Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 46




Bọn người giang hồ ăn dưa xong, chẳng đến nửa canh giờ thì bụng đau quặn thắt, bên trong cứ đánh trống liên hồi, phải ôm bụng lo chạy đi tìm mao xí. Nhưng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này thì đào đâu ra mao xí chứ nào. Cuối cùng, cả bọn hết cách, vì nhẫn nhịn đến mức xanh mét mặt mày nên đành phải chia nhau ra, giải quyết ngay tại chỗ.

Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng, thấy tình cảnh này chỉ còn biết cố nín cuời mà rời đi, đến khi xuống núi rồi thì cười sặc sụa cả ra.

“Thế này cũng tính là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài đi.” – Tư Đồ cười – “Xem ra sang năm tới cây cối ở đây sẽ sinh trưởng tốt lắm đây.”

Lúc đi đến giữa sườn núi thì Tiểu Hoàng đột nhiên giữ chặt Tư Đồ, đưa tay chỉ xuống phía dưới chân núi – “Huynh xem kìa!”

Tư Đồ nương theo hướng chỉ tay của Tiểu Hoàng mà nhìn, thấy ngay doanh trại quân đội của Tề Dịch, xem rồi thì nhịn không được phải nhíu mày – “Sao lại phân tán ra thế kia? Lúc đầu chả phải là tập trung tại cùng một chỗ sao?”

Tiểu Hoàng thấy quân binh bên dưới ấy tách đội hình ra thành hình cánh nhạn[3], bao vây hết cả sườn núi Bạch Đế bèn nói – “Tề Dịch giỏi về dụng binh. Khi tấn công sơn trại thì quả biện pháp tốt nhất chính là vây bọc tứ phía như thế này đây.”

“Nói thế là sao?” – Tư Đồ cảm thấy rất hứng thú bèn tìm ngay một tảng đá để ngồi xuống, bày ra dáng vẻ khiêm nhường muốn được thụ giáo, lại mang Tiểu Hoàng kéo đến gần, để cho y ngồi lên một chân của mình.

“Tục ngữ có câu ‘nhất phu đương quan vạn phu mạc khai’[4].” – Tiểu Hoàng lắc đầu bảo – “Vùng núi Bạch Đế địa thế hiểm trở, nếu hành quân theo lối sơn đạo mà lên, chỉ cần chúng ta bố trí mai phục thì nhất định có thể cùng Tề Dịch đại chiến một phen. Chính vì thế, ông ta muốn khiến chúng ta phải phân tán binh lực.”

“Phân tán binh lực?” – Tư Đồ nhìn thất Tiểu Hoàng có vẻ rất hưng phấn thì tiếp tục dỗ y – “Nói thế là sao?”

Tiểu Hoàng xê dịch mông, chọn lấy một thế ngồi thoải mái rồi nói tiếp – “Chúng ta với Tề Dịch, quân số ai đông hơn ai nào?”

“Đương nhiên là Tề Dịch rồi.” – Tư Đồ trả lời.

“Bình thường bên yếu muốn thắng bên mạnh thì phương pháp duy nhất là phải tập trung binh lực của chính mình, sau đó phân tán binh lực của đối phương, có đúng không nào?”

“Đúng!”

“Tề Dịch giỏi về dụng binh, hiểu rõ đạo lý này, cho nên ông ta làm ngược lại, phân tán binh lực của chúng ta.” – Tiểu Hoàng giảng – “Ông ta cố ý bày ra động thái như sẽ công hãm lên núi từ nhiều hướng, như vậy thì chúng ra không thể không phân tán binh lực của chính mình, trú đóng tại các cửa ngõ mà ông ta có thể sẽ tấn công vào…và thế thì binh lực của chúng ta ắt sẽ suy yếu.”

“Nhân mã của Tề Dịch đông gấp năm lần chúng ta…cho nên là dù cho có phân tán thì vẫn chiếm ưu thế hơn chúng ta nhiều…phải thế hay không?” – Tư Đồ cười, nhân tiện xoa mặt Tiểu Hoàng – “Mặc dù vậy, cho dù lão ta dụng binh như thần, cũng chưa chắc là lợi hại trong mắt ngươi đúng không?”

Tiểu Hoàng mỉm cười – “Sao huynh lại biết?”

“Ngươi chẳng đã bảo lão ta chắc chắn sẽ công hãm từ mé sau núi mà lên đấy sao.” – Tư Đồ bảo – “Nhưng ta vẫn chưa hiểu được vì sao ngươi đoan chắc như thế.”

Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một chút rồi đáp – “Kỳ thật, nhân mã của Tề Dịch so với chúng ta cũng không phải là năm chọi một đâu.”

