Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 20




Mấy ngày kế tiếp, Diệp Ninh đi sớm về trễ. Mặc dù vẫn còn nấu cơm đầy đủ cho hai cha con, nhưng cảm giác đối đãi với Tiêu Nhạc chính là vô tình giống như lá vàng bị gió thu cuốn bay.

Tiêu Nhạc rất tự giác, cố gắng nói ít làm nhiều, không có việc gì thì chơi với Nam Nam, tránh để cho cô cảm thấy không vừa mắt.

Nhưng lúc này lại xảy ra một chuyện.

Diệp Ninh tổng vệ sinh dọn dẹp đồ đạc, thuận tiện mở TV thu xếp lại, kết quả nhìn thấy USB cắm trên TV. Cô hoang mang mở ra nhìn, kết quả nhìn thấy một đống games cài đặt bên trong! Cô cau mày, lần lượt mở hết các trò chơi kia ra xem. À, chính là những trò chơi đã từng chơi qua, trò chơi hai người hợp tác, còn chơi tới cấp bậc rất cao!

Bên này Diệp Ninh càng xem vẻ mặt càng khó coi, bên kia Nam Nam vểnh đầu nhìn sang bên này, bị dọa rụt cổ lại.

Tiêu Nhạc lặng thinh xoa xoa trán, một câu cũng không dám nói.

Sau khi Diệp Ninh kiểm tra toàn bộ một lần, xoay người lại, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc.

Cô hít sâu vào một hơi, lạnh lùng nói: “Đây chính là anh chăm sóc con trai?”

Tiêu Nhạc cúi đầu, không dám nói câu nào, cũng không dám cãi lại.

Nam Nam nổi lên dũng khí, chạy đến: “Mẹ à, chuyện này không thể trách papa, đây cũng đều là con…”

Cậu bé còn chưa nói hết lời, Diệp Ninh đã a một tiếng lạnh lùng: “Câm miệng, không cho phép con che chở cho ông ấy!”

Nam Nam bị dọa sợ, rụt cổ lại.

Tiêu Nhạc ngẩng đầu lên, đáy mắt có tia máu đỏ, thần sắc tiều tụy, giọng nói khàn khàn: “Diệp Ninh, đừng nổi giận với con, đây là tôi không đúng.”

Diệp Ninh cười lạnh, nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc: “Tiêu tiên sinh, tôi cảm thấy phải suy nghĩ lại một lần nữa, anh có phải thích hợp tiếp tục ở lại đây hay không.”

Tiêu Nhạc ngừng thở, dò xét nghiên cứu nhìn Diệp Ninh: “Diệp Ninh, em muốn đuổi tôi đi?”

Nam Nam lập tức muốn phát khóc: “Mẹ không được đuổi papa đi!”

Tiêu Nhạc cúi đầu, sờ sờ đầu Nam Nam: “Nam Nam đừng khóc.”

Nam Nam thuận thế nhào qua, trực tiếp ôm lấy bắp đùi Tiêu Nhạc: “Con không muốn papa bỏ đi, ai cũng có ba, con cũng muốn có ba!”

Diệp Ninh nhíu mày, nhìn đứa con không ngừng khóc rống kia của mình.

Từ nhỏ Nam Nam rất hiểu chuyện, rất ít khi có bộ dạng này. Bây giờ bởi vì người papa này mà thật sự bất cứ giá nào, ngay cả thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng xuất ra rồi.

Tiêu Nhạc thận trọng nhìn về phía Diệp Ninh, thử thương lượng nói: “Diệp Ninh, sau này tôi sẽ cố gắng không gây phiền phức cho em. Tôi sẽ tự mình nấu cơm, cũng không cần em đưa tôi đi bệnh viện, càng sẽ không mang game tới cho Nam Nam chơi, để tôi ở lại, có được không?”

Diệp Ninh đứng ở đó, im lặng.

Nam Nam khàn giọng khóc lớn: “Con muốn papa!”

Tiêu Nhạc ngồi chồm hổm xuống, đưa tay ra ôm lấy Nam Nam. Nam Nam nhào vào ngực papa khóc ngất.

Diệp Ninh cụp mắt xuống, nhượng bộ.

“Tùy anh đi.”

Nói xong câu  này, cô đi thẳng về phòng.

Trong phòng khách, Nam Nam lau lau nước mắt, nháy cặp mắt lớn ướt át trong suốt về phía papa. Sau khi hai cha con nhìn nhau xong, đồng thời nhìn về phía cửa phòng ngủ đóng chặt.

Nam Nam tiến tới bên cạnh papa nói nhỏ: “Yên tâm đi, mẹ chính là con cọp giấy, chắc chắn mẹ sẽ không đuổi ba đi đâu, cũng sẽ tiếp tục nấu cơm cho ba.”

Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Nhạc ở nhà càng thêm thận trọng, dường như thận trọng tới mức biến thành người trong suốt.

Diệp Ninh đối với anh như người vô hình.

Nam Nam nhìn bộ dạng tiêu điều của papa, không nhịn được vỗ vỗ đầu anh an ủi: “Papa đừng buồn như vậy. Con sẽ giúp ba.”

Mãi đến một ngày, sáng sớm Tiêu Nhạc ngủ dậy, ở trong phòng sửa sang lại bệnh lịch.

Vốn dĩ Diệp Ninh lấy túi xách tay MK Selma, mang giày cao gót, tính ra cửa, nhưng lại nghe được Nam Nam và Tiêu Nhạc đang nói chuyện trong phòng.

“Papa, hôm nay không có người đi bệnh viện với ba hả?”

“Không sao, papa có thể đi một mình.”

“Papa, mẹ không thèm lo cho ba nữa, không phải ba còn có tài xế sao?”

“Tài xế hôm nay có chuyện, mới gọi điện thoại, nói là qua không được.”

“Papa thật đáng thương! Nếu vậy thì ba phải tự mình lái xe hả?”

“Sức khỏe papa không tốt, lái xe sợ gặp chuyện không may. Chúng ta gọi xe đi thôi.”

“Papa, ba thật đáng thương mà! Ba bị bệnh, cũng không có người lo cho ba!” Nói đến đây, Nam Nam nhào vào lòng Tiêu Nhạc.

Diệp Ninh vốn đã mở cửa tính bước ra, nghe tới đây, im lặng thở dài.

Cô cũng không cởi giày ra, cộp cộp cộp đi tới trước cửa phòng của Tiêu Nhạc, mặt sa sầm nói: “Nam Nam, con bớt giở trò theo kiểu hẹp hòi này đi!”

Nam Nam méo miệng, uất ức nói: “Mẹ, mẹ không quan tâm tới papa con nữa rồi!”

Diệp Ninh nhướng mày, trào phúng nhìn về phía Tiêu Nhạc.

Tiêu Nhạc cúi đầu, ho khan một tiếng. Ho một tiếng rồi lại ho tiếp một tiếng.

Nam Nam ngửa mặt oán trách mẹ: “Ngày hôm qua papa theo con ra ngoài chơi xe ván trượt, gặp gió, bây giờ có lẽ bị cảm rồi!”

Diệp Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc: “Thật à?”

Tiêu Nhạc vội vàng lắc đầu: “Không có. Chỉ là cổ họng tôi có chút không thoải mái, uống nhiều nước vào là không sao.”

Vừa dứt lời, anh lại ho khan mấy tiếng, đồng thời lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi.

Diệp Ninh vừa buồn cười vừa tức giận nhưng lại không có gì để nói, lạnh lùng lên tiếng: “Đi, đi bệnh viện!”

Nói xong, cô đạp giày cao gót, không quay đầu lại, đi thẳng ra cửa.

Tiêu Nhạc sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô.

Nam Nam lôi kéo cánh tay Tiêu Nhạc về phía trước: “Thật tốt quá, mẹ muốn đưa ba đi bệnh viện!”

Tới bệnh viện kiểm tra, rút máu xét nghiệm, chuẩn đoán bệnh, cuối cùng bác sĩ đưa ra kết luận: “Không có việc gì, cổ họng bị khô, có thể là lo lắng phát nhiệt, uống nhiều nước, có thể ngâm chút cây kim ngân. Không có việc gì đừng uống loạn thuốc, cũng không cần quá đa nghi, mời ngài, người kế tiếp…”

Diệp Ninh giễu cợt nhướng mày nhìn Tiêu Nhạc.

Tiêu Nhạc cúi đầu không nói lời nào.

Diệp Ninh nhíu mày cười: “Đi, đi tái khám.”

Kết quả tái khám đều tốt, bác sĩ nói là sau này có thể một tuần khám một lần, dự đoán bệnh tình tiến triển tốt, trị liệu hạt nhân vô cùng thành công.

Trên đường trở về Diệp Ninh không hề mở miệng, mắt nhìn phía trước, nghiêm túc lái xe.

Phía sau, hai cha con xì xào nói chuyện to nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì.

Đến lúc gần về tới nhà, Nam Nam chợt lớn tiếng nói: “Papa con không phải giả bộ có bệnh đâu. Papa thật sự cảm thấy không khỏe. Tối hôm qua papa ngủ không được ngon giấc! Mắt ba đều đỏ hết rồi!”

