Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80

Chương 3: Cô bế con xuống đi




Người này đã lưu lại ấn tượng mãnh liệt với bất kể người ngoài hay người trong cuộc. Ở bên cạnh cậu ta có nhiều người ưu tú như vậy, người kia cũng không thể chỉ là một cái bình hoa*

*Chỉ đẹp mã ngoài, bên trong rỗng tuếch. Không có thực lực.

“Lance Von Allan Bella. Nghe tên đã biết cậu ta là quý tộc cũ…” Nói tới đây, Eugene ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Lưu Bình An: “Sao không đặt thêm?”

“Cái này… Sao nghe tên cũng biết là quý tộc cũ? Quý tộc còn phân biệt mới hay cũ sao?”

Giọng Aslan trong trẻo vang lên bên cạnh, “Giữa tên có một chữ Von, là tên của quý tộc lâu đời của nước Đức hoặc Áo của miền tây gần Đại Tây Dương của Đế Quốc. Chỉ cần có chữ này trong tên đều là quý tộc có đất riêng vào thời xưa. Những quý tộc của các quốc gia cũ trên thế giới đều được gọi là quý tộc cũ, còn vương tộc của Đế Quốc bây giờ gọi là quý tộc mới.”

“Tên còn có thể phân biệt là quý tộc hay không phải quý tộc sao? Tôi cứ tưởng Aslan thế này cũng là một quý tộc chứ.” Lưu Bình An cảm thấy một quý công tử như Aslan cũng coi là quý tộc mới đúng.

“Quý tộc rất chú trọng huyết thống. Không phải chỉ cần có tiền có quyền là có thể trở thành quý tộc đâu. Cái này đã được quyết định ngay từ giây phút được sinh ra rồi. Liên Minh không có quý tộc, cho dù có cũng đã xuống dốc toàn bộ rồi. Gia tộc của tôi trước kia chỉ là thương nhân kinh doanh năng lượng và buôn bán đường thủy thôi.”

“À…” Nghe xong giải thích của Aslan, Lưu Bình An lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ*, “Tôi vẫn quyết định không theo.”

*Bừng tỉnh đại ngộ: Nhận ra được, hiểu được những gì trước đây mình đã hiểu sai hoặc không hiểu.

Cái tư duy này… cũng nhảy kinh khủng quá… Mọi người nghĩ cùng một lúc

“Thân phận của mỹ nhân siêu cấp xinh đẹp kia cũng cao quý nhỉ. Khó trách có khí thế vậy.” Connor thấp giọng thì thào ‘nữ vương đó nữ vương đó’.

“Cũng không tính là rất cao. Thật ra gia tộc của bọn họ đã xuống dốc rồi. Ở trong Đế Quốc, kỳ thật quý tộc cũ đã không có địa vị gì nữa. Nếu không phải dựa vào năng lực của cá nhân, sợ là cũng không khác gì người thường đâu. Vị kia ở trong trường quân đội hoàng gia của Đế Quốc cũng khá có danh tiếng.”

“Trước kia chúng tôi cũng có gặp cậu ta.” Khải Minh trong cặp song sinh lật lá bài thứ tư lật tới lật lui nhìn, thấp giọng nói: “Tiểu Vũ chia toàn bài hên cho tôi không à.”

“Gặp qua là…”

“Cuộc thi đấu cờ quân đội thanh thiếu niên quốc tế.” Thái Bạch cũng nhìn tới nhìn lui bài của mình, sau đó đưa cho Kỷ Vũ: “Tôi cũng phải đổi một lá.” Kết quả bị mấy người kia đồng thời đánh cho một cái.

“Chơi bẩn cũng đừng có quang minh chính đại vậy chứ?” Lý Duy làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc thập phần khinh thường loại thái độ này của Thái Bạch. “Tôi nhớ rồi, thi đấu cờ quân đội năm trước, cậu ta giữ chức quán quân.”

“Giữ chức quán quân của mấy cái trò chơi đó lợi hại lắm sao?” Lưu Bình An tỏ vẻ không rõ gì hết.

