Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 39




Duy Nhược Hề mơ mơ màng màng cảm giác có người bên tai luôn gọi cô, Duy Nhược Hề còn cảm thấy đầu càng thêm đau.

“Tiểu Hề là bị sao thế này?” Thường Trác ở bên cạnh đi tới đi lui không yên, ông lại gọi xuống phía dưới, “Bác sĩ Đường còn chưa đến đây sao?”

“Thường bí thư, bác sĩ còn chưa đến đây, để tôi liên hệ thúc giục ông ấy.” cô nhân viên bên dưới không biết trên lầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì bởi vì khi nãy cô đột nhiên nhận được lời yêu cầu của Thường bí thư nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ đến ngay lập tức.

“Đáng chết! tại sao đến giờ còn chưa đến, cô nhanh gọi điện giục ông ấy giúp tôi, nghe rõ không.”

“Vâng, thưa Thường bí thư.”

Đại khái đợi thêm vài phút nữa cuối cùng Đường Đào cũng đến. Đường Đào cùng Thường bí thư chính là bạn tốt cũng là một bác sĩ có địa vị cùng kinh nghiệm rất cao.

Đường gia chính là thầy thuốc thế gia, ba của Đường Đào, ông nội, ông cố …đều là bác sĩ. Đường Đào cũng không ngoại lệ vẫn kế thừa chức nghiệp của gia tộc.

Đường Đào là một người đàn ông trung niên khoản 40 tuổi, diện mạo rất bình thường. Nếu đem ông bỏ lẫn vào một đám người thì sẽ không hề gây chú ý. Nhưng mà y thuật của ông thì phi thường tốt, ông chỉ khoản 40 tuổi thôi nhưng y thuật đã vượt qua ba cùng ông nội. Sau đó ông được chính phủ tuyển dụng trở thành bác sĩ chuyên khám chữa bệnh cho những nhân vật vô cùng quan trọng của địa cầu.

“Đường Đào, cậu đến rồi sao, nhanh lại đây xem cô bé này làm sao vậy?” Thường Trác vừa thấy Đường Đào xuất hiện liền lập tức đem ông kéo đến chỗ Duy Nhược Hề. “Vừa rồi cô bé rất tốt nhưng không biết tại sao đột nhiên lại ngất xỉu.”

Thường Trác vẻ mặt lo lắng nhìn Duy Nhược Hề đang nằm bất động trên sô pha.

Đường Đào nhìn Duy Nhược Hề một cái không nói gì thêm chỉ là cầm tay của cô lên rồi kiểm tra mạch đập. Y thuật của Đường gia bắt nguồn từ rất xa xưa hoàn toàn khác với y thuật hiện đại. Cái này được gọi là Cổ y thuật từ mấy ngàn năm trước , chính là Y Học Cổ Truyền.

Đường Đào kiểm tra xong mạch đập của Duy Nhược Hề thì cau mày mở miệng nói:” Mạch có chút hỗn loạn nhưng mà không có trở ngại gì. Nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Thường Trác ngẩn người lại tiếp tục hỏi:” Vậy sao con bé lại té xỉu?”

“Nguyên nhân không phải là do thân thể, mà nguyên nhân là vì tinh thần lực. Tinh thần lực của cô ấy hiện tại vô cùng hỗn loạn, có thể là vì đột nhiên nhớ đến chuyện gì làm cho suy nghĩ rơi vào tâm ma. Nói cách khác chính vì cô ấy quá mức vui mừng hoặc bi thương mới làm cho cô ấy lâm vào khốn cảnh này.”

“Tại sao có thể như vậy?” Thường Trác thì thào tự nói. “Vậy khi nào thì con bé có thể tỉnh lại? Có nguy cơ bị thương tổn chỗ nào không?”

Đường Đào nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói:” Lúc nào cũng có thể tỉnh lại. Vấn đề ở đây là sau khi tỉnh lại Tinh Thần Lực của cô ấy có thể tiến bộ lên rất nhiều hoặc liền……”

“Liền cái gì?” Thường Trác lo lắng hỏi.

“Sẽ biến thành phế nhân, trở thành một người không có tinh thần lực, ngay cả một người thường cũng không bằng. Người thường ít nhất còn có một chút tinh thần lực nhưng mà nếu cô gái này bị mất đi tinh thần lực chính là mất đi toàn bộ, một chút tinh thần lực cũng không còn. Hơn nữa nếu tinh thần lực mất đi đầu óc cô ấy sẽ ở trong trạng thái phi thường đau đớn.”

“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Thường Trác mạnh mẽ gián một quyền vào tường.

“Này, cậu làm cái gì?” Đường Đào nhíu mày bắt lấy tay Thường Trác phát hiện trên tay đã bắt đầu chảy máu.

