Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 39




Ngày kế tiếp, Tiểu Hoàng vẫn cuộn người trong chăn ngủ, Tư Đồ thức dậy rồi cũng không ra ngoài, vẫn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm dung nhan say ngủ của người trên giường, nhìn đến suýt rớt cả tròng mắt ra.

Buổi trưa qua đi, Mộc Lăng đến gõ cửa rồi tiến vào, vất cho Tư Đồ một tiếng “hứ”.

Mộc Lăng nhìn trời, cầm trong tay một cái thực hạp đặt lên bàn, lắc đầu hung tợn bảo với Tư Đồ – “Bộ ngươi là ác lang đầu thai chuyển kiếp hả, cũng chẳng biết đau lòng y chút nào sao? Nhìn xem ngươi khiến người ta mệt đến thế nào rồi kìa.”

Tư Đồ ném trả một cái nhìn xem thường, chợt nghe Tiểu Hoàng ở trên giường nói mớ vài tiếng.

Mộc Lăng thở dài, chỉ tay vào thực hạp bảo – “Trong ấy có một chén canh, phải cho Tiểu Hoàng uống đấy.”

“Còn nữa!” – Vừa đi tới cửa thì Mộc Lăng đã quay đầu lại dặn tiếp – “Trong vòng ba ngày nữa thì đừng có động đến y biết chưa? Cầm thú!”

Mặt Tư Đồ đen sì sì, còn Mộc Lăng vội bỏ chạy nhanh như chớp.

Tư Đồ rất muốn để Tiểu Hoàng ngủ thêm chốc nữa, nhưng cũng muốn y mau thức dậy trò chuyện với mình. Thế nên hắn cứ tự mâu thuẫn, vừa nhìn người trên giường, vừa không nhịn được lại kéo tóc người ta.

Quả nhiên không bao lâu sau Tiểu Hoàng mơ mơ màng màng mở mắt, chậm rãi tỉnh lại.

“Tiên Tiên!” – Tư Đồ chồm người đến, một tay chống cằm tựa vào mép chăn của Tiểu Hoàng, một ngón tay vươn dài, nhẹ nhàng xoa xoa hai má y.

Tiểu Hoàng mở to mắt, rồi nhắm lại, cứ như thế vài lần mới hoàn toàn thanh tỉnh. Mới vừa tỉnh thì đã cảm thấy có cảm giác ướt át bên ngoài miệng mình, ấy là Tư Đồ đang hôn y, còn đang ngẩng đầu cười nữa – “Đã tỉnh chưa?”

Tiểu Hoàng trừng mắt nhìn, thấy trước mắt là Tư Đồ, mơ màng đáp lại – “Chào buổi sáng!”

Tư Đồ cố nén cười, thấp giọng đáp – “Buổi sáng cái gì chứ? Mặt trời đã chiếu đến mông rồi kìa.” – Vừa nói vừa sờ mông Tiểu Hoàng.

“Ư ừm…” – Tiểu Hoàng bị Tư Đồ sờ sờ, thắt lưng đau nhói lên, lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, ngước mắt thì thấy Tư Đồ đang cười cực kỳ ám muội, thế là mặt mày đỏ bừng bừng, vội vã kéo chăn trốn vào.

“Ấy…” – Tư Đồ buồn cười giật chăn của Tiểu Hoàng lại – “Có đói không nào?”

Tiểu Hoàng trốn trong chăn, thật lâu sau đó mới rầu rĩ đáp một tiếng ừ.

“Ra đây đi, có món ngon lắm nè.” – Tư Đồ lại túm chăn kéo kéo.

Tiểu Hoàng ló đầu ra, chỉ lộ hai con mắt nhìn Tư Đồ. Tư Đồ cười bảo – “Có gì đâu mà thẹn thùng chứ? Chẳng phải đã thành thân rồi sao?”

