Cuối Chân Trời Có Anh

Chương 40: Trong lòng đã rõ




"Tiểu Ngưng, con thật sự muốn lái xe đi sao?" Trái ngược với vẻ mặt chờ mong của Trưởng Tôn Mặc, Trưởng Tôn Thục Nhã có vẻ vô cùng lo lắng. Xe này chính là thứ đồ xa xỉ, nhà bà nghèo như vậy, đột nhiên lại lái xe tốt đi rêu rao khắp nơi, rất dễ rước lấy lời ong tiếng ve.

"Mẹ, không cần lo lắng, người khác thích nói cái gì thì cứ nói cái đó, dù sao xe này cũng không phải do trộm cướp mà đoạt tới. Hơn nữa, xe không phải là dùng để thay cho việc đi bộ dùng à, có xe không đi là lãng phí tài nguyên, nhanh lên xe đi."

Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng không cho phép tiếp tục phản đối, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng không dám nói cái gì nữa, vẫn cảm thấy trên người con gái để lộ ra một loại khí phách, khiến người khác phải ngoan ngoãn nghe theo, bà ngồi trên xe mà tâm tình không yên suốt cả một đoạn đường.

Nhà Trưởng Tôn là hộ đến từ bên ngoài, chỉ có một nhà này không hề có bảy cô tám dì họ hàng nào khác nữa. Trong kí ức của cô có biết Trưởng Tôn Thu từng là giáo sư, hoàn cảnh gia đình còn không đến nỗi tệ, nhưng chứng kiến cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt này, khiến trong lòng cô không khỏi sinh ra phản cảm. Bọn họ ở nhà cửa như vậy, lại mặc cho con gái một mình mang theo con cái phiêu bạt đến chỗ trú rét khổ trong núi, thực sự là 'Đáng thương nhất trên đời là lòng cha mẹ', đúng là châm chọc đến cực điểm.

Bốn bề tường vây ngay ngắn bằng đá, nhà lầu cao cửa rộng, cửa lớn hai cánh bằng gỗ màu đen, một bên rộng mở. Ba phòng ngói ở giữa, vợ chồng già ở dư dả, hai căn phòng thấp bằng gạch vuông ở phía tây, bên ngoài một căn phòng buộc một con lừa lông xám, bên trong còn đút cỏ khô cho lừa.

Ở giữa hai cánh cửa lớn đứng một khối đá, không có cách nào lái xe đi vào, chỉ có thể dừng ở cửa, ba người xuống xe. Trưởng Tôn Ngưng đẩy Trưởng Tôn Mặc, đi theo Trưởng Tôn Thục Nhã vào trong viện. Con chó vàng lớn trông cửa nhìn thấy, chạy chậm đến cọ xát ở trên ống quần, giống như đang chào hỏi thân thiết. Một bà lão hơn sáu mươi tuổi đang cho gà ăn ở phía đông căn nhà, xanh xanh đỏ đỏ một mảnh, ít nhất có hơn hai mươi con. Đúng là bà ngoại của Trưởng Tôn Ngưng, nhìn thấy xe có rèm che dừng ở cửa nhà mình, cất bước muốn ra cửa nhìn, lại nhìn thấy ba người Trưởng Tôn Thục Nhã, lập tức thu bước chân về, vẫn không chút hoang mang tung hạt ngô ra như cũ, không có ý tứ thân thiết.

Trong mắt Trưởng Tôn Thục Nhã hiện lên đau thương, ánh mắt Trưởng Tôn Ngưng thì tối sầm, chao ôi này, những con này không phải là do mẹ cô nuôi lúc trước sao! Nuôi nhiều gà như vậy, cũng không thấy cho bọn cô ăn đến một cái trứng gà, ngay cả con chó vàng lớn trung thành còn nhận người quen, trái tim bà ngoại ruột này chẳng lẽ là làm từ tảng đá, thân nhân máu mủ còn không cao bằng mấy con gà sao?

Trưởng Tôn Ngưng rất hối hận, cái này không phải tiêu biểu cho ăn no tự tìm mất mặt, mặt nóng dán mông lạnh sao? Cái gọi là người thân, là quan tâm lẫn nhau, bảo vệ cho nhau, người thân giống như trước mắt vậy, mà còn chúc tết, lạy cọng lông á!

