Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Quyển 1 - Chương 7: Ai đã nấu canh




Khắp người cô là cảm giác ấm áp nóng rực. Hứa Mộ Triều ngẫm nghĩ, tự hỏi bản thân mình đang ở đâu?

Không đúng!

Cô mở to mắt ra, nhìn thấy bộ quân phục màu lam bao kín mình. Cô phát hiện Cố Triệt đang ôm mình vào lòng, hai mắt nhắm nghiền.

Cô khẽ run lên, cảm giác như muốn ngừng thở.

Trong giờ phút này, người có khả nặng chiến đấu số một đại lục lại không thể nghe rõ hơi thở, càng không cảm giác được trái tim anh liệu có còn đập hay không.

Cô run rẩy đưa tay thăm dò mạch đập.

Phù, cô khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh chỉ đang hôn mê thôi.

Nhưng cô không thích chữ hôn mê này chút nào.

Cô chống người dậy, dễ dàng kéo Cố Triệt vào lòng rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Tất cả những thứ lọt vào tầm mắt, vừa khủng bố vừa kỳ lạ.

http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Ánh sáng màu lam lan tràn khắp đất trời đã biến mất. Bầu trời vẫn quang đãng như xưa, có những áng mây không ngừng phiêu du. Chỉ có cảnh tượng trên mặt đất mới là nhân chứng việc Ma Thần đã tới đây. Trước lúc cô hôn mê đã nhìn thấy, khi ánh sáng màu lam kia lướt qua đã đốt cháy sạch sẽ không chừa lại một ngọn cây, cọng cỏ. Đó là lý do vì sao khi nhìn ra ngoài, trong phạm vi bán kính hai mươi km không có thứ gì tồn tại...Chỉ có còn sót lại mặt đất trơ trụi.

Ngoại trừ một hướng.

Nóc sở chỉ huy đã bị đánh bay, Hứa Mộ Triều có thể nhìn rõ cảnh tượng phía sau Sở chỉ huy. Cô phát hiện sở chỉ huy giống như một chiếc thước thẳng. Ở phía sau đường thẳng nằm ngang, hơn một vạn binh lính Thú tộc và xe tăng không hề bị thương tổn. Mà một hướng khác, dù là thi thể của nhân loại, người thú hay Zombie, tất cả....đều đã biến mất.

Toàn bộ khu vực này, chỉ có một mình Hứa Mộ Triều tỉnh lại, những người khác đều gục ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.

Hứa Mộ Triều cúi đầu nhìn Thẩm Mặc Sơ ngã trước mặt mình, đôi mày rậm nhíu chặt, bộ ngực hô hấp hơi phập phồng.

Cô cảm thấy yên tâm, xem ra tất cả chỉ đang hôn mê mà thôi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô cẩn thận đặt Cố Triệt dựa vào ghế, đi ra ngoài Sở chỉ huy xách một thùng nước vào trong phòng.

Lần thứ hai bước vào phòng, cô lập tức ngẩn người.

Một bóng dáng cao lớn chậm rãi bò dậy, gương mặt thâm đen ngước lên nhìn cô lộ rõ vẻ an tâm.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Mặc Sơ bước lên trước, không khống chế được cầm lấy tay cô. “Em không sao chứ?”

“Em không sao.” Cô lắc đầu, khẽ rút tay mình lại. “Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chúng ta ưu tiên cứu người trước đã.”

Thẩm Mặc Sơ hơi khựng lại, rồi gật đầu nhận lấy thùng nước trong tay cô.

Nhưng trong lòng cô thoáng nghi ngờ. Vì sao cô và Thẩm Mặc Sơ lại là hai ngươi tỉnh dậy đầu tiên? Còn cả cái cảm giác ấm nóng trên người này nữa, sao mãi vẫn chưa giảm bớt? Ánh sáng màu lam kia có liên quan gì đến Minh Hoằng không? Hắn đã đi đâu rồi? Đội quân người máy của hắn, cũng đã biến mất sao?

Cô khẽ vẩy nước lạnh lên mặt Cố Triệt, chỉ thấy hai hàng mi đang khép chặt lại khẽ run, anh từ từ mở mắt ra. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Mộ Triều trước mặt mình, trong giọng nói của anh lộ ra vẻ vội vàng hiếm thấy. “Em....”

“Em không sao.” Cô cầm khăn lau đi vệt nước đọng trên mặt anh. “Anh Triệt, em không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Cố Triệt trầm mặc trong giây lát, rồi nắm chặt tay cô nói. “Cứu người trước đã.”

