Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 20: Đoản văn – Trạm Lộ




“Chị, bên này . . . “ Điềm Điềm cách đó không xa gọi cô, Bạch Tuyết kéo Lãnh Dạ đi qua.

Thật vất vả vừa dỗ vừa an ủi Lãnh Dạ dẫn vào trong phòng, Bạch Tuyết xoay người đóng cửa, từ phía sau Lãnh Dạ ôm lấy cô, môi ẩm ướt cuồn loạn hôn trên cổ của cô khiến cô co rụt cổ lại, cả người tê dại.

Điềm Điềm ở bên cạnh nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảng.

Bạch Tuyết đành phải trình diễn cung xuân đồ, hiện tại cô muốn chính là Tổng giám đốc Lãnh hoàn toàn mơ hồ thì cô mới thực hiện được kế hoạch của mình.

Trước khi cô ở trong nhà vệ sinh đã chuẩn bị trước cho Lãnh Dạ một người, chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại, thì cô gái kia sẽ lập tức làm thỏa mãn người đàn ông này, nhưng mà, hiện tại sức nóng còn chưa đủ, nghe nói loại dược này sau 20 phút, sẽ không nhận biết được ai, ý thức bắt đầu mơ hồ, sẽ không rõ cô gái cùng anh ngủ là ai? Loại đàn ông có tiền chỉ biết làm nhục con gái, nên tìm cho anh ta một cô gái nếm thử, thay đổi khẩu vị!

Điềm Điềm xấu hổ khuôn mặt đỏ lên như trái ớt.

Bạch Tuyết vừa nhìn thấy không được, cô vẫn ở chỗ này, điệu bộ này chưa chịu được, vì vậy.

Điềm Điềm, em đi ra ngoài trước, nhớ kĩ sáng sớm ngày mai qua đây, nhớ kĩ sáng sớm bốn giờ nhất định phải qua đây, bằng không chị cũng không giúp được em.” Bạch Tuyết một bên bị Lãnh Dạ quấy rối, vừa nói.

Điềm Điềm nghĩ đến Bạch Tuyết định bụng thay cô trên giường, sau đó sáng sớm ngày mai làm cho cô thay thế chỗ Bạch Tuyết.

Thực ra, Bạch Tuyết bí mật chuẩn bị người khác, cô mới không ngu như vậy, liều mình cứu người khác mà hại mình!

Cô còn một già một trẻ phải nuôi sống, cô không muốn bị giày vò đến mức không dậy nổi!

“Chị, cảm ơn chị . . . “

Điềm Điềm khóc, kích động đi ra ngoài.

Một khắc khi Điềm Điềm rời đi, áo của Bạch Tuyết đã không cánh mà bay, một cảm giác lạnh thổi qua người.

“A ——“ Bạch Tuyết cả kinh, nhìn thấy cục diện không thể khống chế.

Một bên bị Lãnh Dạ vô tình cắn xé, một bên bắt đầu lấy điện thoại trong túi áo mình, ai ngờ?

Bi ai!

Trên người không có quần áo, làm sao còn túi áo!

Cố gắng ngồi nửa người đi lấy quần áo trên mặt đất, biết là lúc cô cố gắng đưa tay đi lấy điện thoại tìm cô gái kia tới chữa cháy!

Cô vừa mới ngồi một chút, đã bị Lãnh Dạ xách đứng lên, tiếp tục mạnh mẽ hôn.

Cô lại ngồi xuống một chút, lại bị Lãnh Dạ xách đứng lên, càng điên cuồng hôn môi.

Không thể bỏ cuộc, bằng không lập tức bị cường bạo rồi!

Lúc này, trong lòng bi ai bởi vì thất thân, đến lúc đó khóc tìm mộ phần không được!

Mình làm chuyện tốt có phải quá sức rồi không?

Đành vậy, cô kiên trì, tiếp tục ngồi xuống, ai ngờ lại bị xách đứng lên.

“Không thích ở chỗ này?” Lãnh Dạ dừng lại, mê loạn hỏi.

“Hả?” Bạch Tuyết trừng mắt lớn không rõ nguyên do.

“Vậy đi lên giường.” Lãnh Dạ đẩy, Bạch Tuyết từ từ ngã xuống trên giường lớn mềm mại.

“Hả —— tôi không phải là ý đó, tôi là . . . Tôi là muốn . . . . Nhặt quần áo của tôi. . . .” Bạch Tuyết liếc mắt xem xét quần áo cách mình xa hơn, bi ai nói ra.

Lãnh Dạ mặc dù là yêu, nhưng mà, chống cự cũng không ngừng được hiệu lực phát tác của thuốc, lúc này đã muốn tiến vào không nghe được bất cứ điều gì, mãnh liệt nhào tới trên người Bạch Tuyết, chăn đệm khách sạn thật sự rất mềm mại, Bạch Tuyết bị đè vùi lấp vào trong, quần áo trên người cô đã sớm không còn một mảnh. Da thịt trơn bóng lòa lộ ra bên ngoài.

