Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80

Chương 16: Quỳ xuống xin lỗi




Trong căn phòng được trang trí hoa lệ, đèn treo thủy tinh trên trần không được bật lên. Trên bàn có một ngọn nến màu trắng đang được thắp trong một chén thủy tinh nhỏ. Ánh nến màu vàng nhạt tỏa ánh sáng màu vàng ánh lên ghế sa lông bằng da kia, phủ lên người đang ngồi trên đó một vầng sáng nhạt.

Thiếu niên mặc áo ngủ bằng tơ lụa, khóac lên một áo khoác quân phục màu xanh dương. Mái tóc màu xanh nước biển, dưới ánh nến và bóng tối, như một bầu trời đêm màu xanh tím thẫm. Yên tĩnh, ưu nhã, khiến người nghĩ tới bó Lily màu xanh tím được cắm trên mặt bàn kia.

Buông mí mắt xuống, thiếu niên như đã ngủ say, mở miệng.

“Anh có chuyện gì?”

Trong bóng tối của căn phòng có một người thanh niên đi ra, tay áo rộng có chút mất trật tự, khuôn mặt bị đánh tuy đã bôi thuốc tiêu sưng, nhưng khóe miệng bị rách và dấu bầm khi bị đánh vẫn hiện lên vẻ chật vật của anh.

“Lance.”

“Ngồi đi.” Lance vươn tay ra làm dấu mời, hôm nay tâm tình của cậu không thể tốt nổi. Nếu như người tới là Harry hoặc William, cậu tuyệt đối sẽ đuổi bọn họ ra, nhưng, người tới lại là Pearl…

“Cậu đang làm gì thế?” Lúc này, Lane có lẽ đã sớm ngủ rồi, thế nhưng giờ lại ngồi ở đây, cứ như đang chờ mình. Nghĩ tới đây, Pearl lại lắc đầu một chút, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

“Thương tiếc.” Trong con ngươi màu xanh bảo thạch tràn đầy tiếc hận. “Vừa nhận được tin tức, vệ tinh mới tìm được hài cốt của quân đoàn số 28. Tôi đang tiếc thương cho bọn họ.”

Pearl nhíu mày, “Hả? Đó là quân đội của Liên Minh mà.”

“Là quân đội của con người.” Lance đính chính lại. Pearl còn muốn nói gì đó, nhưng thiếu niên nhấc tay ngăn lại, “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, anh tới có gì không?”

“Là về trận chiến mô phỏng lúc nãy, nguyên nhân thất bại của bên thủ…”

Lance lẳng lặng lắng nghe, chờ Pearl nói xong toàn bộ, cậu đứng lên, rót nước vào nửa ly thủy tinh đưa tới trước mặt Pearl.

Pearl tưởng cậu ấy rót nước cho mình, đang muốn nói mình không khát nước, ai ngờ đối phương lại giơ tay lên, toàn bộ nước đều bị hất vào mặt anh.

“Lance! Cậu làm gì vậy?” Pearl tức giận đứng lên, áo khoác ướt hơn phân nửa, dính hết vào người vô cùng khó chịu. Anh luôn thấy rất phản cảm với Lance, “Ong Chúa” rồi “Nữ vương điện hạ” gì chứ, cùng lắm chỉ là một quý tộc xuống dốc ngạo mạn mà thôi.

[Nếu ngươi muốn biết nguyên nhân thất bại của đêm nay, vậy thì cứ đi hỏi Lance đi.]

Nếu không vì một câu nói đó của điện hạ, anh đã không thèm tới.

“Cho anh lạnh người rồi bình tĩnh một chút.” Lance đặt ly nước xuống, ngồi lại trên ghế sa lông, “Theo anh nói thì cũng không chỉ là một trận chiến mô phỏng nhỉ. Chỉ một trận mô phỏng thì không thể làm cho Pearl canh cánh trong lòng được.”

Trong con ngươi màu xanh nước biển bắn ra ánh nghiêm khắc sắc bén, “Âm thanh của trận nổ lớn đó tôi cũng nghe thấy được. Đối phương hẳn không phải là người Đế Quốc nhỉ. Một mình khiêu chiến, dùng vũ khí làm người khác bị thương, còn dùng tới thuốc nổ, anh cố ý muốn châm ngòi chiến tranh giữa Liên Minh và Đế Quốc sao?”

“Vậy thì sao?” Pearl nắm hai tay, vẻ mặt không thèm quan tâm.

“Cho nên anh tỉnh táo một chút đi. Liên Minh và Đế Quốc nổ ra chiến tranh, thì chỉ có mình nhện biến chủng được lợi.”

