Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 12: Trường đao




Lam Thanh Lăng để quyển sách trên tay xuống, cau mày nói: “Song Mãn viện làm sao lại đột nhiên đi lấy nước, ngươi xem cẩn thận.”

Tuyết Hoa cũng có chút bị dọa, lập tức gật đầu: “Đúng vậy Thế tử, nô tỳ vừa đi tìm quản sự phòng thêu, trên đường trở về nghe thấy tiếng ồn ào, hiếu kỳ liền đi xem, ai biết còn chưa tới Song Mãn viện đã nhìn thấy không ít hạ nhân cầm theo thùng nước chạy đi, nô tỳ sau khi nghe ngóng chính là Song Mãn viện đi lấy nước, hơn nữa nô tỳ cũng thấy, nơi đó có ánh lửa, hỏa thế nhìn còn không nhỏ.”

Đinh Tử nheo đôi mắt đen lưu ly, từ khi Tuyết Hoa tiến vào nàng liền nhìn chằm chằm vào Tuyết Hoa, lúc nói xong, trên mặt nàng mơ hồ có thần sắc khác thường, Đinh Tử nghiền ngẫm nhíu mày: “Thế tử, xem ra viện mẫu phi thực sự là đi lấy nước, chúng ta mau đi xem đi, mẫu phi nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

Nếu là thực sự, Lam Thanh Lăng cũng không thể mặc kệ không đi, vãn bối luôn phải hợp thời tỏ vẻ quan tâm mới tốt. Lam Thanh Lăng tuy không quan tâm hư danh, thế nhưng cũng sẽ không đem thanh danh chính mình lãng phí không công.

Hai người mang theo Tuyết Hoa, Tuyết Bích, Tuyết Uyển, Tuyết Nhi còn có Ngọc Du năm nha hoàn, lúc đi ra nhìn thấy Thủy ma ma cũng nghe tin đi ra viện, đang muốn phái người đi hỏi thăm tin tức, Đinh Tử lo lắng nói: “Thủy ma ma vừa lúc ở đây, ngươi cũng cùng đi xem đi, An Vương phủ chúng ta từ đó đến giờ chưa từng xảy ra chuyện này, Thủy ma ma là lão nhân, một hồi đi giúp ổn định một chút.”

“Dạ, lão nô tuân mệnh.”

Mấy người Lam Thanh Lăng Đinh Tử chạy dọc theo con đường này, thỉnh thoảng có hạ nhân An Vương phủ bôn ba tranh cãi ầm ĩ tin tức Song Mãn viện đi lấy nước. Toàn bộ An Vương phủ đều chấn động, tiếng ồn ào cùng người không ngừng tán loạn là chuyện thường xuyên phát sinh đêm này, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử chỉ bình thản nhìn, nhưng mà khóe miệng Đinh Tử lại cong cong cười lạnh.

Đêm đen rối ren, thế nhưng có thể làm rất nhiều chuyện a, Đinh Tử nhìn Tuyết Hoa đi ở phía trước, rõ ràng thần sắc có chút không đúng, trên mặt tiếu ý càng đậm. Lam Thanh Lăng một tay cầm tay Đinh Tử, một người bình thường lãnh đạm, thế nhưng dùng đầu ngón tay cào cào lòng bàn tay Đinh Tử. Đinh Tử trong lòng khẽ động, ngẩng đầu trừng mắt hướng Lam Thanh Lăng, lại thấy sâu trong mắt hắn có mạt sắc vui mừng, mặc dù nhàn nhạt, thế nhưng Đinh Tử khẳng định.

Lam Thanh Lăng cúi đầu, thấp giọng nói: “Nương tử làm tốt lắm, vi phu thật hài lòng.“

Trên mặt Đinh Tử tự nhiên ửng hồng, khóe miệng cong lên tiếu ý mà nàng cũng không phát hiện, mặc dù chỉ là nhàn nhạt lại lập tức ẩn giấu nhưng vẫn bị Lam Thanh Lăng phát hiện, trong tay nắm chặt hơn. Đinh Tử khẽ tựa vào bả vai Lam Thanh Lăng, nhỏ giọng nói: “Đây chỉ là lợi tức, còn chưa đủ đâu.” Bất luận là chuyện Vân Hi Vũ, Ngô Song ngay từ đầu liền tìm đến gian tế hoặc là chuyện hướng trong phòng Đinh Tử nhét người, hay là chuyện Lam Thanh Lăng trước kia, nàng sẽ cùng Ngô Song chậm rãi tính toán.

Cũng may bóng đêm rất đậm, hơn nữa hạ nhân xung quanh đều vội vã hướng Song Mãn viện chạy, Ngọc Du lại ở một bên theo sát mà chú ý ngoại nhân, hai người nói chuyện không người nghe thấy.

Mọi người chỉ chốc lát đi tới Song Mãn viện, lửa này thật đúng là không nhỏ, mọi người cách xa nhìn qua liền có thể nhìn thấy ánh lửa ngút trời, cực đại, đương nhiên vào Song Mãn viện còn chủ yếu là nhìn đầu người tương đối nhiều. Không ngờ hơn phân nửa hạ nhân An Vương phủ có đều tụ tập ở bên trong như thế, một người một thùng nước nên lửa kia cũng đốt không quá lớn.

“Vương phi, vương phi người đâu, mau cứu người a!”

“Vương phi, ngài nhất định phải chịu đựng a!”

“Vương phi, nô tỳ Bạch Thược tới cứu ngài!”

“Vương phi, nô tỳ XX tới cứu ngài, ngài chịu đựng a!”

“Vương phi, nô tỳ XY tới cứu ngài…”

“Vương phi, nô tỳ XZ…”

Đinh Tử thấy tình cảnh này thiếu chút nữa bật cười, những người này thực sự là muốn cứu người, từng người một hô tên chính mình sao, lúc này còn không bằng đem nhiều thùng nước dập lửa mới thực tế, xem ra kia cũng đều là nhân tài a! Nhìn mấy người này ngay lúc nguy cấp chỉ lo gọi tên mình tranh sủng, Đinh Tử âm thầm thở dài, không biết còn làm người ta tưởng rằng hạ nhân trong phủ này trung tâm với Ngô Song biết bao nhiêu a!

Có một hai người làm như vậy, những người khác vốn cứu hay không cứu đều tới đây la một câu, dần dần hạ nhân vốn không nghĩ những thứ này chỉ lo cứu người cũng bắt đầu quát lên theo. Trong An Vương phủ này Ngô Song là đương gia nha, lúc này không biểu hiện một chút để được coi trọng đề đạt thì lúc nào mới làm?

