Cuối Chân Trời Có Anh

Chương 5: Dụ ong xa bướm




Từ khi Ma Tôn nghiên cứu cái thứ gọi là thúc trường đan, lòng của cô vẫn luôn thấp thỏm bất an , một mặt cô lo lắng Hỏa Ma tập kích, tuy nói ba ngàn năm không gặp mặt, nhưng dã tâm cường đại của hắn chắc sẽ không có yếu bớt , cái này cũng giống như lúc trước cùng Lê Ngạo tranh đoạt cô.

Chỉ là bây giờ cô trải qua nhiều gập ghềnh, cô đã không phải Tiểu Thiến đơn thuần trước kia, nhiệm vụ của cô rất nặng, mà Lê Ngạo vẫn như cũ không có khôi phục ký ức, linh khí cũng bị phong tỏa, nếu mà….

Cô không dám suy nghĩ nữa

Giờ khắc này, cô hy vọng duy nhất chính là Minh Diễm trong bụng có thể bình an, cô khiến nó đợi lâu như vậy, mà bây giờ lại muốn ép buộc nó mất quyền lực của trẻ em, cứng rắn muốn khiến hắn trưởng thành, giống như rau dưa, rõ ràng chưa có thể thu hoạch,mọi người lại dùng phương pháp hiện đại thúc dục, làm cho nó có thể thu hoạch, nhưng cho dù thu hoạch, trái cây cũng không có dinh dưỡng gì.

Thở dài một hơi, cô hai tay đỡ bụng bằng phẳng nhẹ giọng nói: "Minh Diễm, không nên trách mẹ, mẹ là bất đắc dĩ "

"Nàng như thế nào lại ngồi ở bên cửa sổ?" Lê Ngạo xử lý một ngày công vụ rốt cuộc đã trở về, nhưng không nghĩ tới cô ngơ ngác ngồi ở phía trước cửa sổ.

Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại nhàn nhạt cười, "Không có việc gì "

"Ai nói không có việc gì, nàng bây giờ là phụ nữ có thai, nên vì cục cưng suy nghĩ" dứt lời, hắn vội đem áo khoác của mình khoác thêm cho cô..

"Lê Ngạo..."

"Ách?"

Tô Tiểu Thiến nhìn khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cô lúc này thực sự có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

"Làm sao vậy?" Lê Ngạo nhìn cô nhăn chân mày lại không khỏi yêu thương hỏi.

"Không có việc gì, chính là nhớ chàng, công sự xử lý tốt chứ?" Cô chậm rãi đứng dậy hỏi.

Lê Ngạo ôm lấy bả vai của cô đi vào bên trong nói: "Không chuyện gì, chính là một ít việc vặt, không có gì đáng ngại "

Tô Tiểu Thiến gật gật đầu, cô biết hắn bề bộn nhiều việc, cô cũng biết đây không phải là việc nhỏ, nhưng hắn vẫn giống như trước đây không muốn khiến cô bị bận tâm.

Ngày thứ hai, đợi đến khi cô tỉnh dậy, thì Lê Ngạo đã đi khỏi .

Cô đứng dậy nhìn gian phòng vắng vẻ khé cười. ở đây không có một thị nữ, đây là do cô yêu cầu , nhớ ngày đó cô nói không cần thị nữ, hắn đã không đồng ý thế nào, cô chỉ có thể khuyên can mãi mới khiến hắn đồng ý, không có biện pháp, cô không thích để người ta hầu hạ, cô hiện tại lại không có chuyện gì, những chuyện nhỏ nhặt này cô có thể tự mình làm.

Đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, ăn chút gì,rồi mở cửa phòng đi ra.

"Tiểu Thiến "

Tô Tiểu Thiến vừa mới bước ra gian phòng Hoa Hồn cũng đã ở bên trong vườn chờ.

"Tới rồi à" Tô Tiểu Thiến cười ha hả hỏi.