Nghe được lời Tư Đồ nói thì Tiểu Hoàng mới dịu đi đôi chút, trong bụng những muốn đứng dậy, nhưng tay vừa vịn vào thành giường thì đã mềm oặt cả người, đến một chút sức lực cũng chả có. Tư Đồ nhanh tay đón được, nhẹ nhàng đỡ y lên giường lại, sau đó ra ngoài chuẩn bị nước ấm giúp Tiểu Hoàng rửa mặt chải tóc, kế nữa là lấy chén canh trong thực hạp mang đến bên giường. Hắn ôm Tiểu Hoàng vào lòng, đút cho tiểu hài tử từng muỗng canh một. Tiểu Hoàng ngoan ngoãn uống canh, rồi đột nhiên hỏi – “Chiến sự thế nào rồi?”

Tư Đồ nhướn mày – “Tề Dịch thắng, hiện tại đã gần kết thúc rồi.”

“Vậy…Thụy Vương thì sao?” – Tiểu Hoàng quay đầu hỏi.

Tư Đồ chần chừ chốc lát rồi chỉ đáp qua loa – “Chắc là đã bị Tề Dịch giết hoặc đã bỏ chạy rồi, tóm lại chỉ cần không có kết thúc tốt là được.”

Tiểu Hoàng khe khẽ thở dài, gật đầu nói tiếp – “Vậy kế tiếp…”

Tư Đồ dịu dàng hôn lên hai má Tiểu Hoàng, nói lời an ủi – “Đến lúc đó mới nói đi, bây giờ phải nghỉ ngơi cho tốt đã.”

“Ừ!” – Tiểu Hoàng gật đầu, rồi chợt nghe Tư Đồ hỏi bên tai – “Có đau hay không?”

“Khụ khụ…” – Tiểu Hoàng ho khan, giương mắt nhìn Tư Đồ.

“Có đau hay không nào?” – Tư Đồ vẫn hỏi tiếp – “Ngươi nói cho ta biết đi, chạm vào lúc nào thì thoải mái, đau thế nào, khi nào thì có cảm giác nhất, để ta còn rút kinh nghiệm cho lần sau.”

Mặt Tiểu Hoàng đỏ đến tận mang tai, đẩy Tư Đồ ra – “Sao huynh lại ăn nói như thế chứ?”

Tư Đồ thắc mắc – “Sao vậy? Ta cũng là lần đầu tiên làm chuyện này mà, chẳng phải mấy chuyện thế này thì càng làm sẽ càng có kinh nghiệm sao?”

Tiểu Hoàng quyết định không thèm để ý đến hắn nữa, quay trở về giường, dùng chăn bao bọc chính mình lại, trừng mắt nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ hưng phấn chạy vào theo – “Nói đi mà, tối qua cảm giác có tuyệt không nào?”

Tiểu Hoàng lại tức tối trừng mắt với Tư Đồ, cuối cùng bị dồn ép quá mà sinh giận – “Sao huynh lại như thế chứ?”

Tư Đồ thò tay nựng cằm y – “Ngươi mới ngộ ấy, bây giờ mà còn thẹn thùng gì nữa chứ? Chúng ta đã thành thân rồi, chuyện này đương nhiên là trọng yếu nhất mà. Bằng không như vầy đi, ngày dài tháng rộng về sau, trừ bỏ ăn ngủ với du sơn ngoạn thủy thì chúng ta chỉ làm việc này thôi, và nhất định phải càng làm càng giỏi đó nha.”

Tiểu Hoàng nghe mà rụng rời tay chân, cảm thấy quan điểm sống của Tư Đồ ngoại trừ ăn ngủ với du sơn ngoạn thủy thì chỉ có chuyện đó thôi thì…

“Nhưng tên đầu gỗ thúi kia nói thân thể ngươi không tốt…phải để ngươi nghỉ ba ngày.” – Tư Đồ xoa cằm mình – “Vậy chúng ta ba ngày làm một lần đi.”

“Không được!” – Tiểu Hoàng kinh hãi kêu lên. Ba ngày một lần thì chẳng cần bao lâu cái mạng nhỏ nhoi của y sẽ không còn đâu.