Diệp Ninh cười, cười đến mất tàn nhẫn: “Papa con ngủ không ngon giấc đó là bởi vì thói quen sinh hoạt của ông ấy không tốt. Sau này phải bắt ông ấy đi ngủ sớm một chút, không ngủ sớm sẽ không cho ăn sáng!”

Cô vừa nói xong, Tiêu Nhạc ngồi ở sau xe nhảy mũi một cái thật to. Diệp Ninh và Nam Nam cũng bị giật mình, rối rít nhìn về phía anh.

Tiêu Nhạc lại cúi đầu, ấp úng nói: “Tôi biết, tôi không có bệnh.”

Diệp Ninh không cười nữa, nhìn Tiêu Nhạc bằng kính chiếu hậu. Mặt anh ửng đỏ, mắt hằn tia máu, nhảy mũi, nói chuyện có giọng mũi, đây… chẳng lẽ bệnh viện tư nhất đứng đầu cũng có chuẩn đoán lầm?

Nam Nam về đến nhà liền lấy điện thoại di động của Diệp Ninh gọi cho người bạn nhỏ hàng xóm, nói chuyện trại hè. Con trai cưng của mình đã lớn, cũng có phạm vi giao thiệp của chính mình, thỉnh thoảng có gọi điện thoại.

Bên này Tiêu Nhạc giống như bị rét,  một người lớn như vậy và bả vai co rút, nhìn rất đáng thương.

Diệp Ninh không còn cách nào khác, trước hết để anh thay đồ ngủ, ném cho anh một cái chăn mỏng để đắp, nấu một chén canh gừng cho anh uống.

Anh vẫn giống như bị rét, choàng chăn ngồi trên ghế salon trong phòng khách. Trên tấm chăn in hình Hùng Nhị* hiền lành, đó là tấm chăn lúc ban đầu Nam Nam làm chủ đòi mua. Bây giờ đắp trên người anh thật buồn cười. Anh hơi co người lại, ở đó uống canh gừng. Canh gừng bốc hơi nóng, quá nóng, anh chậm chạp đổi tay, vừa thổi hơi nóng vừa kề miệng uống.

Hùng Nhị – nhân vật trong phim hoạt hình

Diệp Ninh bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đáng thương đang ngồi trên ghế sa lon. Không hiểu vì sao mới vừa nhìn thấy, cô có cảm giác anh thật giống như một chú cún bị lạc đường, vất vả lắm mới được người chứa chấp, đang cầm một chén canh nóng uống thật tội  nghiệp.

Cô cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại khó chịu, có thể anh bị ngã bệnh thật rồi. Nhìn bộ dạng yếu ớt kia, sắc mặt thật không tốt, bộ dạng ủ rũ không có chút tinh thần.

Lúc này đây anh chính là một con mèo bị bệnh.

Đang nghĩ tới đây thì Nam Nam bên kia cúp điện thoại. Vẻ mặt cậu bé không vui.

“Nam Nam, sao vậy con?” Diệp Ninh đang quét dọn phòng, nhìn thấy bộ dạng này của con trai, ân cần hỏi.

Nam Nam hừ một tiếng, không vui nói: “Con và Đồng Đồng đang nói đến chuyện trại hè gia đình cuối tuần, ai ngờ Đồng Đồng lại nói, papa và mẹ của cậu ấy cũng đi chung, còn hỏi con có phải chỉ có mẹ đi với con hay không! Vốn dĩ không phải chuyện lớn gì, trước kia đều chỉ có mẹ đi với con, nhưng Đồng Đồng len lén nói cho con biết, người khác nói papa đã kết hôn, nói mẹ là Tiểu Tam, phá hư gia đình người ta, còn nói con là con riêng!”

Diệp Ninh hơi nhíu mày, “Người thông mình không nghe lời đồn bậy. Đương nhiên papa con chưa hề đám cưới, không tin thì con hỏi papa con đi.”

Nam Nam mong đợi nhìn Tiêu Nhạc.

Mặt Tiêu Nhạc đanh lại nhưng không hiện ra biểu cảm gì, ngẩng đầu nhìn Nam Nam, gật đầu nói: “Papa còn chưa kết hôn, cũng không có gia đình nào khác, chỉ có con và mẹ con thôi. Dĩ nhiên mẹ con không phải là Tiểu Tam, bọn họ nói hươu nói vượn, đồn nhảm gây chuyện.”

Hiện giờ Nam Nam đang sùng bái papa của mình như thần thánh, papa nói cái gì đương nhiên cậu bé cũng sẽ tin, lập tức gật mạnh đầu: “Con không tin bọn họ nói đâu! Ngày mai con sẽ nói cho Đồng Đồng biết, người nào nói như vậy, đều là người xấu!”