Người trong Sở chỉ huy lần lượt tỉnh lại. Ngay sau đó, hơn một vạn binh lính ở sau Sở chỉ huy cũng lục đục tỉnh lại. Còn những người khác, nhất là đội quân Zombie đối diện khu vực đồi núi đã biến mất không chút dấu vết. Hứa Mộ Triều biết bọn họ đã tan biến như không khí. Cô lén đưa mắt nhìn Thẩm Mặc Sơ, chỉ thấy hai hàng mi dày của anh nhíu chặt, vẻ mặt rất khó coi.

Cảm giác này khiến người ta không thoải mái chút nào. Rõ ràng thắng lợi đang ở trước mắt, thủ lĩnh và tàn binh quân địch lại biến mất không chút tăm hơi. Không những thế, ngay cả những binh lính tinh anh cũng không còn. Mà bóng dáng một quân địch cũng không thấy.

Nhất là ánh sáng màu xanh kia. Hứa Mộ Triều thầm suy nghĩa. Nếu đó là một thứ vũ khí thì thật quá khủng bố. Nhưng vì sao mấy trận chiến trước, Minh Hoằng có thứ vũ khí này lại không sử dụng? Chẳng lẽ là để ôm nhau chết chung với kẻ địch vào giờ phút cuối cùng sao? Điều này không giống với tính cách của hắn. Mà với một khoảng cách như nhau, vì sao lực lượng phía sau Sở chỉ huy lại không xảy ra chuyện gì?

“Rút lui.” Cố Triệt thản nhiên hạ lệnh.

Mọi người gật đầu, Thẩm Mặc Sơ cũng không có ý kiến gì. Ở chỗ quái quỷ này càng lâu càng nguy hiểm.

Nhưng đúng lúc mọi người đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng chủ huy thì lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp bầu trời.

“Ôi, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng nói non nớt đầy vẻ kinh ngạc.

“Một trận quyết chiến lớn đó! Đáng tiếc không xem kịp, thật hoành tráng!” Một giọng non nớt khác trả lời.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn lên khoảng không vốn là nóc Sở chỉ huy, chỉ thấy hai con thú biết bay kỳ dị đang vỗ cánh trên không trung, kinh ngạc nhìn mọi người.

Hứa Mộ Triều như muốn ngừng thở........bọn họ.......

Giống như một con mèo nhỏ, cả người bao phủ bởi lớp lông màu vàng, gương mặt như con người, cánh màu hồng, hai mắt màu lam nhạt...

Đúng là một hình dáng từng khắc sâu trong đầu cô cách đây cả trăm năm. Tuy bộ lông của hai thú biết bay có điểm khác với Quang Ảnh Thú. Nhưng cô có thể khẳng định, chúng thuộc cùng một loại.

Cố Triệt và Thẩm Mặc Sơ chấn động. Cố Triệt yên lặng kéo Hứa Mộ Triều ra phía sau.

“Các người là ai?” Thôi tư lệnh lớn tiếng hỏi.

Hai con thú nhỏ chầm chậm rơi xuống, hạ cánh trên mặt đất phòng chỉ huy, nhìn trái nhìn phải rồi đồng thời đưa tay lên.

“Tôi là Khảm Đặc.”

“Tôi là Lôi Lạp.”

Sau đó bỗng nhiên đồng thanh kêu lên. “Theo cách nói của loài người các cô… chúng tôi là người ngoài hành tinh.”

Mọi người im lặng không nói gì.

Thẩm Mặc Sơ chấn động – Người ngoài hành tinh? Anh từng gặp người Cận Tinh, nhưng chưa từng nhìn thấy hình thái này. Anh đưa mắt nhìn Cố Triệt, Cố Triệt cũng nhìn anh. Cả hai đồng thời lắc đầu.

Chắc thấy mọi người ở đây không ai có phản ứng, Lôi Lạp và Khảm Đặc nhìn nhau, vừa giật mình vừa có vẻ thất vọng. Hai con thú châu đầu ghé tai thì thầm một phen. Sau đó Khảm Đặc có thân hình nhỉnh hơn một chút chậm rãi bay lên thăm dò. “Kỳ quái.....Rõ ràng nơi này có người tộc ta.......Hơn nữa còn là một nhân vật lớn mà.”

Cố Triệt căng thẳng nắm lấy tay Hứa Mộ Triều. Hứa Mộ Triều khẽ nắm lại, ý bảo bản thân mình sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Cố Triệt nới lỏng tay cô, bước ra từ phía sau các tham mưu. “Người trong tộc các người?”

