Cuối Chân Trời Có Anh

Chương 14: Cầu nhân đắc nhân




Lần này trong đội ngũ chỉ có hai nam một nữ, về phần không thấy những người khác cô cũng không có hứng thú biết.

Chờ mấy người kia giải quyết hết đám tang thi, hướng cửa nhà đi đến, chủ nhân ngôi nhà đã muốn mở cửa thở phì phì chờ bọn họ. Cô gái tên Cảnh Nhi rất vui vẻ chạy tới, hai người đàn ông cũng theo sát phía sau. Tần Nguyệt ở trên lầu không nghe thấy họ nói gì, hình như là đang thảo luận, sau đó một người có dị năng tốc độ rất nhanh quay lại xe, lúc trở lại cầm theo một túi đồ, chắc là thức ăn, sau đó giao cho cậu thiếu niên. Cô gái dừng lại nhìn chiếc xe màu đen để một bên, lại quay qua nhìn xe của mình, hiển nhiên chiếc xe này tốt hơn cái xe bị đâm rách thủng này nọ của họ.

Mộc Cảnh Nhi hướng thiếu niên trong viện cười sáng lạn, chỉ chỉ chiếc xe màu đen, nói vài câu gì đó. Tần Nguyệt nhìn thấy thiếu niên đứng dưới lầu đột nhiên ngẩng đầu hướng cô nở nụ cười, tiếp theo đối Mộc Cảnh Nhi lắc đầu, xoay người đi vào nhà.

“Trần ca, vì sao không cho em cùng em trai này nói một chút, để hắn nhường xe này cho chúng ta đi?” Mộc Cảnh Nhi như oán giận đối với hành động kéo tay lại của tên tóc đỏ đằng sau.

“Hajz, con gái đúng là phiền phức, người ta đã nói không muốn nói cô còn muốn nói gì.” Hắn dẫn đầu lên lầu, không nhịn được nói:”Nắm chặt thời gian nghỉ ngơi thật tốt, đừng mang tức giận trong người, sáng mai chúng ta còn phải gấp rút lên đường.”

“Nhưng chúng ta có xe tốt thì lên đường sẽ nhanh hơn, nếu chúng ta đang đi đường mà xe lại bị hỏng thì sao? Em chỉ muốn suy nghĩ chu đáo cho nhóm chúng ta mới làm vậy.”

Mắt thấy Trần Hoành Đông không nhìn thấy lòng tốt của cô ta, Mộc Cảnh Nhi giậm chân tỏ vẻ bất mãn, quay đầu liếc người bên cạnh, Trương Kỷ Niên thông minh ha ha cười:”Hoành Đông a, trẻ con thôi mà khó tránh khỏi có lúc bị nuông chiều, lại nói, em ấy cũng vì nhóm ta thôi mà, làm gì dữ với em ấy như vậy.”

“Ừ, chỉ cậu có tính tình tốt.” Trần Hoành Đông hướng Trương Kỷ Niên sau lưng nói:” Đối với trẻ con lão tử ta không có tính kiên nhẫn, chính hai người tự nói chuyện đi, tôi đi dọn phòng trước.”

“Trẻ con nha, phải nhường nhịn một chút, đâu như chúng ta da dày thịt béo, so đo như vậy làm chi.” Trương Kỷ Niên đối hành động không khách khí của Trần Hoành Đông cũng không tức giận, quay lại đối Mộc Cảnh Nhi nói:” Hoành Đông vốn là người như vậy, ở chung đã lâu em còn không biết sao. Bây giờ mọi thứ đều rối loạn, buổi tối lắm nguy hiểm, có muốn hay không ở cùng phòng với tôi?”

“Ở cùng phòng?” Mộc Cảnh Nhi nghe lời này thật muốn phỉ nhổ, hắn còn không tự nhìn lại mình xem, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, từ từ, thế đạo rối loạn, không biết khi nào mới tìm được căn cứ an toàn, tuy trước mạt thế Trương Kỷ Niên chỉ là một lưu manh xấu xa nhưng bây giờ hắn chịu bảo vệ mình, dù sao cô cũng sớm đi theo Mục Đông, như vậy cũng không có cái gì khác.

“Các người tự thảo luận, tôi không ở cùng.” Trần Hoành Đông đối một phòng dừng lại mở cửa đi vào sau đó đóng cửa, Mộc Cảnh Nhi do dự đối Trương Kỷ Niên gật đầu.

Vì thế Khúc Linh ở phía sau thấy họ vào hai gian phòng, nhàm chán đứng nhìn một vài giây, song huýt sáo hướng bên trái gian phòng đi.

Chiều tà tà ngả xuống, màn đêm bao phủ khắp thị trấn nhỏ.