"Ừ, muội chuẩn bị xong chưa?" Hoa Hồn lo lắng nhìn cô một cái, lần này hắn sợ đối với thân thể cô không tốt, hắn thực sự thay cô lo lắng.

"Cái gì?"

"Đi Ma Tôn lâu" hắn nói.

Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc nói: "Tôn ca ca nghiên cứu được rồi sao?" Nói xong câu đó cô thực sự không biết nên vui hay là nên buồn.

Hoa Hồn gật gật đầu tiến lên đỡ cô.

Tô Tiểu Thiến hít một hơi thật sâu gật gật đầu liền đi theo hắn đi Ma Tôn lâu.

Vừa mới bước vào Ma Tôn lâu, liền gặp được vẻ mặt nghiêm túc của Ma Tôn.

"Tôn ca ca" cô ngọt ngào hô một tiếng, cô hy vọng hắn có thể lý giải cho mình.

Ma Tôn ngước tầm mắt nhìn thẳng cô, một lúc sau, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Muội xác định sao?"

"Tôn ca ca ta không có sự lưa chọn" đúng vậy, cô không có sự lưa chọn , cô không biết bên người mình có bao nhiêu nguy hiểm, cô chỉ biết là càng kéo dài, như vậy đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.

"Thuốc này có thể khiến bé trong thời gian ngắn nhất đi ra, thế nhưng đối với muội bất lợi" hắn thật sâu thở dài.

"Sẽ thế nào?"

"Chỉ sợ thúc trường đan này sẽ ảnh hưởng đến linh khí của muội, khi đứa nhỏ được sinh ra linh khí của muội sẽ khôi phục, nhưng, chỉ có thể khôi phục phân nửa, về phần một nửa thì cần hơn nửa năm, ta chỉ sợ..." Hắn chỉ sợ có người ở lúc này hây bất lợi, như vậy cô ngay cả khả năng phản kháng cũng không có.

"Để bé có thể bình an là được rồi" Tô Tiểu Thiến kiên định nói, cô vốn tính trận lần này, cho dù gặp nạn, thì như thế nào? Chỉ cần đứa nhỏ có thể bảo trụ là được, dù cho không bảo đảm, hắn có sống một ngày thì một ngày đi!

"Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố của muội" Hoa Hồn thấy thế bước lên phía trước đứng ở bên cạnh cô giọng kiên định nhìn về phía Ma Tôn.

Ma Tôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, liền từ lọ lấy ra một viên đan dược giao cho cô, "Muội ăn viên đan dược kia, đáng lẽ cần hơn chín tháng mà bây giờ chỉ cần mười ngày là được "

Tô Tiểu Thiến cầm lấy dược hoàn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dừng lại một hồi, cô cầm lấy dược hoàn không chút do dự nuốt xuống.

"Tiểu Thiến đáp ứng ta, vô luận như thế nào đều phải bình an" Ma Tôn nắm tay cô chân thành nói.

"Vâng, muội sẽ " cô chắc chắn sẽ bình an .

Đi khỏi Ma Tôn lâu không bao lâu, trên người Tô Tiểu Thiến liền bắt đầu phát sinh biến hóa, bụng trong bất chợt bành trướng.

Hoa Hồn kinh ngạc không ngớt, thuốc này hiệu quả cũng quá lợi hại, quá thần kỳ đi?

Tô Tiểu Thiến ngốc trệ vài giây, cho đến khi bụng bành trướng thành ba đến bốn tuần trăng liền đình chỉ sinh trưởng, cô mới kịp phản ứng.

"Này..." Cô giật mình sờ lên bụng hơi lồi ra trong lòng thoáng cái liền tràn đầy đầy tình thương của mẹ, đây là con trai của cô, lúc này cô cực kỳ rõ ràng thể nghiệm trong bụng có một sinh mệnh nhỏ.

