Cuộc Sống Nuôi Dạy Con Trẻ Của Anh Chàng Thợ Xăm Và Chàng Trai Ưu Tú

Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)




Từ Việt Hải mở cổng lớn cho xe tiến vào.

Dừng lại ở cửa chốc lát, Từ Đồ bước xuống trước, Tần Liệt cho xe chạy vào trong sân đậu ở góc trống.

Trên mặt Từ Việt Hải tràn ngập nét cười: “Đồ Đồ, về tới rồi, con ăn cơm chưa?”

Ánh mắt Từ Đồ vẫn dõi về phía chiếc xe, nhìn Tần Liệt thành thục khéo léo xoay vô lăng. Hai mắt dán chặt vào kính chiếu hậu chăm chú nhìn người đàn ông bên trong, nét mặt không biểu lộ cảm xúc gì cũng không đáp lại lời ông.

Từ Việt Hải nói tiếp: “Mau vào nhà đi, trời lạnh như vậy, con xem con còn mặc áo ngắn tay.”

Từ Đồ không kiên nhẫn nhíu mày: “Lát nữa con vào.”

Cô thấy Tần Liệt bước xuống liền đi qua nắm chặt tay anh. Tần Liệt thoáng nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng thả tay cô ra, bàn tay dày rộng vịn hờ lưng cô, hai người đi đến trước mặt Từ Việt Hải.

Anh khẽ gật đầu: “Từ tổng.”

Trên mặt Từ Việt Hải không biểu lộ nhiều cảm xúc, gật đầu nhã nhặn mời anh vào phòng khách: “Vào nhà ngồi đi.”

Từ Đồ kéo Tần Liệt đi vào trong.

Tần Liệt rút tay lại, vẫn đứng yên tại chỗ.

“Vào đi anh.” Cô lại kéo.

Yết hầu Tần Liệt khẽ trượt xuống, nhìn thoáng qua Từ Việt Hải rồi hạ thấp giọng: “Lúc nãy anh đã nói với em gì nào?”

Từ Đồ không tình nguyện lẩm bẩm: “Ngồi một lát có sao đâu mà.”

Lần này, Tần Liệt không chiều theo ý cô, anh quay sang nói với Từ Việt Hải: “Hôm nay đưa Từ Đồ về, không làm phiền ngài nữa, đợi mọi chuyện kết thúc, hôm khác tôi sẽ chính thức trở lại thăm hỏi ngài.”

Từ Việt Hải nhìn anh một lúc, lại nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người: “Vậy cũng được.”

Tần Liệt mỉm cười gật đầu rồi xoa xoa đầu Từ Đồ: “Em phải nghe lời đó. Vào nhà đi nào.”

Thời điểm anh xoay người toan bước đi, Từ Việt Hải gọi lại: “Người hôm qua cậu nhờ tôi hỏi thăm, đã có tin tức.”

Tần Liệt: “Hiện giờ hắn thế nào rồi ạ?”

“Trưa nay, hắn bị đưa đến Minh Tiền, tạm thời đang bị giam giữ ở đó. Tôi đã đề cập qua, nên chắc sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra.” Từ Việt Hải nói tiếp: “Hơn nữa, nhà họ Cao của Lãng Diệc cũng đã biết Cao Thành trở lại, nghe nói Cao lão tiên sinh hết mực yêu thương đứa con trai nhỏ này. Hiện giờ rốt cuộc cũng đã tìm được hắn, nếu như điều tra rõ ràng mọi chuyện, Cao Thành thật sự vô tội, chắc chắn nhà họ Cao sẽ bảo vệ hắn chu toàn.”

Tần Liệt: “Vậy là tốt rồi.”

Lúc này, Từ Đồ mới biết Lưu Xuân Sơn cũng đã trở về Hồng Dương, nghĩ đến đó, không khỏi nhớ tới Tần Xán.

Tần Liệt chào tạm biệt Từ Việt Hải, xoay người rời đi.

Anh cúi đầu thả bước rất chậm, bờ vai phủ một quầng sáng màu cam, thân hình cao lớn chìm trong ánh đèn đường ảm đạm, hết đỗi cô độc.

