Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 31: Anh hùng cứu mỹ nhân 1




"Chuyện gì xảy ra?" Chu Đào khổ người cao 1m87, cộng với quanh năm rèn luyện, trên người cơ bắp cuồn cuộn, điển hình dân tập thể hình. Vốn là không muốn lo chuyện bao đồng, Đại phú hào tuy rằng có cổ phần của nhà bọn họ, nhưng trong quán xảy ra chuyện đánh nhau như vậy, căn bản là rất bình thường, không nói phát sinh hàng ngày thì cũng gần như thế, có quản lý chịu trách nhiệm xử lý. Bất quá nghe thấy tiếng của Hác Mãnh, Chu Đào biết hôm nay việc này không phải chuyện vô bổ rồi!

"Xem cái lông à, tránh ra cho ca."

Chu Đào đi vào, sửng sốt một chút, nhìn trước Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu bên cạnh, lại quay đầu sang Chu Minh và bạn gái nàng bên cạnh, buồn bực hỏi: "Mãnh tử, chuyện này là sao? Ngươi sao lại gây chuyện cùng Minh Minh vậy?"

"Nhị ca, ngươi biết tiểu tử này?" Chu Minh nghe Chu Đào nói vậy, quay đầu nhìn sang, nàng kinh ngạc hỏi. Kỳ thực hôm nay nàng được Chu Đào gọi tới đây chơi!

"Huynh đệ của ta!" Chu Đào cười đơn giản nói ra mấy chữ.

Chu Minh trong lòng hiểu rõ, hôm nay mình không thể bắt được tiểu tử này rồi. Bất quá, bằng hữu của nhị ca mình, như thế nào lại đi ăn vạ đây?

"Mỹ nữ này là em gái ngươi?" Hác Mãnh chỉ mỹ nữ mặt tròn hỏi Chu Đào.

Chu Đào lườm một cái, tức giận nói: "Em con nhị thúc ta!" Quay đầu lại nói với bảo an xung quanh: "Nên làm gì thì đi làm đi!" Rồi quay sang Hác Mãnh cùng Chu Minh nói: "Có gì, chúng ta đi vào rồi nói!"

Nếu là hồng thủy xông tới miếu long vương, người một nhà không đánh không quen, Hác Mãnh tự nhiên cũng sẽ không nói thêm gì!

"Minh Minh, hay là ta không đi!" Tôn Nhiêu theo ở phía sau, lôi kéo Chu Minh, nhỏ giọng nói. Chu Minh miệng nhỏ lầm bầm, nói: "Sợ cái gì chứ, có ta ở đây, cũng không ai dám đem ngươi làm gì cả, đi, chúng ta đi cùng hắn lý luận, nếu hắn thực sự dám nói điêu, cho dù nhị ta ca có chiếu cố hắn cũng không được!"

Thiên nhân các!

Đóng cửa lại, trong phong khôi phục thanh tịnh.

Hác mãnh cười nói với Thiết Ngưu: "Không có việc gì, uống một chút, chơi đùa một chút, ngươi ngồi đi!"

Chu Đào đánh giá Thiết Ngưu, hỏi Hác Mãnh: "Vị này là bằng hữu của ngươi? Cũng không giới thiệu cho ca ca ta một chút?"

"Thiết Ngưu, đây là anh em kết nghĩa của ta Chu Đao, sau này ngươi gọi giống ta là Đào ca đi, hắn là phú hào, rất có tiền, nếu như sau này không có chỗ ăn cơm thì tìm hắn." Hác Mãnh nhún vai, nửa đùa nửa thật nói. Hắn với Chu Đào cũng không khách khí gì cả, mọi người đều là huynh đệ lâu năm.

"Ngươi biến đi! Thiết Ngưu ngồi đi, thoải mái đi." Chu Đào cười mắng, quay sang bắt chuyện với Chu Minh, nói: "Các ngươi cũng lại đây ngồi đi"

Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, Chu Đào mới buồn bực hỏi: "Ngày hôm nay rốt cục là có chuyện gì, sao hai người suýt nữa đánh nhau vậy?"

"Đây là bằng hữu của ta Tôn Nhiêu, nhị ca, huynh đệ này của ngươi là ở bang phái nào vậy? Ngày hôm qua Tôn Nhiêu ở cửa khách sạn Song Lân bị cái tên này ăn vạ, ngày hôm nay chúng ta tưởng hắn theo chúng ta tới Đại phú hào gây sự." Chu Minh miệng nhỏ rất lanh lợi, dam ba câu, trước tiên đem Hác Mãnh gán cho thân phận "Hạ lưu".

"Ta ăn vạ?" Hác Mãnh cảm thấy buồn cười.

"Không sai, chính là ngươi ăn vạ, chẳng lẽ không phải ngươi hôm qua đi xe đạp va vào xe của Nhiêu Nhiêu tỷ hay sao? Con muốn đòi tiền!" Chu Minh con mắt trợn lên giận dữ nhìn Hác mãnh, bộ dạng muốn nói ngươi là bại hoại, ngươi chính là bại hoại.

"Ta ngất!" Hác Mãnh quay lại nhìn Tôn Nhiêu ngồi bên cạnh Chu Minh, cười hỏi: "Ý của ngươi, ngày hôm qua ta cố tình ăn vạ ngươi sao?"