Đinh Tử ẩn đầu ở phía sau Lam Thanh Lăng mím môi cười một chút, từ khi đến đây, phát hiện Lam Thanh Lăng mặc dù biểu hiện ra lạnh lùng nghiêm túc, khóe miệng lại cũng nhịn không được nhẹ nhàng cong lên mấy phần. Có câu nói như thế nào nhỉ, nhìn thấy cừu nhân bị ngược bị khi dễ, ngươi liền sảng khoái a! Lam Thanh Lăng hiện tại đương nhiên là tâm tình này, đáy mắt hắn vẫn lạnh lẽo thấu triệt như trước, tuy là nhìn chăm chú vào hỏa thế phía trước, nhưng Đinh Tử tổng cảm thấy đáy mắt hắn bốc lên cái tình tự gì đó như là … nóng bỏng!

Đinh Tử nhìn nhìn bốn phía la hét náo nhiệt, ở phía sau đoàn người nhìn thấy Ngô Song sắc mặt biến thành màu đen, lúc này nàng ta khoác một cái áo choàng có chút thô ráp, nghe những người đó từng người một báo danh, mặt nàng ta càng lúc càng đen, đổi lại là ai mà không giận a, rõ ràng đã đi ra, mấy hạ nhân này cũng không biết là nghe nhầm đồn bậy hay không biết, còn cố ý nhìn không thấy, sôi nổi gào thét.

Đinh Tử cười khúc khích trong lòng, trong miệng lại chợt kinh ngạc kêu to: “Nha! Mẫu phi, Thế tử, mẫu phi ở nơi đó kìa!”

Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử bước nhanh đi qua, hỏi: “Không sao chứ?” Lam Thanh Lăng nhìn Ngô Song liếc mắt một cái, lãnh đạm nói.

Ngô Song vừa mệt vừa bị dọa vừa tức, lúc này cũng nói không nên lời nói gì, chỉ gật gật đầu, Mộ Nguyệt thay Ngô Song trả lời: “Hồi Thế tử, Thế tử phi, cũng may vương phi hôm nay ngủ không quen, có nô tỳ bên ngoài trực đêm, vừa cảm giác không đúng liền dẫn vương phi đi ra, vương phi không có chuyện gì.”

Đinh Tử lại cầm khăn tay ở trên mặt xoa xoa, khóc ròng nói: “Ô ô ô, mẫu phi a mẫu phi a!” Còn chưa có thế nào Đinh Tử đã khóc lên trước, Ngô Song vốn bị khói xông có chút đen mặt, lần này tựa hồ càng đen, khóc cái rắm, nàng còn chưa có chết đâu!

Đinh Tử nức nở mấy cái, Lam Thanh Lăng nắm tay nàng, thản nhiên nói: “Đừng khóc, mẫu phi không có việc gì, nàng không cần lo lắng.”

Đinh Tử nhu nhược gật gật đầu, Ngô Song mím chặt môi, nàng thế nào không cảm giác được Đinh Tử là đang lo lắng, trong lòng nàng ta đừng cười nhạo nàng liền cảm tạ trời đất! Ngô Song quả nhiên vẫn rất tự mình hiểu lấy, hiện tại trong lòng Đinh Tử là đang cười rất thích ý, nàng lau lệ chấm mấy giọt nước mắt, sợ rằng chính là cười ra nước mắt đi.

Đinh Tử xoa khóe mắt một chút: “Không có việc gì là được rồi, mẫu phi không có việc gì là được rồi, con dâu cùng Thế tử vừa định ngủ, liền nghe người đến báo là Song Mãn viện đi lấy nước, con liền cùng với Thế tử vội vã chạy đến, nhìn thấy nhiều hạ nhân cứu hỏa thế này, con nhìn mà trong lòng sợ hãi, thật sợ mẫu phi còn ở bên trong, phải chịu đại hỏa thương thân thống khổ a.” Ngô Song trên mặt rõ ràng vặn vẹo một cái, Đinh Tử làm như nhìn không thấy tiếp tục nói, “Hảo hảo hảo, nhìn mẫu phi hiện tại không có việc gì, con liền yên tâm, mẫu phi thực sự là người tốt tự có ông trời bảo hộ, tương lai chắc chắn sẽ đại phúc!”

Đinh Tử nắm tay Ngô Song, đã khóc đến ánh mắt mơ hồ mông lung, làm cho người ta thấy không rõ thần tình trong mắt nàng, nhưng xem đôi mắt to mở tròn nhìn mình, Ngô Song thật đúng là thiếu chút nữa cho rằng Đinh Tử là thật tâm vì tốt cho nàng, thực sự đang lo lắng cho nàng.

Ngô Song cuối cùng nói, trên mặt lộ vẻ nhợt nhạt cười: “Thế tử phi là một con dâu hiếu thuận, bản phi đều biết, ngươi a chính là thích lo lắng, mẫu phi không có việc gì, có vãn bối các ngươi hiểu chuyện như thế, ta cũng không có việc gì. Nếu không khiến các ngươi thương tâm, bản vương phi liền có lỗi.”

Đinh Tử tựa như nghe không ra trong lời nói Ngô Song có trào phúng, cười hài lòng gật mạnh đầu: “Chính là như thế, mẫu phi là quý nhân, sao có thể chết dễ dàng như vậy, lửa này đốt cũng đã đốt, dù sao người không có việc gì, còn có thể lại phát hỏa sao? Nhưng mà lửa này đốt thật đúng là kỳ quái, mẫu phi biết chuyện gì xảy ra sao?”

Ngô Song nghe thấy Đinh Tử mắng xéo nàng, vốn đã lạnh lùng trừng mắt Đinh Tử, nghe thấy nàng nói câu kế tiếp, không khỏi nghi hoặc nhìn Đinh Tử. Lửa này tự nhiên cháy có chút kỳ quái, đừng nói viện này của nàng, dù là cả An Vương phủ, ở trong tay nàng cũng chưa từng xảy ra đại sự gì. Ngô Song biểu hiện ra rất hiền lành, thế nhưng lúc muốn xử trí ai thì thủ đoạn kia cũng không phải người bình thường dám xông lên. Hạ nhân trong phủ này đối với Ngô Song như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nói là làm, đối với công việc của mình càng nửa điểm cũng không dám hồ đồ, huống chi là chuyện đi lấy nước cứu hỏa nguy hiểm này, càng cẩn thận xem lại, hôm nay thế nào ra bậc đại sự này, xác thực rất kỳ quái!

