Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 35




“Người ta hận nhất chính là ngươi” – Một câu Ngao Thịnh nói ra khiến Tiểu Hoàng thấy trong lòng vô cùng chua xót. Vốn y chỉ đoán là thế, ngờ đâu lại là sự thật, thế này có tính là trùng hợp đến mức tàn nhẫn không?

Hai mắt Ngao Thịnh đảo vòng quanh, mặt đỏ bừng bừng, thái độ tràn ngập hận ý. Tiểu Hoàng nhìn ra được đứa trẻ này từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực rồi.

“Ngươi tốt nhất là nên gọi tên Tư Đồ kia vào giết ta đi, bằng không nhất định ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” – Ngao Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiểu Hoàng im lặng nhìn nó, thở dài lắc đầu bảo – “Đệ còn nhỏ lắm, ta không trách đệ đâu.”

“Ngươi và tên phụ thân của ngươi y hệt như nhau.” – Ngao Thịnh hung tợn nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng – “Đều là thứ yêu tinh hại người. Ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Tư Đồ tuy rằng đứng bên ngoài trò chuyện với Vân Tứ Nương, nhưng kỳ thật vẫn luôn để tâm nghe ngóng động tĩnh bên trong. Lúc này hắn nghe thấy Ngao Thịnh nói năng bạt mạng liền chau mày, sau đó đẩy cửa tiến vào.

Ngao Thịnh và Tiểu Hoàng kinh ngạc nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Tư Đồ sải bước tiến vào, nhanh chóng phóng tới dùng tay siết lấy cổ Ngao Thịnh.

“Tư Đồ…” – Tiểu Hoàng sốt ruột, mau mắn kéo tay Tư Đồ – “Bỏ đi!”

Tư Đồ cười lạnh, nhẹ nhàng ấn Tiểu Hoàng ngồi xuống một bên, rồi quay lại lạnh lùng nói với Ngao Thịnh – “Còn thứ gì chưa lấy ra nữa?”

Ngao Thịnh có vẻ không cam lòng cho lắm, chỉ nghiêng đầu không thèm để ý đến nữa.

“Ta không có tính nhẫn nại đâu đấy.” – Tư Đồ siết năm ngón tay lại khiến Ngao Thịnh đau đến mức đỏ mặt. Cuối cùng, nó có cảm giác mình sắp nghẹn chết rồi, đành xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một cây ngân châm.

“A…” – Tư Đồ cười lạnh, bắt lấy ngân châm trong tay nó, nhẹ nhàng sờ một chút, cây châm lập tức biến thành một mảng bột phấn trắng.

Ngao Thịnh tuy rằng trong mắt có ý giật mình, nhưng hiện Tư Đồ vẫn còn đang bóp chặt cổ nó, đến thở còn khó khăn nữa là. Nó khó chịu quá bèn trừng mắt lên – “Ngươi mau buông tay ra!”

Tiểu Hoàng lo lắng Ngao Thịnh sức khỏe kém, cũng lo Tư Đồ sẽ làm bị thương nó, bèn kéo nhẹ ống tay áo Tư Đồ – “Vẫn là nên bỏ qua đi thôi.”

“Yên tâm đi!” – Tư Đồ lạnh lùng đáp – “Ta sẽ không giết chết nó. Nhưng trẻ hư thì không thể nuông chiều, phải nghiêm khắc dạy dỗ mới tốt.”

“Ngươi buông ra!” – Ngao Thịnh tay đấm chân đá, thập phần hung hãn. Thế mà Tư Đồ vẫn chỉ cười lạnh – “Ngươi là người quan trọng không thể giết, nhưng ngươi không biết còn ngàn vạn phương pháp có thể khiến ngươi sống không bằng chết ư?”

