Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 31




Duy Nhược Hề tay có chút phát run, trong lòng thì hơi khẩn trương, dù sao hiện tại chính là đi gặp đại boss của quân đội nha. Tuy rằng là gặp qua màn hình liên lạc nhưng mà vẫn có chút khẩn trương.

Vào bên trong vòng qua vòng lại vài vòng đến mấy phút sau Duy Hạo mới đem Duy Nhược Hề đến trước một căn phòng. “Chị, chị vào trong đi em không vào được.”

Tuy rằng Duy Hạo cũng muốn biết Hoa tướng quân tìm chị của mình có chuyện gì nhưng mà nếu không có mệnh lệnh thì cậu không được đi vào.

Duy Nhược Hề chờ Duy Hạo xoay đi rồi mới gõ cửa phòng.

“Mời vào!” bên trong cửa phòng vang lên một giọng nam trung niên. Duy Nhược Hề nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Vào bên trong phòng cô liền thấy một người đàn ông trung niên hơn 40 đứng thẳng tắp, người đó đang mím chặt đôi môi gương mặt thì nghiêm túc. Duy Nhược Hề nhìn người này thì nhớ ra là giống một ai đó nhưng mà là ai thì cô không nhớ rõ.

Khuôn mặt nghiêm túc quân trang chỉn chu quân hàm là ba sao, cái này Duy Nhược Hề từng biết qua chính là quân hàm đại biểu thượng tướng.

Sau đó Duy Nhược Hề thấy trên vách tường có một màn hình thật to là hình ảnh của một người cũng trung niên khoản 50 tuổi. Người đàn ông trung niên này diện mạo lại rất khôi ngô. Trên người mang theo một cỗ khí thế cường hãn. Cái loại khí thế này vừa thấy làm cho người ta biết người nọ là từ trên chiến trường đi ra.

Tuy rằng khí thế rất mạnh nhưng cũng không làm cho Duy Nhược Hề có cảm giác áp bách. Người này đúng là tướng quân chỉ huy toàn bộ các quân khu, Hoa Hạo Thiên.

“Xin chào thượng tướng, xin chào tướng quân.” Duy Nhược Hề không phải là quân nhân đương nhiên không chào theo kiểu quân đội chỉ là chào hỏi bình thường thôi. Kỳ thật trong nội tâm Duy Nhược Hề kích động không thôi. Một cái thượng tướng một cái tướng quân làm cho Duy Nhược Hề có chút run run. Dù sao cũng là lần đầu tiên cô gặp được những người cao cấp như thế nha.

Hiên Viên Đằng nhẹ nhàng gật đầu với Duy Nhược Hề tỏ vẻ chào đón cô từ đầu đến cuối không có một chút biểu tình nào, gương mặt vẫn nghiêm túc như cũ.

“Xin chào.” Hoa tướng quân lại chào hỏi Duy Nhược Hề còn cười với cô. Trong lòng của Hoa Hạo Thiên cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Thường Trác nói cô gái có tinh thần lực cấp 25 lại còn trẻ tuổi như vậy chỉ mới khoản 20 .

“Xin hỏi tướng quân ngài tìm tôi có chuyện gì?” Duy Nhược Hề cũng không phải nghĩ đại boss là tìm cô cười và nói chuyện phiếm.

“Là Thường Trác giới thiệu cô cho tôi. Cậu ta nói tinh thần lực của cô đạt cấp 25. Cho nên tôi muốn nhờ cô giúp chúng tôi một chuyện.” Hoa Hạo Thiên cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng nguyên nhân mời Duy Nhược Hề đến đây.

“Gần đây Bắc Lâm Thành bị các sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu tập kích. Cho nên tôi muốn nhờ cô hỗ trợ điều tra một chút tình huống bên trong Bắc Lâm Thành.”

Hiện tại các sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu phi thường thông minh. Chúng nó đã tiến hành một cuộc đánh quy mô thẳng vào Bắc Lâm Thành sau đó chuyện đầu tiên chúng làm chính là đem tất cả các phương tiện thông tin liên lạc của Bắc Lâm Thành phá hủy.

Hiện tại người bên ngoài không hề biết một chút tình huống nào của bên trong. Chính vì vậy mới cần người có tinh thần lực cực cao tra xét xem tình huống của Bắc Lâm Thành.

Duy Nhược Hề thoáng nghĩ liền đồng ý, dù sao cô đã nhận làm việc cho chính phủ. Đây coi như là nhiệm vụ đầu tiên mà chính phủ yêu cầu đi.

“Tốt lắm, cô có thể xuất phát cùng với quân khu 4 đến Bắc Lâm Thành.”