Ngô Song nhạy bén cùng Mộ Nguyệt trốn thoát, lúc đứng ở trong sân nàng liền suy nghĩ chuyện này, trong đầu nàng có một cái ý niệm chính là Đinh Tử trả thù nên tìm nàng phiền phức, đối phó Vân Hi Vũ đã không thành công, kia Vân Hi Vũ thấy cái gì Đinh Tử tự nhiên cũng biết, người kia cùng Đinh Tử mặc y phục như nhau, nếu không có người trong phủ mật báo ai cũng không có khả năng tin. Ngô Song nghĩ như vậy cũng không sai, thế nhưng ở đây có rất nhiều điểm đáng ngờ, nàng lại nghĩ không ra.

Từ mấy lần ngoài sáng trong tối cùng Đinh Tử giao phong đến nay, xem ra cũng không phải là một kẻ ngu xuẩn, sai lầm chồng chất như vậy, nói rõ cho nàng nhắm thẳng vào hung thủ chuyện này là Đinh Tử? Tuy nói chuyện ở Lâm Vương phủ, Ngô Song tuyệt đối không dám đường hoàng chỉ mặt, thế nhưng trong lòng nàng nhận định là Đinh Tử, sau này còn có thể cho Đinh Tử trái cây tốt ăn? Người bình thường cũng sẽ không đem chuyện như thế làm rõ ràng, trực tiếp xé rách mặt, hiện tại nhìn Đinh Tử chủ động nói ra, Ngô Song lại chủ ý bất định, việc này có phải là Đinh Tử làm hay không?

Ngô Song âm thầm cúi đầu tự hỏi, trong phủ này có mấy tên ám vệ An Vương gia lưu lại, vì để bảo vệ các chủ tử An Vương phủ an toàn, trong này tự nhiên cũng bao gồm nàng cùng Lam Thanh Nhiên, nếu Đinh Tử âm thầm làm cái gì, những người này cũng không thể không phát hiện, nếu là người khác, ám vệ An Vương phủ này làm ăn cái gì không biết? Trước cũng từng có mấy lần tương đối nguy hiểm, đều là ám vệ phát hiện, nghĩ như vậy, việc này lại không giống như là Đinh Tử làm.

Ngô Song biểu hiện trên mặt thay đổi vài lần, Đinh Tử chỉ là nhàn nhạt nhìn, cảm giác một đạo ánh mắt, Mộ Nguyệt hơi hiện ra ánh mắt tìm tòi nhìn sang, Đinh Tử nghi hoặc nháy nháy mắt nói: “Mộ Nguyệt cô nương vì sao nhìn bản Thế tử phi như thế, trên mặt bản Thế tử phi có cái gì sao?“

Mộ Nguyệt liền vội vàng cúi đầu nói: “Nô tỳ quá phận, không có gì cả!”

Đinh Tử cũng không để ý khoát khoát tay, quay đầu nhìn mọi người cứu hỏa, Tuyết Hoa sớm một bước xông lên trước cứu hỏa, mấy người khác thì theo ý Lam Thanh Lăng, cùng Thủy ma ma xuất phát hỏi thăm hạ nhân trong phủ, chậm một hồi mới xông lên phía trước. An Vương phủ nhiều người như vậy xuất động, hỏa hoạn không được nửa canh giờ liền tắt, chúng hạ nhân trong phủ từng người một đen giống như than, mỗi người chật vật không chịu nổi.

Ngô Song lúc này lại đứng ra: “Mọi người đều cực khổ, lần này đều dựa vào mọi người đồng lòng mới có thể dập tắt hỏa, bản vương phi đều nhìn ở trong mắt, ngày mai mỗi người thưởng một lượng bạc khen ngợi. Kế tiếp bản vương phi sẽ tra rõ chuyện đã xảy ra, lại luận công ban thưởng, nhưng bản vương phi nói cũng nói trước, nếu là bị bản vương phi biết là ai khiến cho khủng hoảng lớn như vậy, bản vương phi cũng nhất định sẽ không tha nàng!”

Đinh Tử vỗ về ống tay áo thêu một hồi, Ngô Song cũng thật là hảo thủ đoạn, cũng là kẻ có can đảm dùng tiền thu mua nhân tâm, nhìn mấy hạ nhân vốn mệt mỏi la liệt, nhưng lúc nghe đến thưởng bạc thì vẻ mặt liền sáng lên, Ngô Song này có thể quản lý cái An Vương phủ lớn như vậy, cũng không phải nói một chút là được, rất lợi hại!

“Thế tử, Thế tử phi cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước đi.“

Đinh Tử lập tức lắc đầu: “Như vậy sao được, Song Mãn viện của mẫu phi bị đốt, hôm nay ngài cũng đã bị làm kinh sợ, người không nghỉ ngơi thật tốt một chút, chúng ta thế nào thả tâm nghỉ ngơi chứ? Mẫu phi muốn ở chỗ nhị đệ Du Nhiên viện sao? Nếu không trước phái người thông tri nhị đệ hồi phủ đi, hắn cũng là nhi tử ngài mười tháng hoài thai sinh hạ, việc này nếu hắn biết cũng nhất định là người quan tâm nhất.”

Ngô Song bị kích thích trên mặt trắng hồng đỏ xanh, nàng làm nương thiếu chút nữa chết cháy. Lam Thanh Nhiên này làm nhi tử, lúc này còn không biết ở nơi nào lêu lổng, Đinh Tử này miệng thật đủ ngoan, hiện tại nàng không phải kinh ngạc quá độ, nàng là bị chọc tức. Ngô Song lạnh lùng nhìn lại Đinh Tử, nhẹ giọng nói: “Thế tử phi có lòng, nhị đệ ngươi bên ngoài nhiều bằng hữu, thích xã giao, ta là nương đương nhiên là muốn ủng hộ, bất quá trước tiên ở chỗ Nhiên nhi tá túc một đêm mà thôi, không có gì vội, các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Đinh Tử còn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu theo Lam Thanh Lăng ly khai, Ngô Song hai mắt âm lãnh, nhìn Song Mãn viện sau khi dập lửa xong đã có chút rách nát không chịu nổi muốn sập, lãnh ý lan tràn: “Đi, đem nhị thiếu gia mang về cho ta!” Ngô Song thấy Lam Thanh Lăng mấy người đi xa, lập tức hướng về phía Mộ Nguyệt quát khẽ.

Đinh Tử lời kia đương nhiên là đập vào trong lòng Ngô Song, đau nhói lòng của nàng, hảo nhi tử này của nàng mỗi ngày chỉ biết vui đùa, cũng không biết tiến bộ mà đem tâm đặt ở trên chính sự, nhìn Lam Thanh Lăng kia cả ngày thích trưng ra tính tình chớ gần, còn khiến Thái hậu thích, nếu không Lam Thanh Lăng đã sớm…

Ngô Song thầm hận, lúc Mộ Nguyệt ở hoa lâu lớn nhất kinh thành đem Lam Thanh Nhiên liên tục la hét lừa mang về, Ngô Song tự nhiên lại phát một trận tính tình, cái sẹo này, quả thực đâm lòng của nàng!