Chẳng mấy chốc, anh rẽ trái, biến mất khỏi tầm mắt cô.

Không hiểu sao tim Từ Đồ bỗng dưng đau nhói, cô hấp tấp chạy ra ngoài cổng lớn.

Từ Việt Hải lập tức gọi với theo: “Từ Đồ, con quay lại đi, trễ thế này đừng chạy ra ngoài.”

Cô coi như nể mặt, đáp một câu: “Con sẽ về liền ạ.”

Từ Đồ lao ra khỏi sân, nhìn sang trái, bắt được hình bóng của anh đang tiếp tục rẽ trái lần nữa.

Cô đuổi theo thật nhanh, sau khi rẽ qua khúc cua, từ phía sau nhào tới ôm chặt thắt lưng anh.

Thân thể Tần Liệt bị đẩy vọt tới phía trước, vội đưa tay giữ bàn tay trên hông mình, khoảng khắc đó tất cả cảm giác lạc lõng mất mát trong lòng anh đều được lấp đầy.

Nơi này là khu biệt thự cao cấp bậc nhất, các tòa nhà nằm cách nhau rất xa, xung quanh được bao phủ bởi cây xanh, có rất ít người qua lại, nhưng camera giám sát lắp đặt khắp nơi.

Ánh đèn ở mặt bên hông sân tối hơn lối vào cổng chính, Tần Liệt ngước mắt nhìn hệ thống camera rồi kéo cô ra bức tường phía sau bụi cây rậm rạp.

Từ Đồ xoay người nhào vào lòng anh, sườn mặt dán sát lồng ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ vững vàng.

Tần Liệt bị cô đè lên tường, không tách cô ra mà vòng tay ôm lấy: “Sao lại dính người thế này, hả?” Anh nói bằng âm điệu trầm thấp hết đỗi dịu dàng, chẳng còn sót lại chút gì ngữ khí nghiêm túc trịnh trọng như khi ở trước mặt Từ Việt Hải.

“Vậy anh có thích không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Liệt hôn môi cô, cất giọng khàn khàn: “Thích.”

Cô hài lòng nhoẻn miệng cười: “Anh thật sự muốn đến chỗ của chị Tần Xán sao? Sẽ không có gì bất tiện chứ ạ?”

Anh dừng một lúc: “Không có.”

“Chuyện của anh Xuân Sơn, anh nói cho chị ấy biết một chút.”

“Để tìm lúc nói.”

Từ Đồ gật đầu: “Vậy anh cho em địa chỉ đi, mai em đi tìm hai người chơi.”

Tần Liệt xoa nhè nhẹ lưng cô: “Ngày mai em đến cục cảnh sát, anh sẽ tới sớm một chút, đợi em ở đó.”

“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em sao?”

“Sẽ mà.” Anh dỗ cô.

Hai người ôm nhau chốc lát, đằng xa có một chiếc xe trờ tới, đèn pha rọi xuyên qua tán lá, lóe sáng rồi nhanh chóng lướt vụt qua.

Tần Liệt dỗ dành: “Vào nhà đi, đừng để ba em đợi lo lắng.”

“Dạ.” Từ Đồ buông anh ra: “Vậy buổi tối anh đừng có nhớ em quá đó.”

Cô nhón chân ngẩng cao cằm, chủ động tìm môi anh, có phần kích động dồn hết sức lực ép thân hình cao lớn kia vào tường, mãnh liệt mà hôn.

Tần Liệt khom người, luồn mười ngón tay vào tóc Từ Đồ, nâng gáy cô lên.

Hai người cắn mút kịch liệt chốc lát, Tần Liệt kìm nén tách cô ra: “Đừng hôn nữa, nhanh vào nhà nào.”

Cô hờn dỗi không vui: “Sao anh cứ đuổi em hoài?”

Tần Liệt lại tìm môi cô hôn khẽ một cái, có phần bất đắc dĩ thở dài: “Anh không muốn để cha vợ tương lai của mình nhìn thấy anh và con gái cưng của ông thân mật.”

