Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80

Chương 17: Chỉ quỳ trước người chết




Eugene thu bài hát cho thật tốt rồi chuyển thành mật mã, gửi ra ngoài bằng máy truyền tin kiểu mới. Rose tò mò hỏi: “Sao phải làm vậy?”

“Không biết nữa.” Eugene đẩy kính, “Chắc là do quá hay, cũng muốn cho các chiến sĩ trên tiền tuyến nghe một chút. Loại máy truyền tin này không phải đang dùng thử trên chiến trường Dĩ Tát sao?”

“Tôi cũng giúp cho.” Rose ngồi vào máy truyền tin trước sân khấu, giúp chuyển âm thanh thành mật mã.

Tuy không biết tin nhắn có thể truyền tới hay không, nhưng hai người vẫn cố gắng chuyển đổi mật mã hoàn chỉnh, rồi gửi ra ngoài.

Tại chiến khu Dĩ Tát xa xôi, trong hoang mạc nổi lên những trận gió bão thật lớn, cả ngày che kín bầu trời. Màn đêm càng trở nên đáng sợ hơn, gió bão và đất cát không ngừng đập vào thân ngoài của cứ điểm di động, phát ra những tiếng động như tiếng móng vuốt sắc nhọn cào lên, khiến thần kinh của con người nhanh chóng sụp đổ.

Một người quấn đồ như một người ngoài hành tinh đi vào phòng chỉ huy, sau khi cởi mũ liền lập tức kêu to khát nước. Người bên cạnh đưa cho người đó một ấm nước. Sau khi anh ta uống ừng ực vài hớp nước, liền la hét tên của Chỉ huy.

“Brian! Anh chết dí chỗ nào rồi? Ông đây có chuyện muốn báo cáo.”

Nhìn Phó tướng chỉ chỉ chỗ ngồi sau lưng, người đàn ông dựa ở đó nhắm chặt hai mắt, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

“Tiểu An… Đừng khóc… Nghe lời anh…”

Trên đầu người kia xuất hiện vô số chữ thập, nắm tay muốn đấm cho tên đó mấy đấm, “Bà mẹ nó! Chúng ta tuy bây giờ như vậy nhưng vẫn còn ở trên chiến trường, muốn có gái cũng phải chờ tới lúc còn sống, về được rồi mới muốn chứ.”

“Hả?” Mắt Brian mở to, đột nhiên ôm chầm người trước mặt, “Tiểu An, đừng đi!”

Người nọ hoàn toàn nổi điên, không chút khách khí dùng chân đá văng Chỉ huy của mình. “Anh ngủ tới ngu luôn rồi hả? Tôi là đội trưởng Bill Porter đội tiên phong của anh đây. Nếu mà anh vẫn không tỉnh, tôi một phát xử bắn anh luôn.”

Nói xong, anh ta thật sự rút súng ngắn bên hông ra, Phó tướng lập tức tiến lên ngăn anh ta lại, “Tướng quân hay nói giỡn đó mà.”

“Ồn ào chết đi được. Khó khăn lắm tôi mới mơ thấy Tiểu An mà. Gì đây… Hóa ra là Bill Porter à…” Brian lau trán, trong giọng nói còn mang chút khàn khàn khi chưa tỉnh ngủ.

“Cái gì mà ‘hóa ra’…” Bill Porter lại muốn nổi điên lần nữa.

“Đội trưởng đội tiên phong! Báo cáo tình hình đi!”

Giữa giọng nói ác liệt không thể nghe được chút mệt mỏi nào, trong đôi mắt sâu thẳm của Brian lộ ra phần trầm ổn và uy nghiêm, khiến cấp dưới không thể không nghiêm túc bắt đầu kính nể.

Bill Porter cúi chào mạnh một cái, “Đội trưởng đội tiên phong Bill Porter xin báo cáo tình hình. Chúng ta đã bị nhện bao vây, có chừng 3000 con. Chúng đang chờ lúc chúng ta không nhịn được đi ra ngoài, thì sẽ làm thịt chúng ta, trước tiên là chưng rồi sau đó nấu. Ối… Đau quá.”

Nhìn đội trưởng đội tiên phong bị đấm mạnh một cái kia, Brian nói với Phó tướng: “Phó tướng, làm tốt lắm.”

“Sao lại đánh tôi?” Trên đầu Bill Porter xuất hiện vô số chữ thập, gào lên với Phó tướng đang cười gian kia.

“Ồn ào quá đi.” Phó tướng chống nạnh, “Ai nói chúng ta bị ăn sạch chứ? Phải nói là chỗ đó có 3000 con nhện đang chờ chúng ta chưng trước rồi nấu sau.”

