Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 37




”Nàng đã ở U Minh giới này. . . . . .”

“Cái gì? Nàng đã ở chỗ này?”

Mẫn Du Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến U Minh Vương hỏi mình chuyện lúc trước, hắn đã từng hỏi thăm Đông Phương Ngữ Hinh, hay là. . . . . .

Hắn đã chiếm được Đông Phương Ngữ Hinh ?

U Minh Vương, đúng là cái loại người có mới nới cũ, lần trước . . . . . .

Chết tiệt, không cần như vậy.

Bây giờ Nhu Y mới đi vài ngày nha, nàng mới được sủng ái bao lâu, làm sao có thể đã thất sủng nhanh như vậy rồi chứ?

Bộ dáng của U Minh Vương , không có gì đẹp, thậm chí vô cùng ghê tởm.

Nhưng công pháp, đan dược của hắn ta . . . . . .

Ngay cả chính mình, cũng không điều chế ra những thứ như vậy .

“Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, U Minh Vương, thật là có cái ý định đó đối với nàng ta , nhưng ngươi cũng biết Đông Phương Ngữ Hinh , nàng cũng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy . . . . . .”

Mẫn Bá Thiên lạnh lùng nói, Mẫn Du Nhiên vừa nghĩ cũng đúng, tình cảm của Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch , vậy chính là. . . . . .

Nàng ta sẽ không dễ dàng phản bội, nhưng nếu như. . . . .

Bị U Minh Vương hủy đi võ công, tu vi của nàng. . . . .

Chưa từng có ai, có thể lạnh nhạt tại dạng tình huống kia .

Bởi vì, một cao thủ, không tiếp thụ được sự thật bản thân bỗng nhiên cái gì cũng không có .

Giống như chính mình lúc ấy, đương nhiên sẽ lựa chọn U Minh Vương .

Có điều, ngay lúc đó võ công của chính mình không có, không quan hệ với U Minh Vương .

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, lại có thể là do U Minh Vương làm .

“Ngươi coi như là hiểu biết về U Minh Vương . . . . . . Mẫn Du Nhiên, ta cho ngươi biết chuyện này, ngươi nên biết làm sao hữu lực nhất đối với ngươi chứ?”

Mẫn Bá Thiên khẽ nói , hắn nghiêng người mà đi qua.

Mẫn Du Nhiên sửng sốt, lời này có ý tứ gì?

Ý tứ của hắn là, nàng nên ngăn cản U Minh Vương có được Đông Phương Ngữ Hinh sao?

Nhưng, hiện nay mình ở bên người U Minh Vương , chỉ là. . . . . .

Cũng không tính là gì cả, thậm chí hắn cũng không tới như thế, nàng làm sao ngăn cản hắn muốn Đông Phương Ngữ Hinh?

Trong tay bỗng nhiên có thêm một tờ giấy, Mẫn Du Nhiên mở ra, là một địa chỉ. . . . . .

Địa chỉ này, chắc hẳn là nơi giam giữ Đông Phương Ngữ Hinh .

Hóa ra, Mẫn Bá Thiên đúng là có ý tứ này.

Nhưng võ công của Đông Phương Ngữ Hinh cũng không yếu, chính mình muốn trừ bỏ nàng ta, cũng không dễ dàng nha.

Hai mắt của Mẫn Du Nhiên nheo lại nguy hiểm , bây giờ đã có tung tích Đông Phương Ngữ Hinh , bọn họ xem như là. . . . . .

Quen biết một màn , chung quy nàng cũng nên đến thăm chứ?

Nghĩ vậy, Mẫn Du Nhiên không dám chậm trễ, nhanh chóng đi qua tìm người ——

“Điện hạ, là nữ nhân đó. . . . . .”

U Huyền vừa định trở về, chợt thấy một người đi vội vã .

Hắn nhìn nhìn quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một lát, dường như là. . . . . .

Cái nữ nhân kia ngày đó nhìn thấy cùng ở chung với phụ thân.

Nàng muốn làm cái gì chứ? Lén lút như thế ?

U Huyền vốn không phải người tồ mò, nhưng lúc này nhìn thấy, cảm thấy có phần không đúng, liền lén lút đi theo. . . . . .

Người phía trước, đúng là Mẫn Du Nhiên.

Biết tin tức của Đông Phương Ngữ Hinh , nàng không dám chậm trễ, trước tiên phải gặp nữ nhân đó rồi nói sau.

Không biết bây giờ công phu của nàng ta như thế nào, nhưng chuyến đi vào thời không lần đó , nàng đã ý thức được , nữ nhân này không thể giữ lại.

Nàng ta, rất khủng bố, nơi nào có nàng ta ở , chính mình vĩnh viễn đều khó có khả năng xoay người! Tại cái thời không kia như thế, trở về, lại như thế !

Ngươi xem hiện tại, nàng ta cũng mới đến U Minh giới, chính mình lại suýt chút nữa thất sủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.