Cuối Chân Trời Có Anh

Chương 4: Gây chuyện thị phi




Chuyển ngữ ♥ Đặng Trà My

Nhoáng cái đã tới lúc phải vào cung diện thánh, hôm đó Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ đều như đón địch, cách ăn mặc của hai người đều rất trang nghiêm, còn hơn cả hôm đầu tiên Sở Thu Nguyệt gả vào Lâm gia. Hơn nữa trang phục của Sở Thu Nguyệt phải long trọng hơn một chút, tỏ vẻ tôn kính nhưng lại không được quá gây chú ý, khiến người ta cảm thấy không thoải mái, bởi thế nên chẳng những Tiểu Trúc mà cả mấy nha hoàn khác của Lâm phủ như Hợp Thúy, Hương Văn đều phải giúp đỡ chuẩn bị, Hợp Thúy và Hương Văn đều là đại nha hoàn trong phủ, cũng đều rất có kinh nghiệm, dù sao Lâm phu nhân của bọn họ cũng coi như là thường xuyên vào cung, bởi thế các nàng cũng đã hầu hạ khá nhiều.

Đợi chỉn chu đâu đấy, hai người liền ngồi kiệu vào cung, lần này khác với lần trước, họ đi vào từ cửa chính chuyên dành cho quan viên chứ không phải đi cửa sau như lần trước. Đến giữa sảnh, hai người phải tách ra, Lâm An Dạ đi gặp hoàng đế, còn Sở Thu Nguyệt thì phải tới Thanh Dưỡng cung khấu kiến Thái hậu.

Lần trước nàng đã gặp thái hậu, nhưng không khẩn trương như bây giờ, Sở Thu Nguyệt ngồi trong kiệu, cảm thấy Lâm An Dạ càng lúc càng xa mình nên trong lòng thấp thỏm không yên.

Lúc đó chỉ là hội du viên, mình đi cùng Sở Lưu Uyển, đừng nói là Thái hậu, hầu hết mọi người đều chỉ chú ý Sở Lưu Uyển mà thôi, mình chỉ là nhạc nền, chẳng khác gì một tiểu nha hoàn cả, bởi vậy cách ăn mặc đơn giản hơn, cũng không có áp lực gì. Nhưng bây giờ thì khác, ngoại trừ Tiểu Trúc đi theo, nhưng Tiểu Trúc cũng không thể vào khấu kiến nên coi như cũng chỉ có mình mình tới diện kiến nhân vật dưới một người mà trên vạn người, còn cả Hoàng hậu nữa…

Áp lực cũng không phải lớn bình thường đâu.

Trong lòng Sở Thu Nguyệt yên lặng thở dài, chờ đến cửa ra vào, nàng xuống hiệu, đứng ở cửa án theo quy củ, đợi người thông báo rồi mới theo cung nữ vào.

Đại điện Thanh Dưỡng cung sơn son vàng lộng lẫy, Sở Thu Nguyệt đi từng bước dè dặt, chỉ sợ làm sai điều gì, đợi cung nữ đi trước dừng bước, Sở Thu Nguyệt liền cúi đầu hàng lễ: “Tham kiến thái hậu, hoàng hầu.”

Thái hậu ngồi trên “Ừ” một tiếng, nói: “Đừng lên đi.”

Hoàng hậu cũng đáp một tiếng, để nàng đứng dậy.

Sở Thu Nguyệt đáp vâng, sau đó đứng thẳng lên, lén lút nhìn Thái Hậu và hoàng hậu một cái, vừa nhìn đã khiến cho nàng hoảng hốt – Không phải là do thái hậu và hoàng hậu trông thế nào, mà là do người bên cạnh thái hậu rõ ràng là Ngọc Liêm!

Ngọc Liêm tới thế giới này cũng được ba năm rồi, vẫn luôn ở trong cung, mà Sở Thu Nguyệt thì lại ở Thủy Lễ thành, bởi vậy cũng không nghe tin tức của nàng ta.

Thật ra Ngọc Liêm vẫn chẳng khác gì hạt sạn trong lòng nàng, lần trước Sở Lưu Uyển nói với nàng Ngọc Liêm vẫn còn sống, hơn nữa còn như tái sinh bên người Thái hậu, nàng cũng rất kinh ngạc, còn rất lo lắng, thực tế về sau Sở Lưu Uyển cũng không tiến cung như nguyện, còn biển thành một đứa trẻ tám tuổi, nàng lại càng lo lắng hơn, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Ngọc Liên lại không trả thù gì ngoài việc áp chế danh tiếng của Sở Lưu Uyển trong hậu cung, vốn tưởng nàng ta sẽ làm thiếp cho Ngũ hoàng tử, vậy mà cũng chẳng có tin tức gì.