Nơi này địa phương đại khái cực ít người sống, thanh niên vào hết thành phố làm việc, vì vậy tang thi không nhiều, so với cuộc sống trước kia không có gì khác. Chỉ trừ một số hộ nông thôn trước kia nuôi dưỡng chó còn nghe thấy tiếng sủa, bây giờ là tiếng rống của tang thi tìm kiếm thức ăn.

Tần Nguyệt tại trong phòng đốt một cây nến, ánh sáng có chút diêu duệ, đem bóng dáng chiếu lên trên tường. Tần Nguyệt sớm quen thuộc với cảnh không có ánh điện, đi đến kéo rèm lên, không khéo người ta lại nhìn thấy ánh sáng, lúc này mới nằm lên giường nghỉ ngơi.

Lúc này phòng bên cạnh dôi nam nữ còn chưa có nghỉ ngơi, trong phòng đã dọn dẹp xong, không có âm thanh nào coi như yên tĩnh. Trong xe, con mèo đen sau khi ăn xong lão chuột thì nằm nghỉ, đến khi Tần Nguyệt dừng xe mới tỉnh lại. Nó giương ánh mắt to lấp lánh lên miêu một tiếng đối Tần Nguyệt lại nhảy ra ngoài chơi, mấy lần trước cô nhìn thấy vậy để lại một con cá cho nó đến khi trở lại vẫn như cũ chưa có bị động qua, không biết hiện tại nó đang làm gì.

Ánh sáng ảm đạm chiếu vào tring phòng, Tần Nguyệt vẻ mặt nhu hòa không thiếu, cô tựa vào đầu giường, hai mắt nhắm lại, biểu tình không thể nói yên tĩnh, tư thái nhìn như thả lỏng nhưng luôn bị vây trong trạng thái đề phòng, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm cho cô có phản ứng.

Một trận gió thổi đến, đám mây đen cơ hồ che đi ánh trăng yếu ớt.

Trong phòng có người di lại, người ở phòng cách vách không có động tĩnh gì, như là thật ngủ say. Âm thanh mở cửa vang lên an tĩnh trong chốc lát, có tiếng bước chân, sau lại có âm thanh mở cửa,cùng lần trước giống nhau, lại vang lên tiếng bước chân, nhưng có vẻ là hướng phòng cô đi tới.

Không có gió thổi, ngọn nến chảy một giọt sáp xuống đất sau tự động tắt, trong phòng rơi vào một mảnh bóng tối.

Răng rắc ----

Đột nhiên cửa bị mở ra, Tần Nguyệt mở mắt. Trong bóng đêm, ánh mắt cô lạnh như băng không chứa chút cảm tình nào, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Theo đó xuất hiện một bóng dáng ở cửa.

Hắn không đi vào phòng, mà là đứng trong chốc lát sau mới bước vào phòng. Cùng trong lúc đó Tần Nguyệt cầm búa quất tới.

Trên mặt Khúc Linh còn đang rất tin tưởng bản thân, hắn mỉm cười tiến vào phòng. Vừa bước một bước, còn chưa hẳn tiến vào phòng hắn liền cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm từ không khí đánh thẳng đến đây. Nhất thời tươi cười biến mất, thật chó má, như vậy tỉnh táo, đây là con gái sao? Tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không trì hoãn việc hắn sử dụng dị năng nhanh chóng tránh thoát, bóng dáng biển mất trong không khí, búa đánh vào không khí, không có vật cản bay thẳng ra ngoài cửa, định vị trên tường đối diện.

Đây là, lĩnh vực sao?

Tần Nguyệt từ trên tường đưng lên, vung tay lên, lấy ra một cái búa khác từ trong không gian, chậm rãi ra khỏi phòng, nhìn vào hành lang tối đen như mực mở miệng nói,” Khúc Linh?”

Người trốn trong bóng đêm chấn động, cô gái này, hắn chưa có nói tên mình ra trước mặt cô nha. Ánh mắt tăm tối nhìn bóng dáng đứng ở cửa phòng, ánh sáng ảm đạm chiếu lên không một chút lo âu, ngược lại mang theo một loại cảm giác kỳ dị bình tĩnh, bóng dáng như hòa cùng màn đêm dung hợp làm một, sinh trưởng trong hắc ám, hắn cũng cảm nhận được cô không sợ hãi cái loại dị năng của hắn, như sớm đã biết trước.

“Sách, thật sự lợi hại.” Khúc Linh từ trong bóng tối đi ra.” Tôi có nên vỗ tay tán thưởng không đây?”

