Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 35




Mai viên

Quân Mặc Hàn mặc một thân đồ tang, càng hiện lên vẻ lạnh lùng. Tóc đen được búi cao lên, thần sắc cô đơn thanh lãnh, mắt lộ ra đau thương cùng không nỡ, kinh ngạc nhìn Mặc Trúc, “Ngươi thật sự quyết định sao?”

“Đúng vậy, tâm ý đã quyết.” Mặc Trúc cười gật đầu đáp, cúi đầu nhìn hũ tro cốt trong lòng, càng siết chặt tay lại, gắt gao ôm vào trong lòng, “Từ nhỏ đến lớn, đều nhờ ca cùng mẫu phi bảo hộ ta. Hiện tại Mặc Trúc nên làm chút việc lại cho các ngươi.”

“Mặc Trúc, ngươi đã quyết định thì ta sẽ không khuyên nữa. Ta chỉ muốn nói rằng hãy chiếu cố tốt bản thân, mặc kệ đến nơi nào cũng phải cho ta biết, ta sẽ phái hai ám vệ võ công cao cường bảo hộ ngươi.”

Quân Mặc Hàn cũng nhìn hũ tro cốt kia, nước mắt dâng lên, lúc này đây, mẫu phi vĩnh viễn phải rời khỏi hắn. Trong lòng tuy không nỡ, nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng, mẫu phi cả đời đều muốn chạy trốn khỏi nơi này, chờ đợi cả đời, trước khi chết, cũng không thể ra được nơi này. Mặc Trúc vì đạt thành tâm nguyện của nàng, vì nàng tìm một chỗ thích hợp, sao hắn lại không hiểu nỗi lòng của Mặc Trúc chứ? Tuy rằng trong lòng hắn không hy vọng Mặc Trúc rời khỏi hắn, hắn sợ chỉ cần Mặc Trúc rời đi thì cả hai sẽ phải xa nhau.

“Ca hãy yên tâm, ta sẽ bình an trở về gặp ngươi, chờ lúc chúng ta lại gặp nhau, ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta sẽ không để ngươi bị tổn thương nữa, tuyệt đối sẽ không!” Mặc Trúc cười thoải mái, trong mắt lóe ra quang mang, kiên định cùng hứa hẹn.

“Tốt lắm, ta chờ ngươi trở về.” Quân Mặc Hàn gật đầu đáp. Hắn biết Mặc Trúc sau khi tỉnh lại thì đã không còn là nam tử gầy yếu kia nữa, hắn trở nên kiên cường, hắn tìm ra được một lối sống khác.

Quân Mặc Hàn vươn tay, Mặc Trúc lập tức đưa hai tay ra, hai tay chạm vào nhau, nhìn nhau cười, đây là hứa hẹn của họ, là máu mủ tình thâm không muốn xa rời, bọn họ đều chậm rãi thay đổi.

“Thế nào, phải đi mà cũng không nói một tiếng với ta sao?” Thanh âm nữ tử mềm nhẹ truyền đến, đánh vỡ lời nói của hai huynh đệ. Lục Ngưng Nhiên hai tay cầm theo ba vò rượu, tiêu sái đi tới. Không chờ bọn hắn nói, liền đem vò rượu quăng đến trong tay họ, “Cạn chén trước!” Mở nắp ra, uống một ngụm, “Mặc Trúc, ta tiễn ngươi! Hy vọng ngươi tìm được bầu trời của chính mình, tìm được hạnh phúc của bản thân, bắt đầu trùng sinh.”

“Tốt, cạn!” Mặc Trúc chưa bao giờ hào phóng cười to như thế, bưng vò rượu lên, uống một hớp lớn đưa cho Quân Mặc Hàn một ánh mắt.

Quân Mặc Hàn không nói, khi nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên, trong mắt hắn chứa vẻ dịu dàng, cười yếu ớt bưng vò rượu lên, hào sảng mà uống.

Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt nhìn Quân Mặc Hàn. Hôm nay hắn khác với lúc trước, một thân bạch y, da thịt trắng nõn, đáy mắt vẫn còn một chút ưu thương, làm lòng nàng ẩn ẩn đau. Khi nhìn vào mắt hắn, nàng cười xán lạn, nhấc vò rượu cùng Quân Mặc Hàn cụng, “Cạn!“, nói xong, uống một hơi cạn sạch.

“Tốt.” Quân Mặc Hàn cười yếu ớt đáp, cũng tùy ý nàng, uống hết một vò rượu, trong lòng rất thoải mái. Hắn đã bao lâu rồi chưa được uống rượu như thế? Hắn đã không nhớ rõ nụ cười thật lòng của bản thân nữa rồi.

Mặc Trúc khóe môi nhếch lên ý cười, y bào tươi mát thanh nhã, hắn nhìn ra được Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn có chuyển biến. Lúc hắn tỉnh lại đã biết bản thân nên làm gì, đến ngày hôm nay thì hắn phải rời đi.

“Đưa quân ngàn dặm cũng phải từ biệt! Mặc Trúc, sau này còn gặp lại.” Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn vẫn ôm chặt hũ tro cốt không rời, trong lòng càng khổ sở, quá khứ của họ có quá nhiều bất hạnh.