“Không được ư?” – Tư Đồ ngẫm nghĩ – “Vậy bốn ngày một lần nhé.”

“Không được! – Tiểu Hoàng ôm chăn, lắc đầu nguầy nguậy.

“Vậy ngươi nói xem là bao lâu một lần?” – Tư Đồ nhíu mày níu cằm Tiểu Hoàng.

“Vậy…ba tháng…” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” – Tư Đồ trừng mắt – “Ba tháng? Tức là một năm làm bốn lần đó hả?”

Tiểu Hoàng gật đầu.

“Vậy thôi chi bằng ngươi trực tiếp chém ta ba nhát đao đi.” – Tư Đồ chồm lên đè Tiểu Hoàng lại – “Năm ngày!”

“Không được đâu!” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Hai…hai tháng là được rồi.”

“Không được!” – Tư Đồ bác bỏ – “Sáu ngày!”

Tiểu Hoàng ủy khuất nhìn Tư Đồ – “Nhiều nhất là một tháng, không được kỳ kèo thêm đâu.”

“Một tháng?” – Tư Đồ cắn răng – “Nếu mà một tháng một lần thì ta đây mỗi lần phải làm liên tục bảy ngày.”

“Không mà!” – Tiểu Hoàng giãy giụa – “Vậy thì sẽ chết người đó.”

“Tám ngày!” – Tư Đồ vẫn cố gắng không ngừng.

“…Nửa tháng.” – Tiểu Hoàng sau cùng cũng chịu thỏa hiệp – “Không thể ít hơn nữa.”

“Vậy mỗi lần làm suốt một ngày một đêm.” – Tư Đồ vẫn chưa chịu.

“…” – Tiểu Hoàng như sắp khóc đến nơi, cuối cùng đành phải thuận theo – “Mười ngày, còn trả nữa thì không được đâu.”

Tư Đồ cân nhắc một chút rồi gật đầu – “Được, mười ngày thì mười ngày.”

Tiểu Hoàng tính tới tính lui, cảm thấy hình như còn điều gì đó chưa tính đến, thế là vội vã bổ sung – “Nhưng mà…mỗi lần không được làm quá lâu đâu.”

Tư Đồ nổi giận – “Tên tiểu tử nhà ngươi, bộ không muốn làm chuyện ấy sao?”

Tiểu Hoàng thành thật lắc đầu bảo – “Không muốn!”

Tư Đồ cắn răng tự cân nhắc – Chẳng lẽ phương pháp của mình có gì không đúng ư? Nếu không vì sao tiểu hài tử lại chẳng có cảm giác gì thế này?

Tiểu Hoàng nhân cơ hội này mà chui trở lại vào chăn, muốn tìm một giấc ngủ bình yên trong chốc lát, mười ngày sau sẽ lại mệt mỏi nữa rồi.

Ba ngày sau, cuối cùng thì Tiểu Hoàng cũng xuống được giường, tuy rằng thắt lưng vẫn còn đau. Suốt hai ngày sau đó Tư Đồ vẫn luôn ở cùng Tiểu Hoàng, khát nước thì châm trà, đói bụng thì đút cơm, trăm y ngàn thuận, bảo đi hướng Nam thì chả dám đi hướng Tây, nâng như nâng trứng, hứng như hứng bông, thật đúng là nuông chiều lên đến tận trời.

Chờ đến khi Tiểu Hoàng có thể xuống giường, Tư Đồ kéo y ra ngoài sân bảo – “Tiên Tiên, ta dạy cho ngươi mấy chiêu công phu nhé.”

Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ rồi đáp – “Tốt quá, tốt quá, nhưng mà…ta học không được đâu, ta ngốc lắm.”

Tư Đồ cười – “Ngươi mà ngốc thì cả thiên hạ này chả có ai là thông minh cả.”

Tiểu Hoàng nghe thấy thế thì cao hứng lắm, liền nhoẻn miệng cười hỏi – “Thế huynh dạy ta mấy chiêu?”

