Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh

Quyển 2 - Chương 36




Vũ La cũng không chấp nhất, đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt. muốn làm cho một vị lão nhân sống mấy trăm năm thành thật với mình, đó là không có khả năng.

Bọn họ vừa đi vừa nói, đã tới lăng tầm của Mã Hồng Đào ở phía sau Phi Thúy sơn trang.

Nếu so với mặt trước sơn trang khí thế hùng vĩ. lăng tầm của Mã Hồng Đào đơn giản mộc mạc hơn nhiều. Một phần mộ, một tấm bia đá. vây quanh phần mộ là một hàng cây bách xanh ngát. Bên ngoài cách chừng hai, ba trượng có một mảng rừng không lớn.

Mã Hồng nhìn bia mộ nọ, đôi mắt đỏ ửng. cung kính quỳ xuống bái ba bái. Tuy rằng không có giấy vàng nhang đèn. nhưng tâm ý hết sức chân thành.

Vũ La đứng ở một bên. chờ Mã Hồng đứng dậy, vỗ nhẹ vào bả vai y. Mã Hồng cúi đầu. không muốn cho Vũ La nhìn thấy mình ngấn lệ rưng rưng.

Vũ La hiểu rõ ràng, lão nhân nằm ở nơi này là một người tốt.

Người thế tục thường hay nhìn thấy cuộc sống của mình cực khổ, phải nỗ lực kiếm sống nhưng khó được ấm no. Bọn họ rất hâm mộ thần tiên, cảm thấy rằng cứ thần tiên là sung sướng, không cần buồn rầu lo nghĩ cho nên mỗi khi hâm mộ người nào đó thường nói rằng ‘sướng như tiên’.

Nhưng bọn họ không biết rằng cuộc sống của các ‘thần tiên’ cũng không tốt đẹp gì. ai cũng có cảnh khổ riêng.

Người tu chân theo đuổi tu tiên, giống như phàm nhân theo đuổi ấm no vậy, đây là yêu cầu cơ bản nhất.

Nếu không thể tu chân, đối với người xuất thân từ thế gia tu chân tỷ như Mã Hồng, cũng nhọc nhằn vất vả giống như người thế tục lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa, không có áo cơm.

Người tu chân cũng không phải vạn năng, cũng cần ngọc túy linh đan. cần công pháp đẳng cấp cao.

Bản thân Mã Hồng Đào cũng không giàu có, chỉ có thể nói là vừa đủ, nhưng lại dứt khoát gánh lấy gánh nặng giúp Mã Hồng tu chân.

Nếu lão là Chu Thanh Giang, tiện tay cứu giúp một đồng tử không nơi nương tựa tu chân, chuyện này không đáng kể gì, bởi vì gia nghiệp của lão đồ sộ, sánh nặng hàng ngàn hàng vạn người cũng không thành vấn đề.

Nhưng Mã Hồng Đào lại khác, giúp Mã Hồng là ảnh hưởng tới con cháu của mình, hoặc là chính mình, người như vậy mới là vĩ đại.

Trên đường trở về, Mã Hồng không nói nửa lời, chìm đắm trong hồi ức, Vũ La cũng không quấy rầy y.

Phúc bá chạy đôn chạy đáo, chuẩn bị cho hai người hai gian phòng sạch sẽ, Hồng thiếu gia trở về, hiển nhiên lão nhân gia rất vui vẻ. Sau khi sắp xếp chỗ ở xong xuôi, lại vội vàng ra ngoài thu xếp thức ăn.

Lão vừa rời đi, Vũ La liền thở dài lắc đầu:

- Xem ra quả nhiên hoàn cảnh của Phúc bá ở trong sơn trang hết sức bình thường.

Mã Hồng im lặng không nói.

Thật ra gian phòng của hai người hết sức bình thường, nếu so với sơn trang xa hoa này cũng không khá hơn phòng chứa củi bao nhiêu. Dù là như vậy, Phúc bá cũng phải chạy ngược chạy xuôi một phen mới có được. Thân là tâm phúc bên cạnh Mã Hồng năm xưa. tình cảnh hiện tại quả thật khiến cho người ta cảm thấy thê lương buồn bã.

Vũ La nói hoàn cảnh bình thường đã là khách sáo, tình cảnh của Phúc bá có thể dùng từ ‘thê lương ảm đạm’ để hình dung.

Cơm chiều cũng rất đơn giản, chỉ có bốn món ăn. một chén canh hủ qua. Phúc bá cố nài ép Mã Hồng ăn thật nhiều, những món ăn này toàn là những món mà y rất thích trước kia.