“Đấu cờ quan đội không phải là trò chơi bình thường đâu, mà là một loại trờ chơi mô phỏng tác chiến. Đề thi kiểm tra sách lược chiến thuật và trí tuệ, thậm chí còn xác định được vận khí của người đó nữa.” Aslan giải thích, đáng tiếc thiếu niên chưa chơi cờ quân đội bao giờ vẫn có vẻ mặt không hiểu gì. Đang muốn tiếp tục giải thích, Eugene đột nhiên dừng lại.

“Tôi thắng rồi!”

“A—- Eugene chơi ăn gian!!!” Connor giơ nắm đấm muốn đánh cái tên khốn đang cười gian trá gom nguyên đống tiền về kia. Người kia quay người tránh một cái, “Ai bảo cậu không tập trung tinh thần, nghe tình báo của tôi phải trả giá cao đó nha.”

Mười ván bài rất nhanh đã kết thúc. Sau khi tính toán mới phát hiện, Connor, Gerrard thua sạch sẽ, mà ngoài dự đoán của mọi người, Aslan vậy mà cũng thua trắng.

“Aslan đại nhân…” Lý Duy lo lắng nhìn Aslan, người kia không để ý chút nào, hơn nữa hình như còn có chút chờ mong. “Không sao, đây là trò chơi mà, đương nhiên ai cũng có lúc thế này thế kia, đâu phải lúc nào cũng thua. Tuy lần này chúng tôi thua, nhưng lần sau có thể đến phiên mấy cậu đấy.”

“Aslan! Nói hay lắm, rất đẹp trai!” Mắt của Connor lập tức biến thành các vì sao.

Connor rút được hình phạt làm 50 cái hít đất. Nếu là lúc trước, nhất định là muốn lấy mạng cậu luôn rồi, nhưng bây giờ sau khi trải qua huấn luyện của trường quân đội, cậu đã có thể thoải mái làm được. Gerrard rút thăm được một tờ là hát một bài tình ca, con người kia cất tiếng hát khiến người ta tưởng như có người đang giết heo, toàn bộ nhất trí đồng ý cho anh ta câm miệng.

Lúc Aslan rút tờ giấy có chút lo sợ, thực tế, là anh cố ý thua, vì lúc bắt đầu anh đã nhìn thấy tờ giấy kia. Vừa rồi căn bản chưa tính là đánh bài, giờ mới thật sự là thời điểm cho đánh bạc đây.

Lúc mở tờ giấy ra, tất cả mọi người cảm giác không khí như đông lại một chút. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Aslan, Lý Duy cho rằng anh đã rút thăm được cái hình phạt bó tay gì đó rồi.

“Aslan đại nhân…”

“Hả.” Aslan như tỉnh ngộ lại. Tờ giấy trong tay anh đã bị cặp song sinh đó giật mất.

“Gọi điện thoại video 3D thổ lộ với người mình ghét nhất.” Thái Bạch huýt sáo một cái, “Wow, cái này thú vị ghê ta. Đại thiếu gia, anh cố gắng lên nha.”

Kết quả cũng chỉ có mình cặp song sinh đó ồn ào vớ vẩn, hai người của Học Viện Hải Quân thì mặt ngơ ngẩn, còn mấy người của Học Viện Aliya thì đều lộ ra vẻ mặt sâu xa.

Bởi vì người Aslan ghét nhất, không phải là Annan thì còn là ai nữa.

“Thật ra tôi cũng không ghét cậu ta.” Aslan không biết làm sao lắc đầu cười. Tuy lời của Aslan luôn có sức nặng nhất định, nhưng lần này lại không có ai tin tưởng.

Nếu như mình nói mình ghét Tiểu An, chắc càng không ai tin hơn. Trong lòng Aslan thở dài, xem ra vận khí của anh không tốt chút nào, gọi điện thoại cho Annan.

Trong màn hình video hiện lên một nam nhân nửa thân trần. Có thể Annan vừa mới tắm xong, thân người ướt đẫm, giọt nước theo cơ thể rắn chắc chảy xuống, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn lông màu trắng.

Màn hình này lại khiến cặp song sinh huýt sáo lần nữa, còn những người khác đều mang vẻ mặt hóng kịch vui.