“Tra, tỉ mỉ tra cho ta, ta thật muốn nhìn lửa này là làm sao mà cháy. Nếu là có người ở sau lưng ta giở trò xấu, ta chắc chắn sẽ làm cho nàng không chết tử tế được!” Ngô Song sắc mặt dữ tợn, làm cho Lam Thanh Nhiên cũng không khỏi nhìn có chút nghĩ mà sợ.

“Mẫu phi người đừng nóng giận, nhi tử không biết trong phủ ra chuyện lớn như vậy, ngài yên tâm việc này giao cho nhi tử đi làm, này còn dùng cái gì tra, khẳng định là Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử tiện nhân kia làm, ta định tìm chứng cứ tiến cung cáo ngự trạng, ta xem bọn hắn còn dám kiêu ngạo!” Lam Thanh Nhiên nói với vẻ mặt lòng đầy căm phẫn, đáy mắt lại lóe một tia sáng, trước lúc đó, hắn cần phải thượng trước Đinh Tử tiểu tiện nhân kia, nếm thử nàng có bao nhiêu **. Đừng xem hắn không biết, cái tên Lam Thanh Lăng kia lạnh lùng như người chết mà còn mê muội thân thể Đinh Tử, chắc chắn là một cực phẩm. Còn có nha hoàn bên người nàng, nhan sắc bọn chúng đều là hàng thượng đẳng, nghĩ tới đây, Lam Thanh Nhiên cảm thấy phía dưới lại có động tĩnh.

Ngô Song ngẩng đầu nhìn đến biểu tình Lam Thanh Nhiên, tức giận thân thủ “Ba” một chưởng đánh tới: “Đồ hỗn trướng, ngươi cút cho ta!”

“Mẫu phi!” Lam Thanh Nhiên không thể tin tưởng bụm mặt nhìn Ngô Song, bà ta cũng không để ý tới hắn nữa, chỉ vào cửa mắng to: “Cút cho ta!”

Lam Thanh Nhiên nhìn thấy Ngô Song thật sự nổi giận, mặc dù có chút không phục nhưng vẫn che mặt bước ra cửa, ra ngoài xong, Lam Thanh Nhiên trong lòng còn tức giận hừ một tiếng, đây là viện của hắn mà!

Nói xong quẹo vào gian phòng, nhìn thấy đại nha hoàn bên người một thân phấn hồng y sam đang trải giường chiếu cho hắn, cái mông cong hướng về phía hắn xoay đến xoay đi, Lam Thanh Nhiên vừa mới nhịn xuống dục hỏa lập tức liền mọc lên, một phen từ phía sau ôm lấy nha hoàn, tay vuốt ve, nha hoàn kia sửng sốt, lập tức có chút kiều mị nói: “Nhị thiếu gia, ngài dọa nô tỳ hoảng sợ ~” lại quay đầu, mặt mày lại quyến rũ.

Nhìn hai người này ở chung liền biết hai người cũng không phải lần đầu tiên như vậy, Lam Thanh Nhiên nhìn rất hưởng thụ, hô hấp nóng nảy, đưa tay bắt đầu lung tung kéo y phục nha hoàn, nha hoàn kia tuy là đỏ mặt, lại nhu thuận thay Lam Thanh Nhiên cởi áo, hai thân thể chỉ chốc lát liền triền miên cùng một chỗ.

Lam Thanh Nhiên những năm gần đây thời gian ở thanh lâu so với ở An Vương phủ còn nhiều hơn, cũng là Ngô Song lợi hại vẫn đem chuyện này đè xuống, cũng không hướng trong phòng Lam Thanh Nhiên phóng thông phòng, nếu không thanh danh hắn đã sớm bị phá hủy. Lam Thanh Nhiên ở bên ngoài mặc dù ngoạn loạn, nhưng cũng cẩn thận, vì thế những năm gần đây thanh danh vẫn không xấu, nhưng Ngô Song cũng biết nhi tử của mình là cái tính tình gì, trong viện nàng phàm là nha hoàn nhan sắc tốt một chút đều bị ngủ qua, bởi vậy Ngô Song không biết ngầm phái bao nhiêu người xử lý, làm cho trong lòng Lam Thanh Nhiên cũng có chút oán khí.

Ngô Song cũng nghĩ đến làm như vậy không phải thượng sách, sau an bài cho Lam Thanh Nhiên bốn nha hoàn bên người, có hai người nhan sắc tốt, hai người kém một chút thì chuyên môn hầu hạ hắn sinh hoạt hằng ngày, hai cái có nhan sắc thì không cần nghĩ, nhìn nhìn Lam Thanh Nhiên hành sự liền biết.

Nha hoàn này đưa tới cho Lam Thanh Nhiên hầu hạ hắn phương diện kia, tự nhiên cũng được dạy qua, chính là vì làm cho Lam Thanh Nhiên hồi phủ nhiều hơn, mỗi lần đếu nắm được tâm Lam Thanh Nhiên, phương diện kia cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi, hơn nữa nha đầu kia dáng người no đủ, Lam Thanh Nhiên thích nhất chính là ngực của nàng. Phàm là nha hoàn này hầu hạ, mỗi đêm hắn đều thích gối lên trước ngực mềm của nha đầu kia mà ngủ, đây cũng là loại người gọi là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu kia!

Nhưng mà Ngô Song ngủ ở Du Nhiên viện, đêm nay nghe thấy Lam Thanh Nhiên cùng nha hoàn này tìm hoan, tức giận đến mức cả đêm không ngủ, nàng làm nương mới từ quỷ môn quan đi ra, Lam Thanh Nhiên còn cùng nha hoàn tìm hoan vui vẻ, quả thực muốn chọc nàng tức chết!

Mộ Nguyệt có chút lo lắng nhìn Ngô Song nói: “Vương phi, thiếu gia tâm tính bất định, ngài cũng đừng lo lắng, thật ra lần này nô tỳ vẫn cảm thấy không đúng lắm.”

Ngô Song cau mày: “Bản phi tự nhiên biết, ngày mai liền tra rõ, tra triệt để, ta thật muốn nhìn kẻ phóng hỏa này là ai!” Muốn Ngô Song cảm thấy chuyện lần này là ngoài ý muốn, nàng là vạn vạn không tin!

Chủ phòng Lam Nguyệt viện, âm thanh kiều mị cùng thô suyễn giao nhau, sau đó gian phòng bình tĩnh trở lại, Đinh Tử hơi thở hổn hển oa trong lồng ngực tráng kiện của Lam Thanh Lăng, trên mặt còn ửng sắc đỏ diễm lệ lưu lại, kiều mị động lòng người.