Lãnh Dạ hôn mãnh liệt. Anh hung hăng hút mỗi một chỗ da thịt của Bạch Tuyết, mỗi một chỗ. Hơi thở đàn ông cũng theo đó mà đến. Hai tay của anh cũng không nhàn rỗi, sờ qua mỗi một tấc da thịt của cô, sức lực tay càng ngày càng mạnh.

Bạch Tuyết có chút đau, nước mắt ở khóe mắt chảy ra, dùng hết toàn bộ sức đẩy Lãnh Dạ ra, lớn tiếng nói: “Em đi tắm.” Thực ra, Bạch Tuyết phải thật nhanh nhặt quần áo ở trên mặt đất, sau đó chuẩn bị gọi điện thoại cho cô kia, làm cho cô ấy chạy nhanh lại đây thay thế chỗ của cô, cô không kiên trì nổi nữa!

Ai ngờ?

Bởi vì vội vàng xuống giường, chân vừa mới chạm đất, liền một cước đem điện thoại trong túi đá ra xa, nhìn thấy điện thoại từ túi áo lòi ra, bởi vì một cước kia dùng sức quá lớn, di động trong túi áo lòi ra cũng không có dừng lại, mà là bay vèo chui vào đống quần áo.

“A —— dừng lại, chờ một chút . . . .” Bạch Tuyết ngồi xổm trên mặt đất hô lớn, điện thoại vẫn vô tình từ bỏ Bạch Tuyết, tiến vào thật sâu đống quần áo phía dưới.

Bạch Tuyết vò đầu, trong di động có số của cô gái kia, mặc dù hiện tại dùng điện thoại trong khách sạn gọi, cô cũng không biết số!

Thật buồn bực!

Sự việc làm sao có thể thành ra như vậy? !

Thật bất lực!

Thời điểm Bạch Tuyết đang buồn bực thân thể liền rời khỏi mặt đất, bay lên trời.

“A —— buông tôi ra, buông tôi ra . . . “ Bạch Tuyết đánh khắp người Lãnh Dạ, hi vọng Lãnh Dạ buông cô ra.

Nhưng mà, Lãnh Dạ bị tác dụng của thuốc làm cho khó chịu, anh làm sao có thể buông ra trong khi thân thể của cô làm anh thoải mái.

“Cô gái nhỏ, anh muốn em, anh muốn em.” Lãnh Dạ nỉ non nói.

“Thật sự rất khó chịu sao?” Bạch Tuyết đau xót hỏi, thực ra không cần hỏi cũng đã nhìn ra, người đàn ông lúc này chính là dã thú đang đói khát, anh hiện tại khó chịu như vậy, đều là do cô làm hại anh.

Nhưng mà cô cũng là có lòng muốn giúp Điềm Điềm, cô không đành lòng nhìn cô bé kia bị phá hủy như vậy.

Nhưng mà, cô cũng không muốn hy sinh chính mình.

Hai chân mạnh mẽ bị tách ra, đồng thời bị kéo ra hai bên, anh bắt đầu trêu chọc cô, thân thể cô gái này anh rõ như lòng bàn tay, mặc dù hiện tại ý thức mơ hồ, anh cũng biết phải làm như thế nào để làm cho cô động tình.

“Tổng giám đốc Sói, coi như là tôi bỏ thuốc anh, nhận được báo ứng đi!” Bạch Tuyết ủy khuất nói a, cô làm sao cũng không có nghĩ đến chình mình hạ dược người đàn ông này, lại tự mình giúp cho người đàn ông này hạ hỏa! Sớm biết vậy sẽ không làm chuyện tốt!

Chẳng phải biết, mặc dù hôm nay Bạch Tuyết không bị hạ dược, bị Lang Vương ăn sạch sẽ không thể tránh được.

Nhưng mà, cô không nghĩ tới chuyện buổi tối này lại lâu như vậy, toàn bộ sức lực trên người đều bị người đàn ông này làm bùng nổ không còn một mảnh, khoảnh khắc người đàn ông này tiến vào cơ thể cô, luôn hung hăng vận động, liên tục mấy giờ, nhưng mà, hết lần này tới lần khác người đàn ông này vẫn không chịu buông tha cô! Lãnh Dạ lúc đầu thú dục rất mạnh mẽ, hiện tại bị hạ dược, đương nhiên là mạnh hơn nữa.

Cuối cùng, nửa thân dưới đau đớn làm cho cô khóc cầu xin anh dừng lại, cầu anh nhẹ chút, cầu anh chậm chút, nhưng mà đều phí công vô ích! Cuối cùng cũng hôn mê.

Chờ người đàn ông này xong chuyện, lòng trách nhiệm cùng dũng khí buộc Bạch Tuyết phải tỉnh lại, cô bị đau mở mắt ra, mí mắt thật nặng, cả người đau nhức!

Hóa ra người mệt không chỉ có mình cô, người đàn ông này cũng ngủ mê man, vũ khí của anh còn cắm trong thân thể cô, cô chậm rãi xê dịch mông ra phía sau, nhẹ nhàng đem vũ khí nguy hiểm lấy ra, lặng lẽ dựa vào bên giường.

