Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Phó Tiên Sinh

Chương 54: Tiểu Bá Vương Tôn Sách




- Có gì phiền toái, nam nữ cùng vui vẻ, là tự nhiên thôi.

Diệp Phàm khuyên nhủ.

- Nếu tiền bối đồng ý tôi sẽ thu xếp.

- Không cần.

Không ngờ Hồng Tà trực tiếp từ chối luôn.

- Diệp Phàm, cậu không cần thu xếp.

Lệ Vô Nhai không ngờ cười gượng một tiếng, tình huống này đối với một cao thủ nổi tiếng như Lệ Vô Nhai thật đúng là hiếm thấy.

- Việc này…

Diệp Phàm nhìn hai lão già.

- Ông ấy thật ra đã có người, chỉ là ông ấy không dám đối mặt với sự thật thôi.

Lệ Vô Nhai cười nói.

- Họ Lệ kia, đừng nói chuyện của tôi, nếu không tôi sẽ đấu với ông.

Hồng Tà nóng nảy mặt đỏ tía tai.

- Có gì nhận không ra, tôi không phải là nói bừa, ông đó, chỉ sợ đời này…

Đây là ông đang trốn tránh, đây là hành vi nhu nhược của ông mấy chục năm. Hành vi này của ông chẳng những hại ông cũng làm khổ người phụ nữ số khổ đó.

Lệ Vô Nhai hôm nay hình như buông ra, chỉ vào Hồng Tà mắng, Diệp Phàm thật sự là lần đầu nghe Lệ Vô Nhai chửi mắng người khác.

- Ôi…

Hồng Tà cúi đầu.

- Diệp Phàm, nói về bạn của ông ấy có lẽ cậu còn biết.

Lệ Vô Nhai nói.

- Hả?

Diệp Phàm vẻ mặt thú vị nhìn Lệ Vô Nhai.

- Nhất Diệp sư thái, cậu đã nghe nói rồi đúng không?

Lệ Vô Nhai.

- Nhất Diệp sư thái của phái Nga Mi? Hình như còn là sư thúc của chưởng môn Vi Thảo sư thái. Lần trước nhà họ Phí và nhà Hoành Đoạn thi đấu cô đã đồng ý đến một chút, còn đánh một hồi. nhưng sư thái nhìn qua rất trẻ tuổi hình như mới hơn năm mươi.

Diệp Phàm hỏi.

- Còn chưa đến năm mươi, đã năm mốt tuổi rồi. Lại còn trang điểm giống như một cô gái, giả nai.

Hồng Tà lúc này bên cạnh nói thầm một câu.

- Năm mươi mốt đã là cái gì, người ta chăm sóc tốt nhìn qua chỉ như một cô gái ba mươi tuổi. Dáng vẻ không giống như ông, mỗi ngày chịu sự tra tấn trong lòng. Muốn gặp lại không dám gặp, lần trước ở trận đấu nhà họ Phí, không phải ông cũng trộm nhìn sao? Đừng cho là tôi không biết, mỗi ngày ở cùng một nhà với người người không ra người quỷ không ra quỷ, tinh thần tốt tất nhiên là trẻ rồi.

Lệ Vô Nhai hừ nói.

- Tôi nhìn thì sao, chẳng bõ.

Hồng Tà có chút giận.

- Nghe nói Vi Thảo sư thái đều hơn sáu mươi, không thể tưởng tượng được sư thúc của cô còn trẻ hơn cô.

Diệp Phàm cảm thán.

- Việc này không có gì kỳ lạ, bởi vì Nhất Diệp sư thái là đệ tử cuối cùng của Vi Thảo sư thúc. Đương nhiên nhỏ tuổi nhất.

Ví dụ như chú út trong một nhà còn nhỏ tuổi hơn cháu, việc này cũng không có gì ngạc nhiên.

Hơn nữa, Hồng Tà lúc trước quen cô cô còn chưa xuất gia đến Nga Mi, còn là một cô nương.

Hồng Tà gặp cô khi cô mới 13 tuổi, Hồng Tà cũng chừng hai mươi tuổi.

Nhưng Nhất Diệp sư thái năm đó rất hiểu chuyện, không ngờ đã yêu Hồng Tà, mà Hồng Tà có áp lực tâm lý, bởi vì hai người hơn kém nhiều tuổi.

Ông ấy thường xuyên nói, Hồng Tà tôi sáu mươi tuổi thì Nhất Diệp mới bốn mươi tuổi, rất không xứng.

Đừng thấy Hồng Tà thật sự là tà, nhưng đối với tình cảm rất chân thành. Nhiều năm như vậy ông ấy vẫn chưa từng gây tai họa cho cô giáo nào.

Lệ Vô Nhai vẻ mặt xúc động nói.

- Lệ Vô Nhai, đừng nể mặt tôi, cứ nói hết ra đi, để thằng nhóc này chế giễu.

