Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Quyển 2 - Chương 21: Một phong thư




Cánh cửa đang mở, ánh đèn ngoài hành lang chói mắt hơn trong phòng, nhưng đã yếu đi nhiều trên con đường sượt qua bờ vai dài rộng của người đàn ông. Anh đứng ngược chiều ánh sáng, ô cửa sổ sát sàn sau lưng là cảnh từng mảng đèn đường trơn nhẵn về đêm. Gương mặt người đàn ông ẩn giấu trong quầng sáng ấy nhưng lại nổi bật ưu thế tuyệt đối về chiều cao.

Cố Sơ chỉ liếc nhìn một cái. Sau giây phút sững sờ là tiếng trái tim nhảy vọt lên tận cổ họng. Thanh âm ấy quá lảnh lót, giống như một tấm kính thủy tinh dày cộp bỗng chốc nổ tung, để ngàn vạn mảnh vỡ cắm vào lớp vỏ đại não.

Đau đớn xen lẫn cùng một tình cảm không tên, tất cả lại quay trở về cổ họng. Sau đó cô cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn tưởng chết, không sao hít thở được.

Quả thực cô cũng đã nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, cho dù bị những tia sáng chiếu vào lúc sáng lúc tối. Gương mặt trong ký ức và hình ảnh trước mắt nhanh chóng đan cài vào nhau, chồng khít lên nhau. Những khi anh cười, nuông chiều, hạnh phúc, dứt khoát… Chỉ mấy giây ngắn ngủi, chúng đã ùa về trong đầu cô.

Khoảnh khắc này, cuối cùng Cố Sơ mới hiểu ra. Hai năm yêu nhau khắc sâu tận cốt tủy, năm năm xa cách đau khổ đến tột cùng. Tròn bảy năm, trái tim cô chưa từng rời xa.

Cô đã tự lừa dối mình, suốt năm năm trời.

Cô cảm thấy lồng ngực bí bách, nhưng đôi mắt không sao rời đi được, cứ thế đờ đẫn nhìn người đàn ông chỉ cách mình chưa đầy ba mét. Cô và anh đã từng đường ai nấy đi trong khoảng cách này. Giờ đây, họ cũng gặp lại bằng khoảng cách này.

Ánh sáng dường như càng yêu chiều đẽo gọt gương mặt anh. Từng đường nét tuấn tú khiến người ta khó quên, khóe môi hơi nhếch lên cùng góc cằm kiêu ngạo dường như trông còn nghiêm nghị hơn khi trước. Anh đứng đó, vắt một chiếc áo vest lên cánh tay. Chiếc sơ mi trắng giản dị nhìn kiểu gì cũng toát ra sự lạnh lùng của anh. Cố Sơ bắt đầu hoảng loạn. Cô lo không biết mình bây giờ liệu có quá nhếch nhác không, liệu có đối lập hoàn toàn với người đàn ông bất ngờ xuất hiện lại có vẻ cao ngạo kia.

Giống như lần đầu tiên cô gặp chàng trai ngỗ ngược đang chạy băng băng trên sân bóng rổ của trường đại học, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò, khiến cho các cô gái ở đó gào thét.



“Em cảm thấy sau này em nhất định sẽ vào khoa ngoại.”

“Dũng khí đáng chúc mừng, động lực thì chưa đủ.”

“Động cơ của em tuy là đồ nội nhưng chất lượng tuyệt đối bảo đảm. Anh bảo anh đẹp trai như vậy, sau này lại làm bác sỹ ngoại khoa, tư thế đánh bóng cũng khiến cho bao trái tim đổ gục, sẽ có bao nhiêu cô gái để ý tới anh? Em phải giữ vững “hòn đảo quý giá” này, chắc chắn phải cắm lá cờ đỏ năm ngôi sao lên tuyên bố chủ quyền đầu tiên.”

“Cô bé à! Em phải hiểu một kiến thức thông thường. Thật ra đầu thai cũng là một công việc cần chăm chỉ. Em phải lười biếng đến mức nào mới thua anh những sáu năm?”

“Thế thì anh đợi em đi. Làm gì có bạn trai nào không đợi bạn gái chứ?”



Đầu óc Cố Sơ vang lên những tiếng ầm ầm, chỉ còn nghe thấy những lời cười đùa vọng về từ quá khứ. Cô nhìn về phía anh đứng ngoài cửa, như van xe xì hơi, vô thức lẩm bẩm: “Bắc Thâm…”

Bắc Thâm.

Lục Bắc Thâm.

Đã năm năm nay, em không dám gọi cái tên này. Vì chỉ cần đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lên, con tim cũng sẽ chìm sâu trong cơn thác lũ…

Người đàn ông ngoài cửa không hề nhúc nhích. Anh lên tiếng, giọng nói dễ nghe, chỉ có điều quá bình thản.

“Tôi là Lục Bắc Thần.”

Cố Sơ sửng sốt, nhất thời đờ ra.

Anh cũng nhìn cô, ánh mắt không rời rạc, đầy kiên quyết, lý trí, thậm chí còn có một sự trí tuệ không bộc lộ ra ngoài.

“Muộn vậy rồi giáo sư Lục còn tới thăm, không đón tiếp từ xa đúng là thất lễ, mời anh ngồi.” Nhân viên cảnh sát bên cạnh lập tức bước lên chào hỏi. Bầu không khí sôi nổi hơn rất nhiều.

Lục Bắc Thần đi ngang qua người cô.

Vào giây phút ấy, cô cảm nhận được cái giá lạnh từ người anh, còn cả mùi thuốc xịt phòng diệt khuẩn cực nhạt. Cô quá quen với loại mùi này. Nó là mùi của bệnh viện, khi lướt qua khoang mũi vốn dĩ sẽ cảm thấy tê tái đến đớn đau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.