“Cậu thật là…” Đường Đào răn dạy Thường Trác sau đó lấy công cụ ra hỗ băng bó và bôi thuốc lên tay Thường Trác. “Cô gái này rốt cuộc là người nào mà làm cho cậu phải thương tâm khổ sở như vậy?”

“Con bé là Duy Nhược Hề.” Thường Trác giống như không cảm thấy bàn tay đau đớn thản nhiên nói.

“Duy Nhược Hề?” Đường Đào cũng ngẩn người, “ Chính là cô gái mà cậu nói có tinh thần lực đạt đến cấp 25?”

“Phải.” Thường Trác bất đắc dĩ thở dài một hơi, bỗng nhiên ông lại nhớ đến cái gì mở miệng nói:” Khi con bé tỉnh lại thì khả năng tinh thần lực tăng cao thêm là bao nhiêu?”

“Tinh thần lực càng thấp thì sau khi tỉnh lại khả năng Tinh Thần Lực cao lên lại càng lớn. Còn cô bé này Tinh Thần Lực cao như vậy khả năng sao khi tỉnh lại mức độ Tinh Thần Lực gia tăng rất thấp.”

Nghe Đường Đào nói xong vốn dĩ Thường Trác còn mang theo một tia hy vọng cũng ảm đạm biến mất, “Khả năng rất thấp sao? Tại sao lại thành thế này? Sao lại phát sinh loại chuyện này chứ?”

Chậm rãi nhắm mắt lại Thường Trác mệt mỏi dựa vào sô pha, ngay từ lần gặp đầu tiên ông đã rất thích cô bé này. Mặc dù tinh thần lực của cô rất cao nhưng không kiêu căng, không nóng nảy. Đối với người lớn rất là cung kính.

Tuy rằng lúc đầu ông cũng có tâm hoài nghi với Duy Nhược Hề bởi vì cô đột nhiên thăng cấp tinh thần lực một cách kỳ lạ, rồi chuyện rau dưa rồi thời gian mất tích một năm bỗng nhiên trở lại. Mọi chuyện xảy ra chung quanh Duy Nhược Hề đều mang theo một sắc thái thần bí cũng làm cho Thường Trác đối với Duy Nhược Hề mang theo một tia phòng bị.

Nhưng mà sau khi tiếp xúc Thường Trác lại phát hiện ông rất thích cô bé này và rất xem trọng kẻ hậu bối này. Sau khi cô hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tại Bắc Lâm THành ông càng thêm thưởng thức cô. Nguyên bản chờ cô bé trở lại sẽ dẫn cô đi gặp Dị không ngờ lại xảy ra loại sự tình này, hơn nữa còn phát sinh trong văn phòng của ông. Ông thật sự không biết nên nói cho ba mẹ của cô thế nào. Chính vì vậy mà cho đến bây giờ ông vẫn chưa gọi cho ba mẹ của Duy Nhược Hề.

“Cậu đừng quá lo lắng, có lẽ cũng không giống như chúng ta tưởng tượng.” Đường Đào an ủi bạn thân của ông, lúc ông biết cô gái nằm ở kia chính là Duy Nhược Hề thì biết một khi tinh thần lực của cô ấy mất đi thì sẽ là một đả kích to lớn, một mất mác nghiêm trọng đối với Thường Trác và chính phủ. Với cấp độ tinh thần lực của cô ấy là có một ý nghĩa cùng tác dụng to lớn của chính phủ.

Thường Trác lắc lắc đầu nói:” Cậu đừng an ủi mình, khả năng bị mất tinh thần lực hẳn là rất nhiều đi? Ngay cả cơ hội hội phục chắc không đến 1% phải không?”

Đường Đào cũng không nói gì chỉ nhìn bạn thân một cái. Xác thực 1% cơ hội hồi phục cũng là nhiều, những người có tinh thần vượt qua cấp 10 khi xuất hiện loại tình huống này trên cơ bản sau khi tỉnh lại tinh thần lực hoàn toàn biến mất. Hơn nữa cô gái này Tinh Thần Lực đạt đến cấp 25 thì khả năng tinh thần lực khôi phục là không có.”

Duy Nhược Hề trong lúc mơ mơ màng màng luôn nghe được người nói chuyện, dường như cô còn có thể nghe được thanh âm của ba cây ăn quả cùng mấy sinh vật bên trong không gian. Hình như cô cũng thấy được một bóng dáng nho nhỏ hồng hồng đang ở trong không gian xì xì bay tới bay lui.

“Ngô.” Duy Nhược Hề rên rỉ ra tiếng, “Đau đầu quá…..”

“Tỉnh, tỉnh rồi.” Thường Trác nghe được thanh âm của Duy Nhược Hề thì mạnh mẽ đứng dậy chạy đến chỗ cô nằm.

Đường Đào cũng mang theo vẻ mặt lo lắng đi qua.

Duy Nhược Hề vừa mở mắt liền thấy có hai người trung niên hơn 40 tuổi vẻ mặt lo lắng nhìn cô. Một người là Duy Nhược Hề biết đó chính là Thường Trác còn người còn lại thì cô không quen.

