Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 40: Kết thúc




Tuyết đánh cục tức, âm thanh cũng so bình thường có chút nhanh chóng."Không có!"

"Là thật không có, vậy thì em bị người ta giả bộ cũng không biết?"

"Chị cứ như vậy không tin tưởng em sao?" Tuyết hướng Sương gào to, cả người đều bộc phát theo. Hai người đã thật lâu không có cãi nhau như vậy, hốc mắt Tuyết đều đỏ, mặt có chút đỏ bừng, Sương có chút không nhẫn tâm, nhưng lại chết cũng không chịu đi an ủi cô. Tuyết gào xong trong nháy mắt giống như bóng cao xu xì hơi, tức giận nói: "Em mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi. Chị Sương không có chuyện gì khác, em đi trước."

"Này, Tuyết!"

Tuyết đã đi xa, Sương hướng về phía bóng lưng của cô gọi cô, Tuyết mắt điếc tai ngơ, thẳng tắp đi về phía trước, cũng không quay đầu lại.

Còn một mình Sương đứng nguyên tại chỗ dậm chân."Nha đầu chết tiệt, muốn tức chết chị a!"

"Tuyết như thế nào trêu chọc cô rồi hả?" Lúc này Chính Phong đến, thấy Sương thở phì phì nhìn chằm chằm bóng lưng Tuyết, không khỏi hỏi.

Sương đang lo tức giận không có ai để trút, này vừa vặn đúng lúc có người đưa tới cửa, cô tuyệt không khách khí. Phun rầm rĩ nói: "Nha đầu chết tiệt kia tính khí càng ngày càng thúi, hiện tại cũng không đem người làm chị để ở trong mắt, thế nhưng trực tiếp thẳng tôi rống lên, vì nghi ngờ tôi không tin em ấy! Anh nói tính tình của em ấy như vậy, nói không chừng ngày nào đó bị người ta lừa, tôi có thể không lo sao? Mẹ kiếp!"

"Còn không phải do cô chiều mới như vậy." Phong liếc cô một cái, kể lể một sự thật.

Sương lúc này tức giận xem thường trả lại."Choáng nha, anh sẽ không chiều? Đem trách nhiệm đẩy lên trên một người chị, làm như tôi trạm thu hồi à?"

Cả người hỏa khí Sương cô nương không phát hiện, đối thoại bọn họ, giống như một đôi vợ chồng đối mặt với đứa bé phản nghịch cảm thấy rất là đau đầu, ở lẫn nhau hướng đối phương nói rầm rĩ.

Phong cười cười."Dạ, đều có chiều."

Sương nhìn anh ta cười, nhất thời có cảm giác rợn cả tóc gáy xông thẳng da đầu, tên đầu gỗ lại cười, giọng nói còn nhu hòa như vậy, thật kinh hãi a!

Tâm tư của cô cũng biểu hiện ở trên mặt, Phong nhìn bộ dáng của cô, trong nháy mắt thu lại vẻ mặt.

Lạnh lùng, mặt cọc gỗ.

Ừ, như vậy mới bình thường sao!

Làm trời sanh vô tư, Sương quả quyết không suy nghĩ thêm nữa, cô khoác bả vai Phong, ca hai tốt nói: "Đi, theo tôi đi luyện quyền một chút! Chị muốn phát tiết buồn bực trong lòng."

Bạch Thắng tự bôi thuốc cho Quý Nghiên.

Cô trừ trên tay bị thương, trên đùi cũng có hai vết lớn, trong đó có một chỗ bị người dùng giày cao gót đạp, vết rất sâu. Lúc xoa cao lên, Quý Nghiên bị đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.

"Tiểu Bạch, anh nhẹ một chút."

Bạch Thắng cúi thấp đầu, không lên tiếng, nhưng động tác tay rõ ràng nhẹ một chút.

Quý Nghiên nhìn tóc anh đen nhánh nồng đậm, thử dò xét hỏi: "Anh tức giận sao?"

"Không có."

"Vậy tại sao không nói lời nào?"

Anh ngẩng đầu lên, vừa đúng chống lại tầm mắt Quý Nghiên, trong con ngươi sâu thẳm kia, như cũ là một mảnh trấn tĩnh. Nhưng trong đó còn kèm theo nhàn nhạt đau lòng."Anh chỉ là đang suy nghĩ, em mỗi lần gặp nguy hiểm, anh đều không có ở bên cạnh em."

"Có sao?" Quý Nghiên cũng không nghĩ nhiều như vậy. Cô nói: "Tại sao em chỉ nhớ mỗi lần vừa gặp nguy hiểm, em đều sẽ nghĩ tới anh, sau đó cả người tràn đầy năng lượng. Chẳng lẽ anh không phát hiện bản lĩnh hiện tại của em nếu so với trước kia mạnh hơn chút sao?"

Cô nói lời này thì giọng nói rất thoải mái, còn mang một ít cảm giác nghịch ngợm.

Bạch Thắng nhếch môi, kéo người vào trong ngực.

Giọng nói mát lạnh trên đỉnh đầu Quý Nghiên truyền đến."Lần sau không để bị thương nữa."

Anh làm như thở dài.

Đi theo bên cạnh anh, muốn không bị thương rất khó chứ? Có lần này còn sẽ có lần sau, đề phòng khinh suất! Hiện tại bắt đầu vì cô mà lo lắng làm thế nào bây giờ?

Quý Nghiên cười cười."Tuân lệnh."

"Đúng rồi, Tiểu Bạch, anh biết đối tượng Cửa ngầm từ khi mới bắt đầu chính là Đàm

phu nhân sao?" Quý Nghiên nói xong lại đi vòng qua về đề tài này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.