng là biết hưởng thụ nha! Có lẽ là bị sự oán giận của ta cuốn hút, hắn yên lặng xoay người lại, dừng trên người ta, ta hừ một tiếng quay đi không thèm nhìn hắn, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt, đi chậm lại một chút.

Ta đánh trống lảng cười cười, tâm tư của hắn ta đã sớm biết được, làm sao còn đi ăn giấm chua như xưa chứ?

Đội thứ hai của Hân Di quận chúa chậm rãi đi đến gần ta, ta nheo mắt hướng phía nàng cười cười, tiếp tục chuyên chú nhìn bóng dáng cao lớn của Dạ Trạch Vũ.

Nàng theo ánh mắt của ta nhìn lại “Ngươi có biết vì sao ta còn chưa bị hôn phối không?”

Tuy rằng kinh ngạc vì nàng đi thẳng vào vấn đề, nhưng đối với nàng ta lại tâm như gương sáng “Là đang chờ Dạ rồi.”

“Đúng vậy, ta luôn luôn chờ chàng, Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng vẫn cố ý muốn đem ta gả cho chàng làm chính thất.” (chính thất: vợ cả, vợ chính)

Ta không nói gì, chờ nàng tiếp tục.

“Tuy nhiên, điều làm ta kinh ngạc là, chàng lại cưới một nữ tử dân gian không danh không phận.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Ngươi không xứng với chàng.”

Ta học Dạ cau mày nhìn nàng, cuối cùng vào chủ đề chính, “Thì tính sao?”

“Ta nhìn ra được, Dạ đại nhân hiện tại thực sủng ái ngươi, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết, sự chệnh lệch giữa hai người sẽ dần dần mài mòn sự si mê nhất thời của hai người sao, đợi đến khi tất cả tình cảm đều tiêu tan hết, ngươi ở giữa thời điểm hạnh phúc chặt đứt nó, ít nhất ngươi cũng nên để lại cho chàng và ngươi khoảng thời gian tốt đẹp để nhớ lại chứ?”

Ta nhún nhún vai, tiện đà định liệu trước cười cười “Mặc dù cuối cùng tình yêu đều sẽ biến thành tình thân hay một loại tình cảm nào đó, nhưng đó cũng chỉ là một loại tình cảm gắn bó khác thôi. Huống chi, ở giữa hai người lúc nào lại không có một loại khoảng cách nhất định đâu? Chẳng lẽ ngươi và chàng lại không có hay sao?”

Hân Di cười đến rất được thể, sự tự tin theo dung nhan tuyệt mỹ của nàng toát ra “Chỉ có ta mới xứng đôi với chàng! Địa vị của chúng ta, tướng mạo của chúng ta, ngay cả Thái Hậu cũng từng khen ngợi chúng ta là một đôi trời đất tạo nên.”

“Định luật tự nhiên không phải suy nghĩ như ngươi, thực sự, tướng mạo và học thức của các ngươi đều là nhân trung long phượng (rồng trong biển người, chỉ sự xuất sắc hơn người) , tuy nhiên những thứ xinh đẹp không nhất thiết chỉ xứng đôi với những gì xinh đẹp khác. Ta chỉ muốn nói cho ngươi, các ngươi cứ nhìn theo chàng cũng sẽ chỉ là uổng phí công phu, treo mình trên một thân cây không phải là lựa chọn sáng suốt, cùng là nữ nhân với nhau nên ta khuyên ngươi như vậy thôi.”

“Ngươi rất tin tưởng vào khả năng của mình?”

Ta chăm chú nhìn nàng nói “Không, là ta tin tưởng chàng.” Từ lần đầu tiên hắn xả thân cứu ta, ta đã dần dần hiểu được con người hắn, tuy rằng ta thường xuyên ăn dấm chua vô nghĩa, từng hoài nghi tình cảm của hắn đối với ta, có lẽ trong lòng ta đã sớm biết được, tình cảm của chúng ta đã trải qua sinh mệnh kiểm nghiệm, hắn bảo vệ ta vô cùng an toàn, không phải người dễ dàng thay đổi như vậy.

“Ta không tin, ta không tin ta không tin ta không thể làm chàng động tâm, rõ ràng ngươi chỉ là một nữ nhân bình thường!” Hân Di hiển nhiên là đã có chút kích động, nhưng nàng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bình tĩnh làm cho ta có chút sợ hãi. Nữ nhân này thật sự không giống đám mê trai đơn bào kia, nàng muốn phá hủy, là nền tảng, mà không phải lớp đất màu mỡ phía trên.

Ta lạnh nhạt cười “Đúng vậy, ta chỉ là một tiểu nữ nhân bình thường, nhưng ta cũng chưa từng nghĩ tới ta có thể gặp một nam nhân yêu mình như vậy. Nếu ngươi không thể buông tay, thì chỉ chậm trễ hạnh phúc tương lai của mình mà thôi.”

Răng nàng khẽ cắn vào môi dưới, cố gắng mỉm cười “Nếu ngươi biến mất, như vậy Dạ Trạch Vũ sẽ nhất định sốt ruột tìm một mẫu thân có thể chăm sóc tốt đứa nhỏ của chàng, đến lúc đó còn có Thái Hậu giúp đỡ, ngươi nói xem ta có thể trở thành nữ chủ nhân của Dạ phủ hay không?”

Cả người ta cứng đờ, hồ nghi nhìn nàng “Ngươi nghĩ muốn làm gì?”

Hân Di cười đến rất là tươi sáng, “Không có ah, nhưng ta khuyên ngươi hãy sớm dời khỏi chàng đi.”

Ta nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện mình chỉ lo nói chuyện cùng nàng, hoàn toàn không có phát hiện hai người chúng ta đã bị đội đằng trước bỏ xa, đến mức mà không còn nhìn thấy bóng người phía trước nữa “Nếu ta không làm như vậy thì sao?”

Nàng cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, đáy mắt điên cuồng cùng vẻ mặt bình thản như nước biến thành một loại tổ hợp quỷ dị, nàng chậm rãi nở nụ cười, ta lui về phía sau vài bước, lại phát hiện ra không biết từ khi nào mình đã đi tới gần hồ nước sau hoa viên, đang lui từng bước ta liền…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.