Cuối Chân Trời Có Anh

Chương 1: Gặp phải sát tinh




Ra khỏi vườn hoa, có một người đang đứng chờ, Thẩm Luyện biết người đó, chính là Thẩm Nhược Hi.

Tuy Thẩm Luyện ít trở về Thẩm phủ, nhưng mỗi lần trở về đều kinh động mọi người, dù là Thẩm Thanh Thạch, Thẩm Thanh Sơn cũng tỏ ra khách sáo với hắn.

Không phải Thẩm Luyện nghiêm khắc, mà khi địa vị và sức ảnh hưởng của một người đi lên thì tất nhiên người bên ngoài sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt khác.

Lúc đầu Thẩm Nhược Hi cũng có thành kiến với Thẩm Luyện, nhưng về sau nàng mới hiểu rõ một số chuyện về Thẩm Luyện, càng hiểu thêm về giang hồ, ngược lại sinh ra một loại sùng bái phức tạp khó nói.

Nàng vẫn chưa biết năm đó chính tay Thẩm Luyện cứu nàng thoát khỏi mộng cảnh, dù sao chuyện đã qua lâu rồi, tuy còn một chút ký ức nhưng theo thời gian cũng dần dần phai mờ.

"Nhược Hi, ngươi đang chờ ta à." Thẩm Luyện chủ động chào hỏi, Thẩm Nhược Hi đã sắp đến tuổi mười sáu, là tuổi đẹp nhất của thiếu nữ, dáng ngọc yêu kiều, như một đóa sen tươi.

"Ta vừa định đi vào thì gia gia lại kêu người ngăn hai bên cửa, không còn cách nào khác đành phải chờ ngươi ở đây." Thẩm Nhược Hi khẽ cắn môi dưới, mùi thơm của thiếu nữ bồng bềnh trong sự yên lặng an tường giữa hai người.

Trong mắt Thẩm Luyện, dù làn da của Thẩm Nhược Hi mềm mại như bấm ra nước, nhưng cũng thấy được rất nhiều tỳ vết, kém xa sự hoàn mỹ của Tân Thập Tứ Nương, rồi lại hơn một phần chân thật.

Huống chi kiếp trước Thẩm Luyện không có muội muội, kiếp này hắn lại là con một, rốt cuộc vẫn có một sợi dây huyết thống không thể cắt đứt, Thẩm Luyện cũng dần dần xem nàng như muội muội, không giống với lúc mới đến Thẩm gia.

"Có chuyện gì?" Thẩm Luyện không vòng vo, hắn sắp lên đường đi tìm Đạo hương, kiếp này chưa chắc có cơ hội trở về, nếu Thẩm Nhược Hi có yếu cầu gì hắn sẽ cố gắng giúp nàng một tay.

"Ta muốn tổ chức một hội thơ ngắm mai." Thẩm Nhược Hi nhón mũi chân lên, càng trường thành, nàng càng có phong độ thục nữ, dịu dàng đi rất nhiều.

"Muốn tổ chức thì tổ chức, huống chi hai cậu cũng cho phép ngươi làm thơ mà." Thẩm Luyện cười nói.

"Ngươi biết ta từ nhỏ học vấn không bằng ngươi, ngươi giúp ta làm một bài thơ được không?" Thẩm Nhược Hi kéo kéo vạt áo của Thẩm Luyện.

"Sợ thơ ta làm không hay, để cho ngươi mất mặt." Thẩm Luyện lắc lắc đầu.

"Sao không hay được, nếu ngươi nghiêm túc làm, chắc chắn có thể dùng tài nghệ trấn áp quần hùng." Thẩm Nhược Hi suýt chút nữa đã ôm lấy cánh tay Thẩm Luyện mà lắc.

Gần đây nàng xem nhiều tiểu thuyết viết về hiệp nghĩa, những chữ 'tài nghệ trấn áp quần hùng' này tin chắc là lấy từ trong đó ra.

"Ta làm thơ thì nhất định không được, nhưng có thể giúp ngươi chép một bài thơ của người khác, bảo đảm không ai phát hiện ra." Thẩm Luyện thuận miệng nói.

"Thật chứ!" Thẩm Nhược Hi lộ vẻ nghi ngờ, mặt nàng như muốn nói 'ta đọc sách rất ít, ngươi đừng lừa gạt ta'.

"Là giả, tin hay không?" Thẩm Luyện nhấc chân muốn di.

"Ta tin là được rồi, ngươi đã có bản lĩnh nhìn thấy không quên, tưởng là ta không biết à, tìm một bài thơ của người khác cũng đủ lừa gạt bọn họ." Thẩm Nhược Hi trong một lần tình cờ mà biết đến khả năng ghi nhớ của Thẩm Luyện, vào năm ngoái, nàng đang học bài ở nhà, đúng lúc hôm đó Thẩm Luyện trở về, thầy giáo hỏi nàng một câu hỏi, nàng không trả lời được nên ông ta bắt nàng đi tìm quyển sách từng học kia để chép một trăm lần.

Thẩm Luyện dùng võ công bí mật truyền âm, nói cho nàng biết hàng nào trang nào sách nào. Điều đó cũng nói lên trí nhớ của Thẩm Luyện vô cùng lợi hại.

Thẩm gia không phải gia đình thi thư, nhưng toàn bộ phủ Thanh Châu chẳng nơi nào có tàng thư phong phú như Thẩm gia cả.

Thẩm Nhược Hi biết đôi khi Thẩm Luyện sẽ đến mấy căn phòng cất sách kia đọc sách cả ngày, hắn nhớ kỹ những bài thơ ít ai biết thì cũng không có gì ngạc nhiên.