"Chúng ta trở về đi, muội bây giờ cần nghỉ ngơi thật nhiều" Hoa Hồn đỡ cánh tay của cô ôn nhu cười.

Tô Tiểu Thiến vội vàng gật đầu, cô muốn trong vòng mười ngày này chiếu cố đứa bé thật tốt, làm cho nó bình an xuất thế, nhưng cô vừa định xoay người phía trước đột nhiên xuất hiện một hình dáng xanh lục đứng trước mặt.

Hoa Hồn vô ý thức đem cô kéo về phía sau, đề phòng nhìn vị khách không mời mà đến.

Đốc Uyên bắt đầu quan sát cô gái xinh đẹp như tiên nữ trước mắt này, đợi được tầm mắt nhìn thấy bụng lồi ra của cô, chân mày hắn lập tức nhíu lại.

"Em họ của Đốc Uyên?" Không chờ hắn mở miệng, Tô Tiểu Thiến liền mở miệng trước .

"Ngươi thật là xà nhi?" Cô có thể biết mình là ai, thì cô tất nhiên là xà nhi , chỉ là, hắn trước sau thấy cô ba lần thế nào mỗi lần đều không giống với trước? Lần này còn xinh đẹp như vậy có chút không chân thực.

"Đúng vậy, tôi chính là Tô Tiểu Thiến, anh thế nào tới nơi này?" Lúc này Tô Tiểu Thiến không thể không nhíu mày ,Minh giới rốt cuộc làm sao vậy, thế nào người yêu giới cũng có thể tùy tiện xông tới? Bất quá, hắn đạo hạnh cũng không thấp, nếu là người đạo hạnh thấp, cũng khẳng định không phát hiện được.

"Ta muốn mang nàng về xà giới làm xà hậu" dứt lời, hắn tức giận trừng mắt nhìn Hoa Hồn, chẳng lẽ là người kia là người mà cô đã động tâm? Còn có bụng hơi nhô kia cũng làm cho người vạn phần nghi hoặc, hắn mới mấy ngày không gặp, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Cũng mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn coi trọng cô gái nào, liền nhất định phải mang về!

"Xà hậu?" Tô Tiểu Thiến bị lời của hắn làm ngạc nhiên.

"Đúng vậy, ta muốn cưới nàng" hắn lần thứ hai lặp lại.

Tô Tiểu Thiến nghe vậy nhịn không được ha hả cười cười, "Anh cho là anh là xà vương à? Hay là anh họ anh sắp đem vị trí tặng cho anh vậy?"

"Ta là Đốc Uyên" lúc này hắn không muốn gạt cô, nếu muốn dẫn cô đi, vậy hắn cũng cho biết thân phận được rồi.

"... ?"

"Ta là xà vương" Đốc Uyên thấy cô không phản ứng gì không khỏi lặp lại them một lần.

"Xà vương? Ha ha, anh đùa giỡn cái gì thế, anh thế nào lại là một..." Lời nói còn chưa nói xong, Đốc Uyên đã chuyển thành bộ dang xấu xí trước kia.

"Cái này là do bản vương ngụy trang" dứt lời hắn lại hoa lệ biến thành Đốc Uyên đẹp trai, trước sau chỉ ba giây đồng hồ, lại làm cho Tô Tiểu Thiến nhìn lăng một phút đồng hồ, hắn... Cùng là một người? Như vậy trước... Liên tiếp sự tình cấp tốc ở trong óc cô qua lại một lần.

"Anh dám gạt tôi?" Một lúc sau, cô tức giận chống nạnh đối hắn hỏi.

Đốc Uyên bản cảm giác mình lừa cô dung thật không tốt lắm, nhưng nhìn điệu bộ của cô hắn lại không nghĩ như vậy , "Nàng nói ta lừa nàng, chứ không phải nàng lừa ta trước sao?" Không sai, cô lừa hắn đã ba lần! Hắn mới hai lần mà thôi!