Tuy cô vẫn luôn giận Từ Việt Hải, không muốn thừa nhận ông, nhưng không thể phản đối, cách gọi ‘cha vợ tương lai’ này, thật khiến cô sướng rân đến không còn biết mình họ gì.

Thế là, Từ Đồ hết sức ngoan ngoãn cụp đuôi: “Vậy em vào nhé?”

“Đi đi.”

Cô nhìn anh cố nặn ra nụ cười mếu xệch, cứ bước thụt lùi mãi đến khi biến mất vào khúc quanh.

Từ Đồ xoay người đi vài bước, lại dừng lại, chắp tay sau lưng chầm chậm lùi ra sau, không ngoài dự đoán, thấy anh vẫn còn đang đứng ở đó dõi mắt nhìn theo.

Cô khoát khoát tay: “Anh về đi, ngày mai gặp.”

Tần Liệt khẽ mỉm cười: “Ngày mai gặp.”

Từ Đồ rảo bước đi nhanh vào sân. Sau khi đóng cánh cổng sắt kia lại, cô xoay người quan sát một vòng sân nhà.

Ngập tràn hoa cỏ đủ muôn hồng nghìn tía, có cá có chim, có nước chảy gió reo, nhưng vẫn không thể nào gột bỏ được không khí vắng vẻ lạnh lẽo.

Cô bước chậm rãi tới tiền sảnh đổi dép, thím Chu chạy ra đón: “Đây không phải là Đồ Đồ nhà chúng ta sao, ôi chao, cứ mặc thế này mà về à, có lạnh không?”

Thím Chu ôm vai Từ Đồ, Từ Đồ cười có lệ: “Không lạnh.”

“Ăn cơm chưa nào?”

“Dạ chưa.”

“Vậy thì mau lên lầu tắm rửa một cái, thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm.” Trong nhà rốt cuộc cũng có nhiều người, thím Chu vui mừng thể hiện hết lên mặt: “Thức ăn hôm nay đều là những món con thích.”

Hai người băng qua phòng khách lớn, thím Chu đưa cô tới chân cầu thang, Từ Đồ nghiêng đầu nhìn thấy Từ Việt Hải đang cầm cái muỗng đứng trong bếp, khom người nếm thức ăn.”

Từ Đồ bước lên bậc thang: “Cám ơn thím Chu.”

Cô thong thả ngâm mình trong nước ấm, nấn ná trong phòng thêm một lúc mới thay quần áo sạch sẽ đi xuống lầu.

Trong phòng ăn chỉ có một mình Từ Việt Hải, ông đeo kính viễn, cầm điện thoại xem tin tức, thấy Từ Đồ đi vào, lập tức kéo cái ghế bên cạnh ra.

Nhưng đang kéo giữa chừng, Từ Đồ đã đi tới, ngồi xuống ở vị trí đối diện ông.

Thân hình Từ Việt Hải thoáng chốc cứng đờ, rút tay về: “Ăn cơm đi.”

Từ Đồ không nói gì, cầm đũa lên, lúc gắp thức ăn bàn tay bỗng khựng lại. Trên bàn đầy ắp thức ăn, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết, đều là sơn hào hải vị, bào ngư vi cá quý giá đắt tiền.

Bàn tay Từ Đồ thu về, không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái. Cô nghĩ đến lúc còn ở Lạc Bình, bữa cơm đầu tiên ăn rau cải và khoai tây, chỉ có một ít thịt heo om với bắp cải, người lớn ai cũng tiếc không nỡ ăn, nhường hết thịt cho mấy đứa nhỏ.

Thi thoảng bữa ăn được cải thiện, bất quá cũng chỉ có chút thịt bò hầm, sườn, hoặc làm thịt một con gà.

Một bàn thức ăn này của hôm nay tốn ít nhất bốn chữ số, đủ cho bọn trẻ trong núi ăn no bụng không biết bao nhiêu ngày. Trước kia, cô không thèm để ý tới những thứ này, quen lãng phí tiêu tiền như nước, tưởng rằng cuộc sống vốn dĩ như thế. Nhưng lần này trở về cô mới biết, thì ra cuộc sống giữa người với người cách nhau trời vực, có những cái bạn không thèm để ý tới, nhưng lại là thứ người khác phải luôn cố gắng nổ lực để có được.