Hiện tại Mã Hồng đã có địa vị cao quý trong Nhược Lô Ngục, thứ gì mà chưa ăn qua? Những món ăn này hiện tại đối với y không còn ngon như trước, chỉ là y ăn một miếng, Phúc bá lại tươi cười. Thấy bộ dạng vui mừng của lão, trong lòng Mã Hồng lại càng cảm thấy buồn hơn. suýt nữa thì rơi lệ.

Y buông chén xuống, kéo tay Phúc bá:

- Phúc bá. hay là tới Nhược Lô Ngục ở với ta. Không phải ta khoác lác, địa vị của Vũ Đại nhân đây ở Nhược Lô Ngục cũng không phải thấp, Phúc bá tới đó hưởng phúc tuổi già không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ không có ai dám bất kính với ngài.

Phúc bá vỗ vỗ đầu y, nở một nụ cười hiền lành:

- Ta không đi, ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, có gì là cực khổ.

Mã Hồng khẩn thiết nói:

- Phúc bá, nếu như không được, ta sẽ đưa ngài đi, chỉ cần vài ngày là đến nơi. Đồ đạc ở đây cũng không cần thu thập, trong Nhược Lô Ngục chúng ta thứ gì cũng có.

Phúc bá nhìn hắn. vui mừng gật gật đầu:

- Hồng thiếu gia, ngài có lòng như vậy là đủ. Ta không muốn đi đâu, ta còn phải ở lại đây với lão gia.

Lão trở nên trầm ngâm:

- Ngài không biết, bởi vì chuyện của ngài, các vị thiếu gia cũng thầm oán lão gia. Bảy năm qua, bọn họ không hề tới thăm lão gia, bỏ mặc lão gia cô đơn một mình. Ta hầu hạ lão gia cả đời, không thể cuối cùng bỏ lại lão gia đi hưởng phúc...

Rốt cục Mã Hồng không nhịn được nữa, quay đầu đi lấy tay che mặt, kẽ tay y đã có nước mắt ứa ra.

Vũ La nhìn lão nhân gần đất xa trời trước mặt, cảm thấy dáng vẻ của bọn Mã Lăng Thiên càng đánh khinh hơn.

Sáng sớm hôm sau, Vũ La ra ngoài đã thấy Mã Hồng đứng ở cửa, dõi mắt nhìn về phía một tòa tiểu lâu ở xa xa. Tòa tiểu lâu nọ được trang trí tinh xảo, trên mái cong được treo những chiếc phong linh bằng đồng, cửa sổ sơn son, có thể thấy thấp thoáng rèm treo bằng lụa mỏng xanh biếc.

- Sao vậy?

Mã Hồng nhìn tiểu lâu nọ, cất tiếng thở dài:

- Nơi đó trước kia là nơi thúc công ta ở.

Vũ La không nhịn được nhìn kỹ một chút, Mã Hồng đã cười khổ nói:

- Trước kia thúc công ta ở, tiểu lâu này đã hư hỏng rất nhiều, đã sớm bị hủy đi, đây là mới được xây lại. Vừa rồi ta hỏi hạ nhân, nghe nói là một tiểu thiếp của Mã Lăng Tiêu đang ở.

Vũ La hiểu rõ tâm trạng của Mã Hồng. Chẳng những không bảo vệ chỗ ở cũ của tổ tiên, ngược lại hủy đi xây lại. Hơn nữa sau khi xây lại, cho một tiểu thiếp ở, thật sự là rất không tôn trọng, có thể thấy được oán niệm của bọn Mã Lăng Tiêu với Mã Hồng Đào sâu đậm tới mức nào.

Vũ La vỗ vỗ vai Mã Hồng:

- Bất kể Mã gia có khó khăn gì, chúng ta nhất định giúp bọn chúng giải quyết.

Mã Hồng sửng sốt, Vũ La xua tay nói:

- Ta không phải vì bọn Mã Lăng Tiêu, ta vì Phúc bá cùng thúc công của ngươi. Ta phải làm cho bọn tiểu nhân Mã Lăng Tiêu thấy năng lực hiện tại của Mã Hồng ngươi. Chỉ có làm như vậy, bọn chúng e ngại ngươi, mới có thể đối xử tử tế với lăng tẩm thúc công ngươi, đối xử tử tế với Phúc bá.”

Mã Hồng cười cảm kích:

- Ta đã biết mà...

Vũ La hừ lạnh một tiếng:

- Còn phải nói, nếu là bọn bại hoại Mã Lăng Tiêu này, ta không bẻ xương rút gân bọn chúng, không phải là Vũ La.