“Cậu xác định là đang nói nhện biến chủng chứ không phải con cua chứ?” Đầu Bill Porter đầy hắc tuyến.

Brian không thèm để ý tới hai người đang tranh cãi kia, đi tới người bên cạnh đang loay hoay bên máy truyền tin.

“Tham mưu, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Ngữ khí của anh quá nhẹ nhàng, không có chút gì giống người đang lâm vào khốn cảnh.

“Anh không phải là chỉ huy sao? Sao lại hỏi tôi?” Tham mưu đẩy kính đen, con mọt sách luôn âm trầm như cậu vốn không muốn trả lời mấy vấn đề nhàm chán này của Chỉ huy.

“Không có cách nào liên lạc căn cứ sao?”

“Đương nhiên..” Tham mưu nhíu mày, vẻ mặt như tràn đầy tự tin. nói: “Cũng không nhận được tin nào hết. Đám khốn kiếp kia còn ước gì chúng ta chết hết mà.”

“Chuyện này cũng không phải là lần một lần hai. Tham mưu à, cậu nghĩ biện pháp đi.” Vẻ mặt Brian vô lại, cười nói.

“Không có biện pháp.” Tham mưu nhún nhún vai, “Máy truyền tin model mới nhất vốn có thể hoạt động trong loại thời tiết này. Đáng tiếc là máy gửi đi đã bị đập hư. Cmn, con nhện hoa kia thật quá ghê tởm, phá gì không phá, lại đi phá máy gửi tin. Hai phát đã giết nó xong là quá có lời cho nó rồi.”

“Máy nhận tín hiệu dùng được à? Căn cứ bên kia không truyền tin?” Phó tướng và Đội trưởng cũng đi tới.

“Rất đáng tiếc, chắc là các bạn của chúng ta đã bỏ mình rồi.” Dù đang ở trong khốn cảnh, nhưng cái miệng độc của Tham mưu vẫn sắc bén như thế, nhin chằm chằm vào Đội trưởng, nói: “Ngày này năm sau, cô vợ đáng yêu của anh chắc phải tới nghĩa trang liệt sĩ cộng đồng để thăm viếng rồi.”

“Tôi khinh khinh khinh…” Bill Porter nhảy dựng lên, “Đừng có nói lung tung, ông đây còn nhiều hơn mèo một mạng đó.”

“Bill Porter, anh còn chưa nghe được ý trong lời của Tham mưu sao? Ảnh đang ghen với chuyện cậu có cô vợ đáng yêu vậy đó.” Phó tướng che miệng, cười rộ lên.

“Hừ hừ, tên khốn bị bé gái ba tuổi từ chối không có tư cách nói tôi.”

“Bà mẹ nó!”

Tham mưu và Phó tướng cãi lộn, hai cái miệng độc nhất của quân đoàn 28, tuy Brian cũng rất muốn cho bọn họ thi đấu xem miệng ai độc hơn, nhưng giờ không phải lúc.

“Tham mưu, anh thấy nếu bây giờ chúng ta lao ra thì có bao nhiêu phần thắng?’

“Không.” Tham mưu cong ngón tay thành hình tròn.

“Sao lại thấp như vậy được?” Bill Porter không đồng ý, “Tuy chúng ta mất hết phân nửa anh em, nhưng chủ lực nguyên bản của quân đoàn 28 đều được bảo vệ an toàn hết. Tuy cứ điểm không thể di chuyển được, nhưng xe bọc thép còn hơn 100 xe, đạn dược rồi năng lượng cũng coi như đầy đủ.”

“Thức ăn nước uống chắc cũng cầm cự được 3 ngày, nhưng còn thuốc thang thì không đủ lắm,” Phó tướng cũng báo cáo tình hình hậu cần, “Nhưng tôi cho rằng trong thời gian ngắn vẫn có thể chống cự được.”

“Rất đáng tiếc, tôi nói phần thắng chỉ là một con số không thôi.” Tham mưu đẩy kính mắt, quay đầu nhìn Brian, “Chỉ huy cũng rất rõ, vấn đề là ở lòng người kìa.”

“Mọi người đã mệt mỏi không chịu nổi rồi. Trận chiến lần này, rõ ràng là cấp trên muốn các anh em đi chịu chết. Tuy chúng ta không quan tâm, nhưng các anh em trên chiến trường đẫm máu luôn chiến đấu rất hăng hái, vậy mà viện quân của cấp trên lại chậm chạp không đến. Ý chí chiến đấu của các chiến sĩ giờ đang dần suy yếu.”

