Cuối Chân Trời Có Anh

Chương 43: Khó mà lựa chọn




“Nghe rõ!” Mọi người hắng giọng hô, âm thanh đều nhịp, bên kia truyền đến một loạt khẩu hiệu.

Tiếu Khải nắm chặt đồng hồ, liếc nhìn, đi theo đám lính, âm thanh ra lệnh liên tiếp: “Toàn thể bước đều, quẹo trái, hàng thứ nhất chuẩn bị sẵn sàng!” Dừng một chút, tiếp tục ra lệnh “Bước ra khỏi hàng!”

Khẩu lệnh vừa hạ xuống, hàng lính thứ nhất đã cất một bước ra khỏi hàng, nhanh chóng biến đổi đội hình, chuẩn bị tiến hành kỹ năng huấn luyện, Phó Sủng đứng ở hàng chót, ngược lại chưa đến lượt cô, chỉ có thể tiến hành quan sát đám lính này.

Cho đến nay chỉ có nghe nói, ngược lại chưa từng thật sự nhìn thấy, hôm nay nhìn thấy thật, yêu nghiệt này có thể không kích động sao? Trong ranh ma không giấu được niềm vui bất ngờ, chỉ thấy Tiếu Khải bóp đồng hồ, đột nhiên quát lên: “Xuất phát!”

Ra lệnh một tiếng, trong cùng lúc đó tất cả mọi người cùng một động tác mãnh liệt xông ra ngoài, Phó Sủng nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O, anh lính huấn luyện quả nhiên đẹp trai, trước kia các cô huấn luyện hoàn toàn yếu kém khi so với cái này, đúng không?

Tất cả mọi người xông ra ngoài, đổi phiên lên xuống, Phó Sủng cũng đủ nghiện, Tiếu Khải nhìn Phó Sủng đang đứng, đột nhiên mở miệng: “Phó Sủng, cô cũng tới một lần làm kỹ năng, thử một chút!”

Vừa rồi nhìn làm mẫu nhiều như vậy, Phó Sủng cũng tốt nghiệp từ trường quân đội, Tiếu Khải cảm thấy dù theo không kịp tốc độ của bọn họ cũng không thể kém hơn bao nhiêu, phải không?

Phó Sủng liếc mắt nhìn Tiếu Khải, cao giọng hô: “Rõ!”

Nói xong đi ra ngoài, đứng ở đó, đột nhiên cởi áo ngụy trang ném trên mặt đất, lui về sau mấy bước, nhóm lính nhìn Phó Sủng, hơi sửng sốt, khá lắm, đây là người luyện võ sao?

“Hàaa…!” Phó Sủng la to một tiếng, chạy lấy đà, xông ra ngoài, đến trước chướng ngại vật, động tác đầy đủ, lật mình mà không qua.

Cằm mọi người thiếu chút nữa không rớt, cô gái này đang diễn trò? Vừa rồi còn làm động tác lớn như vậy, chướng ngại vật cũng không qua, vẻ mặt Tiếu Khải thất bại, nói với Phó Sủng: “Lui lại, làm lại một lần nữa!”

Đối với huấn luyện, bất kỳ một huấn luyện viên nào cũng đều nghiêm túc, dù cho bạn là chuyên gia phá dịch, có đặc quyền.

Phó Sủng oh một tiếng, lui lại, xông tới lần nữa, vẫn di chuyển chậm chạp như trong phim, bay qua, Tiếu Khải không sợ người khác phiền, kêu: “Một lần nữa!”

Phó Sủng không sợ người khác làm phiền, thử thêm một lần, đám lính ở bên cạnh cười đến nghẹn, ở nơi xa cũng liếc nhìn xem náo nhiệt.

Chuyên gia mật mã mới tới gặp phải xui xẻo, liên trưởng Tiếu nhất định muốn ra oai.

Quả nhiên Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, kiên nhẫn đã hết, bước mấy bước tới, quát Phó Sủng: “Chuyện gì xảy ra? Qua chướng ngại vật mà khó khăn vậy?”

Cho dù nói thế nào, đây cũng tốt nghiệp từ trường quân đội, sao kỹ năng cơ bản cũng không được? Anh nghĩ mãi mà không thông.

Phó Sủng nhìn Tiếu Khải, thấy Tiếu Khải quát mình, trong chốc lát, mắt đỏ hoe, lập tức bắt đầu khóc: “Sao tôi biết? Tôi đã cố hết sức, nhưng không qua được, tôi cũng không muốn mất thể diện!”

Nước mắt như hạt châu, chảy dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn, trong cặp mắt thật to tràn đầy uất ức.

Khóc như vậy khiến mọi người bị dọa sợ, đại đội Tuyết Lang này có rất ít con gái tới, đừng nói tới cô gái đến tập huấn, lần trước chỗ doanh trưởng có tới một lần, nhưng còn lợi hại hơn đàn ông, chứ đừng nói tới khóc.

