Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 6: Tôi còn nghĩ sẽ là hương quýt




- Người tới đây bái Phật nhiều như vậy, bồ đoàn bị quỳ đến rách cũng không có gì là kỳ quái…

Bạch Sương Hoa không hiểu chớp mắt một cái, lại bổ sung: 

- Ba tầng dưới cũng có bồ đoàn cũ rách.

Tần Lâm nhớ lại một chút tình huống ở Long Phúc tự kinh sư và Từ Thọ tự, nghĩ ngợi nói:

- Bồ đoàn có mới có cũ không kỳ quái, nơi khác cũng đều như vậy, nhưng ba tầng dưới hoặc là có một cũ hai mới, hoặc là hai cũ một mới, không thấy tất cả đều là bồ đoàn cũ...

- Các hòa thượng quên đổi mà thôi. 

Bạch Sương Hoa dứt lời quay đầu lại, ‘lạy’ Phật tượng ba lượt.

Tần Lâm sờ sờ mũi:

- Có lẽ là ta đa tâm.

Tiếp tục đi lên đến tầng bảy, cũng chính là tầng mà Cao Thăng khai rằng mình đang ở lúc xảy ra vụ án, Tần Lâm kiểm tra đặc biệt kỹ lưỡng. Đầu tiên xem tất cả ngõ ngách của tầng này một lượt, không buông tha bất kỳ dấu vết khả nghi nào, cuối cùng mới đi tới cửa sổ phía Nam, cũng tức là cửa sổ ngó ra chỗ Cao Minh Khiêm rơi xuống.

Tần Lâm quan sát một phen, sau đó lấy cọ quét vân tay ra chấm bột bạc cẩn thận quét lên bệ cửa sổ và hai cánh. Lúc này gió đêm thổi nhẹ bay đi lớp bột dư thừa, còn lại hình dấu vân tay nổi lên rõ ràng.

Mới vừa rồi lúc thẩm vấn đã dùng mực đỏ lấy vân tay của cả bốn nghi phạm, in ra trên giấy. Tần Lâm lấy ra so sánh với mấy dấu vân tay mới nhất vừa lấy được trên bệ cửa sổ, chỉ chốc lát sau liền nhíu mày.

Bạch Sương Hoa đã bái Phật tầng này xong rồi, không úy kỵ chút nào tựa sát vào bên cạnh hắn hỏi: 

- Làm cái gì vậy?

- Ta đang so sánh vân tay. 

Tần Lâm chỉ những vân tay kia giải thích:

- Cao Minh Khiêm rơi lầu gây ra động tĩnh không nhỏ, chỉ cần bốn nghi phạm trong tháp không phải người điếc nhất định sẽ bị kinh động, như vậy động tác đầu tiên, có khả năng nhất của bọn họ là cái gì?

Bạch Sương Hoa chợt hiểu ra:

- À, là đẩy cửa sổ thò đầu nhìn xuống dưới!

Muốn làm động tác này, hoặc là hai tay vịn vào bệ cửa sổ, hoặc là dang ra vịn hai bên cánh, đều sẽ lưu lại vân tay.

Tuy rằng tòa tháp này có không ít thiện nam tín nữ từ trên xuống dưới, nhưng chỉ mở ra đối với bên ngoài khi đến giờ Thân. Nơi đây trên cao có gió, không khí lưu thông mau, khiến cho tốc độ mồ hôi dịch trên bàn tay hình thành vân tay cũng nhanh, vân tay của thiện nam tín nữ ban ngày trở nên cũ đi rất nhanh, vì vậy Tần Lâm chỉ cần so sánh những vân tay nào nhìn qua mới nhất.

Nhưng có mấy dấu vân tay mới lại không khớp với vân tay Cao Thăng.

- Xem thử có khớp với ba người còn lại hay không. 

Bạch Sương Hoa nhắc nhở Tần Lâm.

- Hẳn là không thể nào…

Tần Lâm cho là tòa tháp này chỉ có một cầu thang duy nhất đi thông trên dưới, cho nên vị trí người trong tháp không thể tùy tiện thay đổi. Tỷ như Liên Tiệp ở tầng mười hai, muốn chạy đến tầng bảy cũng sẽ bị Huệ Bình, Huệ An ở tầng mười, Cao Thăng ở tầng bảy phát hiện, không cách nào giấu giếm.

Bất quá hắn vốn có nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bèn so với vân tay của ba người còn lại một lượt, kết quả cũng vậy, không khớp với vân tay trên cửa sổ.

- Cao Thăng ở tầng này, nhớ lúc Cao Minh Khiêm rơi xuống đất phát ra tiếng bịch rất lớn, y lại không thò đầu ra xem hay sao?

Tần Lâm cau mày như có điều suy nghĩ.