“Mà bây giờ lại lâm vào khốn cảnh như thế. Thiên thời địa lợi nhân hòa, một cái trong thiên thời địa lợi chúng ta cũng không có, mà giờ lòng người cũng bắt đầu tan rã, anh thấy kết quả của chúng ta không phải là không thì là bao nhiêu?”

Brian sờ cằm, vỗ vai Tham mưu, “Tham mưu của chúng ta thật lợi hại. Cho một thiên tài giải mã như cậu tự tử cùng tôi, Liên Minh thật quá lãng phí nhân tài rồi.”

“Anh biến đi.” Tham mưu quăng tay Brian ra, “Tôi không phải vợ anh, ai nói là muốn tự tử với anh hả?”

“Ôi,Tham mưu, đừng tuyệt tình vậy chứ. Chúng ta dù gì cũng ở sớm chiều với nhau năm năm rồi mà.”

“Đáng thương quá.” Tham mưu lắc đầu, thở dài. Brian hiếu kì, hỏi: “Ai đáng thương?”

“Bạn Tiểu An kia đó. Bị loại người như anh bám lấy, thật đáng thương quá.” Tham mưu trêu chọc, nói: “Tôi thấy cô ấy vẫn nên sớm tìm người khác thì tốt hơn. Ai biết được anh ngày nào đó lại không về được.”

“Tôi sẽ trở về.” Đôi mắt sâu thẳm thu nét vui cười kia lại, lộ ra ý kiên định, “Tôi nhất định sẽ trở về gặp cậu ấy.”

Đèn của máy truyền tin nhấp nháy không ngừng, mọi người cùng tập trung ánh mắt lên cái đèn xanh nho nhỏ kia.

“Tham mưu, có phải tôi gặp ảo giác rồi hay không?”

“Chắc tôi cũng có ảo giác rồi.” Phó tướng và Bill Porter đồng loạt liếc nhau.

Tham mưu vội vàng mở máy truyền tin, một đoạn mật mã hiện lên, chỉ trong chốc lát đã lấp đầy màn hình.

“A~~~ Tin nhắn của người ngoài hành tinh kìa!” Bill Porter còn chưa kêu gào xong đã bị Phó tướng gõ đầu một cái.

“Là tin của căn cứ bên kia sao?” Brian nghi hoặc, hỏi. Căn cứ bên kia đại khái đã được xác định đã bỏ mình rồi, giờ lại có tin nhắn truyền tới thì thật kì quái.

“Không, là mật mã sơ cấp. Chắc là của người chế tạo ra máy truyền tin Neutrino này.” Tham mưu như có chút hưng phấn, con mắt sau đôi kính thủy tinh dày kia lộ ra ánh sáng. Ngón tay đánh cực kì nhanh trên bàn phím, bắt đầu chương trình giải mã.

“Là một tài liệu có âm thanh.” Ngữ khí của Tham mưu hơi kinh ngạc, “Có muốn mở lên không?”

“Không phải là bốn bề đều là địch sao?” Phó tướng không quên trêu chọc một cái, tuy nhiên anh cũng khá hiếu kì với tin nhắn này. Tất cả mọi người nhìn về phía Chỉ huy, người kia gật đầu nhẹ một cái.

Sau khi nhấn nút, tiếng ca ưu mỹ chậm rãi bay xung quanh phòng Chỉ huy. Giọng của cô gái tao nhã, mỏng manh, huyền ảo và nhu hòa, như một dòng suối mát chảy vào trong lòng người.

Tiếng khóc quỷ dị át cả ca khúc đẹp đẽ đó. Phó tướng lại gõ mạnh đầu Bill Porter một lần nữa, “Sao cậu khóc?”

“Tôi…. hu hu hu… Tôi nhớ quê hương Mạch Tử và Maria…”

Một người đàn ông bốn lớn năm thô mà lại khóc như heo bị làm thịt, đầu của Phó tướng đầy hắc tuyến, lấy khăn tay đưa cho đồng nghiệp của mình. Quay đầu nói với Tham mưu: “Quả nhiên bốn bề là địch, tắt nhanh đi.”

“Cô bé này đang hát cái gì vậy?” Brian dùng ngón tay sờ cằm, ca từ nghe có chút giống tiếng Anh, nhưng nghe không hiểu.

“Là tiếng Gaellic.” Tham mưu tắt máy truyền tin, “Một loại ngôn ngữ cổ. Đây là một bài ca dao Celtic, <Siuil a Run>, nói về người vợ tiễn chồng lên chiến trường, và rồi kiên cường chờ chồng mình trở về.”

Trong con ngươi thâm thúy của Brian hiện lên một tia sáng, cười gian một cái, “Tham mưu à, xem ra chúng ta được cứu rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.