Tính ra Ngọc Liêm cũng đã sắp 18 rồi, xem như là gái lỡ thì rồi, nếu 18 còn chưa lấy chồng thì cũng thật sự đã lớn tuổi rồi, còn ở trong cung, nếu cái khác không nói làm gì, nhưng nàng ta lại vẫn chưa gả, vậy hẳn là cả đời không lấy chồng, nếu như không có ý định khác.

Hà Tương Tư mới đầu còn phỏng đoán, lo sợ này kia, lại thấy Sở Lưu Uyển chuyển biến tốt dần thì cũng liền quên chuyện này đi.

Bây giờ Sở Thu Nguyệt vẫn còn nhớ rõ, Ngọc Liêm là người xuyên không, việc này không thể nghi ngờ được. Nhưng thoạt nhìn nàng ta cũng không phải là xấu – Dù sao nếu so với tính cách của “Sở Xuân Nguyệt” hay “Sở Lưu Uyển”, Ngọc Liêm còn nhớ được chuyện trước đó, nếu là người xấu thì chắc chắn sẽ không bỏ qua như thế, ít nhất còn khiến hai người đó trắc trở, nhưng nàng ta lại chẳng hề ra tay.

Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng là nàng ta còn chưa kịp ra tay thì hai người đã tự chết rồi…

Thái Hậu nhìn Sở Thu Nguyệt rồi cười cười: “Không cần lo lắng, An Kỵ đại tướng quân mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước, cả đời lương tướng, cô thân là cáo mệnh phu nhân, cũng không phải mệt nhọc nhiều.”

“Nào có ạ,” Sở Thu Nguyệt vội lắc đầu, “Đây là phúc phận của thiếp thân ạ.”

Thái Hậu cười nói: “Trời đông giá rét, Cáo mệnh phu nhân tới sớm như vậy, chỉ sợ đã mệt rồi, ban thưởng ghế đi.”

Nói xong liền có người bê ghế ra, Sở Thu Nguyệt tạ ơn rồi ngồi xuống, thái hậu nói: “Tỷ tỷ cô từng là chủ Dạ Tử quán đúng không nhỉ? Đại đường tỷ của cô là Sở đại tiểu thư Sở Lưu Uyển à?”

“…” Sở Thu Nguyệt hơi ngây ra, nàng không ngờ nổi bà lão này lại hỏi chuyện này, dù sao nàng cũng không thể không có liên quan gì được, cũng coi như là vết nhơ của nàng, chuyện kia ầm ỹ như thế, đương nhiên thái hậu cũng biết, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, sao thái hậu còn nhớ, còn cố tình nói ra?”

Tuy Sở Thu Nguyệt hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu lễ độ: “…Vâng ạ.”

“Chuyện này cũng thật không tốt.” Thái hậu thản nhiên nói, “Hai người này… Thực tế là tỷ tỷ của cô không biết khiến Sở gia mất mặt bao nhiêu.”

“…Vâng.” Sở Thu Nguyệt nhẹ giọng đáp, “A tỷ quá lỗ mãng, làm sai nhiều chuyện…”

Thái hậu khẽ cười: “Đây cũng không phải là chuyện có thể gói gọn trong từ lỗ mãng được.”

Nói xong lại nhìn Ngọc Liêm bên cạnh: “Ví như Ngọc Liêm vậy, ngày thường làm việc cũng vụng về, nhưng chuyện lớn thì tuyệt không hàm hồ, theo ta thấy.. Vẫn là vấn đề về bản tính.”

Sở Thu Nguyệt sửng sốt, vừa rồi nàng vẫn chưa chắc chắn, nhưng bây giờ cũng đành phải tin rằng thái hậu không có hảo cảm với mình, hơn nữa có thể còn có quan hệ tới Ngọc Liêm. Mà xem ra Thái hậu không ưa mình có thể là vì Sở Xuân Nguyệt nên cảm thấy “Bản tính” của mình cũng chẳng khác hơn chút nào, dù sao thì mình cũng là tỷ muội ruột với nàng ta, nói bản tính chẳng phải là cùng mắng cả hai người ư?

Trong lòng nàng hơi tủi thân, nói: “Nếu nói đến bản tính, chắc là phải nói tỷ tỷ tối dạ, không rõ thị phi.”

“Ồ?” Thái hậu cười nói nhưng lại chẳng chút vui vẻ, “Vậy theo ý cô là nói nàng ta bị lừa chứ không phải do nàng ta sai ư?”