Pearl thoáng cái đã không còn sức gì nữa. Vì Lance nói đúng, kẻ địch đứng đầu của bọn họ là nhện biến chủng, chứ không phải Liên Minh.

“Tôi biết trong lòng anh rất buồn bực, nhưng…” Lance đứng lên, đi tới trước mặt Pearl.

“Nguyên nhân thất bại, anh biết rất rõ trong lòng. Vì có con tin trong tay, anh cho là mình đã nắm chặt chìa khóa thắng lợi trong tay, nên đã đánh giá thấp đối thủ. Anh thua là do mình, chứ không phải do người khác.”

Thiếu niên với mái tóc màu xanh da trời nâng mặt của Pearl lên bằng hai tay, dung mạo tuyệt mỹ dần dần tới gần, “Pearl, anh khác với đống rác rưởi Harry và William kia, tôi có hy vọng rất cao ở anh.”

Cậu đưa lưỡi, liếm vết thương trên khóe miệng của thanh niên. Cảm giác ấm áp mềm mại khiến một luồng gió nóng bay lên trong cơ thể của Pearl. Hóa ra “Phần thưởng của Ong Chúa” chính là cái này, lại thoải mái như thế, kích thích dục vọng mãnh liệt của người nào đó.

Thế nhưng, chỉ trong giây phút ngắn ngủi, hơi thở ấm áp của thiếu niên đã rời xa, miệng vết thương cũng hết đau đớn.

“Pearl, đừng phụ lòng kỳ vọng của tôi.”

Lúc Edward nhận nhờ vả của Smith sau khi được băng bó cổ tay lại bằng băng vải đến nhìn Lưu Bình An, lại phát hiện trong phòng không có người nào.

Vì trên người Smith có vài nơi bị ép đến nỗi gãy xương, dù anh ta còn ồn ào được, nhưng cũng bị bác sĩ ép nằm trên giường nghỉ ngơi. Không thể tưởng tượng được còn có bác sĩ hung ác hơn cả anh ta, trong lòng Edward không khỏi hô to, thật sự là núi cao còn có núi cao hơn.

“Rốt cuộc là chạy đi đâu mất rồi?” Đã muộn thế này rồi, ồn ào hơn nửa đêm, lẽ ra phải rất mệt mỏi chứ. Edward lấy di động ra, vừa lúc nhìn thấy Connor ôm chăn đi qua.

“Này, Connor, cậu đi đâu vậy?”

“A? Là huấn luyện viên Edward, ngài không sao chứ? Tôi nghe nói cả ngài và ngài Smith đều bị thương.”

Edward cảm thấy Connor thật sự y như con chim nhỏ, líu ra líu rít hoài không ngưng. Xem ra ồn ào tới hơn nửa đêm thế, vậy mà vẫn có người có thừa tinh lực như vậy. Đặc huấn sau này có thể không cần hạ thủ lưu tình rồi.

Nhìn Edward nở nụ cười tà ác, Connor rùng mình một cái.

“Chuyện này…. Tôi đang muốn đi qua chỗ Tiểu An… Huấn luyện viên muốn đi chung không?”

Không ở phòng của mình, thằng nhóc này đi đâu chứ? Edward đi theo Connor vào đài ngắm cảnh tầng một. Đó là nơi bọn họ cùng xem mặt trời mọc, bên ngoài bức tường trong suốt cực lớn được kéo xuống là một bóng tối dài vô tận.

Thiếu niên ngồi trên bậc thang, mặt hướng về phía bóng đêm đó, ngẩn người. Đài ngắm cảnh rộng lớn trống trải càng làm cho hình bóng của thiếu niên thêm đơn bạc, lẻ loi trơ trọi, khiến lòng người đau nhói.

Edward có một loại xúc động muốn tiến lên ôm chặt cậu vào trong ngực. Anh đoạt lấy chăn trong tay Connor, bước nhanh tới.

Lưu Bình An cảm thấy trên người ấm áp, một tấm chăn đã được choàng trên người.

“Coi chừng bị lạnh.”

Tiếng nói trầm thấp tràn ngập hương vị nam tính thành thục, ngữ điệu quen thuộc có khi lăng lệ ác liệt, có khi tà tứ kia, giờ đây lại rất ôn nhu. Giọng của người kia cũng rất ôn nhu như vậy, giống như biển cả, bao dung vạn vật.

Lòng Lưu Bình An như tê liệt vì đau đớn. Cậu không tin người kia đã chết. Thật vất vả bọn họ mới đoàn tụ, chẳng lẽ đoàn tụ ngày đó chỉ là để hôm nay chia lìa?

“Cảm ơn anh, huấn luyện viên. Thật xin lỗi, có thể cho tôi ở đây yên tĩnh một mình không?”