“Aslan?” Đối với cú điện thoại bất ngờ này của Aslan, Annan hình như có chút kinh ngạc.

“Annan.” Aslan cũng không có vẻ mặt xấu hổ hay là khó chịu, vẻ mặt bình tĩnh, giữ vững nụ cười ôn hòa trước sau như một kia. “Cậu không tới xem triển lãm vũ khí sao?”

“Ừ…” Annan nheo mắt lại, hình như đang cố suy đoán ý đồ của đối phương, cậu ta chớp chớp mắt, “Mấy ngày nay vừa lúc tao có việc.”

Chắc là vì không muốn bọn họ kéo dài thời gian, Eugene xấu xa giơ tờ giấy lên: Thổ lộ đi, đừng có lãng phí thời gian. Còn Lý Duy lại phẫn nộ giơ tờ giấy trên đó viết: Đừng có hối! Ồn ào chết đi được!

Trong khoảng thời gian ngắn, trên tờ giấy tràn ngập các loại chữ viết. Cuối cùng có người quất nguyên dấu chấm lửng trên đó bảo mọi người im lặng. Sau đầu Aslan xuất hiện một giọt mồ hôi, dừng lại trong chốc lát, bên kia có chút không kiên nhẫn hỏi thăm: “Đừng nói với tao, mày gọi điện cho tao chỉ để hỏi tao có đi triển lãm hay không thôi nha.”

“Không.” Aslan hồi phục nụ cười, “Tôi hôm nay có thấy được trận đấu cờ quân đội, nghĩ là nếu có thể cùng cậu đấu một ván thì hay quá.”

Annan nhếch khóe miệng, tựa hồ tâm tình chuyển tốt, “Hừ hừ, nếu mày nói thế, chúng ta có thể đấu với nhau một ván trên mạng bây giờ.”

“Không, cậu vẫn không hiểu ý của tôi sao?” Con ngươi lục bích của Aslan xuyên thấu qua màn hình video nhìn thẳng vào Annan, từng câu chữ du dương trầm bổng khiến trái tim của bao người ngừng đập.

“Cậu là đối thủ cả đời của tôi.”

Nghe thấy thanh âm hút khí lạnh của bên kia, Aslan thỏa mãn cúp điện thoại, vẻ mặt tươi cười nói với những người khác, “Vậy đó… Mọi người hài lòng chưa?”

“…”

Cuối cùng mọi người quyết định nhất trí, Aslan đã vượt qua hình phạt.

Ngay lúc các học viên đang rất vui vẻ, tinh thần của một vị huấn luyện viên có chút không tập trung. Edward gõ mạnh vào cửa phòng Smith, sau tiếng đập cửa dồn dập và thô bạo, người trong phòng dùng cách còn thô bạo hơn cách gõ cửa kia, đạp cửa ra, “Rốt cuộc là thằng khốn nào?”

Cửa vừa mở ra, Edward nhanh chóng nắm lấy cổ áo, đẩy Smith vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.

“Anh bị thần kinh gì vậy?” Hôm nay anh họp nguyên cả ngày, đã bị mệt mỏi giày vò gần chết rồi. Giờ lại không hiểu gì bị Edward nắm chặt, đương nhiên là phẫn nộ tới cực điểm. Mém chút nữa đã nổ tung như núi lửa phun trào.

Đám vô dụng của Bộ máy móc đó vẫn không chịu buông tha cho anh. Mấy cái dự án đó đã đi vào ngõ cụt, nhất định phải làm bản thiết kế lại lần nữa mới có thể đột phá.

“Nói! Trừ anh ra, còn có ai khác nghiên cứu kế hoạch Ong Chúa nữa hay không?”

Smith cũng không nổi điên như dự đoán, trái lại, lập tức ngu người, “Anh… Anh nghe ai nói vậy?”

“Hóa ra là sự thật…” Edward buông anh ta ra, rút thuốc lá, đột nhiên lại nhớ ra ở đây không thể hút thuốc. “Chúng ta vào WC nói chuyện đi.”

“Hả??”