Thật sự là cậu ta, cũng đúng, trừ Khúc Linh cô không biết còn ai có thể sử dụng lĩnh vực. Bất quá Tần Nguyệt cũng không sợ hãi hắn, tuy rằng đời trước Khúc Linh rất lợi hại, một chiêu lĩnh vực có thể giết chết vô số dị năng giả. Nhưng bây giờ mà nói, Khúc Linh còn chưa tiến cấp một đi, không thể dùng ĩnh vực tùy thời được, thậm chí còn chưa có năng lực xuyên qua vật cản, như vậy chưa có uy lực gây ra sợ hãi gì với cô.

Cô không có nhiệu hiểu biết về Khúc Linh, đại khái là tin tức nghe đồn được, nhưng có một việc cô có thể khẳng định. Khúc Linh định là một đệ nhất sát thủ âm u lãnh khốc của căn cứ Đông Phương, bởi vì có diện mạo quá mức xinh đẹp liền bị coi là luyến đồng. Sau mạt thế thức tỉnh dị năng lĩnh vực, liền tại nơi này định cư, cũng bởi vì một cái diện mạo lại bị người khác hãm hại, chết tại huyện Nam Lăng.

Lại nói tiếp cái người này cả đời nhấp nhô sau lại bị chính nơi mình sống giết hại. Hắn thật đáng thương.

Nghĩ lại, từ lần đầu khi đến đây đã là tiến vào lĩnh vực hắn tạo nên, vì vậy không nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, việc cô không nhận ra là bình thường. Mới thời kỳ đầu mạt thế, hắn đã sử dụng lĩnh vực trong một thời gian dài, đây thật sự là một thiên tài, đáng tiếc, lại là thiên tài đoản mệnh.

“Như thế nào, tôi nói sai sao?” Khúc Linh nghiêng đầu, tuy rằng hiện tại hắn mang khăn che mặt, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng xóa ngụy trang hắn tự dung không có cách nào hình dung ra sức quyến rũ, có thể khiến người ta thiêu thân lao vào lửa.

“Vỗ tay thì không cần.” Tần Nguyệt đi ra cửa phòng, rỡ búa trên vách tường,” Nếu không có việc gì xin đừng tùy tiện vào phòng người khác, sẽ có hiểu lầm.”

“Cô nói là, cô nam góa nữ…“ Khúc Linh đột nhiên xuất hiện lại gần Tần Nguyệt, đem đầu lại gần,” Ở chung một phòng, khiến cô khó chịu sao?” mắt thấy búa lại huy tới, Khúc Linh lắc mình, đến khu vực an toàn mới dám quay đầu nhìn chỗ cũ, bên dưới một vài cọng tóc còn bay bay, hắn không dám càn dỡ nữa. Vừa nãy hắn không nhanh không chỉ vài cọng tóc đơn giản như vậy, hắn sờ sờ cổ, cảm giác nó sắp không phải ở trên thân thể này nữa.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mèo kêu, Tần Nguyệt trở vào phòng đem ba lô nhấc lên sau đi ra ngoài, còn hai giờ nữa là trời sáng, bây giờ lái xe rời đi đến khi trời sáng có thể đuổi tới trạm xăng dầu, còn hơn ở đây bị tên yêu nghiệt này tính kế linh tinh, cô thà đi làm chuyện đứng đắn kia.

“A, cô đi nhanh như vậy?” Khúc Linh đứng đằng sau cô lên tiếng cợt nhả, không them quan tâm bộ dáng hắn hiện giờ.

“Không thì ở đây, nhìn cậu đối mấy người kia làm gì sao?” Tần Nguyệt không khách khí trả lời, cô một chút cũng không muốn biết hắn đối hai nam một nữ kia muốn làm cái gì. Tuy hắn chưa đến mức biến thái như quá khứ nhưng cái dạng biến thái cũng không phải một hai ngày là có thể dưỡng thành, hắn cho cô cảm giác nguy hiểm như vậy cái câu cợt nhả kia cũng có bao nhiêu tư tưởng u oán rồi.

“Nói thật đáng sợ.” Khúc Linh nhếch miệng cười trong bóng đêm.” Hay cô lưu lại cùng tôi chơi bạn họ đi.”

“Tôi không rảnh, có thời gian chơi đùa như vậy, còn không bằng suy xét tìm cách làm người ta ban ngày không nhìn thấy diện mạo của cậu đi.” Tần Nguyệt mở cửa, mặt không chút thay đổi nói:” Dung mạo có đôi khi cũng là một loại tai họa.”

Khúc Linh trầm mặc một lúc thuấn di đến trước mặt Tần Nguyệt, hắn triệt hồi dị năng cởi bỏ khăn che mặt. Tần Nguyệt cau mày ngẩng đầu nhìn người chắn phía trước, một khuôn mặt kinh diễm như khắc họa xuất hiện trước mặt.

“Thế nào, có phải đủ xinh đẹp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.