Đều là đàn ông kiên cường, là ngón tay mềm, vừa nhìn thấy con gái khóc, hoàn toàn không có cách nào, cả đám người đều không cười mà cứ nhìn Phó Sủng, Tiếu Khải cũng luống cuống tay chân rồi, ít giao tiếp với con gái, chưa từng thấy trận chiến này?

“Đừng khóc, không có chuyện gì, không qua được thì từ từ đi, đừng nóng nảy, nhé!” Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, giọng mềm nhũn, đám nhóc bên cạnh hâm mộ muốn chết, thì ra ngay cả liên trưởng Tiếu cũng có một mặt dịu dàng.

Nào ngờ cứ khuyên như vậy, chẳng những Phó Sủng không ngừng khóc, ngược lại khóc ác hơn, dùng tay áo lau nước mắt mà khóc: “Tôi biết rõ tôi ngốc, bị người khác xem thường.”

Dáng vẻ này thật sự làm người ta đau lòng, cho dù cứng rắn tức giận cũng bị dáng vẻ khóc làm mềm nhũn.

“Bà cô của tôi, tổ tông của tôi đừng khóc, không ai coi thường cô, ai dám xem thường lính của Tiếu Khải tôi, ông đây là người đầu tiên không đồng ý, đừng khóc.” Tiếu Khải cam đoan, “Nếu không, cô đi về nghỉ một buổi chiều, tôi cho cô nghỉ nửa ngày, điều chỉnh cảm xúc.”

“Như vậy được sao?” Phó Sủng đỏ mắt nhìn Tiếu Khải, hơi khó xử.

Tiếu Khải đặc biệt vỗ ngực nhìn Phó Sủng: “Lính của tôi, tôi quyết định, sao không được, đi nghỉ ngơi đi, sáng mai luyện tập cho tốt, nhất định có thể được, phải có lòng tin!”

Nếu Tiếu Khải biết Phó Sủng là kẻ yêu nghiệt như vậy, nhất định sẽ để cho Phó Sủng mang vật nặng chạy việt dã bốn mươi lăm cây số, đây là nói sau!

“Dạ, cám ơn liên trưởng Tiếu!” Phó Sủng dụi mắt, hô lớn với Tiếu Khải, ngược lại dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, không để ý tới những ánh nhìn soi mói, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, đi tới, nhặt đồ lính trên đất, xoay người rời đi.

Phó Sủng vừa đi, Tiếu Khải tiếp tục mang lính đi huấn luyện, trầm giọng hô: “Đám ranh con, căng da cho thẳng một chút, vừa rồi kém mười giây biết không? Một lần nữa, một cơ hội cuối cùng!”

Mọi người hậm hực, nếu bọn họ khóc, có phải cũng có thể có nửa ngày nghỉ ngơi không? Rất dễ nhận thấy, đó là không thể nào.

Phó Sủng khoác áo lính tùy ý trên vai, lúc đi tới rừng hoa, trên mặt lộ ra ý cười, tiện tay lấy nửa trái dưa chuột lúc ăn trưa lấy ở nhà ăn, cho vào miệng gặm, coi như nửa ngày hôm nay không cần huấn luyện, quá đẹp!

Truyền dịch xong, Đường Dật đi ăn cơm, biết tiểu Hải mang theo Phó Sủng đi tập huấn rồi, cũng không quản nhiều, trở về bận rộn một trận, xong lại đi sân huấn luyện, nhìn thấy từng dãy lính của liên hai, nhưng lại thiếu bóng dáng bốc đồng.

“Tiếu Khải!” Đường Dật trung khí mười phần * kêu to một tiếng ở sân huấn luyện.

(*) Trung khí trong Đông y chỉ phần khí trong dạ dày có tác dụng tiêu hóa thức ăn. Trung khí mười phần tức là khí lực đầy đủ, khỏe mạnh.

“Có!” Tiếu Khải lập tức ngừng chuyện trong tay, đi như chạy đến trước mặt Đường Dật, đứng trước mặt Đường Dật hỏi: “Phó đội trưởng Đường, có dặn dò gì?”

“Phó Sủng đâu?” Đường Dật hỏi trực tiếp, chẳng thèm hỏi thêm một câu, nhiều một câu sẽ thành nói nhảm.

Tiếu Khải nhìn Đường Dật, cao giọng trả lời: “Báo cáo phó đội trưởng Đường, vừa rồi trong lúc huấn luyện kỹ năng, Phó Sủng không vượt qua chướng ngại vật, tôi quát cô ấy! Sau đó cô ấy khóc, tôi để cho cô ấy nghỉ nửa ngày, trở về nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh chút cảm xúc.”

Bạn nói xem mình quát chuyên gia mật mã mới tới đến khóc, phó đội trưởng Đường có để cho mình cút đi nhốt lại không? Mình nào biết cô bé đó yếu ớt như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.