“Cái gì cơ?” – Tư Đồ nghi hoặc – “Thế thì là bao nhiêu hử?”

“Trước khi lâm trận mà phân tán binh lực là điều tối kỵ của binh gia.” – Tiểu Hoàng tiếp tục giảng giải – “Hơn nữa Tề Dịch hẳn cũng đoán ra việc chúng ta cố tình mang tin tức hoàng thành đại loạn truyền ra, mục đích chính là phân tán binh lực của ông ta.”

“Ừ!” – Tư Đồ gật gù.

“Huynh nghĩ đi, Tề Dịch là người thông minh, nếu ông ta muốn dời binh thì có thể lặng lẽ tiến hành vào ban đêm, có đâu lại chọn lúc ban ngày ban mặt để người ta có thể tra xét nào.” – Tiểu Hoàng hỏi – “Lúc Chu lão gia tử trở về bẩm báo, đã bảo quân số ông ta ít nhất cũng đi hơn phân nửa rồi, bây giờ Tề Dịch lại mang nhân mã tản ra…thế thì chúng ta càng không có cách nào để tra xét được.”

“Có lý lắm” – Tư Đồ nhướn mi – “Tề Dịch này, lão muốn khiến cho chúng ta đắc ý trước một chút…sau đó mới bất ngờ tập kích.”

“Đúng vậy đấy!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Cho nên chúng ta cũng phân tán nhân mã của mình ra, hơn nữa còn phải chiếm đóng ở những nơi địa hình có lợi. Nếu ông ta đánh nghi binh thì chúng ta giả vờ chặn, còn nếu ông ta tấn công thật thì chúng ta cũng chặn đánh thật…Thật đối với thật, hư đối với hư, thế thì ông ta chiếm không được quá nửa phần ưu thế.”

“Thì ra là thế đấy!” – Tư Đồ chợt hiểu ra – “Chả trách sao ngươi lại mang nhân mã nhà mình tản ra như thế…Vậy thì Tề Dịch chả phải đã phí công phí sức chuẩn bị rồi sao?”

“Đương nhiên là không phải.” – Tiểu Hoàng đứng dậy, chuyển sang ngồi lên chân kia của Tư Đồ rồi lại nói – “Hiện giờ Tề Dịch chỉ đang điều động số nhân mã ngoài sáng của ông ta thôi, đó chính là con số hơn năm lần mà chúng ta thấy đó. Ông ta chắc chắn vẫn còn một bộ phận lớn nhân mã đang tập kết ở gần đây, và đó mới chính là cánh quân chủ lực để tấn công lên núi đấy.”

“Ý ngươi muốn nói, Tề Dịch sẽ dùng cánh quân ẩn mặt đó, theo hướng Cao Hạp mà tiến công lên đây?” – Tư Đồ nhíu mày – “Chiêu này đúng là rút củi đáy nồi nha. Lão ta trước hết khiến cho chúng ta phán đoán sai lầm về binh lực của lão, sau đó mới giương đông kích tây…Cha chả, lão Tề Dịch này mạnh hơn lão bị thịt Thụy Vương nhiều.”

“Dù vậy thì Tề Dịch trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ rằng chúng ta đã sớm có sự chuẩn bị, tuồn ra cho ông ta một tấm bản đồ giả.” – Tiểu Hoàng cười.

“Huống hồ chúng ta lại thông thuộc địa lý nơi này.” – Tư Đồ thấy doanh trại dưới chân núi kéo dài có đến vài dặm thì cười lạnh – “Đây gọi là trong hư có thật, trong thật có hư. Đúng là cao minh…Tiên Tiên à, quả nhiên có được ngươi thì việc có được thiên hạ không có gì là khó cả.”

“Không phải đâu mà.” – Tiểu Hoàng ngước lên nhìn Tư Đồ – “Kỳ thật Tề Dịch không phải bại vì chúng ta mà là bại bởi chính mình.”

“Hửm?” – Tư Đồ nghe thấy thế thì có hơi buồn cười – “Nói thế là sao?”

“Cũng như trận Xích Bích khi xưa ấy, Tào Tháo thua là vì chính mình, chứ không phải bại bởi Chu Công Cẩn hay bởi Khổng Minh.” – Tiểu Hoàng nói nhỏ – “Kỳ thật binh mã của Tào Tháo đâu phải chỉ hơn Giang Đông mỗi năm lần, nếu không phải ông ta cứ bày ra lắm trò bịp bợm thì cũng sẽ không liên tục trúng kế, kết cục là toàn quân bị diệt.[5]”

“Vậy nếu ngươi là Tề Dịch thì ngươi sẽ làm sao?” – Tư Đồ chợt thấy hứng thú.