Ngao Thịnh dù sao hẵng còn là một hài tử, nghe xong lời Tư Đồ nói, chưa kịp lạnh toát sống lưng, lại nghe Tư Đồ nói tiếp – “Ta có thể ném ngươi cho Tương Thanh, để y cắt đứt toàn bộ gân tay gân chân ngươi, dùng biện pháp mà Hắc Vân Bảo chuyên dùng với bọn gian tế để tiếp đãi, để xem ngươi còn hung hăng được thế nào.”

“Ngươi dám!” – Ngao Thịnh kêu to lên.

“Không dám ư?” – Tư Đồ vui vẻ – “Vì sao mà ta lại không dám chứ? Ngươi cho ngươi là ai hả? Ngươi còn ai để có thể dựa vào nào? Ai? Là mẫu thân đã chết của ngươi, hay là tên phụ thân đã dùng ngươi như một thứ công cụ hả? Ngươi trở về hỏi lão đi, xem nếu Tiên Tiên và ngươi cùng gặp nguy hiểm thì lão ta cứu ai nào.”

“…Oa…” – Ngao Thịnh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ngẩng mặt lên khóc nức nở, đưa tay đánh vào chỗ tay Tư Đồ đang bóp cổ nó, mắng to – “Các người đều là thứ bại hoại…”

“Vậy thì sao nào?” – Tư Đồ lạnh lùng đáp trả – “Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có tâm địa ngoan độc rồi. Ngươi xem ca ca ngươi đi, đáng yêu như một thần tiên vậy, còn ngươi mới là thứ yêu tinh hại người, cho nên chẳng ai thèm thương ngươi hết.”

“Oa a…Ngươi nói bậy, ta giết ngươi…” – Ngao Thịnh bị chọc cho tức đến khóc càng lúc càng lớn – “Các người không thương ta thì cần gì sinh ta ra hử? Bộ các người tưởng ta sinh ra thì tự dưng xấu xa à? Ai bảo các người không thương ta chứ?”

Tư Đồ thấy Ngao Thịnh cuộn mình khóc như con mèo nhỏ bị thương bèn lỏng tay thả nó ra.

Tiểu Hoàng thấy trong lòng chua xót, vươn tay kéo Ngao Thịnh đến ôm vào lòng, vỗ về nó.

Dường như từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Ngao Thịnh khóc thì chưa từng có ai ôm nó, cho nên vừa dựa được vào lòng Tiểu Hoàng thì nó lại càng khóc lớn hơn. Tiểu Hoàng nhẹ nhàng vỗ lưng nó, còn Tư Đồ thì ngồi xuống ngay bên cạnh, tự rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa âm thầm tán tưởng ––– Tiên Tiên nhà hắn quả nhiên là người gặp người thích nha.

Ngao Thịnh khóc một trận đã đời xong, xúc động cũng đã không còn thì chợt phát hiện mình đang tựa vào lòng Tiểu Hoàng, lập tức cơ thể như bị kim châm vào. Nó vội vàng quệt nước mắt, giương đôi mắt đỏ hoe trừng Tiểu Hoàng, nhưng dường như vẫn còn lưu luyến cảm giác ôm ấp dịu dàng ban nãy lắm.

“A…” – Tư Đồ cười – “Ta còn tưởng có gì ghê gớm, hóa ra chỉ là một thằng nhóc con không được ai thương nên thành như thế. Bây giờ có người thương rồi đấy, cảm giác không tệ phải không?”

Ngao Thịnh đỏ bừng mặt, vặc lại – “Đừng có mà nói bậy nói bạ, ta hận y nhất.”

Tư Đồ nhướn mày, đưa tay điểm mấy đại huyệt của Ngao Thịnh, khiến nó đến một chút khí lực cũng không dùng được.

“Ngươi…” – Ngao Thịnh giận dữ – “Ngươi làm gì vậy?”