Tôn Nhiêu trong lòng cũng đang suy nghĩ, tiểu tử này đến cùng là có thân phận gì, thân phận Chu Minh nàng biết, nhưng nhị ca tuổi trẻ của nàng kia, ngày hôm nay lại là lần đầu tiên nhìn thấy, tiểu tử này lại là huynh đệ của nhị ca Chu Minh, vậy mình nói lung tung, không phải là xấu mặt à.

"Chờ chút, trước tiên chúng ta sẽ làm rõ vấn đề, ăn vạ hay không ăn vạ, tình huống như thế nào? Mãnh tử, ngươi nói!" Chu Đào hiếu kỳ hỏi.

"Nói cái rắm! Chiều hôm qua có người mời ta ăn cơm, ta đi xe đạp tới, muốn tìm chỗ đỗ xe, đcm, ta chưa kịp tìm được nơi để, thì từ phía sau có người tông ta một phát bắn ra ngoài!" Hác Mãnh lườm một cái, cơn giận này rất uất ức, cọp không phát uy lại tưởng là mèo bệnh à!

"Ha ha!"

Chu Đào ôm bụng cườ vui vẻ!

"Cười cái chim ngươi à!" Hác Mãnh cười khổ mắng.

Chu Đào vừa cười vừa nói: "Ngươi nói ngươi đi xe đạp, còn tìm chỗ đỗ làm cái lông gì, trực tiếp vứt vào một góc không được sao, còn trách người ta tông ngươi!"

"Đúng vậy!" Tôn Nhiêu giống như gặp được tri âm vậy, không nhin được nhỏ giọng phụ họa, trong giọng nói đều là oan ức.

"Đúng cái lông ấy, giời ạ, ngươi tông người ta còn có lý, ngày hôm qua, ta đã không thèm để ý đến ngươi, ngày hôm nay lại còn dáng vẻ ấy, ngươi nói ngươi dựa vào gì mà cuồng ngạo!"

Oành!

Hác Mãnh vung chân, một cước đem bàn trà thủy tinh công nghiệp dài 3 mét rộng 2 mét, đạp bay ra xa năm, sáu mét,

Yên lặng.

Còn lại chỉ có tiếng người thở dốc.

Hác Mãnh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nh8inf chằm chằm Tôn Nhiêu nói: "Vốn tưởng rằng để cho ngươi một đêm suy nghĩ, có thể nhận ra sai, nhưng xem ra ngươi cái gì cũng không biết, lẽ nào từ nhỏ cha mẹ ngươi dạy ngươi như thế?"

Hác Mãnh đột nhiên phát hỏa, khiến mọi người đều giật mình.

Chu Minh khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch, cái bàn trà thủy tinh công nghiệp kia, phỏng chừng cũng phải nặng hai, ba trăm cân đi, một cước đá xa tới năm, sáu mét, nếu như đá vào người vậy thì có thể không bị đá... nát sao?

"Mãnh tử, đến cùng là chuyện gì!" Chu Đào thu hồi nụ cười trên mặt, một lần nữa hỏi.

Hác Mãnh lúc này mới đem chuyện chiều hôm qua ở cửa khách sạn Song Lân, nói ra từ đầu tới đuôi, không có thêm thắt gì, cũng không cường điệu ai.

Sau khi nói xong, nhìn chằm chằm Tôn Nhiêu hỏi: "Ta không có chuyện gì, ngươi đều cắn ngược ta một cái, vậy nếu ta có chuyện, thì ngươi có thể nói ta cố ý đỗ xe để ngươi tông à? Xú bà tám, ngoại trừ chỉ biết tiền ra ngươi còn có chút lương tri không, ăn vạ, ăn vạ cái mông ngươi à!"

Tôn Nhiêu trên mặt lúc trắng lúc xanh, bất quá lại không dám thở mạnh. Hiện tại Hác Mãnh khiến cho nàng cảm giác như đối mặt với mãnh hổ trên núi, khiến người ta trong lòng run sợ!

"Ngươi có thể đối với ta như vậy, thì cũng có thể đối với người khác như vậy, ta không có chuyện gì, nhưng nếu là người khác thì sao? Người thì dù xinh đẹp hơn nữa, nhưng tâm lại ác độc như vậy, thì cũng chỉ là kẻ gây họa. Thật sự là muốn cường bạo ngươi ngay bây giờ!" Hác Mãnh hừ lạnh, không quan tâm phản ứng của nữ nhân này, thật khiến người ta buồn nôn.

Thực sư là trong rừng lớn thì loại chim gì cũng có, rõ ràng chính mình sai, lại còn muốn trả đũa, đem sai lầm đổ lên đầu người khác, nếu như có thể khiêm tốn nhún ngường một chút. thì càng được người khác tôn trọng, đừng lúc nào cũng lỗ mũi nhìn trời, sai rồi thì nói xin lỗi, trưng ra khuôn mặt tươi cười, thì làm sao có nhiều chuyện như vậy!

"Cút cho ta, ngươi tự mình về nhà cố gắng suy nghĩ đi, ngươi nếu giống như súc vật, hàng nát, vậy thì... vậy thì cũng chả có quan hệ gì tới ta, nhìn lại dáng dấp ngươi xem, cũng không phải đồ tốt gì, cút nhanh!" Hác Mãnh sắp bị xú bà tám làm cho tức đến chập mạch rồi.

Người ta suy nghĩ hay không suy nghĩ, Hác Mãnh nói được sao? Hắn đâu phải là cha nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.