“Ngưng Nhiên, sau này còn gặp lại.” Mặc Trúc thật sâu nhìn Lục Ngưng Nhiên, trong lòng càng thêm tin tưởng, nếu gặp mặt chắc chắn hắn sẽ không còn là Mặc Trúc yếu ớt nữa. Đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm ống tay áo của Lục Ngưng Nhiên, đi về phía trước.

Quân Mặc Hàn đứng ở tại chỗ, nhìn chăm chú vào bọn họ đã cách hắn càng xa, mà hắn trong lòng tuy rằng tò mò lại cũng chỉ có thể đứng tại chỗ.

Xác định Quân Mặc Hàn không nghe được, Mặc Trúc buông tay, mâu quang như nước, “Ngưng Nhiên, Mặc Trúc có một yêu cầu quá đáng, mong rằng ngươi có thể đáp ứng.”

“Chỉ cần là việc ta có thể làm, ta chắc chắn đáp ứng.” Lục Ngưng Nhiên đối với Mặc Trúc là thương tiếc. Thân thế hắn, còn có mọi chuyện hắn gặp phải, thân là Hoàng tử cũng không thể nhận tổ quy tông, không người biết, chỉ trốn trong Hoàng cung tham sống sợ chết. Bây giờ hắn rốt cuộc có thể tìm kiếm con đường của mình, nàng thay hắn cảm thấy cao hứng.

“Ca là thân nhân duy nhất trên đời của ta, Mặc Trúc xin Ngưng Nhiên trong khoảng thời gian ta rời đi hãy thay ta chiếu cố hắn, làm hắn không cảm thấy cô đơn, có thể chứ?” Mặc Trúc cầu xin nhìn Lục Ngưng Nhiên. Việc bây giờ hắn có thể làm là làm ca có thể vui vẻ, khúc mắc của ca còn chưa được mở ra, mà ca phải gặp nhiều cực khổ mới có địa vị như hôm nay, Mặc Trúc không hy vọng hắn lại nhận thêm đau khổ.

“Được, ta đáp ứng ngươi!” Lục Ngưng Nhiên thật không đoán được Mặc Trúc sẽ đưa ra thỉnh cầu như vậy. Nàng trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh lúc ở chung cùng Quân Mặc Hàn, ý cười ôn nhu lại bá đạo cùng bất lực, còn có lời nói hôm qua của Hoa ma ma làm nàng không đành lòng cự tuyệt, gật đầu đáp.

“Mặc Trúc tại đây xin tạ ơn Ngưng Nhiên.” Mặc Trúc rốt cục buông xuống lo lắng, lại nghĩ đến, “Ngày giỗ của mẫu phi, xin ngươi luôn ở bên cạnh ca, bởi vì mỗi khi đến ngày đó, hắn đều nổi điên mà tự mình hại mình.”

“Được.” Lục Ngưng Nhiên trong lòng lại đau xót. Tận mắt thấy mẫu thân của mình chết ở trước mặt nhưng lại bất lực. Có bao nhiêu tự trách, thì mới có ý tưởng cực đoan đó, hắn đến cùng còn có bao nhiêu đau khổ đây?

Mặc Trúc rời đi, mang theo tro cốt Mai Phi nương nương rời đi, hậu cung lại khôi phục yên tĩnh. Quân Mặc Hàn từ sau khi Mặc Trúc rời đi cũng không có bước vào Hậu cung, về lời đồn Hoàng thượng cùng hoàng hậu, cũng dần dần tắt.

Trải qua chuyện này, lại dấy lên hy vọng của các phi tần đối với Hoàng thượng. Các nàng càng cảm thấy lời đồn giả dối, Hoàng thượng vẫn là người bình thường, chỉ là do quốc sự bận rộn, mới chưa có thời gian thăm hỏi các nàng.

“Hoàng hậu nương nương, Hoa Phi nương nương cùng Lam Phi nương nương mỗi ngày đều đi thỉnh an Hoàng thượng, các nương nương khác cũng như thế, tranh nhau ân cần a.” Bình Nhi ở một bên tức giận bất bình trả lời, đánh giá thấy Lục Ngưng Nhiên xem như không có việc gì, thật sự là lo lắng a.

“Bình Nhi, bảo bối của ngươi gần đây như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên tay cầm quyển sách, cười nhìn Nghi Phi, ngước mắt nhìn ánh mắt kinh ngạc của Bình Nhi.

“Tốt… Tốt lắm a!” Bình Nhi cũng không nghĩ tới Hoàng hậu nương nương đột nhiên hỏi nàng việc này, trong lòng có loại dự cảm không tốt.

“Xem ra chúng nó cũng thiếu vận động, đúng lúc các nương nương đều chịu khó như thế, mỗi ngày ngươi mang theo bảo bối đi dạo qua các cung để các nàng chiêu đãi tốt bảo bối của ngươi.” Lục Ngưng Nhiên ý cười nhàn nhạt, mâu quang lóe ra tia quỷ dị.

“Hoàng hậu nương nương!” Bất an trong lòng Bình Nhi được chứng thực, vẻ mặt cầu xin, đây không phải là để bọn chúng bị khi dễ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.