Trong nháy mắt Cố Triệt bước ra, hai con thú nhỏ đồng loạt chết lặng. Đôi mắt màu lam nhạt trợn lớn, cái miệng nhỏ trắng xám mở rộng hết cỡ, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Cố Triệt nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của bọn chúng liền vô thức nắm chặt khẩu súng lục bên hông. Các tham mưu khác cũng lấy súng ra chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Hứa Mộ Triều cũng bước lên trước một bước, đứng phía sau Cố Triệt, chỉ cần có gì không ổn sẽ lập tức phát động thế công.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông...

Lôi Lạp và Khảm Đặc đồng thời quỳ xuống dưới chân Cố Triệt!

Khảm Đặc dùng móng vuốt cào loạn mặt đất dưới chân Cố Triệt. “Thiên thần! Đúng là xinh đẹp như thiên thần! Kỳ tích của tạo hóa! Từ ngữ của tôi đã vắt kiệt, không có cách nào miêu tả được sự xinh đẹp của ngài!”

Mắt Lôi Lạp long lanh, vui buồn lẫn lộn. “Tôi đã được gặp người đẹp nhất! Tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất! Tôi có thể có vinh hạnh vẽ một bức họa cho ngài không?”

Mọi người há hốc miệng. Tuy bọn họ biết nguyên soái có vẻ bề ngoài tuyệt thế, nhưng đây là hai kẻ ngoài hành tinh mà! Sao phản ứng của bọn chúng còn mãnh liệt hơn cả con người? Hứa Mộ Triều cũng không biết nói gì – Tâm trạng đau buồn vì sự sự bốc hơi của mấy vạn binh lính đã bị hai kẻ ngoài hành tinh nhỏ bé này khuấy đảo một cách dị thường rồi.

Chuyện gì vậy chứ? Hai Quang Ảnh Thú nhỏ giống như bị chập mạch. Hơn nữa....thứ Cố Triệt ghét nhất trên đời này là có người nói anh “xinh đẹp”. Mà lần này, còn là người ngoài hành tinh thần bí.

Quả nhiên Cố Triệt hơi nhíu mày, bóng anh nhanh như một cơn gió lẻn ra phía sau, dùng cán dao nhằm thẳng vào gáy hai kẻ ngoài hành tinh bé nhỏ.......Động tác lưu loát nhanh nhẹn, ở đây chỉ có vài người nhìn thấy rõ động tác của anh, đương nhiên không bao gồm hai kẻ ngoài hành tinh kia.

Đến khi anh trở về chỗ cũ, vẻ mặt Lôi Lạp và Khảm Đặc vẫn đầy vẻ sùng bái, ái mộ như cũ, chỉ có đôi mắt chậm rãi nhắm lại, cụp cánh ngã xuống đất.

“Trói lại.” Cố Triệt thản nhiên nói, “Giới nghiêm nơi này, chúng ta quay về Đế đô.”

Trên chuyến bay quay về Đế đô, do mấy vạn binh lính biến mất không chút tăm hơi làm cho không khí tràn ngập vẻ bi thương. Mãi đến khi về tới Đế đô, tâm trạng Hứa Mộ Triều mới khá hơn một chút, hỏi Cố Triệt. “Khi đó anh khẳng định có thể đánh ngất bọn chúng ư?”

Cố Triệt vốn đang nhìn mây bay ngoài cửa sổ. Việc binh lính bị bốc hơi đã khiến vẻ mặt anh rất khó coi. Khi nghe thấy Hứa Mộ Triều đặt câu hỏi, anh đột nhiên cúi đầu khẽ chạm vào môi cô như muốn tìm kiếm sự an ủi. Gương mặt Hứa Mộ Triều nóng bừng, đến lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy Thẩm Mặc Sơ ngồi bên cạnh đang nhắm mắt trầm tư.

Đây là máy bay chuyên dụng của Cố Triệt. Mặc dù thân phận Thẩm Mặc Sơ tôn quý. Nhưng máy bay Zombie cũng không thông hành được trong hoàn cảnh này. Cho nên ba người phải ngồi chung máy bay. Vì đại cuộc trước mắt đành phải bất chấp sự lúng túng này. Cũng may còn có sĩ quan trợ lý nho nhã trò chuyện với Thẩm Mặc Sơ, giảm bớt đi không khí ngại ngùng.

“Viện sinh học đã có kết luận về Quang Ảnh Thú.” Cố Triệt nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói. “Không phải sinh vật có nguồn gốc từ cácbon, cũng không phải sinh vật thuộc Địa cầu.”

Hứa Mộ Triều đã sớm đoán ra từ khi nhìn thấy Lôi Lạp và Khảm Đặc, cô chỉ khẽ gật đầu.