Edward vươn tay muốn ôm lấy vai của thiếu niên, nhưng nghe thấy sự từ chối trong giọng nói của cậu mà ngừng lại. Thật không cam lòng, vất vả lắm mới kéo gần được khoảng cách, vì sao bây giờ lại xa cách như thế.

Edward đứng lên, xoay người sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Tiểu An, còn có rất nhiều người lo lắng cho cậu.”

Thật lâu, thiếu niên mới rầu rĩ nói một câu, “Tôi biết.”

Edward quay về cửa của đài ngắm cảnh, thấy Connor tựa trên vách tường, một tay che mắt. Vai run rẩy nhẹ nhàng và nước mắt chảy xuống giữa những ngón tay đã làm lộ tâm tình của cậu.

Edward vỗ vỗ bờ vai của cậu, ” Đừng khóc. Đàn ông con trai không thể khóc đơn giản như vậy.”

“Thế nhưng…” Connor lau mặt bằng ống tay áo, “Huấn luyện viên Brian, anh ấy… Tiểu An đau buồn vì cái chết của anh ấy, tuy cậu ấy không thích huấn luyện viên Brian cho lắm…”

“Vì sao… Tại sao lại chết? Anh ta không phải là tướng quân vô địch sao?”

Tiếng khóc của Connor khiến lòng của Edward loạn như ma, tên nhóc ngay thẳng này đau lòng còn có thể khóc to trước mặt người khác, nhưng thiếu niên cô đơn kia thì sao? Nhất định là yên lặng mà chịu đựng lấy đau đớn này rồi.

“Tôi tin tưởng anh ta.” Edward ngẩng đầu, nhìn xuyên qua tấm màn về phía tây, hướng đó là hướng của tiền tuyến. “Anh ta không chết dễ dàng như vậy đâu, vì anh ta còn có một người quan trọng ở đây chờ anh ta trở về.”

Một chuỗi tiếng chuông điện thoại trong trẻo kéo Lưu Bình An về từ trong bi thương. Cậu lấy di động ra, màn hình hiện tên là “Aigues”.

“Anh hai…”

Giọng nói ôn nhu ưu mỹ của cô gái vang lên bên tai.

“Aigues? Giờ đã muộn rồi, sao em…”

“Thật xin lỗi, làm phiền anh hai nghỉ ngơi rồi.” Giọng nói của thiếu nữ tràn đầy áy náy, “Em mơ thấy anh hai đang khóc một mình, em rất lo lắng…”

“Anh không sao…”

“Nói dối, giọng của anh hai không giống như là không sao.” Giọng của cô gái phi thường kiên trì, “Em muốn gọi điện video 3D.”

Lưu Bình An bị em gái bắt ép không có cách nào khác, đành phải mở video 3D. Hình ảnh cô gái xuất hiện giữa không trung, dù dùng video 3D, cô cũng không thể thấy được vẻ mặt của thiếu niên hiện giờ. Nhưng cô gái lại vươn tay thử chạm mặt thiếu niên.

“Sờ không tới đâu.” Lưu Bình an có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.

“Em có thể cảm giác được.” Cô gái duỗi hai tay ra, bao quanh Lưu Bình An, “Anh hai đang nhớ người nào đó.”

“Aigues.” Em gái luôn khiến cậu thấy kinh ngạc, có lẽ chính bản thân em ấy đã là một kì tích.

“Anh hai… Bất cứ lúc nào, chỉ cần anh muốn nghe, em cũng sẽ hát vì anh, cũng vì người kia mà nói lên lời cầu nguyện của em.”

Trên đài ngắm cảnh rộng lớn vang lên tiếng ca du dương, giọng ca của cô gái kỳ ảo và ưu mỹ, như âm thanh của thiên nhiên.

*Bấm vào để nghe*

Siuil, siuil, siuil a ruin                                                            

Đi, đi, đi đi người yêu ơi

            Siuil go sochair agus siuil go ciuin                                    

Hãy đi trong lặng lẽ và yên bình



Đó là một bài dân ca Celtic đã được lưu truyền từ lâu, ngôn ngữ Gaelic cổ xưa dù nghe không hiểu, nhưng lại trong ưu nhã, ôn nhu và ưu thương lộ ra vẻ kiên cường.

Giọng ca bay vang trong bóng đêm, quanh quẩn trong linh hồn từng người. Tiếng ca đó khác với tiếng ca hoạt bát sáng sủa của Sao Kim, nó trấn an nỗi đau của vết thương của mọi người, khích lệ dũng cảm của mọi người.

Cô gái đó một chút cũng không biết, tiếng ca của mình đã trở thành vũ khí mạnh nhất, cứu lấy toàn bộ quân đoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.