Nếu bản thân từ bỏ thói quen xấu, cho dù chỉ tiết kiệm được ít tiền, cũng có thể giúp mấy đứa nhỏ trong núi đỡ vất vả hơn rất nhiều.

Từ Đồ tự kiểm điểm mình một phen, nhất thời lại lo lắng, đã trễ thế này, không biết Tần Liệt có đến chỗ của Tần Xán chưa, có ăn cơm chưa, anh ăn gì, có đủ thức ăn không…

Từ Việt Hải thấy cô không động đũa, dè dặt hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Từ Đồ lấy lại tinh thần: “Không phải.” Cô tùy tiện gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng: “Sau này đừng làm nhiều như vậy nữa.”

Ông có phần kinh ngạc: “Sao thế?”

“Lãng phí lắm ạ.”

Từ Việt Hải không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhướng cặp mắt ra khỏi kính lão nhìn cô, cười nói: “Nghe theo con hết.”

Lần này Từ Đồ không tiếp lời, hai người ngồi bên chiếc bàn dài tự ăn phần của mình, không chuyện trò trao đổi, căn phòng lớn im lặng đến lạ thường.

Từ Việt Hải đứng dậy đi ra phòng khách mở tivi lên, rồi quay lại ngồi xuống bên bàn ăn.

Cuối cùng trong phòng cũng có tiếng động, ông mở lời gợi chuyện: “Hôm đó, sau khi chúng ta kết thúc cuộc gọi, ba có điện lại cho con nhưng không được. Nghe Tần Liệt nói, con bị đám người kia bắt đi, có sợ lắm không? Ba ba nghe xong, thiếu chút nữa lên cơn cao huyết áp.”

Từ Đồ xem nhẹ câu nói sau cùng kia, gắp một miếng cá: “Tần Liệt có nói với ba, là anh ấy đã cứu con không ạ?”

Từ Việt Hải đặt đũa xuống, nghĩ lại, lúc đó Tần Liệt chỉ nói mấy câu qua loa, báo bình an, ngoài ra không đề cập tới những chuyện khác.

Từ Đồ nói tiếp: “Nếu không có anh ấy, có lẽ hôm nay con đã không còn ngồi ở đây nữa.”

Từ Việt Hải chống khuỷu tay lên bàn, gỡ kính ra.

“Mạng của con là anh ấy đã cứu về.”

Ông đặt mắt kính xuống bên cạnh, dựa người vào ghế: “Nhắc tới Tần Liệt, ba không thể không nói với con.”

Từ Đồ nhíu mày: “Nói chuyện gì ạ?”

“Hai đứa không thích hợp ở bên nhau.”

“Không thích hợp chỗ nào ạ?”

Từ Việt Hải nói tiếp: “Bất luận là bối cảnh gia đình, nền tảng vật chất, hay xuất thân, tuổi tác, hai đứa đều không thích hợp.”

Từ Đồ cũng không vội đáp trả, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Vậy theo ba thấy, thế nào là thích hợp?”

Ông nói: “Phải là một chàng trai trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tuấn tú lịch sự, khiêm tốn vươn lên, ba không cần đối phương phải là người có tiền, thậm chí sau này công ty cũng sẽ giao hết lại cho bọn con quản lý.”

Từ Đồ cũng tựa người vào ghế: “Ba có chắc người như vậy không phải vì tiền của ba? Bọn họ sẽ thật sự coi trọng yêu thương con không?”

Từ Việt Hải thoáng hờn giận: “Vậy con có dám đảm bảo, Tần Liệt cũng không phải vì tiền không?”

“Anh ấy là người thế nào, hẳn là ba rõ hơn con.”

Chỉ một câu đã khiến Từ Việt Hải hoàn toàn không cách nào phản bác, hai người im lặng trong chốc lát, tiếng nhạc từ tivi trong phòng khách truyền ra.