Tay Lam Thanh Lăng đang vỗ về tấm lưng bóng loáng không tỳ vết của Đinh Tử không khỏi trượt xuống, lại bị Đinh Tử trừng liếc mắt một cái bắt được: “Không thể, ta mệt mỏi quá, chúng ta trò chuyện đi.” Nhìn đôi môi kia bị hắn hôn đến sưng đỏ, trong lòng Lam Thanh Lăng khẽ động, nhưng nhìn thấy Đinh Tử trên mặt mệt mỏi thì chỉ đưa tay đem Đinh Tử ôm chặt, chậm rãi bình ổn hô hấp.

Đinh Tử trên mặt có một chút tiếu ý, xoay tay lại ôm lấy thắt lưng Lam Thanh Lăng: “Thanh Lăng, hôm nay cám ơn chàng.” Ở bên ngoài, Đinh Tử từ trước đến nay thích gọi Lam Thanh Lăng, Thế tử hoặc là tướng công, ở trong đáy lòng hai người lại là cam chịu kêu tên song phương.

Lam Thanh Lăng sờ sờ sợi tóc sáng bóng đen như mực của Đinh Tử rơi lả tả ở trên gối: “Ta phải làm.“

Đinh Tử ôm thắt lưng Lam Thanh Lăng chặt hơn: “Hôm nay nếu không phải chàng ở bên cạnh, ta có lẽ không khống chế được sẽ làm ra sự tình không ở trong phạm vi khống chế, đến lúc đó chúng ta đều bị phiền toái.”

“Dù có phiền phức, cũng có ta thay nàng thu dọn giải quyết tốt hậu quả, không phải sợ!” Những lời này như là định hải thần châm, Đinh Tử trong lòng ấm áp, từ kiếp trước đến kiếp này, chưa từng có ai nói với nàng những lời như thế, nàng vẫn luôn dè dặt cẩn thận, vì mình trù tính, vì tương lai Trí nhi trù tính, nhưng một người chiến đấu vẫn luôn tịch mịch.

Đại khái chính là bởi vì gả cho người ta, nàng cảm thấy bản năng, nàng cùng Lam Thanh Lăng cũng là nhất thể, ít nhất lợi ích bọn họ có liên hệ, nàng từ sớm đã chậm rãi mất đi phòng bị đối với Lam Thanh Lăng.

Tựa như hôm nay, lúc đó nếu không phải Lam Thanh Lăng ôm cùng câu nói kia, “Tử nhi, đừng nóng vội.” Nàng có thể sẽ càng giận, sẽ hạ thủ ác hơn đi. (Má ơi, vậy chưa đủ ác hả =.=|||)

Loại chuyện đó không phát sinh, nàng cũng không biết, nhưng nàng biết trong lòng của nàng, chậm rãi có người tâm phúc, người này làm cho nàng yên tâm, tựa như Lam Thanh Lăng nói, sau lưng nàng có hắn, nàng nếu có sai lầm nào, ít nhất còn có người thu dọn cục diện rối rắm.

Đinh Tử trầm thấp cười, Lam Thanh Lăng có chút nghi hoặc nhìn đỉnh đầu nàng, Đinh Tử ngẩng đầu lên, thế nhưng chủ động hướng Lam Thanh Lăng hôn, khinh bạc khóe môi đỏ tươi: “Hôm nay mặc dù có chút xúc động, thế nhưng ta không hối hận, ta còn rất vui vẻ. Thanh Lăng, ta còn phải cảm ơn chàng, nếu bị ngoại tổ mẫu các nàng oán, ta sợ là thật sẽ hoang mang lo sợ.” Lam Thanh Lăng không nói gì, chỉ là trong mắt tràn đầy tín nhiệm cùng tự tin hắn dành cho Đinh Tử.

“Ngày mai, bên kia liền muốn triệt tra xét.”

Đinh Tử khẽ gật đầu: “Chàng yên tâm, ta đều chuẩn bị xong, tin rằng kết quả sẽ khiến nàng ta thập phần kinh hỉ.“

Lam Thanh Lăng nhoẻn miệng cười, hai người vốn vừa mới ân ái hoàn, thần sắc đều có chút lười nhác, lúc này Lam Thanh Lăng cười, khí chất biếng nhác tà khôi lại thần kỳ mê người, Đinh Tử cũng nhìn trong lòng nhảy nhót, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Lớn lên thật yêu nghiệt.”

Lam Thanh Lăng sửng sốt, sau đó sang sảng cười ha hả, Đinh Tử tức giận muốn nhéo thắt lưng hắn, cuối cùng vẫn nhịn được, Đinh Tử thở dài nghĩ, hôm nay Lam Thanh Lăng đối với nàng tốt như vậy, lần này hãy bỏ qua cho hắn đi. Nàng mới không phải là bởi vì một chút yêu thương trong lòng kia, tuyệt đối không phải!

Sáng sớm hôm sau, Lam Thanh Lăng bởi vì công vụ gấp gáp, dùng qua loa một chút đồ ăn sáng liền xuất phủ, lại nói tiếp Lam Thanh Lăng mặc dù chỉ có danh hiệu An Vương Thế tử trên danh nghĩa, tuy không có chức quan nhưng Hoàng thượng thỉnh thoảng có chuyện gì cũng sẽ cần Lam Thanh Lăng xuất đầu. Cũng bởi vì tầng quan hệ này, Lam Thanh Lăng ở kinh thành làm việc với bộ nào cũng đều rất thành thục, thế nhưng cũng không thấy hắn cùng với ai thâm giao, này cùng tính tình của hắn có liên quan, nhưng Đinh Tử cho rằng đây mới là cách làm thông minh, phần tín nhiệm của Hoàng thượng đối với hắn vẫn có chút ít, đương nhiên chính yếu, hôm nay Lam Thanh Lăng sẽ đi theo lên triều.

Hôm nay bầu không khí triều đình đặc biệt yên lặng, các quan viên dâng tấu đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ Hoàng thượng nhíu mày, ngày hôm qua chuyện Lâm Vương phủ mặc dù còn không đến mức dư luận xôn xao, thế nhưng giới quý tộc đã không có người nào không biết. Lâm Vương gia hôm nay đứng ở trên đại điện, khẽ cúi đầu, trên mặt cũng tựa như đống phân, thật sự thối!