Lúc Trưởng Tôn Ngưng đang khó chịu, một ông lão cũng hơn sáu mươi tuổi thân thể cường tráng, tinh thần sung mãn, hai má còn hơi hồng, xác nhận là vừa uống rượu từ trong nhà ra đón,.

"Thục Nhã, Tiểu Ngưng, Tiểu Mặc, mau vào nhà đi, trên đầu giường đặt gần lò sưởi đang nóng hổi đấy." Ông lão này nhất định là cha của Trưởng Tôn Thục Nhã, giọng điệu mặc dù không có thân thiết bao nhiêu, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy ấm áp. Bởi vì Trưởng Tôn Thục Nhã bị nhà chồng đuổi ra cho nên bọn họ cảm thấy rất mất mặt, mấy năm nay vẫn luôn đối xử không nóng không lạnh với ba người.

"Ba, năm mới tốt lành."

"Ông ngoại năm mới tốt lành." Ánh mắt Trưởng Tôn Ngưng lành lạnh, giọng điệu nhàn nhạt, mở miệng lại khiến Trưởng Tôn Thu không khỏi kinh ngạc sửng sốt một phen.

"Ông ngoại năm mới tốt lành." Trưởng Tôn Mặc cũng biết điều nói theo.

"Tốt tốt, đều tốt. Tiểu Ngưng tay con đây là làm sao vậy, còn có trán Tiểu Mặc sao lại băng bó thế này?"

"Không có việc gì, không cẩn thận va trúng. Tiểu Mặc cũng vậy, ông ngoại không cần lo lắng."

"A..., các con thật đúng là không cẩn thận, mau vào nhà này." Trưởng Tôn Thu đã một thời gian không gặp Trưởng Tôn Ngưng, cảm giác cô thay đổi rất nhiều, quả thực trông giống như hai người so với trước kia. Trở nên kín đáo hơn, khiến người khác nhìn không thấu, cũng đoán không ra tâm tư, nếu không phải con bé đi theo con gái mình, ông cũng không dám thừa nhận. Còn có quần áo của bọn họ, tất cả đều là mới từ đầu đến chân, khiến ông không khỏi nghi hoặc?

Trong phòng còn có bốn người một nhà Trưởng Tôn Hoài An. Trưởng Tôn Hoài An là cục trưởng cục lâm nghiệp huyện Dương Nhạc, là một trong số ít những nhân vật có uy tín danh dự trong thôn, ông ta ngồi dùng trà bên kháng, thấy em gái với cháu ngoại gái, cháu ngoại trai tiến vào thì chào một tiếng, rồi yên lặng pha nước trà.

Người đang nằm úp sấp ở trên đầu giường lò sưởi là mợ Phương Linh Linh, y tá trưởng bệnh viện huyện cùng tuổi với Trưởng Tôn Hoài An, nhìn qua còn trẻ hơn so với Trưởng Tôn Thục Nhã. Thấy ba người đến thì ngồi dậy không nói chuyện, trong mắt lập tức hiện rõ sự khinh thường. Bên cạnh có một cô gái đang ngồi, đã từng gặp qua trong bệnh viện thành phố X, là con gái Trưởng Tôn Hoài An Trưởng Tôn Y Y, áo màu hồng nhạt nổi bật lên tinh thần tràn trề phấn chấn của cô ta, càng giống nụ hoa sắp nở, sinh ra có vẻ ngoài giống bà ta, làn da trong trắng xen hồng, lông mi cong lá liễu, mắt hạnh tròn, môi đỏ thắm, nhìn thoáng qua cũng là một người đẹp.