“Nếu ta là Tề Dịch, ta sẽ tự mình dẫn dắt bảy phần binh lực đi tấn công hoàng thành, trước hết đoạt lấy ngôi vị hoàng đế vào tay, chỉ lưu lại ba phần để vây khốn Hắc Vân Bảo.” – Tiểu Hoàng giải thích – “Miễn là trong khoảng thời gian này Hắc Vân Bảo không gây thêm phiền phức cho ông ta, thì lúc nào diệt Hắc Vân Bảo cũng không quan trọng. Một khi Tề Dịch đã lên ngôi hoàng đế thì ông ta có thể bình định Hắc Vân Bảo. Ba phần binh mã ông ta lưu lại Thục Trung sẽ từ từ làm suy yếu thế lực của Hắc Vân Bảo, sau đó tận dụng tiệt để thời cơ, lung lạc lòng người, bắt đầu phá rối từ trong Hắc Vân Bảo phá ra, mà tốt nhất là khơi mào phân tranh, khiến cho nội loạn xảy ra. Nếu vậy thì không đến ba năm, không chỉ không đánh mà thắng, diệt trừ Hắc Vân Bảo, thậm chí còn có thể chiếm lấy toàn bộ Thục Trung. Vùng đất này giàu có sung túc, điền sản phong phú, chính là một kho lương thực hiếm thấy, Tề Dịch mà có thể không cần chiến tranh vẫn chiếm được Thục Trung, thêm vào việc ông ta nắm quyền thống trị Trung Nguyên thì chỉ trong vòng năm năm thiên hạ sẽ thái bình, tứ hải quy thuận. Bên cạnh đó, Tề Dịch thạo việc dùng binh, đến khi quốc thái dân an, thế lực cường thịnh thì có thể phát động nhân mã, xuất binh Tây Bắc. Chỉ cần nhất thống được thiên hạ, thì giang sơn xã tắc của Tề Thị có thể thiên thu muôn đời.”

Tư Đồ im lặng nghe Tiểu Hoàng nói hết, thậu lâu sau đó mới hỏi – “Vậy Tề Dịch…vì nguyên nhân gì mà lại một mực cố chấp phải diệt Hắc Vân Bảo?”

Tiểu Hoàng cười nhạt – “Bởi vì ông ta không cam lòng.”

“Không cam lòng ư?” – Tư Đồ cảm thấy rất khó hiểu.

Tiểu Hoàng ngước lên nhìn Tư Đồ, vươn tay xoa nhẹ cằm của hắn – “Ông ta không thể chấp nhận bại dưới tay huynh.”

“Ấy?” – Tư Đồ càng thêm mơ hồ – “Có can hệ gì đến ta chứ?”

Tiểu Hoàng chậm rãi đứng dậy – “Cũng như tâm tư của Tào Tháo năm đó thôi, thề rằng phải giết cho kỳ được Lưu Bị…Lòng người có đôi khi luôn tồn tại một thứ chấp niệm vô cùng sâu sắc.”

“Chấp niệm?” – Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng đi đến bên vách núi, phóng mắt nhìn về phía xa xa thì liền hỏi – “Chấp niệm của Tề Dịch lẽ nào lại là ta,…phải là ngươi mới đúng chứ.”

“Không phải…không phải thế đâu.” – Tiểu Hoàng cười lắc đầu – “Chấp niệm của Tề Dịch thật ra là một chữ “tình” kìa. Thật ra thì trên đời có hằng hà sa số người vì một chữ tình này mà cố chấp không thôi, tình thân cũng thế, ái tình lưu luyến cũng thế, chỉ đơn giản một chữ tình thôi, nhưng cũng lại là chữ khó bề lý giải nhất.”

“Người Tề Dịch lưu luyến là Ân Tịch Ly.” – Tư Đồ nói – “Năm đó dường như Ân Tịch Ly lại mang lòng yêu một người khác. Hiện giờ lão ta từ trên người ngươi tìm thấy bóng hình Ân Tịch Ly, nhưng ngươi cũng yêu một người khác, vậy nên mới khiến lão trở nên khích động vì tình thế sao?”

Tiểu Hoàng cười nhẹ – “Không biết nữa! Có điều…thứ Tề Dịch muốn hẳn không phải là thiên hạ đâu.”

“Hửm…Vậy lão ta muốn gì cơ chứ?” – Tư Đồ hưng phấn hẳn – “Theo ý ta, ngươi và Ân Tịch Ly ngoại trừ diện mạo thì còn lại chả có gì giống nhau cả, cho dù có bắt về cả ngày ngắm nhìn, bất quá cũng chỉ tự mình rước lấy bi thương, vậy tội tình gì phải đi vào ngõ cụt như vậy?”