Hồng Tà đỏ mặt.

- Nếu nói một nửa Diệp Phàm cũng khó chịu, chuyện của ông cần phải người ta ra mặt. Hiện tại Nhất Diệp đã là người nổi tiếng của phái Nga Mi rồi.

Nếu muốn hoàn tục thì liên lụy đến nhiều chuyện hơn. Đến lúc đó, phiền toái này còn phải Diệp Phàm đi giải quyết.

Cho nên, muốn nói rõ mọi việc thôi, nếu không Cửu cung luyện hồn thuật cũng không đến lân ông đâu.

Nghĩ lại trong đó thật có nhiều chỗ tốt. Còn nữa, chẳng lẽ ông thật đúng là không muốn ôm một cô gái sao?

Lệ Vô Nhai hừ nói, Hồng Tà không ngờ phá lệ không lên tiếng.

Xem ra, lão già này tức giận thật ra động tâm rồi. Cô gái có khả năng luyện Cửu cung niệm hồn thuật, cớ sao không làm.

Có khi còn có thể đột phá đến giai đoạn niệm khí. Đến lúc này, làm sao có được một cô gái xinh đẹp.

- Nhất Diệp đại sư tên thật là Nhất Diệp sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, cô họ La, tên đầy đủ là La Nhất Diệp. Có lẽ là hoài niệm nên sau khi xuất gia lấy danh là Nhất Diệp sư thái. Lúc còn trẻ chẳng những xinh đẹp, hơn nữa công phu khinh thân rất cao. Một cái lá cây cũng có thể qua sông. Năm đó cô mới mười mấy tuổi, cô được coi là thiên tài về mặt này.

Lệ Vô Nhai nói.

- Nhất Diệp sư thái xuất gia có thể cũng là vì Hồng tiền bối.

Diệp Phàm hứng thú thật sự.

- Rất có thể, năm đó Hồng Tà chấn động thiên hạ, đã bị nhiều người vây công.

Mà tôi chính là người tổ chức tiến công. Một đường đuổi theo, cuối cùng đã chết rất nhiều người. Tôi và ông ấy rơi xuống khe sâu, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Đương nhiên, đó là một vách núi, thật ra lúc đó bọn tôi chưa rơi xuống sông, không ngờ lại đánh thành một đoàn, cuối cùng núi Đài Sơn mới là rơi thật sự chết khiếp.

Mà người ngoài đều đã cho rằng hai chúng tôi cùng chết. Nhất Diệp trong lòng đau thương, có thể sau đó không tìm được người khác.

Cô là một người si tình.

Lệ Vô Nhai nói.

- Thì ra là thế, việc này tiền bối giao cho tôi đi làm.

Diệp Phàm nói.

- Đừng đi, tôi như vậy còn có thể làm gì. Đây không phải là hại nàng sao? Một người tàn phế, người ta đến giờ cũng không phải mỹ nữ.

Hồng Tà mắt đỏ lên, xúc động.

- Ông nhẫn lầm làm cho “tiểu mỹ nhân” mỗi ngày tâm phật khổ cả đời sao?

Lệ Vô Nhai hừ nói.

- Như vậy đi, trước tiên tốt nhất tìm hợp kim để làm chân giả. Chỉ cần không cần để chiến đấu, dùng để đi đường là không thành vấn đề. Với công lực của tiền bối, có thể đi là không khó. Cũng không làm xấu mặt Nhất Diệp có phải không? Nếu Nhất Diệp chê thì người con gái này không cần cũng được.

Diệp Phàm nói.

- Vậy xem đi.

Hồng Tà cuối cùng gật đầu, lão già này cũng là động tâm.

- Ha ha ha, thế mới đúng chứ.

Lệ Vô Nhai cười.

Ăn sáng xong, Diệp Phàm dẫn nhân viên công tác của Địa khu Giang Hoa và Tập đoàn Hoành Không đi theo Đường Thành một vòng, giải quyết không ít việc.

Đương nhiên, rất nhiều ngành cũng không phải là Đường Thành tự thân xuất mã, tất nhiên là có nói trước, đã có người đi dẫn đường trước.

Nhìn Diệp Phàm cưỡi ngựa xem hoa tài liệu đưa lên không lâu liền được phê chuẩn, các đồng chí của địa khu Giang Hoa và Hoành Không thiếu chút nữa choáng váng.

Trước kia tiến hành khó khăn ngàn vạn lần, đến Bắc Kinh trước mặt trợ lý Diệp giống như nhà sau của mình vậy.

Buổi trưa Đường Thành cười gượng tới hỏi

- Thế nào anh Diệp, nhiệm vụ anh giao tôi đã hoàn thành rồi, hai triệu tới tay.

- Vậy là tốt rồi, tôi phải cảm ơn anh.

Diệp Phàm cười nói.

