Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 18: Ước định




Tiêu Lăng Phong giống như nổi điên chạy ra khỏi bệnh viện, lời nói của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai: bị thương rất nghiêm trọng, có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không, còn phải chờ mấy tiếng nữa!

Hình ảnh Đường Nhã Đình yếu ớt nằm trong phòng ICU không ngừng tái hiện trong tâm trí Tiêu Lăng Phong.

“A!!!” Tiêu Lăng Phong cuồng nộ hét lên một tiếng. “Trình Diệu Tinh, tôi giết chết cô, giết chết cô!” Tiêu Lăng Phong rống to, đôi mắt đỏ tươi, chạy thẳng vào trong nhà.

Diệu Tinh nằm co ro trên mặt đất, một ngày một đêm chưa uống một giọt nước nào, lại trải qua tra tấn tàn nhẫn đó, một chút hơi sức cô cũng không có, máy điều hòa mở rất thấp, sàn nhà cũng rất lạnh, nhưng cô lại không muốn đứng lên. Trên giường rất bẩn, cả căn phòng này đều dơ dẩn! Cô bất lực nhắm mắt lại, chẳng lẽ cô sắp phải chết ở cái nơi bẩn thỉu này sao.

Rầm! Tiếng đạp cửa vang lên, Diệu Tinh không còn hơi sức để đứng dậy, nhưng lại có thể đoán được là Tiêu Lăng Phong đã trở lại, bởi vì cô đã quá quen thuộc với hơi thở tức giận của anh ta…

“Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong cúi người xuống, thô lỗ kéo cô lên. “Người phụ nữ độc ác này! Sao cô không chết luôn đi!” Anh gầm gừ, trên cổ, trên trán, khắp nơi đều vì giận dữ mà nổi gân xanh.

Diệu Tinh cau mày đau đớn. Cô yếu ớt mở mắt ra, đôi mắt Tiêu Lăng Phong đỏ tươi, thậm chí còn kinh khủng hơn máu trên vạt áo anh ta.

“Anh…”

“Thế nào, biết sợ rồi hả?” Tiêu Lăng Phong nở nụ cười tàn nhẫn. “Trình Diệu Tinh. Cô có biết không. Cô hại chết Nhã Đình rồi, hại chết cô ấy rồi!” Tiêu Lăng Phong siết chặt cổ Diệu Tinh hơn. “Tại sao cô phải làm như vậy, tại sao?” Anh rống giận.

“Tôi… Tôi không có…” Diệu Tinh gắng gượng nói.

“Cô còn nói dối, Trình Diệu Tinh, đây chính là sự trả thù mà cô nói sao. Cô nói cô muốn trả mọi thứ lại cho tôi, cho nên, cô bỏ thuốc tôi, cô làm cho Nhã Đình thấy chúng ta lên giường với nhau, còn hại cô ấy xảy ra tai nạn xe!” Tiêu Lăng Phong càng nói thì càng kích động. Vì hít thở không thông mà gương mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt của cô đã trở nên đỏ bừng.

“Hu hu…” Diệu Tinh khổ sở nức nở, Tiêu Lăng Phong điên cuồng siết chặt cổ Diệu Tinh, nhìn cô càng lúc càng suy yếu, giãy giụa yếu ớt lúc ban đầu cũng dần dần dừng lại. Tiêu Lăng Phong từ từ buông tay ra, những dấu tay hằn sâu trên cổ Diệu Tinh, nhìn hơi thở mỏng manh của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong kéo cô lên.

“Cô mở mắt ra cho tôi!” Anh thô bạo lay tỉnh Diệu Tinh. “Tại sao bỏ thuốc tôi hả!” Anh nắm cằm Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, cô thiếu đàn ông đến mức đó sao. Hả?”

“Khụ~” Diệu Tinh ho khan một tiếng. “Tôi không có!”

“Không có!” Ha ha… Tiêu Lăng Phong cười đến run rẩy. “Trình Diệu Tinh, cô đã sắp đặt cẩn thận mọi thứ đúng không.” Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói. “Hôm đó, tôi chỉ đụng vào rượu của cô, cô còn dám nói không có!”

Diệu Tinh nghe lời nói của Tiêu Lăng Phong, lờ mờ hiểu được ý tứ trong đó, cho nên, đêm đó, cô trở nên kỳ quái như vậy, là vì rượu của cô có vấn đề, có người bỏ thuốc vào rượu của cô.

“Thế nào? Nghĩ cái gì hả?” Tiêu Lăng Phong hỏi.

“Anh nó bậy!” Diệu Tinh dùng hết sức lực hét lên. “Tiêu Lăng Phong, rõ ràng là anh cướp rượu của tôi. Anh dựa vào đâu mà vu khống tôi!”

“Vu khống?” Ha ha… Tiêu Lăng Phong giống nghe được chuyện cười. “Trình Diệu Tinh. Sự thật đã bày ra trước mắt, cô vẫn còn nói tôi đổ oan cho cô!”