Ngoại trừ lần gặp gỡ Mã Lăng Tiêu khi mới tới Phi Thúy sơn, Vũ La và Mã Hồng vào Phi Thúy sơn trang lâu như vậy, nhưng huynh đệ Mã gia không xuất hiện lần nào.

Buổi sáng Phúc bá lại tới một chuyến, Vũ La cùng Mã Hồng nói ra nghi vấn trong lòng, sau đó mới biết vì sao Mã gia đột nhiên trở nên giàu có.

Thì ra sau khi Mã Hồng Đào qua đời không lâu, Phi Thúy sơn chợt phát hiện ra một mỏ quặng Tinh Kim. Huynh đệ Mã gia mừng rỡ, không e ngại gì lập tức chiêu mộ nhân thủ khai thác rầm rộ.

Mỏ Tinh Kim này khác với mỏ ô Thiết của Vũ La. sản xuất ra nhiều loại khoáng thạch pha tạp, số lượng lại chia đều. Không giống như quặng ô Thiết, tuyệt đại đa số toàn là ô Thiết.

Nếu so sánh hai mỏ này với nhau, mỏ ô Thiết trân quý hơn một chút. Bởi vì khoáng thạch quý hiếm lẫn trong mỏ ô Thiết có giá trị rất cao, cũng có khả năng xuất hiện loại khoáng thạch quý hiếm khả ngộ bất khả cầu như Tử Kim.

Tuy rằng mỏ Tinh Kim có trữ lượng rất lớn, có nhiều chúng loại, nhưng có rất ít các loại khoáng thạch quý hiếm.

Dù vậy, đối với Mã gia, đây cũng là của từ trên trời rơi xuống, vì vậy chỉ qua vài năm. Mã gia đã khác với trước kia. Tuy rằng còn kém xa so với thế gia tu chân chân chính, nhưng hùng mạnh hơn nhiều so với thời của Mã Hồng Đào.

Mã Hồng im lặng gật đầu, thầm nghĩ thì ra là thế.

Vũ La cũng cảm thấy có chút nghi ngờ. Mã Hồng cùng Phúc bá không hiểu về mỏ quặng Tinh Kim. cho rằng khai thác một cái mỏ như vậy chắc chắn sẽ phát đại tài. Vũ La hiểu chuyện này rất rõ ràng, dù sao kiến thức của hắn cũng vượt xa Mã Hồng và Phúc bá.

Mã Hồng Đào qua đời bất quá chỉ bảy năm. cho dù trong bảy năm này dốc hết toàn lực khai thác mỏ quặng, cũng không thể duy trì hệ thống phòng ngự khổng lồ hiện có của Mã gia, nhất là những ngọc tháp hình tam giác.

Sơn trang khổng lồ như vậy, đối với tu sĩ là không đáng kể gì.

Hiển nhiên trong chuyện này còn có những chuyện mà Phúc bá không biết. Vũ La cười thầm, có bí mật thì quá tốt, chỉ sợ các ngươi không có bí mật, như vậy mới khó khống chế.

Tới buổi chiều. Phúc bá vội vàng chạy tới thông báo cho Mã Hồng và Vũ La. Mã Lăng Tiêu mở tiệc chiêu đãi các vị Đại sư luyện khí ở Thúy Chướng sảnh. Mã Hồng nghe vậy hết sức buồn bực, y đã nói với Mã Lăng Thiên, mình dẫn theo Đại sư luyện khí tới đây hỗ trợ, nhưng Mã Lăng Thiên lại không thông báo một tiếng nào, thật sự là hơi quá đáng.

Đến lúc này, Vũ La ngược lại không hề nổi giận, chỉ vỗ vỗ vai Mã Hồng, cười nói:

- Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt.

Thúy Chướng sảnh là chủ sảnh của Phi Thúy sơn trang. Lúc Vũ La cùng Mã Hồng tiến vào, bốn huynh đệ Mã Lăng Tiêu ngồi trên chủ vị rõ ràng có vẻ bất ngờ. Đại sảnh vô cùng rộng rãi, trong đó có mười bảy, mười tám tu sĩ đang ngồi.

Nhìn thấy hai người tiến vào, Mã Lăng Thiên cười khan một tiếng, vỗ vỗ trán mình:

- Ngươi xem, suýt chút nữa ta quên mất A Hồng đã tới. Người đâu, mang vào thêm một cái bàn nữa.