“Bọn họ tìm được một vài tài liệu ghi chép về Quang Ảnh Thú. Qua điều tra cho thấy hơn một trăm năm trước Cố thị từng tài trợ cho Tiết giáo sư.” Cố Triệt nói. “Nhưng những nghiên cứu về Quang Ảnh Thú, trước nay ông ta chưa từng báo cáo lại.”

Thì ra là thế....

“Nếu không có bọn chúng, thì sẽ tiến hành trên thân thể của em sao?” Hứa Mộ Triều hỏi.

Cố Triệt im lặng một lát, nhíu mày, cúi đầu hôn cô say đắm triền miên. Hôn tới khi cô thở hổn hển đẩy anh ra. “Được rồi, em không trách anh.”

Hai hàng mi dài của anh khẽ thả lỏng.

“Nói một tiếng xin lỗi thì chết à?” Cô nói khẽ bên tai anh. Nghĩ tới thời gian vừa đến Đế đô bị anh coi như động vật để nghiên cứu, đúng là....tạo hóa trêu ngươi.

Anh lắc đầu: “Sự tồn tại của em lúc đó là mối uy hiếp không biết tên, đổi lại nếu em ở vị trí của anh, chắc chắn em cũng sẽ làm như vậy.”

Nhưng mà.......

“Nếu không có sự xuất hiện của Lôi Lạp và Khảm Đặc.” Cố Triệt nói. “Anh cũng không định nói cho em biết.”

“Vì sao?”

Cố Triệt nắm tay cô, nói bâng quơ. “Không quan trọng.”

Em là người hay là thú, là chủng loại Địa cầu hay ngoài hành tinh. Thì em vẫn chính là em, vẫn là Hứa Mộ Triều. Em thuộc về anh, là thứ độc nhất vô nhị không thể thay thế.

“Ừm....” Anh khó hiểu như vậy khiến Hứa Mộ Triều mù tịt, cô hơi uể oải, chuyện của mình.....không quan trọng.

Nhưng cảm giác uể oải cũng chỉ nhất thời. Đương nhiên cô không quá chú ý tới điều này, trong đầu cô vừa nghĩ tới một chuyện khác, cô hỏi. “Vậy có thành quả nghiên cứu gì khác với những người ngoài hành tinh này không?”

Cố Triệt lắc đầu. “Rất ít.”

Hứa Mộ Triều nhớ tới lúc hai người ngoài hành tinh kia nhìn thấy Cố Triệt, có hành động gần như là hành hương, cô cân nhắc nói. “Dường như bọn họ......rất sùng bái anh?” Rồi cô hạ thấp giọng. “Nhiều người bên ta chết uổng mạng như vậy, nhất định là có liên quan tới bọn họ.”

Cố Triệt gật đầu. “Cho dù đó là người ngoài hành tinh, anh cũng không thể khinh suất.”

“Người Cận Tinh là sinh vật các-bon.” Đột nhiên Thẩm Mặc Sơ lên tiếng. “Chắc hẳn bọn họ đến từ một tinh hệ xa hơn. Nhưng sao chúng ta lại không phát hiện ra bọn họ đã đến đây?”

Hứa Mộ Triều gật đầu. Anh ta nói đúng. Nếu người ngoài hành tinh đổ bộ, vì sao lại không phát hiện được chiến hạm, phi thuyền? Chẳng lẽ họ cũng giống như người Cận Tinh, có một số ít ẩn nấp ở đây trước?

“Em cảm thấy bọn họ hơi bị thần kinh.” Hứa Mộ Triều không nhịn được cười nói.

Hai người đàn ông cùng gật đầu. Xem ra mọi người có chung suy nghĩ.

Đột nhiên lại xuất hiện những người ngoài hành tinh thần kinh.

Ba tiếng sau mọi người trở lại phủ nguyên soái. Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, đã có cảnh vệ tiến lên báo cáo, nói hai người ngoài hành tinh đã tỉnh lại, muốn gặp bọn họ.

Năm phút sau, hai con thú nhỏ bị trói gô ném vào phòng khách lát đá cẩm thạch lạnh như băng. Hứa Mộ Triều ngồi một góc yên lặng, Cố Triệt, Thẩm Mặc Sơ, Thôi tư lệnh ngồi nghiêm nghị.

Lôi Lạp và Khảm Đặc bi phẫn nhìn Cố Triệt. Khảm Đặc giống như muốn đòi lại công bằng, nhảy lên nói lớn. “Sao lại đánh lén chúng tôi? Một người đẹp như anh sao lại hung ác như vậy?”