Tư Đồ nhún vai – “Vô phương thôi! Tiên Tiên chẳng nên dưỡng thứ mèo hoang như ngươi, ta đây tốt nhất nên cắt cụt móng vuốt của ngươi trước đã…Ngươi mà còn dám hung hăng thì ta sẽ bẻ sạch răng ngươi. Nhớ cho kỹ đấy!” – Tư Đồ nói xong liền đứng dậy bước đến bên cạnh Tiểu Hoàng, cúi đầu hôn y một cái – “Ta phải đi trước có việc, ngươi ở lại có gì thì gọi Tứ Nương.”

“Ừm! – Tiểu Hoàng ngoan ngoãn gật đầu. Tư Đồ lại hôn lên tóc y một cái, không quên trừng mắt liếc Ngao Thịnh rồi xoay người ra cửa.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi Tiểu Hoàng với Ngao Thịnh. Ngao Thịnh ngẩng đầu thấy Tiểu Hoàng đang cười nhìn mình, liền bĩu môi khinh thường nói một câu – “Nam nhân yêu nam nhân, không biết xấu hổ.”

Tiểu Hoàng đưa tay xoa đầu Ngao Thịnh, cười nhẹ và đáp – “Chỉ cần là thật tâm thì chẳng có gì mất mặt cả.”

Ngao Thịnh há hốc mồm không nói nên lời, lại thấy Tiểu Hoàng cười có vẻ thân thiết thì mặt hơi ửng đỏ, lúng túng không dám nhìn nữa.

Hai người im lặng ngồi như thế, Tiểu Hoàng cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ngao Thịnh thôi. Ngao Thịnh bị y nhìn bèn trừng mắt lên – “Nhìn cái gì chứ?”

“Ta đã gặp hoàng đế!” – Tiểu Hoàng mỉm cười – “Đệ không giống ông ấy lắm…có phải đệ giống hoàng hậu hơn không?”

“Cóc biết!” – Ngao Thịnh lạnh lùng đáp – “Cóc gặp được mấy lần.”

Tiểu Hoàng nghe vậy thì trong lòng thấy khổ sở, cất lời an ủi – “Chưa gặp được mấy lần thì cũng đã gặp rồi, còn ta, đến cả một lần cũng chưa từng được gặp mà.”

Ngao Thịnh tuy sửng sốt nhưng chỉ bĩu môi không nói lời nào.

Vừa đúng lúc đó thì Vân Tứ Nương mang bữa trưa đến – “Ăn cơm nào!”

Tiểu Hoàng đứng lên, giúp Vân Tứ Nương soạn thức ăn chén đũa ra bàn.

“Bang chủ bảo người ở tiền sảnh ăn cơm với mọi người, ngươi và Thịnh Nhi ăn ở đây đi.” – Nói xong vừa định bỏ đi thì bị Tiểu Hoàng giữ lại – “Tứ Nương đã dùng bữa chưa? Ngồi xuống cùng ăn đi, nhiều như vậy chúng ta hai người ăn làm sao hết.”

“Được rồi!” – Vân Tứ Nương thoải mái cầm chén lên, cười bảo – “Hôm nay ở tiền sảnh náo nhiệt lắm, đến lúc cử hành đại hội anh hùng thì hai ngươi có muốn đi xem không nào?”

“Có!” – Tiểu Hoàng gật đầu, xới một chén cơm cho Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh không biết làm sao đành phải ngồi xuống bàn, âm thầm tự nhắc nhở chính mình rằng người ở đây toàn là diễn trò, bản thân không cần để ý đến bọn họ, liền cúi đầu lặng lẽ và cơm.

Tiểu Hoàng gắp một chút thức ăn cho Ngao Thịnh, nó ăn đến cửa miệng rồi mới nhận ra, buồn bực tự oán sao Tiểu Hoàng gắp toàn món nó thích vậy…hay là tên này biết mình thích ăn cái gì?