Tư Đồ suy nghĩ – “Ta dạy ngươi ba chiêu đi, để ngươi dùng phòng thân.”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng mau mắn gật đầu.

“Trước hết phải khởi động một chút, kéo giãn các bắp cơ ra, kẻo không sẽ dễ dàng bị thương.” – Tư Đồ xoa nhẹ lên bả vai Tiểu Hoàng – “Thắt lưng xoay qua một chút.”

“Thắt lưng…phải xoay thế nào?” – Tiểu Hoàng nhúc nhích vài cái, ngơ ngác hỏi.

Tư Đồ dùng tay vịn vào lưng Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng nắm lấy xương hông y – “Dùng sức ở chỗ này, từ từ xoay quanh.”

“Xoay sang hướng bên kia à?” – Tiểu Hoàng quay đầu lại, thấy cằm Tư Đồ sắp cọ vào mặt mình đến nơi, râu cằm lún phún đâm đâm vào khiến y hơi nhột.

“Tùy ngươi muốn xoay bên nào cũng được.” – Tư Đồ cười, nhẹ nhàng trượt tay theo chiều dài hông Tiểu Hoàng. Dáng người tiểu hài tử xinh xắn, một tay hắn áp sát vào lưng người ta, tay kia xoa xoa vuốt vuốt có vẻ hứng chí lắm. Tiểu Hoàng bị hắn khiến cho phát nhột, vội vã hất tay hắn ra. Tư Đồ lại cười – “Đưa tay lên!”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng cảm thấy hơi khó hiểu – “Tay đưa lên?”

“Đưa tay lên cao hết mức, sau đó ngả về phía sau.” – Tư Đồ nhìn đến lưng Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng dùng tay đỡ y.

Tiểu Hoàng bình thường rất ít khi hoạt động, chỉ lo đọc sách thôi cho nên thân thể cũng chẳng mấy linh hoạt. Tư Đồ bảo y ngả người về phía sau, y lại vẫn cứ ngây ngô làm theo. Y vận lực, ngả hẳn người ra sau, suýt chút nữa là té nhào. Tư Đồ mau mắn đỡ được y, nhịn không nổi mà lắc đầu – “Đừng nói gì cả, quả nhiên là ngốc quá mà.”

Tiểu Hoàng đỏ mặt, thu tay về, nhỏ giọng nói – “Vậy không luyện nữa.”

“Khuỵu chân xuống một chút là được ấy mà.” – Tư Đồ vừa dỗ dành vừa gạt y, vươn tay nắm lấy chân Tiểu Hoàng nâng lên trên mặt bàn. – “Đè xuống chút nào!”

Chân tay Tiểu Hoàng lâm vào cảnh luống cuống, loay hoay cả buổi, trán toát ra một tầng mồ hôi.

“Được rồi đấy!” – Tư Đồ vừa lòng gật đầu – “Bây giờ bắt đầu dạy chiêu thứ nhất.”

Tiểu Hoàng gật đầu rồi chăm chú lắng nghe.

Sau đó, Tư Đồ dần dần thu hồi ý cười, cố gắng nghiêm chỉnh giảng giải cho Tiểu Hoàng về chiêu số. Tiểu Hoàng bận tới bận lui đến tận trưa, cuối cùng cũng học xong chiêu thứ nhất. Tư Đồ lắc đầu, nhìn Tiểu Hoàng thở hổn hà hổn hển, bèn nắm lấy cằm y – “Ngươi đúng là cái đồ mọt sách, đến một chút tố chất vận động cũng chả có.”

Tiểu Hoàng lau mồ hôi, gân cổ cãi – “Ai cũng có sở trường riêng mà.”

“Bang chủ!” – đương lúc hai người luyện công thì Chu lão gia tử chạy vào bẩm báo.

“Có chuyện gì?” – Tư Đồ thấy sắc mặt ông ta có vẻ nôn nóng, đành cho qua câu nói của Tiểu Hoàng.