“Chú Thường, phát sinh chuyện gì?” Duy Nhược Hề nằm ở sô pha còn xoa xoa hai bên thái dương vì đầu có chút đau. Cô nhớ rõ vừa rồi đang đứng ở cửa sổ ngắm phong cảnh sau đó đột nhiên cô cảm thấy đầu thật đau rồi những hình ảnh trong ký ức cứ hiện về liên tục kế đó liền hôn mê.

“Tiểu Hề, con tỉnh? Có muốn uống nước hay không? Cảm giác thế nào?”Thường Trác nói xong thì chạy đi rót cho Duy Nhược Hề một cốc nước.

“Chú Thường không cần đâu, con không khát. Đúng rồi chú ấy là ai?” Duy Nhược Hề nhìn về phía Đường Đào rồi hỏi Thường Trác.

“Đây là chú Đường Đào, là bạn tốt của chú cũng là người vừa rồi giúp con chẩn trị, chú ấy chính là bác sĩ, con có thể gọi chú ấy là chú Đường.”

“Xin chào chú Đường.” Duy Nhược Hề tươi cười chào hỏi Đường Đào, “ Chắc con không có việc gì phải không?” Ngay cả Duy Nhược Hề cũng không hiểu được tại sao cô lại đột nhiên ngất xỉu.

“Thân thể của con không có trở ngại gì. Đúng rồi lúc đó con là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì nên mới ngất xỉu phải không?” Đường Đào hỏi.

Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói:” Hình như là đột nhiên nghĩ đến chuyện tình gì nhưng sau đó đầu óc trống rỗng và bắt đầu đau đớn, rất nhiều hình ảnh trước kia đột nhiên xuất hiện lại.” Duy Nhược Hề nhớ rõ lúc ấy chính là vì nghĩ tới cuộc sống mà cô ao ước sau đó trong đầu là một mảnh các sự kiện. Cuối cùng thân thể cô không có cảm giác gì và mất đi ý thức.

Duy Nhược Hề nhớ rõ lúc cô hy vọng đến cuộc sống sau này thì tinh thần lực tựa hồ có chút phấn khởi.

“Bởi vì tinh thần lực của con rất cao cho nên con nhất định phải khống chế được tinh thần lực của mình, không thể làm cho cảm xúc của con quá thương tâm hoặc quá hưng phấn. Những cảm xúc đó rất dễ dàng làm cho tinh thần lực của con không khống chế được, điều đó sẽ làm nguy hại đến chính con.”

Duy Nhược Hề cười nói:” Cám ơn chú, chú Đường, con biết rồi về sau con sẽ chú ý.”

Đường Đào và Thường Trác lại đột nhiên cuối thấp đầu dường như có việc gì đó khó nói.

“Chú Đường, chú Thường, hai người làm sao vậy?” Duy Nhược Hề nghi hoặc nhìn hai ông chú đang bất an.

“Tiểu Hề, đầu của con hiện tại còn đau không? Đường Đào đột nhiên mở miệng hỏi. Thường Trác nghe được câu hỏi của Đường Đào cũng ngẩn đầu lên nhìn Duy Nhược Hề.

“Đầu con không còn đau như lúc nãy, hiện tại đã tốt hơn nhiều.”

Thường Trác cùng Đường Đào nghe được Duy Nhược Hề nói như vậy thì cả hai đều mang vẻ mặt hy vọng nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề.

“Chú Thường, chú Đường, hai người làm sao lại nhìn con như vậy?” Duy Nhược Hề thấy hai người họ nhìn cô chăm chăm thì có chút không được tự nhiên sờ sờ mặt của mình.

“Tiểu Hề, đầu của con thật sự không đau sao?” Thường Trác lại hỏi Duy Nhược Hề một lần nữa.

“Vâng, đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại không còn đau nữa, hoàn toàn không có việc gì.” Duy Nhược Hề sợ bọn họ không tin liền từ trên sô pha đứng dậy sau đó quay tại chỗ hai vòng. Duy Nhược Hề cũng không biết tại sao vừa rồi rất đau nhưng bây giờ không còn đau nữa. Nghĩ đến Đường Đào nói cảm xúc của cô không được quá phấn khởi hoặc quá bi thương sẽ làm nguy hiểm đến chính mình, nhưng mà hiện tại cô đã tỉnh lại chắc là tốt rồi.

“Tiểu Hề, con kiểm tra xe tinh thần lực hiện tại thế nào.” Thường Trác có chút cẩn thận giống như đang sợ cái gì.

Duy Nhược Hề cười cười, chuyện này còn không phải rất đơn giản sao? Sau đó cô khống chế tinh thần lực định đem cái bàn công tác của Thường Trác kéo lại đây. Nhưng là tươi cười trên mặt Duy Nhược Hề đột nhiên mất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.