Tiểu Hoàng và Vân Tứ Nương vừa ăn vừa nói chuyện, cũng thuận tay gắp thức ăn cho Ngao Thịnh. Dần dà, Ngao Thịnh bị câu chuyện giữa hai người hấp dẫn. Vốn dĩ hai người cũng chỉ nói năm nay sản lượng lương thực thu về không tồi, Vân Tứ Nương nhờ Tiểu Hoàng xem thiên văn đoán hộ vấn đề thời tiết ra sao, Tiểu Hoàng cũng vui vẻ giải đáp. Không chỉ có Vân Tứ Nương nghe được gật gù mà cả Ngao Thịnh cũng rất hiếu kỳ, quả là một bữa cơm hòa thuận vui vẻ. Sau khi trà được dâng lên thì Vân Tứ Nương thu dọn mọi thứ rời đi, để lại Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh ngồi bên bàn dùng trà,

“Thịnh Nhi!” – Tiểu Hoàng đột nhiên hỏi – “Đệ có muốn làm hoàng đế không?”

Ngao Thịnh sửng sốt, chần chừ một lúc rồi hung hăng bảo – “Ai cho ngươi gọi ta là Thịnh Nhi hả?”

Tiểu Hoàng cười – “Ta là ca ca của đệ, đương nhiên có thể gọi đệ là Thịnh Nhi rồi.”

“Ngươi bớt tỏ ra bộ dạng người lớn đi. Ngươi nhìn lại chính mình xem, cũng chỉ là một tên nhãi ranh thôi.” – Ngao Thịnh liếc mắt khinh thường Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng có hơi ngượng ngùng, mặt mày hơi ửng đỏ, vươn tay kéo tay áo Ngao Thịnh – “Ta vẫn cứ bị người ta xem là tiểu hài tử, đột nhiên biết mình có một đệ đệ, cảm giác bản thân đã lớn hơn nhiều, trong lòng vui vẻ lắm.”

Ngao Thịnh đỏ mặt mắng to – “Ai là đệ đệ của ngươi chứ? Phụ thân ta là hoàng đế đó nha!”

Tiểu Hoàng cười bảo – “Cả hoàng hậu lẫn Ân Tịch Ly ta đều chưa gặp qua, đệ đã gặp chưa? Kể cho ta nghe một chút đi!”

Ngao Thịnh trừng mắt liếc Tiểu Hoàng, lạnh lùng đáp – “Lão già phụ thân ngươi sớm đã mất tích, ta cũng chưa thấy qua, còn dáng vẻ mẫu hậu ta đương nhiên là đẹp tựa thiên tiên. Nhưng đúng là phụ thân ngươi đẹp lắm, cho nên phụ hoàng chỉ thích lão ta chứ không thích mẫu hậu.”

Tiểu Hoàng ngồi xếp bằng tại chỗ, chống cằm suy tự, tự mình lẩm bẩm – “Thật là loạn cả lên…”

Ngao Thịnh cũng ngồi xếp bằng theo, nói tiếp – “Ta đã thấy qua bức họa của phụ thân ngươi, trong phòng mẫu hậu và phụ hoàng đều treo cả, mỗi ngày nhìn đến dễ phải mấy lần, phỏng chừng bức họa so với người sống còn đáng giá hơn.”

Tiểu Hoàng chống cằm hỏi – “Sao đệ lại chạy đến chỗ của Ngao Kim Long? Còn dùng thứ âm mưu này nữa. Phải biết rằng nếu ngày đó Tư Đồ không lấy châm ra giúp thì đệ thật sự sẽ bị mù đấy.”

Ngao Thịnh trầm mặc chốc lát rồi mới đáp – “Cũng đâu phải ta cam tâm tình nguyện chứ.”

Tiểu Hoàng thở dài hỏi lại lần nữa – “Thế rốt cuộc đệ có muốn làm hoàng đế không nào?”

Ngao Thịnh trừng mắt – “Ngươi hỏi để làm gì? Người ta có ai biết đến một vị hoàng tử như ta đâu, vậy ta làm hoàng đế bằng cách nào đây?”