Mấy huynh đệ Mã Lăng Tiêu nhìn Mã Hồng gật gật đầu, coi như chào hỏi. Còn Vũ La, bọn chúng không thèm liếc nhìn qua một cái.

Hạ nhân mang bàn đi vào, bất quá bàn này không cùng kiểu dáng với đám Đại sư luyện khí đang ngồi. Hiển nhiên trước đó không tính tới hai người, hiện tại tạm thời tìm một bàn khác mang vào.

Mã Hồng coi như là nửa chủ nhân, lại được xếp ngồi ở dưới cùng.

Vũ La không muốn gây sự, nhưng đã có người nhìn hắn cảm thấy gai mắt. Mấy tên tu sĩ hôm qua gặp được ở cửa sơn trang vừa thấy Vũ La. nhất thời cả bọn cau mày, thấp giọng nói vài câu với những người xung quanh.

Đám Đại sư luyện khí châu đầu ghé tai, rất nhanh mọi người đều biết, hầu như tất cả Đại sư luyện khí đều nhìn Vũ La với ánh mắt khinh miệt. Rốt cục một tên Đại sư luyện khí không nhịn được, không khách sáo nữa lên tiếng hỏi:

- Xin hỏi Mã gia chủ, ngươi tìm đến một kẻ thật giả lẫn lộn như vậy là có ý gì? Để cho hắn ngồi cùng với chúng ta, chăng phải cho rằng trình độ chúng ta cũng kém cỏi như hắn?

Tên này vừa lên tiếng nói, lập tức có người phụ họa:

- Không sai, Mã gia chủ, ngươi làm như vậy là vũ nhục chúng ta.

- Chỉ là phế vật cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ. cũng dám xung là Đại sư luyện khí hay sao, hừ...

Mã Lăng Tiêu chẳng những không căm tức, ngược lại còn có chút vui sướng khi người gặp họa, liếc nhìn Mã Hồng cùng Vũ La một cái, sau đó mới cười nói mọi người:

- Chư vị đại sư, xin bình tĩnh lại, chớ nên nóng nảy. Đợi lát nữa Mã mỗ tuyên bố nan đề, lập tức sẽ biết trình độ thế nào.

Sau đó y cười ha hả. giơ cao chén rượu:

- Mọi người không ngại cực khổ tới đây hỗ trợ Mã gia ta vượt qua cửa ải khó khăn. Mã Lăng Tiêu trong lòng cảm kích, xin kính trước ba chén.

Y uống liền ba chén, không khí yến tiệc dần dần trở nên náo nhiệt. Huynh đệ Mã gia cố ý lấy lòng đám Đại sư luyện khí này, tự nhiên là khách chủ hòa hợp, tiếng cười không ngớt. Chỉ có Vũ La cùng Mã Hồng hoàn toàn bị quên đi, dường như hoàn toàn không có sự hiện diện của bọn họ, chỉ ngồi ở mặt sau tự rót tự uống.

Bên trong Tu Chân Giới, phù sư khả ngộ bất khả cầu, cho nên đại đa số tu sĩ chỉ có thể lui lại mà cầu tiếp theo, kết giao với một ít Đại sư luyện khí cao mình, hy vọng được bọn họ giúp đỡ luyện chế vài món pháp bảo hùng mạnh. Cho nên lần này bất kể đám Đại sư luyện khí kia có thể giúp được hay không, huynh đệ Mã Lăng Tiêu cũng muốn nhân cơ hội này kết hạ giao tình cùng bọn chúng.

Đám tu sĩ này đêm qua nghỉ ngơi thoải mái, đãi ngộ của bọn chúng hơn xa bọn Mã Hồng.

Mỗi tên được một tiểu viện, rượu ngon nhắm tốt. còn có một thị nữ trắng trẻo xinh đẹp hầu hạ. muốn gì cũng được. Mỗi người còn được phát ba viên linh đan khôi phục linh khí. bảo đảm sáng ngủ dậy thần thanh khí sảng.

Mắt thấy tiệc rượu cũng đã ăn uống no say, có một vị Đại sư luyện khí buông chén rượu trong tay xuống nói:

- Mã gia chủ. mọi người cũng đã tận hứng, ngươi mời chúng ta đến đây rốt cuộc có chuyện gì. cử việc nói thẳng đi.

Mọi người cũng đều khen phải, bảo y nói thẳng ra.