“Nhân mã của Tề Dịch đã san bằng doanh trại của Thụy Vương, hiện giờ vị trí đã thay đổi, đang ở đối diện với Hắc Vân Bảo.” – Chu lão gia tử nói – “Xem chừng mục tiêu kế tiếp chính là Hắc Vân Bảo của chúng ta.”

Tư Đồ nghe xong hơi gật đầu, nói với Chu lão gia tử – “Ta biết rồi.”

“Bang chủ!” – Chu lão gia tử lo lắng – “Nhân mã của Tề Dịch rất đông…hơn nữa hiện giờ sĩ khí tăng cao, chỉ e…”

“Ta đều biết cả rồi.” – Tư Đồ ngắt lời ông ta – “Ông cứ đi xuống trước đi.”

Chu lão gia tử hết nhìn Tiểu Hoàng bên cạnh Tư Đồ rồi lại nhìn Tư Đồ, cuối cùng đành phải lui xuống trước.

Trong viện chỉ còn lại Tiểu Hoàng và Tư Đồ, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng thu thập y phục trở lại thư phòng.

Màn đêm buông xuống, ngọn đèn trong phòng Tư Đồ vẫn thắp sáng, Tiểu Hoàng và hắn nói chuyện đến khuya lơ khuya lắc, sáng sớm hôm sau thì chẳng thấy bóng dáng Tư Đồ đâu cả.

–––

Ngao Thịnh mấy hôm nay đều có người trông chừng, đi đến đâu cũng không được tự do, chỉ có mỗi Vân Tứ Nương là vẫn đến dạy nó đọc sách và luyện công. Đúng lúc nó đương nhàm chán thì có tiếng cửa đẩy ra, Tiểu Hoàng xách theo một chiếc chậu nhỏ bước vào, sau đó đặt chậu lên bàn. Sau khi đặt xong thì Tiểu Hoàng rút tay về thổi phù phù, cười với Ngao Thịnh – “Lạnh quá đi!”

Ngao Thịnh tò mò vươn người đến xem thì thấy từ trong chậu tỏa lên một làn khói trắng, bên trong có một tảng băng.

“Đã bớt ho chưa?” – Tiểu Hoàng thổi tay trong chốc lát rồi lại nói với Ngao Thịnh – “Nghe Tứ Nương bảo mấy ngày nay đệ không được khỏe.”

Ngao Thịnh quắc mắt liếc Tiểu Hoàng một cái rồi đáp – “Đồ nói mà không giữ lời.”

“Hửm?” – Tiểu Hoàng nghe không rõ bèn hỏi lại – “Đệ nói gì cơ?” – sau đó vừa nói vừa sờ trán Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh hất tay Tiểu Hoàng ra, hung hăng bảo – “Rõ ràng ngươi bảo cách ngày sẽ đến, thế mà lại chạy đi thành thân mất tiêu. Đồ nói mà không giữ lời.”

Tiểu Hoàng hơi sửng sốt rồi mỉm cười – “Thì ra là không ai chơi với đệ nên đệ buồn à?”

Ngao Thịnh đỏ ửng mặt, khẽ vân vê tay áo, rồi đánh mắt sang tảng băng đang nằm trên bàn – “Đó là cái gì vậy?”

“Lê ướp lạnh đấy[1].” – Tiểu Hoàng cười bảo – “Giúp thông cổ.”

Ngao Thịnh cảm thấy rất tò mò. Tuy rằng nó sinh ra trong hoàng tộc, nhưng từ nhỏ đã chẳng được ai yêu thương, món ngon vật lạ cũng ít có dịp thấy qua, thế nên vẫn giữ thói quen của bọn trẻ con, mở to mắt mà xem.

Tiểu Hoàng lấy một mảnh ra, cho vào đĩa cầm đến bên giường. Ngao Thịnh thấy trong khối băng có một miếng lê tỉa hình cánh hoa, những muốn đưa tay chạm vào thử thì bị Tiểu Hoàng ngăn lại – “Lạnh tay đấy!” – vừa nói, vừa dùng đũa gắp một chút đưa đến sát miệng nó.