Lôi Lạp lấy tay che mặt, nhìn trộm Cố Triệt qua hàng rào móng tay, giọng nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho người khác nghe thấy. “Không phải người địa cầu sợ người ngoài hành tinh nhất sao? Người đẹp ơi, vì sao anh dám bắt cóc người ngoài hành tinh chứ?”

Bọn chúng đã thành công làm sắc mặt Cố Triệt biến thành sa sầm u ám.

“Nói rõ lai lịch.” Cố Triệt thản nhiên nói, “Nếu không sẽ giết các người.”

Hạt châu màu lam của Khảm Đặc khẽ chuyển động. “Tôi biết trong tay anh có đồng loại của chúng tôi, thả nó ra trước, nếu không chúng tôi sẽ không nói gì hết.”

Cố Triệt nói với trợ lý bên cạnh. “Hai kẻ ngoài hành tinh, giữ lại một là đủ rồi.”

Lôi Lạp lập tức đẩy Khảm Đặc ra, kiên quyết nói. “Nói, cái gì chúng tôi cũng nói, chúng tôi đến đây với tinh thần thiện chí.”

Không có ai lên tiếng, vẻ mặt Cố Triệt vẫn lạnh băng như cũ.

Khảm Đặc gần như muốn khóc: “Thật ra....Chúng tôi là chủng tộc vĩ đại tôn thờ nghệ thuật. Chúng tôi chán ghét chiến tranh. Nếu không phải ở lãnh thổ chúng tôi phát sinh bạo động, chúng tôi sẽ không xuất hiện ở thế giới của các người.”

“Lãnh thổ của bọn mi?” Thẩm Mặc Sơ nghiêm mặt: “Ở đâu?”

Lôi Lạp và Khảm Đặc thoáng do dự trong chốc lát, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Thẩm Mặc Sơ, hai con thú nhỏ lại cúi đầu thì thầm một phen.

“Người này thật anh tuấn.”

“Ừm.....Nhưng lại có cảm giác nguy hiểm.”

Vì thế.......

Hai người lại quỳ xuống dưới chân Thẩm Mặc Sơ.

Khảm Đặc hôn lên đôi ủng quân nhân của anh: “Người vĩ đại, biết dùng từ gì để ca ngợi dung nhan của ngài đây. Ngài còn hùng vĩ, bất phàm hơn cả ngọn núi lửa kia!”

Ánh mắt Lôi Lạp lấp lánh: “Người anh tuấn, có thể để tôi vẽ một bức họa cho người không?”

Thẩm Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn Cố Triệt. “Giết một tên đi.” Giọng nói của vua Zomnie tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

Không chờ Cố Triệt gật đầu, hai con thú nhỏ run rẩy ôm lấy nhau. Lôi Lạp ngửa mặt nhìn trời nức nở: “Thiên thần ơi! Rõ ràng chúng tôi sinh ra vì nghệ thuật, là chủng tộc có tình nghĩa nhất trong hệ ngân hà! Vì sao lại phái chúng tôi tới không gian của người địa cầu này? Vì sao những người đẹp ở đây lại hung dữ như vậy?”

Mọi người im lặng. Hai con thú nhỏ này.........rõ ràng.............rất thích biểu diễn cuồng loạn.......

Chỉ có Hứa Mộ Triều nắm bắt được mấy từ mấu chốt. “Không gian người địa cầu”

Quả nhiên, Khảm Đặc thở dài nhìn Cố Triệt, nghiêm túc nói. “Đại vương xinh đẹp, chúng tôi đến từ tinh hệ số 77492 hệ ngân hà, hành tinh mẹ tên là Tháp Nại.

Năm mươi năm trước chúng tôi từng tới địa cầu. Tộc của tôi là sinh vật có nguồn gốc Sulfur, sinh sống trong một không gian song song với Địa cầu.”

Lôi Lạp cũng làm bộ nghiêm túc, tỏ vẻ chính nghĩa hiên ngang. “Mười ngày trước, Tam hoàng tử – người kế thừa vương vị của tộc tôi bị ám sát, đối tượng nghi ngờ là Nhị hoàng tử đã bỏ trốn tới không gian của các người. Hôm nay, chúng tôi bị sóng năng lượng vĩ đại dao động hấp dẫn tới đây. Loại sóng năng lượng này tộc tôi thất lạc đã lâu, chỉ có thể phát ra từ một khối khoáng thạch tinh thể siêu năng lượng chiếu xạ tia Gamma.”

Trong lòng Hứa Mộ Triều chấn động, một ý nghĩ kỳ dị dâng lên trong lòng.

Khoáng thạch tinh thể siêu năng lượng?

..............trái tim của Minh Hoằng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.