Mã Lăng Tiêu cười ha hả. đứng dậy nói:

- Các vị đều là Đại sư luyện khí. mời các vị tới tự nhiên cũng là chuyện liên quan tới luyện khí. Chuyện này rất quan trọng đối với Mã gia ta. lúc trước mời các vị tới cũng đã nói qua. chỉ cần các vị giúp Mã gia ta vượt qua cửa ải khó khăn này, Mã mỗ đã chuẩn bị dâng tặng năm khối Ngọc Tủy, để tỏ thành ý.

Y ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Cho dù là không giúp được, Mã gia ta cũng cảm kích trong lòng, dâng tặng mỗi vị mười khối Ngọc Túy Tinh Phách. Bất quá... ha ha. mọi người cũng phải làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt. để tránh có người không có học vấn thừa nước đục thả câu. Đối với loại tiểu nhân này, Mã gia chúng ta quyết không dâng ra một sợi lông nào cả.

Mã Lăng Tiêu nói xong, còn cố ý liếc nhìn Vũ La cùng Mã Hồng đang ngồi ở sau cùng, ý tứ hết sức rõ ràng. Mã Hồng ngươi vì sao lại nhiệt tình như vậy, mang theo người từ Nhược Lô Ngục xa xôi lặn lội tới đây? Không phải là vì coi trọng mười khối Ngọc Túy Tinh Phách kia sao. Đừng cho rằng chúng ta không biết tâm tư ngươi, muốn chiếm tiện nghi của chúng ta là không được.

Mọi người cười ha hả. bọn chúng tới đây đều vì năm khối Ngọc Tủy kia, thi nhau kêu lớn:

- Xin Mã gia chủ yên tâm, chúng ta đã tới đây, nhất định sẽ không làm cho Mã gia thất vọng.

- Không phải là ta khoác lác, chỉ cần là vấn đề về phương diện luyện khí. vậy không thành vấn đề.

Mã Lăng Tiêu cười ha hả. nhất nhất đáp tạ.

Vũ La cùng Mã Hồng ngồi ở phía sau lúc này mới hiểu rõ ràng, Mã Hồng tức tối, sắc mặt tái xanh, tay siết chặt chén rượu:

- Hừ. thì ra là như vậy, cho rằng ta đói khát, tham lam mười khối Ngọc Túy Tinh Phách của bọn chúng. Thật nực cười!

Vũ La cũng không biết nói gì. Ngọc Tủy trân quý thật, thậm chí khiến cho đám Đại sư luyện khí này hết sức động lòng, nhưng lại không có chút hấp dẫn nào với Vũ La. Rừng ngọc trúc của Vũ La đã có quy mô rất lớn, bất cứ một mầm ngọc nào cũng tốt hơn Ngọc Tủy rất nhiều, về phần Ngọc Túy Tinh Phách thì thật hết sức nực cười.

Vũ La tu luyện Cửu Long Thôn Nhật, cần có thiên địa linh khí hết sức tinh thuần, ngay cả mầm ngọc quá thấp hắn còn không sử dụng, đừng nói là Ngọc Tủy, Ngọc Túy Tinh Phách.

Huống chi Vũ La còn có một mỏ ô Thiết, cho dù lấy ra tất cả tài sản của Mã gia cũng còn thua kém hắn. nực cười là vì những kẻ này một mực cho rằng Vũ La muốn tới đây để chiếm ‘tiện nghi’ của chúng.

Sau khi ồn ào huyên náo một phen, rốt cục có người nói tới điểm mấu chốt:

- Xin hỏi Mã gia chủ, rốt cục là nan đề gì khiến cho các vị không tiếc năm khối Ngọc Tủy thâm tạ như vậy?

Tất cả những người có mặt đều dỏng tai trợn mắt nhìn Mã Lăng Tiêu chăm chú. Đại sư luyện khí không phải phù sư, không rộng rãi tới mức không thèm để ý tới năm khối Ngọc Tủy.

Mã Lăng Tiêu nói:

- Nan đề này chính là làm thế nào dung hợp Bắc Hải Hàn Ngân và Nam Lĩnh Hỏa Kim lại với nhau. Đối với người Mã gia chúng ta là rất khó giải quyết, bất quá có lẽ không làm khó được các vị Đại sư đây...

Y vừa nói xong, các vị Đại sư luyện khí vừa rồi còn hết sức tự tin lập tức im phăng phắc, bàng hoàng ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu, cho tới Mã Lăng Tiêu ở trên nhìn thấy cũng cảm giác khác thường.

- Làm sao vậy, ngay cả các vị Đại sư cũng cảm thấy khó ư?

Các vị Đại sư luyện khí bàng hoàng ngơ ngác nhìn nhau, vừa rồi nói ra quá chắc chắn, lúc này thật sự có chút khó trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.