Cuộc Sống Tính Phúc Của Mị Mị

Chương 4: Vân Tiêu, thức dậy




Liệt Đương đạo trưởng nói :

- Đúng vậy! Nàng còn nói thêm một chuyện nữa.

Nhưng...

Thái Thông lạnh lùng thốt :

- Nói với nó ích gì, khéo tổn thêm hơi.

Trịnh Kiếm Hồng cãi :

- Không thể được! Chuyện gì thì cứ đem ra mổ xẻ cho rõ ràng chớ không nên ẩn giấu.

Liệt Đương đạo trưởng gật đầu :

- Có lý...

Thái Thông vụt ngắt ngang :

- Không cần! Sự thật chuyện ấy Đạo trưởng cũng như chính đại môn phái đã biết qua, không đúng sao còn đi hỏi lại?

Lý Minh thấy thế bước tới nói :

- Lão Trượng nói thế sai rồi. Nếu như thật thế thì tại sao không làm cho sáng lại giấu giếm.

Thái Thông mặt sắc lạnh như đồng, quát :

- Giấu rồi làm gì ta?

Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Quân tái mặt nhưng vì đại cuộc cắn răng dằn sự tức giận.

Trịnh Kiếm Hồng nói :

- Lão bắt ép như vậy sao được. Để tôi hỏi Đỗ Thu Linh.

Chàng chưa dứt lời, Thái Tông nhanh quay đài sen trở về vị trí cũ, không còn gì khác hơn là tượng phật ngồi tọa lập giữa đường.

Trịnh Kiếm Hồng bực tức hỏi :

- Lão trượng làm gì lạ vậy? Lão tự cho mình là người tốt, ngay thẳng sao sợ sự thật. Sợ phải là chúng tôi đây, tại sao người còn sợ chúng?

Thái Tông liền giơ chưởng thủ lên cao.

Đạo trưởng hốt hoảng nói :

- Lão trưởng không được làm thế. Chuyện gì cũng nên bình tĩnh chờ sự hợp mặt chín đại môn phái giải quyết. Hơn nữa Trịnh Kiếm Hồng nói có lý chớ đâu phải không.

Vậy lão hãy để Đỗ Thu Linh nói lại chuyện ấy đi.

Thái Thông lõ mắt nhìn Liệt Đương đạo trưởng :

- Ta đã nhất định rồi.

Lý Minh Châu tức tối hỏi :

- Lão Trượng nhất định như vậy à?

- Ừ!

Liệt Đương đạo trưởng nói :

- Lão Trượng, Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh đối chất với nhau không được sao?

Thái Thông cương quyết nói :

- Không được. Chuyện này chỉ có thể đem ra trước chính đại môn phái đối chứng mà thôi.

- Vậy cũng tốt.

Thái Tông hướng qua Trịnh Kiếm Hồng, Lý Minh Châu nói :

- Hai người chịu theo ta vào La Hán đường không?

Trịnh Kiếm Hồng mạnh dạn đáp :

- Tuy biết là hang cọp mà chúng tôi đến thì sao lại không dám vào La Hán đường.

- Tốt lắm!

Dứt lời, Thái Thông cùng Liệt Đương đạo trưởng đi trước. Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu nối gót theo sau.

Lý Minh Châu nói khẽ với Trịnh Kiếm Hồng :

- Coi chừng lão ấy có ác ý.

Trịnh Kiếm Hồng tin tưởng nói :

- Nhưng bên cạnh còn Liệt Đương đạo trưởng là người đứng đắn, lẽ nào để cho lão ấy dùng thủ đoạn đối với ta.

- Anh nhớ dù sai mà đa số cho đúng thì Liệt Đương đạo trưởng cãi nổi không?

- Em có lý. Vậy chúng ta cẩn thận đề phòng bất trắc nhé.

- Vâng! Chúng ta vào hang cọp đó.

- Biết vậy, chúng ta cứ đi rồi tùy cơ ứng biến.

Hai người đi bên nhau nói tới đó thì chân đã bước vào La Hán đường.

Trịnh kiếm Hồng và Lý Minh Châu đảo mắt nhìn khắp vòng, trong lòng không khỏi rúng động.

Chung quanh bao bọc toàn bằng vách đá và sắt thép thật kiên cố, không có một chỗ thoát thân.

Lý Minh Châu thấy bắt rùng mình, nắm chặt tay Trịnh Kiếm Hồng ngầm bảo :

- “Chúng ta vào chỗ chết”.

Khi mọi người tề tựu đông đủ và ai nấy vào chỗ ngồi xong, Trịnh Kiếm Hồng đề nghị cho hỏi vài câu. Tất cả đồng thanh nói :

- Không cần!

- Không cần!

Làm xôn xao rùm beng cả Đại La Hán.

Liệt Đương đạo trưởng đứng lên nói :

- Các đạo hữu, chúng ta là những người đều bảy mươi tuổi đầu, sao lại làm thế.

Phát súng của Liệt Đương đạo trưởng bắn ra mở màn cuộc họp khiến mọi người đỏ mặt tía tai, nghẹn họng, câm miệng như hến.

