Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Quyển 4 - Chương 78: Phiên ngoại Chuyện ở trong phòng




"Cái gì gọi là tắm không xong? Thế nào? Tắm xong rồi thì nhanh ra ngoài đi.” Lôi Kình liếc nhìn đồng hồ đeo tay, gõ cửa phòng tắm.

"Lôi Kình. . . . . ." Tô Lạp nhẹ giọng kêu, trong lời nói nồng nặc ý vị bất đắc dĩ.

Ngoài cửa Lôi Kình sững sờ, đây là loại âm thanh gì, lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên anh dịu dàng như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt, toàn bộ dây thần kinh bị đông cứng ngắc, tiếp tục mong chờ cô sẽ nói ra cái gì.

“Anh có nghe tôi gọi không hả? Sao lại không lên tiếng?” Tô Lạp ngồi chồm hổm, cơ thể nhích từng bước về phía cửa phòng tắm, nắm chặt tay cầm, cô sợ anh xông vào sẽ bắt gặp một bộ dạng 囧 như vậy.

"Đang nghe, có chuyện gì em nói đi!" Lôi Kình cho một tay vào túi quần, hướng mặt về phía cửa phòng tắm, tay kia vẫn nhịp nhàng gõ lên đều đều. Ánh mắt ngưng đọng lên bóng dáng của cô thoát ra từ khe hở ngăn cách hai người, làm sao vậy? Ngồi chồm hổm trên đất, hơn nữa còn không ra được, chẳng lẽ đi tắm liền nhớ anh rồi hả?

Tô Lạp cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, há hốc mồm, ánh mắt hung ác khác thường, con bà nó! Bằng bất cứ giá nào! Đàn ông thì đã sao, cũng không phải là không hiểu những chuyện này, nói thì nói….

“Lôi Kình, ‘bà dì cả’ của tôi đến rồi, không có băng keo cá nhân cỡ lớn, anh ra ngoài mua giúp tôi đi, tôi vô cùng cảm kích!” Tô Lạp nói rất nhanh, như chém đinh chặt sắt, ở trong phòng tắm đỏ mặt chờ anh trả lời.

Lôi Kình nghe lời nói của cô, mất cả nửa ngày mới có phản ứng, cau mày nhìn xuống bóng dáng mơ hồ trên đất: “Tối hôm qua em ngủ không ngon sao? Nói nhăng nói cuội gì vậy? Bà dì cả của em là ai? Ngay cả mẹ em cũng ra ngoài rồi, trong nhà này còn bà dì cả ở đâu? Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta thôi!”

Trời ạ! Không mang theo, thế này chơi ác người thật! Tô Lạp nắm đầu kêu khổ.

"Lôi Kình! Anh cố ý chống đối tôi sao! Giả bộ hồ đồ không phải lúc! Anh cho rằng mình là trai tơ thuần khiết à, ở đây giả vờ ngu ngốc với tôi. Bà dì cả là cái gì, người đàn ông gieo họa cho vô số phụ nữ như anh, chẳng lẽ không biết!” Tô Lạp đấm một phát vào cửa phòng tắm, anh còn giả vờ ngây thơ!

Đứng ở bên ngoài, Lôi Kình bị một đấm này làm cho chấn động lùi về sau mấy bước, anh thì sao? Vô duyên vô cớ bị mắng xối xả một trận!

Tức giận kéo cửa phòng tắm ra, Tô Lạp giùng giằng ngã nhào xuống, nắm chặt lấy cửa phòng tắm. Lôi Kình đứng bên ngoài nhìn chằm chằm Tô Lạp trên mặt đất: “Em nói ai giả bộ là trai tơ thuần khiết, cô nhóc này mới sáng sớm nói xằng nói bậy cái gì vậy? Buộc tôi phải đánh phụ nữ sao?”

"Ai nói năng xằng bậy! Căn bản là sao!”

"Lôi Kình, anh thật là biết diễn kịch, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, mà lại không biết bà dì cả là cái gì? Tôi cũng không tin mấy người phụ nữ của anh, trong tháng có mấy ngày đó mà anh lại không hay không biết!” Tô Lạp quấn khăn tắm quanh người, ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc dài ướt nhẹp không ngừng nhỏ nước.

Anh nói không biết, ai tin?

Đừng nói một người dày dặn kinh nghiệm chơi đùa với phụ nữ như anh, tùy tiện ở trên đường bắt đại một cậu trai tơ hỏi một chút cũng biết, bà dì cả là cái quái gì!

"Mỗi tháng có mấy ngày kia? Em…….Ý của em là nói……..” Lôi Kình đột nhiên thông suốt, thì ra là cô muốn nói về chuyện này. Vậy thì không thể trách anh được, sống đến ngần này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên anh biết chu kỳ kinh nguyệt còn có một cái tên khác thú vị như vậy.

"Tôi nghĩ là người thân của em, ……Bà dì cả đến……” Lôi Kình xin lỗi, xoay người nhìn về phía ghế sofa.

"Bà dì cả của anh tới thì có! Có đi mua dùm tôi hay không, nói thẳng ra một tiếng đi! Thời gian không chờ đợi ai cả, tôi muốn đi học viện.” Tô Lạp đang quấn khăn tắm, làm bộ đáng thương ngồi chồm hổm trên mặt đất. Trong giỏ của cô chỉ có mấy miếng đệm nhỏ mà thôi, chỉ có thể chống đỡ được một lúc!