“Thiếp thân không có ý này.” Sở Thu Nguyệt lắc đầu, “Đương nhiên là lỗi của a tỷ. Có điều nhân chi sơ, tính bản thiện, trước kia a tỷ cũng rất tốt, chỉ là sau này đi lạc đường…”

Thái hậu “À” một tiếng nhạt nhẽo, nói: “Vậy ý cô là Sở gia không giáo dục tốt nàng ta ư?”

“…Việc này đương nhiên là có quan hệ với Sở gia, nhưng chung quy vẫn là do chính a tỷ…” Sở Thu Nguyệt bất đắc dĩ, nàng cũng không thể nói không có quan hệ gì với Sở gia được, không quan hệ tới Sở Xuân Nguyệt nhưng lại có quan hệ tới kẻ tự nhiên xuyên không tới đúng không?

Ôi chao, nói tới nói lui chẳng hóa ra là mình không có lý.

Quả nhiên, thái hậu “A” một tiếng: “Lời cô cũng thật mâu thuẫn, thôi vậy, không nói chuyện này nữa.”

Sở Thu Nguyệt âm thầm thở phào, chợt nghe Thái hậu nói: “Vậy… An Kỵ đại tướng quân đối xử với cô tốt không?”

Nói xong lại chẳng chờ nàng trả lời, thái hậu đã tự nói: “Sao mà không tốt được nhỉ, Lạc Thành đổi nụ cười, cả ta và hoàng hậu đều hiểu.”

Hoàng hậu vẫn yên lặng một bên thông minh khẽ gật đầu: “Còn không phải ư? Trong cung cũng thường có người nói về chuyện này.”

Sở Thu Nguyệt thuận theo nói: “Phu quân ân trọng nghĩa nặng với thiếp thân, là phúc khí của thiếp thân.”

Thái hậu lại không để ý tới, chỉ nói: “Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Thu Nguyệt à, cô cũng đừng trở thành ải mỹ nhân của An Kỵ đại tướng quân đấy nhé.”

Bây giờ bà ta lại bắt đầu tỏ vẻ thân cận với Sở Thu Nguyệt, còn gọi nàng là Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt lại chẳng hề có cảm giác được sủng mà kinh, nàng hiểu, người trong hậu cung đều như thế, càng thân hòa càng lạnh lùng, bây giờ bắt đầu gọi nàng là Thu Nguyệt nhưng thực chất lại là nhắc nàng đừng làm sai chuyện.”

Sở Thu Nguyệt khẽ đáp: “Thiếp thân hiểu ạ.”

Thái hậu thỏa mãn: “Nhớ lấy, đừng chỉ nói không làm.”

Sở Thu Nguyệt vẫn gập đầu đáp vâng, trừ việc đó, nàng cũng chẳng biết làm gì nữa.

Thấy Sở Thu Nguyệt nhu thuuận như thế, thái hậu vẫn có hơi thỏa mãn, nói: “Đúng rồi, Ngọc Liêm vẫn có chuyện muốn nói với Thu Nguyệt đó, bây giờ có cơ hội, hai người ra ngoài một chút đi.”

Trong lòng Sở Thu Nguyệt lộp bộp, nàng biết vấn đề này chắc chắn không tránh khỏi liên quan tới Ngọc Liêm mà, nhưng cho dù thế, nàng cũng chỉ đành gật đầu: “Vâng.”

Ngọc Liêm tìm nàng có thể vì chuyện gì đây… Thái hậu còn muốn mình đừng làm khó dễ nàng ta ư, đúng là buồn cười, chỉ mong nàng ta đừng khó dễ mình đã coi như tốt rồi.

Sở Thu Nguyệt hành lễ với thái hậu xong thì Ngọc Liêm cũng theo ra, bên ngoài gió lớn lạnh lẽo, chẳng biết Ngọc Liêm muốn làm gì. Chỉ đáng thương Sở Thu Nguyệt tuy là cáo mệnh phu nhân nhưng cũng không thể không tuân lời thái hậu, bèn đi cùng nàng ta ra ngoài.

Ra đến ngoài, Ngọc Liêm hành lễ: “Nô tỳ tham kiến cáo mệnh phu nhân.”

Sở Thu Nguyệt sững sờ, sau đó khẽ gật đầu: “Ừ, đứng lên đi.”

Cũng đúng, nếu Ngọc Liêm không tuân thủ quy củ thì cho dù có kể về Tứ đại tác phẩm nổi tiếng với thái hậu cũng thấm vào đâu đây? Giải trí chỉ là một mặt, chắc chắn phải có mặt nào đó quan trọng hơn.