“Vâng thưa tướng quân.” Duy Nhược Hề có chút kinh ngạc, quân nhân quân khu 4 cũng đi sao? Nếu như vậy thì em trai của cô Duy Hạo cũng cùng đi.

Có thể có nguy hiểm gì hay không? Duy Nhược Hề có chút lo lắng.

Hoa Hạo Thiên thấy Duy Nhược Hề đã đáp ứng rồi liền ngắt kết nối. Màn hình lại biến thành màu đen.

“Duy tiểu thư, nếu ngày mai cùng đi Bắc Lâm Thành vậy tôi liền an bài cho cô một gian phòng ngay tại quân doanh, cô thấy thế nào?” Hiên Viên Đằng cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến cô gái trước mắt lại có tinh thần lực cao đến vậy.

Duy Nhược Hề cười cười mở miệng nói: “ Vâng, cám ơn thượng tướng.”

Duy Nhược Hề đi theo Hiên Viên Đằng ra ngoài, dọc theo đường đi Duy Nhược Hề đều cúi đầu suy nghĩ. Duy Nhược Hề biết nhiệm vụ lần này của cô không có vấn đề gì nguy hiểm chỉ là tra xét chút tình huống bên trong Bắc Lâm Thành mà thôi.

Nhưng mà Duy Nhược Hề lo lắng cho Duy Hạo, ngày mai Duy Hạo cũng đi Bắc Lâm Thành đương nhiên sẽ cùng sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu đối mặt, Duy Nhược Hề chính là lo lắng cho an nguy của em trai.

Chỉ một lúc sau Hiên Viên Đằng mang theo Duy Nhược Hề vào một gian phòng, “Duy tiểu thư, đây chính là phòng chuẩn bị cho cô, sẽ không có người quấy rầy. Ngày mai tôi sẽ phái người đến gọi cô.”

“Cám ơn thượng tướng.” Duy Nhược Hề gật đầu với Hiên Viên Đằng, “Đúng rồi thượng tướng, ngày mai toàn bộ người của quân khu 4 đều đến Bắc Lâm Thành sao?”

“Đương nhiên không phải, mỗi quân khu có khoản 100 ngàn quân chỉ cần phái một nửa binh lực đi là được.”

“Vâng, cám ơn thượng tướng.”

Chờ Hiên Viên Đằng đi rồi, Duy Nhược Hề mới đi vào trong phòng, trong phòng bài trí phi thường đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn cùng một cái ghế.

Duy Nhược Hề trực tiếp Mặc quần áo nằm ở trên giường, vốn khách sạn bên kia cũng không có cái gì cho nên cô cũng không cần đi qua thu thập này nọ. Toàn bộ hành lý của cô đều ở bên trong không gian.

Nghĩ đến không gian, Duy Nhược Hề liền đi đến khóa cửa sau đó tiến vào không gian. Mỗi lần tâm tình phiền não hoặc không tốt cô liền đi vào không gian, vào bên trong có thể giúp cô bình tĩnh trở lại.

Ngồi ở trong không gian Duy Nhược Hề nhìn Minh Đại Vương cùng Đào Đào đấu võ mồm, một đám sinh vật U Điềm Sinh Vật đều đang rất khoái hoạt làm việc của chúng, có đứa nấu này nọ, có đứa trồng đồ ăn, còn có mấy đứa đang đùa giỡn.

Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương chúng nó thấy Duy Nhược Hề vào, vội vàng chạy tới trước mặt Duy Nhược Hề,“Duy Nhược Hề, cô tới rồi! Đào Đào khi dễ ta!”

Minh Đại Vương gần đây nhất chính là thích cáo trạng,“Đào Đào không cho ta ăn quả!”

“Trái cây trên thân của chúng ta là cho ngươi ăn sao? Các ngươi một đoàn đông như vậy làm sao mà đủ phân.” Thanh âm của Đào Đào từ bên kia truyền tới.

“Xía, quỷ hẹp hòi không ăn sẽ không ăn, ta đi bắt con cua ăn!” Minh Đại Vương khinh bỉ nhìn Đào Đào, sau đó lắc mông đi đến hồ nước bắt con cua.

Minh Đại Vương vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh trai mình.

Duy Nhược Hề cứ như vậy ở trong không gian lẳng lặng nhìn. Nhìn bọn nó khoái hoạt, nhìn chúng nó cãi nhau tâm tình Duy Nhược Hề bình tĩnh đi rất nhiều. Mỗi lần chuyện có liên quan đến người nhà Duy Nhược Hề liền dễ dàng khẩn trương, dễ dàng sợ hãi, dễ dàng loạn tưởng.

Vừa rồi biết ngày mai Duy Hạo cũng có khả năng đi Bắc Lâm Thành, Duy Nhược Hề liền cảm thấy sợ hãi. Bởi vì trên chiến trường thời điểm nào cũng có thể tử vong.