"Trong phòng em không có sao?" Lôi Kình quay đầu lại chỉ về phía phòng cô, cô nhóc này đang cố ý làm khó dễ anh! Bảo anh đi mua món đồ đó, làm sao có thể?

Mất mặt……

Tô Lạp làm bộ đáng thương cắn môi: "Không có, tôi vừa mới từ Pháp trở về chưa tới một tháng, đúng ra là chưa tới hai mươi ngày. Cho nên quên chuẩn bị mấy món đồ này, bình thường nhà tôi nhiều lắm, lần này là ngoài ý muốn mà thôi.”

"Nếu như tôi đi, có được đền đáp gì không?” Lôi Kình đột nhiên nhếch môi cười lên một tiếng, vẻ mặt tràn đầy tính toán.

"Đền đáp? Tôi lấy thân báo đáp được không? Lôi Kình, anh không hổ danh là dân làm ăn buôn bán! Vừa thấy sơ hở liền kịp thời chớp lấy à?” Tô Lạp giơ giơ quả đấm nhỏ trong tay lên trước mặt anh, tỏ vẻ mình đang nổi giận.

"Tách tách!!"

Lôi Kình giơ chiếc điện thoại màn hình rộng màu đen của mình lên, hướng về phía Tô Lạp, liên tục chụp mấy tấm, nghiêm túc nhìn màn ảnh: “Bộ dạng thật là đáng yêu, giống như một chú chó con được cứu thoát khỏi chết đuối.”

Chó con? Cô và nó có sự khác biệt rất lớn nha….

"Anh nói ai là chó con chết chìm! Cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức, nếu không mẹ tôi trở về sẽ đánh anh nhừ tử.” Cô tự dưng lại bị một tên cặn bã trêu chọc!

"Ầmmmmm”

Tô Lạp đứng dậy, trên người vẫn còn nhỏ nước, cô không năn nỉ nữa, đi tìm nệm nhỏ trước đã.

"Thật sự tức giận như vậy!” Lôi Kình cất điện thoại vào trong túi quần, đi theo cô về phía phòng ngủ.

"Ầmmmmmmm” Tô Lạp đóng sầm cửa lại, Lôi Kình giật mình lùi về phía sau mấy bước, bị ngăn ở bên ngoài.

Cô nhóc này làm sao vậy? Không phải chỉ nói cô là chó con chết chìm được cứu thôi sao! Qủa thật dáng vẻ rất giống mà, mái tóc còn ướt đều bị xoắn lại, còn ngồi chồm hổm trên mặt đất, đúng là cực giống. Bây giờ anh cảm thấy gọi là chó con cũng đã trân trọng cô rồi, chó con so với cô còn ngoan ngoãn hơn.

"Ầmmmmmm” không lâu sau đó, cánh cử liền bị đá văng lần nữa.

"Em vừa bị làm sao?” Lôi Kình nhìn cô nhóc nổi giận đùng đùng, lao ra bên ngoài, bộ dạng chẳng khác gì bà chằng lửa chanh chua?

“Anh cướp bóc gì trong phòng tôi rồi hả? Tại sao toàn bộ đồ đạc của tôi đều nằm cả trong thùng rác! Tôi nói hôm nay mở mắt ra nhìn thấy anh, đảm bảo xui xẻo cả ngày, quả không sai mà!” Tô Lạp ôm ống tiết kiệm trong tay, phát điên nhìn chằm chằm Lôi Kình.

"Kẽo kẹt”

Hai người đang trợn mắt nhìn nhau, mẹ Tô Lạp đi vào, thấy dáng vẻ kỳ quặc của bọn họ, kinh ngạc hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra? Lạp Lạp, con đang làm gì đó? Nhìn lại dáng vẻ của con xem?”

"Mẹ!" Tô Lạp ngẩng đầu lên, nước trên tóc bắn tung tóe lên trên mặt mũi và áo sơ mi của Lôi Kình. Rõ ràng là không vui, tại sao lại bảo cô không ra dáng vẻ gì, không phải lúc này mẹ nên chất vấn cái tên Lôi Kình trước mặt mình là ai sao? Từ đâu tới? Tô Lạp “bộp” một cái dựa vào trên tường. Hiện giờ, ánh mắt này của mẹ cô là thế nào, giống như đang lườm nguýt con dâu dám bắt nạt con trai mình.

"Tiểu Lôi, bác gọi như vậy, con không để ý chứ?” Mẹ Tô Lạp tươi cười.

"Bác gái gọi gì con không ngại, không cần phải khách sáo với con, người gọi con là gì cũng được!” Dáng vẻ của Lôi Kình cực kỳ lễ phép, khiêm tốn nhún nhường.

Tô Lạp ngoảnh mặt làm ngơ nhìn hai người kia, thấy dáng vẻ “miệng nam mô, bụng bồ dao găm” của Lôi Kình, tức giận không thôi. Thì ra là anh ta không có nhảy cửa sổ vào, mà là sáng sớm tinh mơ đến dụ dỗ mẹ! Nhìn qua là biết, sáng nay hai người này đã trò chuyện một lúc rồi, chẳng qua là cô bỏ lỡ mất. Đáng giận ở chỗ, mẹ còn đi hùa theo, chẳng lẽ không biết người đàn ông đang tươi cười kia có ý đồ muốn phóng dao giết chết con gái cưng sao?

~Hết Chương 82~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.