Tô Tiểu Thiến bị hắn phản bác ngây ra một lúc, tức giận phản bác: "Tôi lúc trước mất trí nhớ, đương nhiên không biết, thế nhưng anh là có ý định từ trước không phải sao?" Rất quá đáng, chẳng lẽ hắn xem cô là kẻ ngu mà đùa giỡn sao?

Đốc Uyên thấy cô tức giận, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Này... Ta không biết nàng đương nhiên sẽ không lộ diện mạo thật với nàng , nếu như nàng là người xấu thì ta làm sao bây giờ?" Hắn nói ra điều như đương nhiên phải thế.

Tô Tiểu Thiến nghĩ không ra dù cho cô là người xấu, hắn là xà vương mà không phát hiện được sao?

"Đừng ngẩn người" Đốc Uyên cắt ngang suy nghĩ của cô.

Một giây sau cô liền nhớ tới một chuyện quan trọng "Tĩnh Nghi còn ở chỗ của anh sao?"

"Làm sao vậy?" Hắn hỏi lại.

"Không có gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, cô ta là tà linh, anh phải cẩn thận" cô tin tưởng hắn không là người xấu, tự nhiên cũng không hi vọng hắn bị thương tổn, trả thù cho cha mẹ, cô nhất định sẽ tự mình đòi lại.

"Nàng... Quan tâm ta?" Hắn giật mình không ngớt, căn bản bỏ quên cô ta làm sao biết chuyện cô ta là tà linh.

"Anh là bạn của tôi thì tôi cũng sẽ quan tâm "

Bạn? Hắn chỉ là bạn của cô sao? Tại sao khi nghe cô giải thích như thế, tim của hắn thoáng cái đã lạnh xuống.

"Mặc kệ nàng xem ta là gì, dù sao chỉ muốn dẫn nàng đi" hắn coi trọng liền nhất định phải đạt được.

"Nàng không thể ly khai minh giới" Hoa Hồn vẫn trầm mặc rốt cuộc mở miệng nói.

Đốc Uyên liếc nhìn người đàn ông chướng mắt kia, không vui nói: "Ngươi tính xen vào?"

"Huynh ấy là bạn đồng hương của tôi" Tô Tiểu Thiến vội xen mồm.

Đốc Uyên thấy cô che chở người đàn ông này như vậy, trong lòng hắn không hiểu sao như bị lửa giận thiêu đốt.

Tô Tiểu Thiến thấy sắc mặt hắn bắt đầu khó coi , lòng của cô liền mềm nhũn ra, giọng điệu cũng dịu dàng rất nhiều, "Huynh ấy nói không sai, tôi không thể đi theo anh, anh xem" Tô Tiểu Thiến chỉ bụng của mình, nói tiếp: "Còn có cục cưng sắp ra đời , vì thế tôi không thể đi theo anh "

"Cái gì? Cục cưng?" Đốc Uyên kinh ngạc nói, cục cưng? Được rồi, dù cho cô mang thai, nhưng bụng nhìn cũng chỉ cỡ 3 tháng, cục cưng có thể ra đời sao, cô đang mang cái gì vậy?

" Một lời khó nói hết, tôi là một phần tử của Minh giới, tôi không sẽ rời đi nơi đây , sinh hạ đứa bé, tôi còn có rất nhiều chuyện phải xử lý" đúng vậy, nhiệm vụ của cô quá nặng.

Đốc Uyên chau mày, cô có ý cự tuyệt?

"Tôi có thể được anh ưu ái như vậy, thật long cảm ơn, thế nhưng tôi là vợ của Lê Ngạo, tôi sẽ không rời khỏi chàng" cô giọng điệu kiên định nói.

"Vợ Lê Ngạo?" Suy nghĩ đột nhiên con ngươi của hắn trợn tròn ngạc nhiên hỏi, "Nàng là vương hậu lưu lạc 3000 năm trước sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.