“Điểm bất hạnh nhất của Tề Dịch…chính là ông ta không hề biết mình muốn điều gì.” – Tiểu Hoàng thản nhiên nói – “Điều mà ông ta muốn có được nhất, thì đã rời bỏ ông ta mà đi rồi, những điều ông ta không muốn, thì lại đi cướp lấy…Tâm nay đã chết, những giãy dụa cuối cùng, đều chỉ là vì một sự chấp niệm mà thôi.”

“Nếu nói thế thì lão ta cũng đáng thương đấy à.” – Tư Đồ tiến đến ôm lấy Tiểu Hoàng – “Ngươi nói xem hiện giờ phụ thân ngươi đang ở đâu, vì sao lại đi mất rồi để lại đây một kẻ điên rồ si dại thế này?”

Tiểu Hoàng hơi mỉm cười – “Ta cảm thấy ấy, ông ấy không thích Tề Dịch là có nguyên nhân cả thôi.” – Nói xong thì ngẩng lên nhìn Tư Đồ – “Theo ý ta thì huynh so với Tề Dịch mạnh hơn rất nhiều.”

“Ái chà!” – Tư Đồ cả cười – “Lời này nói ra nghe lọt lỗ tai ghê.”

“Nếu huynh là Tề Dịch, người huynh yêu bỏ đi mất, thì huynh sẽ đi tìm.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng nói – “Mặc kệ cho người ấy đi xa đến mấy cũng sẽ tìm cách đưa trở về. Chuyện người ấy không thích thì huynh sẽ không làm, chẳng sợ người ấy không để ý mình cũng phải tìm đến, chỉ cần ở xa xa dõi mắt trông theo cũng đủ lắm rồi…có phải vậy không?”

Tư Đồ chỉ cười mà không đáp, đưa tay xoa nhẹ đầu tiểu hài tử, sau đó mới nói – “Tề Dịch thật sự là rất yếu hèn, yêu không dám yêu, hận không dám hận, ta thấy có khi đến cả tay Ân Tịch Ly lão ta cũng chưa từng nắm qua…Thật là ngu ngốc mà, cứ làm trước rồi nói sau, không chịu thì làm cho đến khi nào chịu…”

Lời còn chưa dứt thì hắn đã bị Tiểu Hoàng cho ăn ngay một cước, may mắn không bị đá văng xuống núi, liền ôm lấy vách đá ngay bên cạnh, mở to hai mắt mà nhìn – “Tiên Tiên, ngươi muốn mưu sát phu quân đó hả?”

Tiểu Hoàng trừng mắt liếc hắn – “Để xem huynh còn dám nói hươu nói vượn nữa không.”

Tư Đồ ngượng ngùng quay trở lại, nhỏ giọng tự hỏi – “Trước kia đến cả nhìn ta ngươi cũng không dám, sao dạo gần đây lại càng lúc càng hung dữ thế?”

“Có lẽ đêm nay Tề Dịch sẽ tấn công lên núi.” – Tiểu Hoàng nhìn về phương xa – “Chẳng biết vì sao nhưng ta thấy đau lòng thay ông ta, cứ như là giương mắt nhìn ông ta đưa đầu vào chỗ chết vậy.”

Tư Đồ ôm lấy vai Tiểu Hoàng – “Ngươi yên tâm đi, tốt xấu gì lão ta cũng là thân nhân của ngươi, ta sẽ không làm thịt lão đâu.”

Tiểu Hoàng ngẩng lên nhìn Tư Đồ – “Ông ta tấn công Hắc Vân Bảo, thế mà huynh chịu tha cho ông ta sao?”

“Bọn già đầu đó lục đục với nhau ngươi chết ta sống, cuối cùng đơn giản chỉ vì thiên hạ, vì ái tình, vì thành bại…nói đi nói lại, chẳng ngoài gì khác là vì chính mình.” – Tư Đồ lắc đầu đầy khinh thường, cúi đầu hôn lên trán Tiểu Hoàng một cái – “Những thứ ấy ta chẳng thèm, chỉ thèm mỗi mình ngươi thôi. Cho ta cả thiên hạ thì sao chứ? Ta thà rằng cùng ngươi tiêu dao cả một kiếp người, có được bao nhiêu là tự tại.”

–––

Giờ Tý[6] đêm hôm đó, có tiếng pháo hiệu từ phía dưới chân núi, Tương Thanh báo lại – “Tề Dịch tấn công lên núi rồi.”

Tư Đồ cười, thong thả đi từ thư phòng ra – “Sao giờ mới chịu đánh, chờ lão đã nửa ngày rồi đấy.” – Rồi lại quay sang nhìn Tiểu Hoàng đang đọc sách bên bàn, chỉ thấy tiểu hài tử ngẩng lên, chậm rãi nói – “Y theo kế hoạch mà tiến hành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.