Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 22




Editor: Nguyetmai

Ngôn Dịch Thâm nhìn theo bóng dáng nho nhỏ duyên dáng của cô, dần dần khuất vào bóng đêm nặng nề, hàng lông mày của gã nhíu lại.

Luôn luôn cảm thấy... có chút thấp thỏm bất an.

Con nhỏ thối, dám nói hắn đáng thương à!

Sắc mặt Ngôn Dịch Thâm lạnh đi, gã lên xe về thẳng nhà.

Tắm rửa xong xuôi rồi chơi game, trong lúc lơ đãng, hắn liếc qua chiếc đồng hồ màu đen đơn giản trong phòng.

Kim đồng hồ chỉ 10 giờ 40 phút.

Ném tay cầm chơi game đi, Ngôn Dịch Thâm lôi điện thoại ra, gã tự nhủ: "Tôi chẳng qua chỉ thể hiện phong độ đàn ông nên mới gọi điện cho cô thôi!"

Chọn số điện thoại của Ninh Hề Nhi, gã bấm gọi!

Từ trong điện thoại, giọng nữ của hệ thống tự động vang lên: Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...

Ngôn Dịch Thâm giật mình cau mày, vẻ mặt bắt đầu trở nên nặng nề.

Một cô gái như cô ta, thế mà bị việc này đả kích, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tay vuốt gần bờ môi, suy nghĩ một hồi, gã gọi điện cho Kỷ Dạ Bạch.

"A lô?"

Ngôn Dịch Thâm vào thẳng vấn đề: "Ninh Hề Nhi ở nhà cậu đúng không? Cô ta đã về chưa?"

Kỷ Dạ Bạch nhíu mày: "Sao anh đột nhiên quan tâm tới cô ấy?"

"Một lời khó nói hết." Ngôn Dịch Thâm xoa xoa ấn đường: "Chưa về à?"

"Chưa về."

"Đậu xanh! Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra thật... Vậy thì tôi thành kẻ mang tội mất!" Ngôn Dịch Thâm mất bình tĩnh.

Giọng Kỷ Dạ Bạch trầm xuống: "Anh nói gì?"

...

Quảng trường Tinh Thần...

Các bà các bác tập thể dục dưỡng sinh tại quảng trường dần tản đi, cả quảng trường bỗng chốc trống trải lạnh tanh.

Có một ông lão công nhân vệ sinh tới quét dọn, trông thấy Ninh Hề Nhi, ông nhiệt tình hỏi: "Cháu gái, muộn thế này rồi, sao còn chưa về nhà?"

Ninh Hề Nhi há miệng định nói, nhưng cuối cùng nghẹn lại không biết nên trả lời ra sao.

Nhà...

Hình như cô không có nhà thật...

Từ ngày mẹ cô rời đi, bố cô dường như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

Lạnh lùng, vô tình, độc đoán.

Nhà không còn là nhà nữa.

Người nhà đã không còn là người nhà.

"Ây dà, có phải vì điểm thi không tốt hay không? Vậy nên không dám về nữa?"

Ninh Hề Nhi cố nín nước mắt: "Vâng..."

"Không sao đâu, cháu là bảo bối của cha mẹ cháu mà, một hai lần thi chẳng can hệ gì hết, lần sau cố gắng là được!" Ông lão cười ha hả: "Cháu trai nhà ông cũng vậy, thi không tốt liền trốn tới chỗ ông! Lần trước nó giả mạo chữ ký bố mẹ bị phát hiện, ây dà thiếu chút nữa bị ăn quật đấy! Cháu gái à, về nhà sớm đi, trời trở lạnh rồi đấy! Bị rét cóng lại, chắc bố mẹ cháu sẽ đau lòng lắm!"

Ninh Hề Nhi miễn cưỡng nở một nụ cười, cô đeo cặp sách lên vai, ông lão sau lưng hẵng còn dặn dò: "Lúc sang đường nhớ chú ý đèn xanh đèn đỏ nhé!"

...

Cửa hàng trò chơi...

Ninh Hề Nhi lấy tất cả số tiền có được trên người đi đổi xèng, ngồi vào máy gắp thú nhồi bông bên cạnh chuyên tâm gắp thú.

Không biết cô chơi được bao nhiêu lần, ngay cả một con thú nhồi bông cũng chưa gắp được, song đã khiến không ít người trong cửa hàng chú ý tới cô.

"Đi một mình à?" Một tên đàn ông lấm la lấm lét xáp lại gần, ánh mắt đánh giá của tên đó dính chặt vào người Ninh Hề Nhi: "Trò gắp thú bông này phải có kỹ xảo, em gái, để anh giúp em..."

Tên đó đưa tay phải sờ vào tay Ninh Hề Nhi, bỗng một lực kéo thật mạnh từ phía sau lưng kéo tên đó lại, quăng ra xa: "Cút ngay!"

"Mày là ai?" Tên đàn ông bày ra bộ dạng hung dữ trợn mắt, lồm cồm bò dậy từ dưới đất, hổ báo cáo chồn sấn sổ: "Ông mày đang tán gái, liên quan cái rắm gì đến mày?"

"Cua vợ tao, lại nói không liên quan đến tao?"

"..."

Tên đó vừa nghe xong, mặt mày liền xám xịt lánh đi.

Ninh Hề Nhi chớp mắt ngơ ngác nhìn hắn: "Sao cậu tới đây..."

"Cậu tưởng là anh đây muốn tới lắm đấy à? Ngớ ra đó làm gì, thu dọn đồ mau, về nhà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.