Mọi người bẩm báo xong chức vụ của mình, đại điện lại an tĩnh lại, thanh âm thái giám tổng quản lúc này vang lên lanh lảnh: “Có việc thượng tấu, vô sự bãi triều.“

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, kỳ thực mọi người đều đang suy nghĩ chuyện Lâm Vương phủ, lúc này Hộ Quốc hậu Vân Hồng Vũ đứng ra, cúi đầu chấp quan lệnh cất cao giọng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thọ yến Lâm Vương phi hôm qua, các vị danh môn công tử tiểu thư thấy chuyện ô uế trong vương phủ đều khiếp sợ, kinh hoàng quá độ ốm đau liệt giường, Lâm Vương phủ nhận hoàng ân, lại khiến hoàng gia mất mặt, thần thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ xử phạt!”

Hoàng thượng ngoài ý muốn liếc nhìn Hộ Quốc hậu Vân Hồng Vũ. Hộ Quốc Hậu phủ này từ xưa cho tới nay đều lấy trung lập đặt chân trên triều đình, tại triều thượng đại thể nước chảy bèo trôi, chuyện để cho hắn dẫn đầu dâng thư này chính là lần đầu tiên, không chỉ Hoàng thượng mà không ít người cũng đều sửng sốt, chỉ có Lâm Vương gia một đôi mắt ưng lợi hại mang sát ý nhìn phía Vân Hồng Vũ. Lúc chúng tân khách rời đi Lâm Vương gia đương nhiên là thẩm vấn mấy người Lâm Vương phi một lần, Lâm Vương phi không dám có điều giấu giếm, hiện tại Lâm Vương gia mọi sự đều biết, tất nhiên là biết Hộ Quốc Hậu phủ hiện tại muốn trả thù : “Kinh ngạc quá độ, ốm đau liệt giường, Hộ Quốc Hậu gia đích nữ bình thường nhìn cơ linh hoạt bát thế nào thành ma ốm thế?” Lâm Vương gia cùng Hộ Quốc hậu đều là võ tướng, tự nhiên sẽ không giống văn nhân nghiền ngẫm từng chữ một như vậy.

Vân Hồng Vũ lạnh lùng cười, nói giễu: “Đó là tự nhiên, tiểu nữ đơn thuần hoạt bát, tự nhiên không giống Giai Thiến quận chúa đại khí, chuyện gì đều biết. Hoàng thượng a, tiểu nữ là thật bị bệnh, trong phủ trước sau tìm hai danh đại phu, Hoàng thượng nếu không tin xin cho ngự y đi vào bắt mạch, thần nửa điểm không dám lừa gạt Hoàng thượng. Tiểu nữ bị dọa, lúc hồi phủ còn chưa vào cửa liền ngã bệnh, đây chính là bên ngoài, trên đường người qua lại không ít, cũng có thể làm chứng. Thần thực sự không đành lòng nhìn danh dự hoàng gia nhiều năm qua bị Lâm Vương phủ hôm qua náo, hủy sạch sẽ, Hoàng thượng thần trung tâm thiên địa chứng giám!”

Hoàng thượng âm thầm gật đầu, nếu nói là Vân Hồng Vũ bởi vì tức giận chuyện Lâm Vương phủ nên thượng tấu buộc tội thì cũng hợp lý. Hắn cũng thật có nghe nói, không ít tiểu thư hồi phủ liền bị bệnh, lúc đó còn tưởng rằng chỉ là vì sợ đắc tội Lâm Vương gia cũng không xuất phủ, coi đây là mượn cớ, xem ra lúc trước…

Lâm Vương gia hừ lạnh vừa muốn đáp lời, quan văn lúc trước ở Lâm Vương phủ thấy tình trạng lúc này cũng nhảy dựng lên nói: “Hoàng thượng, thần lúc đó cũng có mặt, cảnh tượng kia quả thực khó coi, rất ô uế dơ bẩn, Lâm Vương phủ làm ra chuyện như vậy còn cường ngạnh không tiếp thu sai lầm như thế, thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt.”

“Hoàng thượng, Lâm Vương gia bình thường luôn bận rộn công vụ, hậu trạch từ trước đến nay đều là chuyện của nữ nhân, Lâm Vương gia chính là tín nhiệm Lâm Vương phi, không ngờ hạ nhân trong phủ lớn mật làm ra loại loạn sự này. Lâm Vương gia coi như là người không biết vô tội.” Sau đó lập tức có quan viên bình thường thân thiết với Lâm Vương gia đến đây phản bác.

“Nam tử đương gia bên ngoài, nữ tử tại gia canh tác, đây là danh ngôn cổ, Điền đại nhân cũng nói không sai.” Lúc này thân là Tả Ngự sử Bạch Soạn đột nhiên nói chuyện, chúng quan viên vừa nghe hơi có chút không hiểu, không nói trước hắn cùng với Vân Hồng Vũ là thông gia, Bạch Soạn này bình thường cương trực công chính nhất, làm việc không buộc những người đó bị trừng phạt thề không bỏ qua, hiện tại thế nào nói giúp Lâm Vương gia?

Đáng tiếc còn không đợi Điền đại nhân kia phụ họa, Bạch Soạn gương mặt lạnh lùng lại nói: “Nhưng Điền đại nhân quên, cổ nhân đồng dạng có câu, bình ngoại tất trước an nội, không thể an cư, dùng an quốc cái gì? Nếu Lâm Vương gia ngay cả việc trong phủ mình đều làm chủ không được, không quản được, gặp chuyện không may chỉ biết đẩy trên người nữ nhân, chẳng lẽ tương lai lên chiến trường bị đánh bại cũng có thể đùn đẩy nói thuộc hạ làm việc bất lợi hắn không biết, người không biết vô tội chối tội của mình sao? Đến lúc đó sợ là người thứ nhất bị địch nhân chém giết đầu tiên chính là Lâm Vương gia, Điền đại nhân nói như thế là muốn hại Lâm Vương gia, hay là đang cô phụ tín nhiệm của thiên thiên vạn vạn bách tính Đại Tề!”

Chụp mũ từ trên đầu xuống, Điền đại nhân kia trên mặt trướng như màu gan heo, Lâm Vương gia cũng xanh mặt, đột nhiên “Phanh” một tiếng quỳ gối trên đại điện: “Hoàng thượng, vi thần quản gia bất lợi, làm cho trong phủ xảy ra đại sự như vậy, thần có sơ sẩy, thỉnh Hoàng thượng giáng tội.” Lâm Vương gia không nhận tội là không thể, hắn đã nhìn thấy có không ít quan viên rục rịch muốn tiến lên ép buộc hắn, nhưng Lâm Vương gia quỳ như vậy lại không chú ý tới trong mắt Hoàng thượng hiện lên vẻ kinh dị.