Xem ra, người đàn ông này cũng túng dục quá độ, mệt tới cực điểm, anh không có phát hiện Bạch Tuyết rút vũ khí của anh ra, vẫn như cũ nhắm chặt mắt ngủ.

Nhanh chân bước xuống giường, không dám đi giày, lặng lẽ nhặt quần áo trên mặt đất, nhưng mà không còn mặc được, bất đắc dĩ phải mượn quần áo của người đàn ông kia mặc, Bạch Tuyết cầm lấy áo sơ mi màu trắng mặc vào, nhẹ nhàng đi đến cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, ra hiệu Điềm Điềm có thể bất cứ lúc nào đi vào.

Quả nhiên không bao lâu, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, Điềm Điềm sợ hãi tiến vào, cô thấy Bạch Tuyết ngồi ở thảm trên mặt đất, mặt mũi trắng bệch.

Đã trải qua hơn nửa đêm hoan ái, trên người Bạch Tuyết đủ loại dâu tay cùng máu ứ đọng, trên người còn có xanh tím cùng móng cào, trong mắt Điềm Điềm chính là vô cùng thê thảm!

“Chị? Đều là em hại . . . “

“Hư —— đỡ chị ra ngoài!” Hai chân Bạch Tuyết run run đứng không nổi, một mực ngồi trên thảm.

Điềm Điềm nén nước mắt đỡ Bạch Tuyết ra ngoài, dựa vào hành lang.

“Em mau vào trong, cởi toàn bộ quần áo, nhớ kĩ ngày hôm qua chị dạy em, đưa áo khoác cho chị mặc, nhanh lên đi vào!” Bạch Tuyết dặn dò.“Chị, chị muốn em làm sao để cám ơn chị? Chị đang ở đâu, em sẽ đi tìm chị?”

“Mau vào đi, bằng không, chị đây liền không nhận tội!” Bạch Tuyết đẩy Điềm Điềm vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, dựa tường, hai chân đau muốn chết, không có một chút sức lực, run rẩy đi ra khách sạn.

Hai giờ, đã là sáng sớm.

Lãnh Dạ bị tiếng khóc đánh thức, vuốt vuốt tóc rối loạn, cả người mệt mỏi làm cho anh nhíu mày.

Cô gái này vì sao sáng sớm đã khóc?

Sau khi lắng nghe, bỗng dưng tỉnh táo, từ trên giường nhảy dựng lên, vì âm thanh này này không phải là Bạch Tuyết, không phải người phụ nữ của anh!

Lãnh Dạ hí mắt, con ngươi sắc bén. Miệng anh đóng chặt, nhìn thấy cô gái ngồi trên thảm, không mặc quần áo, chỉ bọc chăn ở ngoài, quan trọng là mặt đều bị che khuất, da thịt lõa lồ ở bên ngoài có rất nhiều vết máu ứ đọng, còn có vế tích bóp, tóc lộn xộn không chịu được, vừa nhìn cũng biết là bộ dạng bị làm nhục.

Cô gái cúi đầu, cả người lạnh run, Lãnh Dạ nhìn lướt qua trên giường, giường đệm lộn xộn, thậm chí có rất nhiều chất lỏng dính dính, đó là gì anh liếc một cái cũng biết, phải rất điên cuồng mới có thể có công trạng nhiều như vậy, là một người đàn ông cũng từng phát sinh nhưng chuyện như vậy ở đây!

Lãnh Dạ ngồi trở lại giường, bởi vì anh phát hiện mình cũng không mặc gì, nhíu mày càng chặt, trong con ngươi bắn ra hàn ý đáng sợ, nhìn người phụ nữ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Tại sao lại là cô?”

Điềm Điềm sợ tới mức run cầm cập, không dám trả lời bất cứ vấn đề gì, cô sợ, sợ người đàn ông tàn bạo này!

Lãnh Dạ nổi giận!

Chết tiệt, ngày hôm qua nhớ rõ ràng là ôm Bạch Tuyết, làm sao có thể biến thành cô ta? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Làm sao cô gái này lại ở đây? Chẳng lẽ đêm hôm qua mây mưa cùng cô ấy sao?

Lãnh Dạ hoàn toàn tức giận!

Thanh âm càng thêm âm lãnh: “Tôi hỏi cô một lần nữa, tại sao là cô?”

Biết người đàn ông này đang tức giận, Điềm Điềm cố nén sợ hãi ngẩng đầu , hoảng hốt nói: “Ngày hôm qua là anh ôm tôi, không cho tôi rời đi, cuối cùng, cuối cùng còn . . . .”

“Đáng chết —— tôi nhớ rõ ràng chính là ôm cô ấy, làm sao lại biến thành cô?” Lãnh Dạ dùng hết sức lắc đầu, chẳng lẽ thuốc kia làm cho anh mê loạn, mơ hồ không rõ ai là ai? Nếu như vậy cô gái này trở thành người phụ nữ của anh!

“Ngày hôm qua người phụ nữ của tôi cùng cô đỡ tôi vào phòng đi đâu? Nói ——“ Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi, trong con ngươi sắc bén hận không thể trực tiếp giết người con gái vẫn run rẩy trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.