Tâm tình Duy Nhược Hề liền bình tĩnh không ít. Cô nghĩ nếu ngày mai Duy Hạo có trong danh sách đi Bắc Lâm Thành tiếp viện cô nhất định cũng phải cùng tiến vào. Nhưng mà chỉ điều đi có một nửa binh lực có lẽ Duy Hạo cũng có khả năng ở lại không chừng. Duy Nhược Hề hy vọng.

Nhìn nhìn trong không gian, bây giờ đã biến thành gia viên của đám sinh vật đơn thuần kia. Rau dưa cùng gạo trong không gian qua mấy ngày thu hoạch đã được chất đống không ít.

Không thể không nói đám sinh vật này phi thường đáng yêu và chăm chỉ. Mỗi ngày ngoại trừ việc trồng đồ ăn thì bọn chúng cũng không biết làm thêm chuyện gì.

Lần trước Duy Nhược Hề đem đống gạo cùng rau dưa chất chồng đã lâu đem hết đến Đa Cư Khách Sạn chúng cũng không một câu oán hận. Thậm chí còn cảm tạ Duy Nhược Hề có thể giúp chúng ăn no, có chỗ ở tốt, không cần lo lắng con người đuổi giết.

Ở trong không gian ngây người một giờ, Duy Nhược Hề liền đi ra ngoài nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường miên man suy nghĩ đã lâu Duy Nhược Hề mới chịu đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau có người đến gõ cửa phòng Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề dùng vài phút rửa mặt chải đầu rồi cùng người kia đi ra bên ngoài.

Nhìn thoáng qua người quân nhân đang ở bên ngoài chờ cô Duy Nhược Hề phát hiện người thanh niên này có gương mặt giống như ánh mặt trời. Anh ta đại khái chỉ khoản 30 tuổi. Quân hàm là hai gạch bốn sao, dĩ nhiên là đại tá. Duy Nhược Hề có chút ngạc nhiên, lại cho một đại tá đến kêu cô rời giường sao!

Chàng trai đó mỉm cười với Duy Nhược Hề lại mở miệng nói:” Tôi tên là Bác Viễn, là đại tá của Quân Khu 4. Hôm nay tôi là người dẫn tiểu thư đi Bắc Lâm Thành.”

Duy Nhược Hề gật đầu mỉm cười với chàng trai này, “Cảm ơn.”

Duy Nhược Hề đi bộ khoản 10 phút liền thấy một cánh cửa thật lớn màu bạc. Bác Viễn ở trên vách tường ấn vài cái nút cánh cửa kia cũng nâng lên.

Duy Nhược Hề ngây người nhìn phía sau cánh cửa, trong đầu chỉ còn duy nhất hình ảnh trước mắt, thật lớn. Trời ạ, trước kia trên TV cô từng thấy qua chiến hàng nhưng chưa được tận mắt nhìn thấy. Phía sau cánh cửa màu bạc ấy là một hàng chỉnh tề 4 cái chiến hàng siêu cấp lớn, đại khái mỗi chiến hàng có thể chứa 30.000 người.

Bốn cái chiến hàng rất lớn đặt bên trong một vòng tường vô cùng cao không có đỉnh. Duy Nhược Hề biết ở bên trên được lắp đặt thiết bị U4 phòng ngự,cô đã dùng tinh thần lực kiểm tra qua mới biết được.

“Duy tiểu thư xin mời lên chiến hàng.” Bác Viễn đối với Duy Nhược Hề cười nói.

“Vâng.” Duy Nhược Hề nghe được thanh âm của Bác Viễn mới hồi thần rồi bước lên chiến hàng.

“Thượng tá xin cho hỏi, các chiến hàng này đều là phái đi tiếp viện sao?” Duy Nhược Hề vừa đi lên vừa quay lại hỏi thăm và đánh giá chung quanh chiến hàng.

“Không phải, chỉ điều đi có hai chiến hàng thôi. Mỗi một chiến hàng chứa 25000 quân."

Lần này tiếp viện Bắc Lâm Thành chỉ phái đi một nửa binh lực của quân khu 4, một nửa vẫn lưu lại đóng quân tại chỗ. Bác Viễn cười giải thích với Duy Nhược Hề.

Hai cái chiến hàng có một đại tá và một thượng tá chỉ huy. Bác Viễn là đêm qua mới biết có một người như Duy Nhược Hề cùng đi. Anh biết là Hoa tướng quân tự mình thỉnh cầu Duy Nhược Hề đến hỗ trợ điều tra tình hình của Bắc Lâm Thành . Bác Viễn không nghĩ đến người có tinh thần lực cao như thế lại là một gái trẻ tuổi thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.