“Chuyện này trẫm cũng có nghe thấy, Lâm Vương gia quả thật có sơ sẩy, nhưng Lâm Vương gia rốt cuộc thân là nam tử, một lòng bảo gia vệ quốc, không biết chuyện trong nhà cũng tình hữu khả nguyên*. Như vậy đi, trẫm giao trách nhiệm Lâm Vương gia ở trong phủ một tháng, thẳng đến khi đem Lâm Vương phủ chỉnh đốn hoàn hảo lên, như thế nào?” Lâm Vương gia thân thể đơ một hồi, cái này còn chưa tính là trừng phạt thì thế nào mới là trừng phạt!

*Tình hữu khả nguyên: về tình có thể tha thứ.

Ngoài miệng lại chỉ có thể nói: “Tạ Hoàng thượng ân điển, thần chắc chắn sẽ chỉnh đốn, không cô phụ Hoàng thượng ưu ái!”

Hoàng thượng đã hạ chỉ xong nên dù có người cảm thấy trừng phạt như vậy còn không đủ, cũng không tiện nói cái gì nữa. Hoàng thượng cũng nhìn thấy không ít văn thần bất mãn, ở đây cũng không thiếu người lúc trước tham gia yến hội, oán hận trong phủ Lâm Vương gia tục tĩu.

Bởi vì đúng như Vân Hồng Vũ nói, cùng ngày trở lại thật là có không ít công tử tiểu thư bị bệnh, mặc dù có chút là bị dọa, có chút là nhìn thứ không nên nhìn, hoặc là nhìn chuyện quá dơ bẩn mà bệnh đau mắt, dù sao này đó oán hận trực tiếp chỉ đến trên người Lâm Vương gia, Hoàng thượng cũng không thể không thương cảm.

“Chuyện này cũng là do Hoàng hậu đốc thúc bất lợi, trẫm đã để nàng bế môn tư quá, hôm qua người của các phủ tham gia thọ yến đều bị khiếp sợ không nhỏ, trẫm cũng chuẩn bị một ít lễ vật, an ủi các nàng một chút!”

“Hoàng thượng anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Sau đó Hoàng thượng đứng dậy, âm thanh thái giám sắc nhọn hô: “Bãi triều.” Mọi người cúi đầu, Hoàng thượng sau khi rời đi, đại điện liền ầm ỹ lên, sôi nổi nghị luận.

Lam Thanh Lăng mắt lạnh quay đầu, nhìn Lâm Vương gia bị chỉ điểm tức giận sải bước đi xa, môi khẽ nhếch. Một tháng không tham gia chính sự, nhìn giống ưu ái nhưng kì thực là Hoàng thượng muốn làm cho thế lực Lâm Vương gia suy yếu.

Chuyện này tuy nói làm cho hoàng thất hổ thẹn, nhưng đối với Hoàng thượng mà nói không thể bảo không phải là một cơ hội tốt.

Mà Hoàng thượng lúc này sợ cũng đem Lâm Vương gia bức đến góc tường mới thôi, lễ vật lúc trước đại hôn Lam Thanh Lăng đáp ứng Đinh Tử, thế nhưng chậm một chút!

Nhưng đã chậm thì quà tặng đi liền cần phải đẹp mới được!

Lâm Vương gia hồi phủ liền phát tính tình một hồi, nhìn thấy trong phủ kẻ nào không vừa mắt, trước đánh mười đại bản để giải khí, sau đó gọi Lâm Hoành Triển tới thư phòng trao đổi.

“Vương gia, Hoàng thượng mấy năm này liên tiếp có động tác, một mực âm thầm suy yếu thế lực Lâm Vương phủ, tiếp tục như vậy, Lâm Vương phủ sẽ thất bại.” Lâm Hoành Triển rất lo lắng, nói.

Lâm Vương gia đương nhiên là rất rõ ràng, chỉ là mỗi một lần Hoàng thượng đều là ấn theo quy củ mà làm. Giống như lần này, cũng là do Lâm Vương phủ chính mình xảy ra nhiễu loạn mới để cho Hoàng thượng tìm được sai lầm, hơn nữa lần này vẫn xử lý nhẹ. Có mấy đại thần thậm chí còn bất mãn, không phải người quá mẫn cảm chỉ sợ cũng không phát hiện được, nhưng Lâm Vương gia thân là đương sự há có thể không biết. Nếu không phải có thể xác nhận Hoàng thượng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế hại hắn, Lâm Vương gia thiếu chút nữa sẽ cho rằng chuyện này là Hoàng thượng toàn quyền chủ mưu, bởi vì kẻ được lợi cuối cùng biến thành hắn!

“Vương gia, chúng ta hiện tại phải làm sao?”

Lâm Vương gia gương mặt âm lãnh, một lát không nói gì, chân mày nhíu sâu, vẻ mặt phiền muộn: “Hai tiện nhân kia như thế nào?” Lâm Vương gia đột nhiên nói như thế, nhưng Lâm Hoành Triển lại biết hắn nói chính là Lâm Vương phi cùng Lâm Giai Thiến. Lâm Vương phi từ ngày đó bị Lâm Vương gia đả thương, sau lại bị Lâm Vương gia tức giận thẩm vấn, hiện tại đã triệt để ngã xuống giường không đứng dậy nổi.

Về phần Lâm Giai Thiến, lúc trước bởi vì nàng bản thân có thương tích, lại cùng Điền Khinh Áo lăn không biết bao nhiêu hồi, chỗ kia cũng bị thương, ma ma trong phủ kiểm tra xong nói rất nghiêm trọng nên đã thoa dược. Hơn nữa từ khi thanh tỉnh, Lâm Giai Thiến luôn có biểu tình ngơ ngác, nhìn còn không ngốc, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Nghĩ đến lần này đã bị đả kích cũng quá lớn, nàng vẫn chỉ nhận Lam Thanh Lăng là nam nhân duy nhất kiếp này của nàng, thân thể chính mình thế nhưng phá cho Điền Khinh Áo, còn làm cho người ta xem gièm pha nhiều như vậy, Lâm Giai Thiến không trực tiếp thắt cổ tìm chết, có thể nói tố chất tâm lý bản thân nàng là thập phần cao, cũng có thể nói không biết xấu hổ!

Kỳ thực trong lòng Lâm Vương gia cũng hận, lúc đó nếu Lâm Giai Thiến đâm đầu chết, khả năng cũng không có chuyện gì.

Dù sao chủ sự đều chết hết, hắn nương theo nỗi đau mất ái nữ, nói không chừng lần khiển trách này của Hoàng thượng cũng sẽ không phát sinh, Lâm Hoành Triển nhìn bộ dáng Lâm Vương gia, trong lòng có chút rét run.