Đứng dậy rồi, Ngọc Liêm cười cười, bỗng nói: “Thiên vương cái địa hổ.”

Sở Thu Nguyệt quả thật vô ý suýt thốt trả lời “Bảo tháp trấn yêu hà” rồi, cũng may là suýt thôi, nàng chau mày, nói: “Cô đang nói gì vậy?”

Ngọc Liêm nghi ngờ đánh giá Sở Thu Nguyệt, tựa như đang nghiệm chứng xem Sở Thu Nguyệt có phải làm bộ hay không.

Tuy chỉ là nghi hoặc trên mặt nhưng trong lòng Sở Thu Nguyệt cũng hoảng hốt vô cùng. Mình làm sai ở chỗ nào ư? Sao có thể khiến Ngọc Liêm sinh nghi được! Lại khiến nàng ta dùng câu thơ chỉ phổ biến sau câu chào “Hi, hello” mà thôi.

Nhưng không đúng, mình chỉ gặp nàng ta vào hai năm trước, lúc đó nếu mình có gì không đúng thì hẳn nàng ta đã nhìn ra rồi, chẳng đến mức đợi lâu như thế mới tới tìm mình. Hai năm qua nàng cũng rất an phận, nào có gây sự gì, nếu nhất định phải nói thì chính là chuyện thành thân với Lâm An Dạ… Lâm An Dạ ư?

Không phải là có gì đó liên quan tới Lâm An Dạ chứ?

Ngọc Liêm thấy vẻ mặt Sở Thu Nguyệt chỉ có nghi hoặc, chẳng hề có gì khác, thoạt nhìn không giống giả vờ thì bèn nói, “Không có gì, tôi chỉ nhớ tới câu thơ trước đây nghe thôi, chỉ thốt lên vậy.”

“…” Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu.

“Sở tiểu thư… À không, Lâm phu nhân.” Ngọc Liêm cười nói, “Không ngờ gặp lại phu nhân, thân phận hai chúng ta đều thay đổi rồi, trước kia phu nhân là tiểu thư khuê nữ, còn tôi lại là nha hoàn hầu hạ đường tỷ của phu nhân…”

Sở Thu Nguyệt vội nói: “Chuyện trước kia quả thật là chúng ta không đúng.”

Ngọc Liềm cười cười: “Không có gì, cũng đã lâu như thế, tôi cũng chẳng nhớ nữa. Huống chi… Nghe nói Sở đại tiểu thư đã trở thành đứa trẻ tám tuổi đúng không? Nhưng chắc gần đây đã chuyển biến tốt đẹp rồi nhỉ?”

“Ừ, lúc đó tỷ ấy… Bị a tỷ của ta liên lụy, không nhớ được gì, trở thành đứa trẻ tám tuổi, nhưng bây giờ cũng đã bình thường rồi.” Sở Thu Nguyệt nói.

“Chao, quả thật là có nhân có quả, thiên đạo luân hồi.” Ngọc Liêm cong môi, nụ cười có vẻ hả hê.

Thật ra nàng ta nói vậy chẳng phải ý là báo ứng ư?”

Sở Thu Nguyệt nghe vào liền hiểu nàng ta tuy không phải là Ngọc Liêm chân chính chịu khổ trước đây nhưng cũng chẳng ưa gì Sở Lưu Uyển, bởi vậy cũng không nói gì: “…Ôi chao, ai cũng không ngờ được.”

Ngọc Liêm gật đầu qua loa, bỗng nói: “Nhưng Lâm Phu nhân gả cho An Kỵ đại tướng quân thật khiến người ta kinh ngạc.”

“À?” Sở Thu Nguyệt giật mình, nghĩ thầm, quả nhiên là như mình đoán, sau đó lại gật đầu nói, “Đúng vậy, lúc đầu ta cũng kông ngờ, ai có thể nói trước được tương lai chứ?”

“Cũng đúng.” Ngọc Liêm khẽ gật đầu, xem như đồng ý câu “ai có thể nói trước được tương lai” của nàng, sau đó lại chuyển chủ đề, “Lại nói, người đàn ông như An Kỵ đại tướng quân quả thật là lựa chọn hoàn mỹ nhất trong lòng nữ tử khắp thiên hạ… Ôi chao, Lâm phu nhân cũng thật may mắn.”

“Ừ.” Sở Thu Nguyệt cũng không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu, “Quả vậy.”

Ngọc Liêm quay người nhìn nàng: “Vậy… Không biết Lâm phu nhân có bằng lòng chia cho tôi một chút may mắn này không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.