“Vậy đó là cái gì!” Diệu Tinh quát. “Tiêu Lăng Phong, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không tìm được lý do. Anh nói những thứ này, chỉ vì anh muốn tìm một cái cớ cho việc anh đã hại tôi, thân thể anh đã phản bội Đường Nhã Đình, anh cảm thấy áy náy, cho nên muốn đổ mọi trách nhiệm lên người tôi. Tiêu Lăng Phong, anh dám làm không dám nhận, có đáng làm đàn ông không hả!” Diệu Tinh kích động nói một hơi. Sau đó thì bắt đầu thở dốc.

“Phản bội?” Tiêu Lăng Phong cau mày. “Là ai hại tôi hả, Trình Diệu Tinh, nếu không phải tại cô, tất cả mọi chuyện đều không xảy ra!”

“Tôi đã nói là không có.” Diệu Tinh la lên, sau đó ho kịch kiệt.

“Trình Diệu Tinh, cô không cần biện hộ cho những tội lỗi của cô nữa! Cô chờ bị phán tội đi!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói xong, lấy một viên thuốc trong túi quần ra.

“Anh… Anh muốn làm gì!” Diệu Tinh hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong.

“Cô có biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông không?” Tiêu Lăng Phong khẽ hỏi.

“…” Diệu Tinh hoảng sợ nuốt nước miếng.

“Đừng sợ, không phải cô rất thiếu đàn ông sao. Không phải cô rất thành thạo thủ đoạn đê tiện này ư, Trình Diệu Tinh, tôi bảo đảm, cô sẽ thoải mái!”

“Không được.” Diệu Tinh lắc đầu. “Tiêu Lăng Phong, anh không thể làm vậy với tôi!”

“Vậy lúc cô bỏ thuốc tôi, cô có nghĩ đến ngày hôm nay không?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Trình Diệu Tinh, nếu như hôm nay Nhã Đình không xảy ra tai nạn xe, tôi sẽ không làm thế này, nhưng có trách thì trách cô, cô hại Nhã Đình xảy ra tai nạn xe, cho nên, coi như hôm nay chúng ta giải quyết hết nợ nần đi!” Tiêu Lăng Phong nói xong, nhặt quần áo trên đất, mặc lung tung vào người Diệu Tinh.

“Anh muốn làm gì, Tiêu Lăng Phong anh không được chạm vào tôi!” Diệu Tinh hét lên.

“Làm gì?” Tiêu Lăng Phong cười. “Hiện tại tôi muốn trả lại những gì cô làm với tôi, với Nhã Đình. Không phải cô tìm người luân phiên cưỡng bức cô ấy sao? Trình Diệu Tinh, hôm nay, tôi cũng muốn cô nếm thử mùi vị bị luân phiên cưỡng bức…”

“Tiêu Lăng Phong anh là tên cầm thú.”Diệu Tinh gào thét. “Anh sẽ gặp báo ứng, anh sẽ chết không được tử tế!”

“Tôi chết không được tử tế là chuyện của tôi, Trình Diệu Tinh, nhưng mà trước khi tôi chết không được tử tế, tôi muốn nhìn người phụ nữ đê tiện như cô bị báo ứng trước…” Anh lạnh lùng nói, kéo Diệu Tinh lên.

“Anh buông tôi ra, Tiêu Lăng Phong, tôi không muốn đi, tôi không đi!” Diệu Tinh điên cuồng kêu gào.

Không hài lòng với sự giãy giụa của Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong dứt khoác vác Diệu Tinh lên vai. Tức giận đã làm anh mất hết lý trí, anh không còn nghe thấy tiếng kêu gào của Diệu Tinh, trong đầu chỉ toàn dáng vẻ đầy máu của Đường Nhã Đình.

“Rầm!” Diệu Tinh bị nhét vào xe, ngay sau đó, cửa xe bị khóa lại.

“Thả tôi ra ngoài!” Diệu Tinh đập cửa sổ xe, “Tiêu Lăng Phong anh là ác ma, anh sẽ chết không yên thân!” Diệu Tinh lớn tiếng mắng chửi. “Anh thả tôi ra!”

Không để ý đến tiếng gào thét của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong đẩy tốc độ xe lên tối đa. Đôi mắt anh đỏ ngầu, hung hung nhìn chằm chằm phía trước, đôi tay siết chặt tay lái khớp xương trắng bệch…

“Tiêu Lăng Phong, tại sao anh không tin tôi!” Diệu Tinh ôm lấy cánh tay mình. “Tiêu Lăng Phong, ba năm trước đây, anh giết oan Mộ Thần, hôm nay, anh cũng muốn giết oan tôi sao…”

Lời nói Diệu Tinh giống như cảnh tỉnh Tiêu Lăng Phong, anh quay mặt sang. “Các người có bị oan hay không, tôi không cần biết. Tôi chỉ biết, làm tổn thương người phụ nữ của tôi, phải trả một cái giá vô cùng lớn, Trình Diệu Tinh, các người có oan ức, chờ cô xuống địa ngục, tự nói với nhau đi!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.