Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

Chương 46: Trị bệnh




Nhận ra thay đổi thoáng qua đó, Bùi Nhược Trần cũng ngoảnh đầu sang nhìn cô. Đập vào mắt y là một đôi mắt ngơ ngác trong veo, đầy vẻ kinh sợ và lo lắng không hề giấu giếm cùng một thoáng kiên quyết mà chính cô cũng chẳng nhận ra.

Bùi Nhược Trần tinh ý, chừng như đoán ra nỗi lo của Y Nhân nên lại siết chặt lấy tay cô, khóe môi thoáng cong lên vẽ ra một nụ cười ấm áp.

“Đừng lo.” Y khẽ nói rồi đột ngột vươn tay ra ôm siết lấy eo cô, điểm chân một cái, cả người vọt lên xông thẳng ra ngoài.

Vưu chủ quản lần đầu gặp phải chuyện này liền ngẩn người ra, rồi đứng phắt ngay dậy ra lệnh: bắt bọn chúng lại!

Y vừa dứt lời, lập tức một đám người như từ trên trời rơi xuống đã xông ra, tên nào tên nấy giương cung lắp tên, chỉ thấy mưa tên rào rào hoa cả mắt bắn tới tấp như một bầy châu chấu khiến Y Nhân sợ quá nhắm tịt cả mắt lại. Trước kia làm thủ công, kim  mới đâm vào tay đã thấy đau, nếu mấy mũi tên này mà bắn trúng người thủng một lỗ nhất định là đau đến chết đi sống lại.

Y Nhân rất sợ đau, như hầu hết những người bình thường.

Nhưng tên chẳng hề bắn trúng cô, còn cánh tay đang ôm eo cô lại quàng ra trước, ôm choàng lấy cô vào lòng.

Bên tai lại nghe thấy tiếng tên găm ‘phập’ vào người, nhưng Y Nhân chẳng hề thấy đau.

Lúc mở mắt ra cô đã an toàn đáp xuống bên ngoài Nam Thiên trà trang, có điều chẳng rõ từ lúc  nào đám quan binh đã vây quanh chặt ngoài trà trang, cung cứng trong tay, một con ruồi cũng không lọt.

Cửa lớn mở toang, những kẻ khi nãy cầm kiếm đuổi theo lại đua nhau lui lại.

Tiếng thét phẫn nộ của Vưu chủ quản từ bên trong vọng ra: “Phương Trạch, tên phản đồ nhà ngươi!”

Y Nhân vội quay phắt lại nhìn Bùi Nhược Trần, tuy chẳng còn lớp ngụy trang nhưng gương mặt y vẫn tuấn lãng thanh tú, có điều sắc mặt hơi tái, chiếc áo xanh đậm thẫm lại từng mảng từng mảng, chẳng rõ có phải vì thấm ướt hay không?

Thoáng ngửi thấy mùi máu tanh, bất giác lòng cô chùng hẳn xuống, nhói buốt tận đáy lòng.

Cô đã trông thấy mũi tên găm vào lưng Bùi Nhược Trần, cắm ngập một nửa vào mình y, máu chảy đầm đìa, chỉ nhìn đã thấy đau không chịu nổi, huống gì là kẻ bị trúng tên?

“Ngươi…” Cô nắm lấy tay y rồi lại ngẩn người ra, nói không nên lời.

“Bùi đại nhân!” Bùi Nhược Trần còn chưa kịp an ủi cô, một tên quan binh trông có vẻ là đầu lĩnh đã chạy tới, cung kính chắp tay bẩm: “Bùi đại nhân một mình xông vào hiểm cảnh, rốt cuộc đã một mẻ hốt gọn cả đám đạo tặc…” Chưa nói dứt câu y đã trông thấy vết thương của Bùi Nhược Trần, sắc mặt tái hẳn đi, vội thất thanh nói: “Đây… Bùi đại nhân, xin ngài hãy mau mau băng bó vết thương lại!”

Bùi Nhược Trần buông Y Nhân ra, cười cười xua tay nói: “Không cần phải vội.” Có điều giọng nói của y yếu ớt, sắc mặt càng tái nhợt ra.

“Nhược Trần, lúc này còn sính cường gì nữa chứ?” Một giọng sang sảng chợt vang lên giữa đám người, Hạ Lan Khâm thân khoác nhung trang, rảo bước tới bên Bùi Nhược Trần: “Vết thương nguy hiểm như vậy nhất định phải chữa trị ngay, ngươi đừng quên nửa tháng nữa là ngày gì nhé? Làm gì có tân lang nào lại nằm bẹp trên giường hả? Người đâu, đưa Bùi đại nhân về phủ mau!” Ngưng một lát, y lại đưa mắt liếc Nam Thiên trà trang, giọng điệu chợt lạnh như băng: “Chuyện ở đây cứ giao cả cho ta đi.”

(Ở đây trong nguyên bản còn 1 câu a, nhưng bị mất lỗ chỗ vài chữ, ta thử đến vài bản đều như thế nên đành chịu ko luận ra đc nghĩa, mong mọi người thứ lỗi a *cúi đầu*)

Nghĩ đi nghĩ lại hai chữ ‘tân lang’, chẳng hiểu sao Y Nhân cứ thấy không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.