Người kia không nói gì hết đẩy Smith vào toa-lét, mở quạt thông gió, đốt nhanh điếu thuốc. Nhìn khói trắng bay lên mù mịt, Edward tựa trên bồn rửa tay, chậm rãi nói: “Hôm nay… Tôi gặp người có cảm giác như ong đực, nhưng bọn họ không phải là người trong Liên Minh.”

Smith lẳng lặng đứng yên nghe, cái kính một mắt phản chiếu ánh sáng, trên mặt không có biểu tình gì khiến người ta không đoán được ý nghĩ của anh.

“Có cùng loại cảm giác, cảm giác giống như Brian vậy, nhưng bọn họ lại có chút khác chúng ta. Nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào, tôi cũng không nói được. Một cảm giác rất kì lạ…”

“Bọn họ cũng có Ong Chúa sao?”

“Có lẽ vậy. Tôi không biết, ít nhất không cảm nhận được hơi thở giống Tiểu An. Có thể chúng ta không có cách nào phân biệt được hơi thở của Ong Chúa kia.” Trong đầu hiện lên thiếu niên có mái tóc màu xanh da trời kia, trong con ngươi thâm thúy kia của Edward có một tia ngơ ngẩn. “Có lẽ nào…”

“Anh thật ra đã biết trước rồi phải không?” Edward ngẩng đầu nhìn lom lom vị đồng nghiệp kiêm bạn bè tốt này của mình, trong con ngươi có chút thất vọng, “Anh không tin tưởng tôi vậy sao?”

Không phải! Hai chữ này thiếu chút nữa đã thốt ra, nhưng tính cách quật cường của Smith lại không cho phép anh cúi đầu trước đối phương, “Cái này thuộc về cơ mật quân sự, tôi không cần và cũng không thể nói cho anh biết.”

“Được rồi. Tôi hiểu.” Dập tắt điếu thuốc trong tay, Edward thở dài, “Anh định làm sao?”

“Không làm gì cả.” Thật ra chỉ cần đối phương không uy hiếp Tiểu An, anh căn bản không quan tâm. “Có nhiều Ong Chúa có thể phân tán lực chú ý của nhện. Đây cũng chưa hẳn là chuyện không tốt.”

Sau khi đi ra toa-lét, đột nhiên phát hiện trong phòng có thêm một người. Lưu Bình An trợn mắt há mồm nhìn hai người đi ra từ nhà vệ sinh, còn hai người kia cũng ngây dại.

“Cái này… tôi…” Trên mặt thiếu niên nổi lên một lớp đỏ ửng nhàn nhạt, “Tôi về lấy ít đồ, tối nay sẽ chơi suốt đêm bên chỗ Aslan.”

Nói xong, không chờ Smith trả lời, cậu liền lao ra ngoài cửa, từ ngoài cửa truyền tới tiếng la của thiếu niên: “Hai người cứ tiếp tục đi!”

Trầm mặc một phút đồng hồ, Smith rốt cuộc cũng bạo phát, “Cậu trở lại đây cho tôi! Không được qua đêm ở bên ngoài! Nhất là không được qua đêm chỗ con hồ ly nhỏ kia!!!!”

Đầu Edward đầy hắc tuyến, tên này chỉ nghĩ tới cái này sao?

Trong phòng Aslan, ván bài vẫn còn tiếp tục, sau khi Lưu Bình An trở về phát hiện phòng có thêm vài nữ sinh. Hóa ra bạn mà Meri dùng vé mời đến là La Cơ, Rose cũng bị hai cô gọi tới chơi chung.

Không biết vì nguyên nhân gì, tinh thần của Lưu Bình An luôn không tập trung được, nhanh chóng thua sạch. Connor cũng thua, nhưng Gerrard lại phi thường thần kì không thua trắng. Mọi người rút tờ giấy hình phạt, của Connor là: đổi vị trí với người ngồi bên phải. Tuy rất không muốn, nhưng cậu vẫn phải đổi vị trí với La Cơ ngồi bên cạnh.

Sau đó, tới tờ giấy của Lưu Bình An là: hôn người bên cạnh một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.