Diệp Ninh vỗ vỗ đầu Nam Nam: “Ngoan, mấy ngày nữa đi trại hè, con đi thu xếp đồ gì con muốn mang theo đi, xem còn thiếu cái gì không thì chúng ta ra ngoài mua.”

Nam Nam gật đầu, tiến lại gần dặn dò papa: “Papa bị bệnh rồi, uống thuốc giỏi nghen ba, con đi thu dọn đồ đạc trước.”

Tiêu Nhạc cười: “Ừ.”

Đợi đến khi Nam Nam trở về phòng của mình, Diệp Ninh im lặng đóng cửa phòng ngủ lại, trở lại phòng khách. Tiêu Nhạc vẫn còn bọc mình trong chăn uống canh gừng. Anh uống rất chậm, uống một hớp dừng lại một lần, giống như uống chén canh cũng tốn rất nhiều sức lực vậy.

Nhưng lúc Diệp Ninh vừa đi tới phòng khách thì anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ninh một cái.

Gương mặt anh góc cạnh rõ ràng cứng rắn, nhưng bởi vì choàng chăn Hùng Nhị thật thà phúc hậu, còn rụt người lại uống canh nóng, cho nên toàn thân nhìn rất buồn cười.

Anh lại cúi đầu xuống, cụp mắt, không chút biểu cảm, nói: “Có phải người đó là mẹ Thần Thần không?”

Vốn dĩ Diệp Ninh đang cầm khăn lau bàn định lau, nghe hỏi như vậy thì hơi run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nhạc.

Gương mặt cứng rắn của Tiêu Nhạc ẩn hiện sau làn khói nóng, nhìn không rõ biểu tình.

Cô cúi đầu, lau nhè nhẹ, trong lòng đột nhiên hiểu ra, anh đã biết hết những chuyện này.

Cô không tiếp lời, Tiêu Nhạc bên kia lại dùng giọng nói hết sức tùy ý, nói: “Tôi sẽ khiến cho bà ta hiểu, có mấy lời không phải bà ta muốn nói là có thể tùy tiện nói ra.”

Tay Diệp Ninh đang lau bàn lập tức dừng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nhạc một lần nữa. Tiêu Nhạc vẫn cúi đầu uống canh gừng như cũ, rụt người trong mềm, so với vừa rồi càng giống chú cún lang thang đáng thương.

Thật sự là cả người lẫn vật đều vô hại.

Nhưng xương sống Diệp Ninh lại có chút lạnh lẽo. Cô hiểu, anh không hề tùy tiện nói ra một câu như thế.

*************************

Buổi tối hôm đó, Diệp Ninh nằm trên giường nghĩ về Tiêu Nhạc, lăn qua lăn lại suy nghĩ.

Cô hồi tưởng lại tất cả những tiếp xúc của mình với Tiêu Nhạc, trong đầu có khi là thiếu niên nhút nhác si tình, có khi là Tổng giám đốc bá đạo tàn khốc, có khi lại là chú cún lang thang mở to cặp mắt đáng thương nhìn mình.

Con người anh thoạt nhìn cố chấp đến điên cuồng, nhưng lại tĩnh táo đến mức người ta phát sợ, còn si tình hiếm thấy trên thế gian. Cô cố gắng nhớ lại người đàn ông tự tin vui vẻ trò chuyện trong tiết mục TV nào đó mà cảm thấy rất mâu thuẫn.

Có lẽ con người đều phức tạp và đa dạng. Nội tâm mỗi người đều có ma quỷ tồn tại, mỗi một cái đều có nhiều bộ mặt. Góc độ khác nhau, con người cũng sẽ không giống. Thời điểm khác nhau, màu sắc biểu hiện cũng khác biệt.

Sau khi lăn lộn một hồi, cô nhàm chán mở trang blog ra, đăng lên một lời cảm khái nhạt nhẻo: Anh ta rất đáng sợ, cũng rất tốt.

Sau khi đăng xong, cô đọc lại, có chút đỏ mặt, nghĩ muốn xóa đi. Mặc dù trang blog của cô cũng không có nhiều người để ý, nhưng đăng lên trang blog suy nghĩ tâm tư của mình thì cô vẫn còn có chút ngại ngùng.

Ai ngờ vừa lúc đó, ‘Chuột Mickey ngủ bụi’ kia đã phát hiện rất nhanh, hơn nữa còn để lại cho cô một lời bình luận.

Lời bình luận vẫn là mặt cười muôn thuở trăm năm không đổi.

Cô thở dài, có loại cảm giác tâm tư bị dòm ngó. Chỉ là cô vẫn quyết định không xóa.

Nói cũng đã nói rồi, còn giả mù sa mưa xóa làm gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.