Liệt Đương đạo trưởng tiếp :

- Trịnh Kiếm Hồng muốn hỏi gì thì cứ hỏi cho nó thỏa mãn, thiết nghĩ có gì hại đâu. Hơn nữa chúng ta là những nhân vật chính phái nên tỏ thái độ trượng phu một chút.

Lời nói Liệt Đương đạo trưởng làm ai nấy ngồi im xuôi xị.

Trịnh Kiếm Hồng thản nhiên nói :

- Các vị yên tâm. Câu hỏi tôi rất đơn giản không liên can gì đến các vị đâu mà sợ. Tôi muốn hỏi đây là hỏi với Đỗ Thu Linh thôi.

Thoạt đâu mọi người có phần hơi lo sau cùng nghe Trịnh Kiếm Hồng nói vậy thảy đêu an tâm. Duy chỉ có mình Thái Thông đứng lên phản đối.

- Sở dĩ tôi không cho Trịnh Kiếm Hồng hỏi chuyện Đỗ Thu Linh lâu là vì sợ nàng vì cảm tình riêng với Trịnh Kiếm Hồng nói khác đi thì phiền cho chúng ta lắm. Vả lại chuyện gì chính các vị đã nghe qua rồi, bắt nàng nói lại thêm vô ích.

Mong các vị nghĩ lại điều ấy.

Trịnh Kiếm Hồng nói :

- Lão trượng nói thế đâu phải.

Thái Thông cự nự :

- Không phải ở chỗ nào?

- Chắc lão trượng hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng tôi cũng hiểu được đôi phần câu chuyện rồi.

- Hiểu cái gì?

- Lão trượng nên thành thật với chính mình trước đã. Có phải lão trượng hỏi nàng trong lúc nàng chưa tỉnh trí và cũng chính lúc tinh thần nàng còn hỗn loạn, lão trượng dùng thủ đoạn gian manh, tra khảo, khai thác nàng. Bây giờ nàng lành bịnh, tinh thần ổn định, sợ đem nàng ra đối chất với tôi, nàng nói khác đi thì còn cớ đâu buộc tội tôi. Chi bằng cứ việc giữ lấy lời nói lúc ban đầu của nàng mà vịn cớ bắt tội tôi.

Tôi mong lão trượng bỏ thái độ tiểu nhơn mà tỏ ra trượng phu quân tử đối với việc này tốt hơn. Như vậy lão trượng khỏi phải mang tiếng là người không biết điều.

Thái Thông đỏ mặt, nuốt ực nỗi căm hận nạt lớn :

- Ngươi đừng nói bậy.

- Tôi nói có đúng không sao coi lão trượng mất hết bình tĩnh rồi.

- Tiểu tử, mày im cho ta.

Rồi lão hướng qua mọi người nói lớn :

- Chưởng môn Thiếu Lâm tự lại có thể dám dùng thủ đoạn hạ cấp ấy hay sao, xin chư vị nghĩ lại, chớ nghe lời Trịnh Kiếm Hồng.

Chàng không nhịn được hét lớn :

- Hành động của lão nãy giờ đã chứng minh điều đó. Đừng nói lôi thôi. Nếu nói không có, tại sao không muốn cho ra hỏi nàng cho rõ sự thật. Người xưa có nói “vàng thiệt sợ gì lửa”.

Thái Thông bị Trịnh Kiếm Hồng nói không vị nể làm lão xám mặt. Lão đưa mắt nhìn khắp mọi người, thấy ai nấy đều ngồi im, mặt sắc biến đổi kỳ lạ, lão lại càng lo sợ.

Lão quắc mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu không có mặt người Chưởng môn các phái bạn, có lẽ lão đã hạ độc thủ với Trịnh Kiếm Hồng lâu rồi.

Lão nhìn lại mọi người nói :

- Quí vị ở đây ai tin Trịnh Kiếm Hồng thì đứng lên. Còn ai tin tôi cứ theo kế hoạch và ám hiệu mà thi hành.

Dứt lời nhanh như chớp, Thái Thông đưa chưởng đánh tắt ngọn đèn bông sen.

La Hán đường trở nên tối đen như mực.

Mấy người Chưởng môn cũng biến dạng mất hút.

Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu vì quá bất ngờ trở tay không kịp.

Sự kiện xảy ra nhanh trong nháy mắt, thật là ngoài sức tưởng tượng của hai người.

Lý Minh Châu bám sát bên Trịnh Kiếm Hồng.

Cả hai vung chưởng đánh ra tiếng nổ ầm ầm. Nhưng cửa sắt tứ bề đóng kín lại rồi. Chưởng lực từng chập quét tới không căn thua gì chúng cả.

Lý Minh Châu lật đật moi trong túi lấy thạch hỏa và bùi nhùi đánh lửa. Giữa lúc ấy tiếng rít rè rè, két két của các cơ quan bí mật ồ ạt xô ép tới, khiến nàng nhảy lui để tránh.

Trịnh Kiếm Hồng cũng hốt hoảng chưa biết tính thế nào thì phía sau lưng một dãy hàng rào sắt đẩy dồn lại.

Lý Minh Châu cảm thấy tay chân rũ liệt không còn đủ sức nắm giữ hỏa thạch và bùi nhùi đành buông rơi xuống.

Tiếng cơ quan bí mật vẫn rít ầm ầm, xô đẩy hai người lần lần tiến về chỗ cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.