Đương nhiên Thẩm Nhược Hi tuyệt đối không biết Thẩm Luyện không cần tốn bao nhiêu thời gian đã thuộc lòng những quyển sách kia, còn hiểu được rất nhiều chuyện lạ mà người khác không biết.

"Vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần." Thẩm Luyện vỗ vỗ đầu Thẩm Nhược Hi.

"Đừng dài quá, bằng không ta không nhớ được."

"Ngắn thôi"

"Vậy ngươi nói nhanh lên."

Tàng thư trong đầu Thẩm Luyện có hàng vạn quyển, thế nhưng thi từ trong thế giới này, dù lai lịch xa xôi thế nào đi nữa cũng sẽ có người biết.

Bài thơ hắn đọc cho Thẩm Nhược Hi tất nhiên đến từ Địa cầu.

Văn hóa bối cảnh của hai thế giới đều tương tự, cách luật thơ ca cũng thông với nhau.

Thẩm Luyện chọn một bài thơ liên quan tới mai mà trước kia từng đọc, thong thả ngâm:

"Băng tuyết lâm trung trước thử thân,

Bất đồng đào lý hỗn phương trần.

Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát,

Tản tác càn khôn vạn lý xuân."

(*Băng tuyết trong rừng phủ tấm thân, chẳng cùng đào mận loạn phương trần. Hốt nhiên một tối hương thanh ngát, bừng khắp đất trời vạn dặm xuân. Dịch thơ: Điệp Luyến Hoa – thivien.net)

Nội khí của Thẩm Luyện rất dồi dào, tuy chỉ ngâm khẽ, nhưng lại có thần khí của phượng gáy.

Bài thơ này dùng từ không trang nhã lắm, nhưng lập ý lại cao, ý cảnh tuyệt diệu, nó không bàn mà hợp với khí chất của Thẩm Luyện.

Một hơi đọc xong, Thẩm Luyện bỗng có cảm xúc thần ý kết hợp, cảnh giới bị ngưng trệ lại hơi lỏng ra một chút.

"Bài thơ này không được." Thẩm Nhược Hi lẩm bẩm nói.

"Tại sao?"

"Thơ hay như vậy, có lẽ người khác đã biết trước rồi, ngươi bảo ta đọc ra chẳng phải sẽ bị mất mặt sao." Thẩm Nhược Hi thật sự vừa sợ vừa buồn, nếu bài thơ của Thẩm Luyện hay hơn mức bình thường một chút thì không nói gì, nhưng bài thơ này lại phổ thông dễ hiểu, mang ý vần xuất sắc tất nhiên sẽ có nhiều người biết, rất dễ bị lộ.

"Ngươi tin ta thì dùng nó, không tin thì tự nghĩ ra bài thơ khác đi."

"Được rồi, cùng lắm ta nói là ngươi làm, kẻ bị xấu mặt cũng là ngươi thôi." Thẩm Nhược Hi hừ một tiếng.

"Ta lại mong có người vạch trần nó hơn." Thẩm Luyện nghĩ thầm, Thẩm Nhược Hi ngược lại cho hắn một lời nhắc nhở, bài thơ ngũ ngôn về Vương Trùng Dương trong câu chuyện trước kia Lăng Xung Tiêu kể cho hắn chắc chắn không thuộc về thế giới này.

Không biết trong đó còn chứa huyền bí gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay đã là mười lăm, thời tiết cũng không quá tốt, trời quang mây tạnh được hai ngày, sau đó thì nghênh đón một luồng gió lạnh.

Trên trời không trăng không sao, chỉ có ánh đèn dưới đất mới có thể chiếu sáng.

Ánh đèn của Già Lam Tự đương nhiên rất sáng, hệt như ban ngày.

Lần thứ hai Thẩm Luyện gặp mặt Tân Thập Tứ Nương là ở trong đình viện của Già Lam Tự.

Ánh đèn âm u tĩnh mịch, giống như nước chảy, chảy ra từ bên trong cánh cửa rồi lẫn vào băng tuyết.

Một cây mai nghiêng nghiêng chiếc bóng, một vị thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.

Hoa mai màu vàng nhạt, y phục màu đỏ thẫm.

"Cô nương ở nơi này, nhất thời ta không biết nên ngắm hoa, hay nên nhìn người." Khuôn mặt Thẩm Luyện đầy ý cười, trong ngôi chùa cổ giữa núi sâu này, vào đêm không trăng không sao, phong thái ung dung.

"Thứ nhất ta không phải người, thứ hai hoa kia không đẹp bằng ta, Thẩm công tử chẳng biết nói chuyện gì cả." Tân Thập Tứ Nương đột nhiên mỉm cười.

"Mai hoa ngạo cốt, băng tuyết giai nhân, đều là thứ đáng ngắm đáng trân trọng, cả hai ta đều quan tâm, trong lòng không hề phân biệt thứ nào đẹp hơn."

"Trước kia gặp Diệp Lưu Vân, cảm thấy hắn không bằng ngươi, nhưng bây giờ ta lại thấy ngươi còn kém hơn hắn một chút." Tân Thập Tứ Nương cong tay búng cây mai kia, cành cây chập chờn, bóng xanh tầng tầng.

"Ồ, lại không biết vì sao?" Thẩm Luyện lập tức hỏi.

"Bởi vì mắt hắn không bị mù."

Thẩm Luyện ôm bụng cười, nói: "Trong số những người ta từng gặp, chỉ có cô nương là thú vị nhất."

"Nhưng ngươi lại nhàm chán, giống như ông cụ non ấy, lễ vật đã hứa tặng ta đâu." Tân Thập Tứ Nương đưa tay ra, trông tư thế của nàng không khác gì 'muốn đi qua đây, phải để lại tiền mãi lộ'.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.