Tiểu Hoàng lột vỏ một trái quýt cho Ngao Thịnh – “Đệ đừng nôn nóng, ý ta muốn nói, nếu đệ không muốn làm hoàng đế thì tránh khỏi âm mưu này đi. Chuyện này rắc rối phức tạp lắm, đệ chỉ là một đứa trẻ, cần phải vui vẻ mà lớn lên.”

Ngao Thịnh sửng sốt rồi lại cười khổ – “Vui vẻ? Chưa từng có ai nghĩ rằng ta cũng có thể vui vẻ…”

Tiểu Hoàng dịch ghế đến gần, ôm lấy nó vào lòng mà nói – “Ta biết đệ đã chịu nhiều khổ sở, về sau để ta thương đệ có được không?”

“Ai thèm chứ! Ta hận ngươi nhất.” – Ngao Thịnh tuy miệng mắng nhưng lại chẳng hề giãy giụa, cứ để mặc cho Tiểu Hoàng ôm mình.

“Nếu đệ muốn làm hoàng đế thì ta cũng có thể giúp đệ.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói – “Dù sao đệ cũng là con cháu hoàng tộc, chính đệ cũng thông minh, có tướng đế vương, nếu được dạy dỗ cẩn thận thì sẽ là một hoàng đế tốt.”

Ngao Thịnh cũng nhỏ giọng thì thầm – “Ai thèm làm hoàng đế chứ?”

Tiểu Hoàng cúi xuống nhìn nó cười – “Không muốn làm hoàng đế sao? Vậy sao trong mắt đệ lại có vẻ không cam tâm đến vậy…Vẫn luôn là như thế, ta chỉ cần nhìn là phát hiện ngay.”

Ngao Thịnh giật mình, rồi đột nhiên hỏi Tiểu Hoàng – “Ngươi…từ bao giờ mà bắt đầu hoài nghi ta?”

Tiểu Hoàng nghĩ ngợi rồi đáp – “Từ lần đầu tiên gặp mặt.”

“Ngươi gạt ta.” – Ngao Thịnh nói – “Ta không tin đâu.”

Tiểu Hoàng lắc đầu bảo – “Khi ta sờ lên đầu của đệ, phản ứng của đệ cho ta rõ đệ biết trong đầu của mình có thứ gì, điểm ấy không qua mắt được ta đâu…Còn nữa…”

“Còn gì nữa?” – Ngao Thịnh tò mò.

“Còn nữa…ta vừa gặp đệ đã thấy thân thiết – “Tiểu Hoàng xoa đầu Ngao Thịnh – “Ta thích đệ lắm.”

Ngao Thịnh tỏ vẻ không tin…thế rồi mặt mày đỏ bừng lên, đẩy tay Tiểu Hoàng ra mà bò lên giường.

Tiểu Hoàng cười cười, đang muốn chạy lại theo thì có người gõ cửa. Tương Thanh đẩy cửa tiến vào bảo với Tiểu Hoàng – “Hoàng tiểu tiên sinh, bang chủ mời tiên sinh ra ngoài, đại hội anh hùng sắp bắt đầu rồi.

“Ừm!” – Tiểu Hoàng xoay người đi ra cùng Tương Thanh, không quên quay lại bảo với Ngao Thịnh – “Tối nay ta lại đến thăm đệ, đệ muốn nói gì với ta thì cứ nói.”

Ngao Thịnh ném một chiếc gối ra – “Ai cần người đến chứ, ngươi đừng có đến đó nha!”

Tiểu Hoàng lắc đầu cười đi ra ngoài. Ngao Thịnh thấy hai người đã đi xa, thở dài một hơi, cứ thế ngồi ở trên giường tự lẩm bẩm – “Năm đó Ân Tịch Ly cũng dễ thương như vậy sao? Chẳng trách mà ai cũng đối với lão ta là một lòng nhớ mãi không quên…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.