Ngao Thịnh chớp mắt mấy cái, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn há miệng cắn lấy. Miếng lê vừa vào đến miệng thì ngọt lịm, ngon đến không nói nên lời, bèn liếm môi nói nhỏ – “Ngon quá!”

Tiểu Hoàng thấy Ngao Thịnh có vẻ thích thì vui lắm, liền tiếp tục đút nó ăn.

“Tề Dịch thắng rồi ư?” – Ngao Thịnh vừa ăn vừa hỏi.

“Ông ấy là cữu cữu của đệ mà.” – Tiểu Hoàng giúp Ngao Thịnh lau miệng – “Sao lại xưng hô kiểu như thế được?”

“Cữu cữu cái mốc xì.” – Ngao Thịnh bĩu môi, thoáng chốc đã ăn đến không còn một miếng lê nào. Tiểu Hoàng thu hồi bát đĩa, cũng tiện tay bắt mạch cho nó.

“Kế tiếp đây…có khi nào Tề Dịch sẽ quay sang đánh nhau với Tư Đồ không?” – Ngao Thịnh hỏi.

Tiểu Hoàng trầm mặc lâu thật lâu, sau đó cười bảo – “Hai người bọn họ chẳng oán chẳng thù, nên chả có lý do gì để phải đánh nhau cả.”

“Chả có lý do ư?” – Ngao Thịnh bật cười – “Ngươi chả phải là lý do đấy sao?”

Tay Tiểu Hoàng hơi khựng lại, y ngước lên nhìn nó, thấp giọng hỏi – “Ta chỉ là một người bình thường, thiên hạ có vô số người như ta vậy.”

“Nói thế là sao?” – Ngao Thịnh không hiểu lắm – “Ngươi và người trong thiên hạ không giống nhau. Thiên hạ đông lúc nhúc nhưng lại vừa ngu vừa dốt, còn nhân tài như ngươi thì được mấy kẻ chứ? Chẳng phải có được ngươi thì sẽ có được thiên hạ à?”

Tiểu Hoàng lắc đầu, vươn tay sửa sang lại tóc cho Ngao Thịnh, chậm rãi nói – “Đệ phải nhớ cho kỹ, trên đời này mọi người đều bình đẳng như nhau cả.”

“Làm thế quái nào mà như vậy được?” – Ngao Thịnh tỏ ý khinh thường.

“Trong lòng mỗi người đều chỉ có thể dung chứa một thiên hạ, một con người thôi.” – Tiểu Hoàng ngồi xuống bên cạnh Ngao Thịnh – “Ví dụ như ta thích Tư Đồ, Tư Đồ cũng thích ta, vậy thì cho dù Tư Đồ không có thiên hạ, thì ta cũng sẽ thích huynh ấy.”

“Nhưng nếu có thiên hạ thì có thể mang mọi đối thủ ra tiêu diệt gọn gàng sạch sẽ.” – Ngao Thịnh cãi lại – “Đến lúc đó thì muốn gì mà không được chứ.”

Tiểu Hoàng nhìn chằm chằm Ngao Thịnh hồi lâu, sau đó bảo – “Phụ thân của đệ là hoàng đế, mẫu thân là hoàng hậu…Đệ đã tận mắt thấy họ có được thiên hạ, vậy cuối cùng họ đã bao giờ có được thứ mình thật sự muốn hay chưa?”

Ngao Thịnh sửng sốt mất một hồi, rồi mới nói – “Vậy ngươi nói thử xem, vì sao lại có nhiều người muốn được làm hoàng đế đến vậy chứ?”

“Việc này thì ta cũng không biết.” – Tiểu Hoàng ôm Ngao Thịnh vào lòng, xoa đầu nó – “Chắc là chỉ có những người đã lên đến ngôi hoàng đế thì mới hiểu được thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.