- Đừng khác, chúng tôi làm giao dịch, đừng nói cảm ơn, tiếp theo tôi còn phải cảm ơn anh.

Đường Thành nói.

- Chuyện của anh, ôi, ngày hôm qua thứ tốt kia Xa Thiên đã ăn. Nhưng, tôi còn phát hiện một thứ tốt khác, nếu cậu đồng ý thử thì thử xem.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Cái gì vậy?

Đường Thành nhăn mặt, có chút giận, cho rằng Diệp Phàm đùa giỡn với mình.

- Cậu không phát hiện, không phải trong người con rết chúng ta lấy ra một bảo bối sao.

Loại này có lẽ là trùng bảo, lớn như quả trứng. Có hiệu quả giống rắn bảo. Hơn nữa, con rết là con vật mang độc dược, bảo của nó cũng không có độc.

Nếu ăn còn có tác dụng phòng độc. Cái này cậu có ăn hay không?

Diệp Phàm hỏi.

- Anh Diệp, anh muốn hại tôi khổ thì một chưởng là được sao phải làm mánh lới này.

Đường Thành thiếu chút nữa rống lên.

- Tôi thật sự coi nhẹ cậu, Đường Thành, cậu cho rằng tôi là người như vậy? Có bao nhiêu người muốn ăn vật này tôi không cho họ cơ hội. Cậu đồ tốt như vậy không ngờ cậu không muốn ăn. Ngại ăn thì không cần ăn.

Diệp Phàm hừ nói.

- Tôi không phải ngại ăn, chính là mang ra từ cơ thể rết, rất ghê tởm.

Đường Thành rụt cổ, nghĩ đến con rết đáng sợ kia, vẻ mặt thống khổ.

- Xa Thiên thì sao, vỏ trứng kia cũng ăn có phải không? Người ta ăn được hiện giờ đã được bán tiên thiên.

Đường Thành cậu sợ khổ, còn muốn đột phát sao, ngủ mơ đi. Tôi nói với cậu hành vi này tôi không hiểu.

Bất kể cậu là ai, mặc kệ thân phận của cậu cao quý bao nhiêu, nhưng nếu làm Diệp Phàm tôi xem thường thì cút đi.

Diệp Phàm tôi không cần người chỉ biết gọi bạn bè. Hiện giờ cậu có thể rời khỏi Hồng Diệp Bảo, về sau không cần đến đây nữa.

Diệp Phàm hung hăng mắng Đường Thành.

- Tôi không đi.

Diệp Phàm hừ nói.

- Hả, Đường đại công tử còn ở lại có phải không?

Diệp Phàm châm chọc nói.

- Tôi ở lại, Diệp Hồng Bảo này cũng là ngôi nhà thứ hai của tôi, tôi sẽ không đi.

Đường Thành xấu lắm.

Người này lúc này hình như là một thằng nhóc, Diệp Phàm thiếu chút nữa cười ra tiếng, vừa rồi kích y đương nhiên là có mục đích.

- Vậy cậu lập tức ăn, ăn hết vào, giống như ăn khoai lang vậy.

Diệp Phàm tuy tay móc quả trứng ra.

- Cái này, rất… ôi…

Đường Thành thở ra, nhìn trùng bảo tanh tưởi kia, thật sự là khó có thể nuốt nổi.

- Ngay cả chút khổ này đều không chịu nổi, còn muốn khiêu chiến với sứa, tôi thấy cậu chỉ là trẻ con thôi.

Không thể tưởng tượng được Đường Thành cậu chỉ có trình độ ấy. Thật sự là không nghĩ tới. Bình thường cậu giống như rất khí khái, nhưng lột mặt nạ đi so với chó còn không bằng.

Sứa kia nói đúng thật là không khách khí, những câu này giống như châm bình thường đâ vào Đường Thành Đường thái tử.

- Ông đây là hảo hán, ông ăn, nhất định đánh cho cô răng rơi đầy đất.

Đường Thành bi phẫn hét lên một tiếng vang khắp Hồng Diệp Bảo.

Người này bị chọc giận, há mồm cầm đồ vật thối kia ăn. Chóp chép mấy tiếng, không lâu y ăn toàn bộ.

- Còn có… hay không, anh Diệp, thêm một nữa, Đường Thành tôi ăn không lầm.

Đương Thành giơ tay vẻ mặt liều tĩnh.

- Tốt lắm, vào trong đi, tôi trợ giúp cậu một chút.

Diệp Phàm nói, dắt Đường Thành vào trong ao.

Sau ba giờ gây sức ép, còn sót lại một chút Lục tinh thủy dinh dưỡng đã trở thành nước trong.

- Ha ha ha, ông đây đã bát đẳng đỉnh gia, bát đẳng đỉnh giai. A…

Đường Thành giống như người điên nhảy nhót trong ao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.