Từ Việt Hải nói tiếp: “Nhưng tối thiểu người này phải sống ở Hồng Dương.”

Từ Đồ lại lần nữa cầm đũa lên: “Con có thể đến Lạc Bình.”

Nghe thấy những lời này của cô, lồng ngực Từ Việt Hải không ngừng phập phồng, thái độ kiên quyết: “Nếu như vậy, ba tuyệt đối không đồng ý.”

Cô nhai thức ăn, nhàn nhạt nói: “Ba đồng ý thì đồng ý, ba không đồng ý cũng phải đồng ý.”

“Con…” Ông bị cô chọc cho tức không ít: “Nhất định phải ở bên cạnh nó sao?”

Lần này, Từ Đồ không đáp lại lời ông.

Qua thật lâu sau, bên kia bàn ăn cất lên một tiếng thở dài, tựa hồ thỏa hiệp: “Hôm nay không nói những chuyện này nữa, ăn cơm trước đã.”

Từ Đồ không hé môi.

Ông nói sang chuyện khác: “Ngày mai con phải đi với ba tới đồn cảnh sát lấy khẩu cung, nói hết tất cả những gì con biết với cảnh sát, phối hợp bọn họ điều tra.”

Từ Đồ: “Ba đã lấy đồ gì đó trong ngân hàng rồi ạ?”

“Đã giao hết cho tổ điều tra rồi.” Từ Việt Hải không nhịn được nói tiếp: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, hẳn con phải nói cho ba biết trước tiên, làm gì có đứa trẻ nào cứ cất giữ hết mọi chuyện trong lòng.”

“Cất giữ quen rồi.”

“Hồi đó con không nên đi tìm Hoàng Vi.”

“Ba nói đúng, là con hại chết cô ta, lỗi của con.”

Đôi đũa trên tay Từ Việt Hải khựng lại: “Ba không có ý này, ba…”

“Được rồi, còn muốn để cho người ta ăn cơm không.” Từ Đồ đột nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng.

Nửa câu nói phía sau của Từ Việt Hải mắc kẹt trong cổ họng, lúc này đây ông hoàn toàn trầm mặc, một bữa cơm ăn không biết mùi vị, trên bàn ăn chỉ còn tiếng bát đũa chạm nhau.

Qua một lúc, Từ Đồ không khỏi ngẩng đầu nhìn ông, ông bưng bát lẳng lặng lùa cơm vào miệng.

Nửa năm không gặp, dường như ông đã gầy hơn trước đôi chút, lưng còng xuống, ngồi đơn độc một mình bên kia bàn ăn, nhìn thấy có phần xót xa.

Từ Đồ không khỏi nắm chặt đôi đũa, nghĩ đến những lời Tần Liệt đã dặn dò trên xe. Cốt nhục huyết thống là thứ cô không bao giờ bỏ được, hiện tại hận ông bao nhiêu cũng đều vì ngày xưa đã từng thương ông nhiều như thế.

Có đôi khi nhìn ông từ từ già đi, cũng đau lòng khó chịu, nhưng mỗi khi nghĩ đến cái chết của Hàn Giai Mai, nghĩ đến có lúc cô gần như mất đi ngón tay, nghĩ đến đám tiểu minh tinh vĩnh viễn không ngừng vây quanh ông, trái tim cô liền dựng lên một bức tường, bất giác xa cách cứng rắn.

Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ không bao giờ thật sự tha thứ cho ông, thứ chắn ngang giữa hai người, không chỉ là một chiếc bàn dài, mà là cái chết của Hàn Giai Mai.

Khoảng cách này mãi mãi không thể rút ngắn, vì Hàn Giai Mai đã không bao giờ còn có thể trở về. 

Qua một hồi thật lâu, Từ Đồ thầm thở dài trong lòng: “Sườn này ngon quá, nêm nếm vừa miệng, rất thơm.”

Bên kia, Từ Việt Hải bưng bát, ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng: “Thích thì bảo thím Chu ngày mai làm tiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.