Lúc trước Lâm Giai Thiến được Lâm Vương gia sủng ái bao nhiêu, ai biết hiện tại hắn lại xem nàng như cỏ rác, không thể bảo là không máu lạnh.

Lâm Hoành Triển lại không biết, năm đó trong phủ chỉ có một đứa nhỏ là Lâm Giai Thiến, Lâm Vương gia xuất phát từ duy nhất nên cũng nhất định là sủng nàng.

Nhưng Lâm Giai Thiến mấy năm này không biết chọc bao nhiêu phiền phức cho Lâm Vương gia, mấy lần hắn bị phạt đều cùng Lâm Giai Thiến ngu xuẩn có liên quan, Lâm Vương gia há có thể sủng ái Lâm Giai Thiến như trước. Hơn nữa hiện tại Lưu Phù Dung đã mang thai, Lâm Vương phi càng ngày càng làm cho Lâm Vương gia chán ghét, Lâm Vương gia tự nhiên không có sủng ái như lúc trước.

Lâm Vương gia ngón tay gõ mặt bàn, đột nhiên hai mắt trừng: “Không, còn có một biện pháp!”

Lâm Hoành Triển lập tức nhỏ giọng hỏi: “Vương gia ngài nói biện pháp là?”

Lâm Vương gia lạnh lùng cười: “Điền Khinh Áo là chất tử của Hoàng hậu, là biểu ca của Thái tử, Hoàng thượng trăm năm sau cũng phải nhập hoàng thổ, Giai Thiến nếu gả qua, tương lai tất nhiên là đại công thần giúp đỡ Lam Thanh Trọng đăng cơ.”

Lâm Hoành Triển sửng sốt, nhất thời minh bạch lời nói Lâm Vương gia, cười nói: “Vương gia hảo mưu kế!”

Lâm Vương gia hai tròng mắt nhíu lại, đã suy nghĩ cái khả năng kia, Lam Thanh Trọng sao… Chẳng qua là tiểu tử chưa dứt sữa, chẳng thà… Hừ!

Trong An Vương phủ, Lam Thanh Lăng vừa mới đi, toàn bộ vương phủ liền náo loạn lên, sáng sớm liền có quản sự ma ma bắt mấy nha hoàn đi vào hình đường thẩm vấn. Hôm nay Ngô Song tự mình trấn thủ, ai cũng hỏi nguyên nhân gây ra vụ cháy hôm qua, Đinh Tử ăn sáng xong, liền cầm quyển sách lật xem, nghĩ thầm người cũng sắp tới.

Nàng mới nghĩ như vậy, bên kia đại nha hoàn Mộ Nguyệt bên người Ngô Song liền đăng môn, Đinh Tử buông sách khoát tay chặn lại, nói: “Mang nàng tiến vào.”

“Nô tỳ Mộ Nguyệt bái kiến Thế tử phi.”

Đinh Tử ngồi ở trên nhuyễn tháp hỏi: “Nghe nói mẫu phi tra chuyện đại hỏa đêm qua, tra như thế nào, lúc này ngươi không giúp mẫu phi, tới chỗ ta làm cái gì?”

Mộ Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười nói: “Hồi Thế tử phi, là vương phi cảm thấy Thế tử phi vẫn quan tâm thân thể của người, vừa vặn ngài đêm qua cũng đi qua hiện trường, vương phi ngày hôm qua cũng đã bị khiếp sợ, người sợ mình tra hỏi sẻ gây ra sai lầm gì, Thế tử phi là một người khôn khéo nên muốn ngài giúp đỡ.”

Đinh Tử ngoài ý muốn cười, trên mặt có một chút kích động, giống như Ngô Song để cho nàng đi là coi trọng nàng, vội hỏi: “Thì ra là việc này, ngươi trở lại hồi bẩm mẫu phi, ta đổi thân y phục liền qua!”

Mộ Nguyệt nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, xác thực mặc tương đối thoải mái, không thích hợp gặp trưởng bối, liền cúi đầu trả lời liền lui xuống.

Hỉ nhi Linh nhi cầm bộ quần áo để Đinh Tử chọn, Đinh Tử khoát khoát tay: “Tùy tiện chọn một bộ là được, dù sao phải đi xem náo nhiệt.”

Hỉ nhi, Linh nhi nghe mím môi cười không ngừng, Đinh Tử cuối cùng xuyên một thân màu tím nhạt điểm hoa vải bồi đế giầy sam liền đi hình đường, vừa tiến vào hình đường liền có một chút cảm giác âm trầm, xung quanh bày đặt hình cụ, có tật giật mình nhìn chỗ này sẽ tức khắc bất an, sợ trước trong lòng.

Đinh Tử lại lững thững đi về phía trước, nhìn thấy một viện quỳ đầy người, lại tuyệt không để ý, cười nói: “Mẫu phi ta đã tới! Ngài ngày hôm qua ngủ có ngon giấc không? Mộ Nguyệt nói người đã bị làm kinh sợ, vậy cần phải dùng một chút dược mới được, nếu không khéo bị bệnh cũng không tốt.”

“Thế tử phi có lòng, hiện tại đã không việc gì.” Ngô Song nhìn Đinh Tử biểu hiện trên mặt vẫn chưa biến, liền quay đầu, khoát khoát tay làm cho bốn đại nha hoàn cùng mấy bà tử thân tín bên người tiếp tục thẩm tra.

Mấy người này vốn cũng không tín nhiệm hoặc là hầu hạ bên ngoài viện, tự nhiên hiềm nghi liền nhỏ, trên cơ bản không có hỏi mấy câu, nhìn không vấn đề gì liền phái đi xuống làm việc, cuối cùng người bị hỏi liền biến thành người bên Lam Nguyệt viện của Lam Thanh Lăng, Đinh Tử cùng Song Mãn viện Ngô Song.

Đinh Tử nhìn cũng không để ý nhiều lắm, chỉ tiếp tục nghe, hơn nữa bởi vì nghe nhiều, lặp đi lặp lại chỉ mấy câu như vậy, dần dần cũng thấy chán ghét, nhắm mắt lại giống như ngủ.

Nhưng mà hình đường đột nhiên truyền ra một đạo tiếng kêu sợ hãi làm Đinh Tử thức tỉnh, nàng bỗng nhiên mở mắt ra.

Với tốc độ ban đầu, Ngô Song phân ra hai nhóm người thẩm vấn, một nhóm người hỏi một viện, Đinh Tử mở mắt ra, liền nhìn thấy Tuyết Hoa quỳ trên mặt đất, mà tiểu nha hoàn Song Mãn viện không nhận ra người nào hết run run môi, đầu cúi thấp hơn, mà Ngô Song thì lại là xanh mặt âm lãnh lạnh nhìn chằm chằm Đinh Tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.