Cô ta giống như mẹ mình, đều khinh thường một nhà giản dị của Trưởng Tôn Ngưng, gặp mặt em chồng không chỉ không hề có nửa câu ân cần thăm hỏi, còn rụt rụt vào trong kháng*, giống như bọn họ là vi khuẩn bệnh độc vậy. Một người nữa cũng đã từng gặp qua là Trưởng Tôn Như Ca, con lớn nhất của Trưởng Tôn Hoài An, đơn giản chào hỏi sau đó dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào người có biến đổi rất lớn Trưởng Tôn Ngưng. Trưởng Tôn Ngưng cũng nhìn anh ta nhiều thêm hai cái, khuôn mặt đẹp trai, có một cỗ phong độ của người trí thức, có tinh thần mạnh mẽ của người trẻ tuổi, cảm giác về sự ưu việt tự động hiện rõ trong mắt. Ví như không trải qua một phen thất bại khó thành châu báu, anh ta cũng coi như Sinh viên đại học cực kỳ quý báu, tuy nhiên qua vài năm nữa, trên lầu rớt một chậu hoa đều có thể nện trúng một đống sinh viên đại học chưa tốt nghiệp đó.

"Cũng đều đừng đứng đó nữa, nhanh lên kháng, đi đường xa như vậy chắc chắn bị đông lạnh rồi." Trưởng Tôn Hoài An mở miệng gọi, tâm tình có chút phức tạp, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía vợ của mình."Tiểu Ngưng, Tiểu Mặc sao hai đứa đều bị thương vậy?"

"Không cẩn thận bị thương." Trưởng Tôn Ngưng không nóng không lạnh, thờ ơ nói.

Ánh mắt đầu tiên nhìn ông ta còn cảm thấy không có vấn đề gì, đối với em gái ruột của mình có chút tình nghĩa, nhưng lại nhìn bộ dáng ông ta thật cẩn thận liếc Phương Linh Linh, làm cho Trưởng Tôn Ngưng xem nhẹ người cậu này vài phần từ trong nội tâm. Tốt xấu gì cũng là cục trưởng, lớn nhỏ cũng là quan chức nhà nước lại sợ vợ giống như chuột thấy mèo, ở trước mặt cha mẹ nhà mình còn phải thở sâu nhìn sắc mặt người ta như vậy. Người đàn ông phải có khí phách của người đàn ông, đội trời đạp đất, ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh, dịu dàng tình cảm, mới gọi là đàn ông, người cậu này thật không có tiền đồ. Nhà em gái đã khó khăn đến nỗi này, ông ta đường đường là cục trưởng, rõ ràng thì không dám, nhưng ngầm giúp đỡ một phen cũng không đến mức khiến người ta 30 tết tới cửa nhà em gái ép trả nợ.

"Gà đất vẫn gà đất, mặc thêm bộ lông cũng tưởng mình biến thành Phượng Hoàng thật sao." Miệng Trưởng Tôn Y Y chua chát phát ra một câu, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cao ngạo giống như khổng tước của mình, cô ta cực kì ghen tị với cặp mắt bình tĩnh sâu sắc kia của Trưởng Tôn Ngưng.

Trưởng Tôn Ngưng lạnh nhạt lườm cô ta một cái, khinh thường so đo với đứa con gái lừa đảo nông cạn như cô ta, có bộ dáng tốt thì sao, bộ dáng không tốt lại như thế nào, chẳng qua là một cái xác mà thôi. Phụ nữ sinh ra xinh đẹp là ưu thế, sống xinh đẹp mới đúng là bản lĩnh. Còn nữa, cô cũng không cho rằng mình kém hơn so với Trưởng Tôn Y Y, chẳng qua là hoàn cảnh sinh trưởng làm cho cô giống như trân châu bị phủ bụi trần, nhưng trân châu vẫn trân châu, Ánh sáng rực rỡ đó hạt cát vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng.

Phương Linh Linh nhìn thấy Trưởng Tôn Ngưng không hề che dấu ánh mắt châm chọc một chút nào nhìn họ, thần kinh cao ngạo lập tức không chịu nổi, giống như mèo bị nhổ râu, mở miệng đâm chọc người khác."Nông dân vẫn chỉ là nông dân thôi, không có kiến thức cũng không có lễ phép, thấy người lớn cũng không biết ân cần chào hỏi." Giọng nói giống như đường núi vòng vèo mười tám vòng, khiến người nghe qua đều thấy xoắn xuýt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.