Bạch Sương Hoa cau mày:

- Có lẽ y chỉ thò đầu ra mà không dùng tay vịn bệ hoặc cánh cửa sổ…

Vốn Tần Lâm chuẩn bị thử một chút ở cửa sổ này, suy nghĩ một chút đổi đến cửa sổ hướng Bắc, xem thử hình thế là hoàn toàn giống nhau, bèn thò đầu ra ngoài xem thử.

Tầng bảy tháp nói cao cũng không cao lắm, nói thấp cũng không thấp, độ cao sáu bảy trượng, thò đầu ra nhìn xuống dưới cũng có hơi hoa mắt.

Hơn nữa Tần Lâm chú ý thấy vách tường tháp bằng gạch có độ dày tương đối, nói cách khác cửa sổ rất sâu, muốn thò đầu ra nhìn xuống dưới, tư thế tương đối phí sức, mũi chân cũng suýt chút nữa rời đi mặt đất. Nếu như không nắm lấy cửa sổ sẽ cảm giác hết sức không được tự nhiên. 

Vóc người Cao Thăng và Tần Lâm không sai biệt lắm, nếu như y thật sự thò đầu nhìn xuống dưới cũng chẳng khác nào Tần Lâm.

Tần Lâm rụt đầu trở lại:

- Lúc nàng trên nóc Đại Hùng Bảo Điện có chú ý tới tình huống tầng này hay không?

- Không có. 

Bạch Sương Hoa lộ vẻ buồn bực, nàng chỉ lo chú ý thi thể trên mặt đất, đồng thời bị ánh đèn và khói xanh che mất tầm mắt.

Tần Lâm mang theo nghi vấn tiếp tục khám xét, tầng tám và tầng chín đều không có phát hiện dị trạng gì, cho đến tầng mười, cũng chính là tầng Huệ Bình và Huệ An khai rằng lúc án phát mình đang ở đây.

Lần này lại bất đồng, rất nhanh Tần Lâm đã lấy vân tay mới trên cửa sổ so sánh với vân tay Huệ An cùng Huệ Bình. Khung cửa sổ bên trái là Huệ An, khung cửa sổ bên phải là Huệ Bình, bệ cửa sổ còn có dấu vết y phục ma sát, có vẻ là hai hòa thượng đồng thời thò đầu ra nhìn xuống dưới.

- Ừm, xem ra bọn họ không có vấn đề gì. 

Bạch Sương Hoa nửa là lẩm bẩm một mình, nửa là thăm dò ý kiến Tần Lâm.

Tần Lâm lắc đầu một cái:

- Chưa chắc, bây giờ đưa ra kết luận còn quá sớm.

Sắc mặt Bạch Sương Hoa trở nên lạnh đi, oán hận giá giá quả đấm sau lưng Tần Lâm, thầm nhủ ngươi thật là tự cao.

- Này, đi thôi!

Tần Lâm tiếp tục đi lên, cũng không quay đầu lại.

Ừm, Bạch Sương Hoa đáp một tiếng, giống như tiểu tức phụ đi theo phía sau hắn, rõ ràng là nhắm mắt theo đuôi.

Đến tầng mười hai, cũng chính là tầng Liên Tiệp ở, trên bệ cửa sổ cũng nghiệm ra được vân tay y, chỗ khác cũng không phát hiện ra dị thường gì.

- Tên Liên Tiệp này…

Bạch Sương Hoa cau mày, cảm thấy nếu như là Bạch Sương Hoa bị giết, dù sao y cách Cao Minh Khiêm gần nhất, y khai mình ngủ gật thật sự là khó tin được.

Tần Lâm tiếp tục lên trên, rốt cục đi tới tầng mười ba cao nhất Phật tháp, địa phương Cao Minh Khiêm xuất hiện cuối cùng khi còn sống.

Đèn đuốc vẫn sáng choang, nhưng tuyệt đại đa số hương cắm trong lư hương đều đã tắt, chỉ còn lại ba cây trước nhất đã sắp cháy đến chân, chỉ còn lại ba đốm đỏ nhỏ.

Tính thời gian hẳn là Cao Minh Khiêm ở chỗ này dâng hương lễ Phật, là đang cầu nguyện Phật phù hộ lão sao? Hiển nhiên Phật không hề thỏa mãn tâm nguyện của lão.

Lần này kiểm tra cửa sổ không tìm được vân tay Cao Minh Khiêm, lại tìm được không ít vân tay Liên Tiệp khắp trên cửa sổ.

- Chính là y, không sai! 

Bạch Sương Hoa mím môi, đôi mắt băng hỏa giao dung lóe lên tia sáng kỳ dị. Dám giết người trước mặt chư Phật, quả thật là không thể nào nhịn được.

- Chưa chắc… 

Tần Lâm lắc đầu một cái:

- Nàng có còn nhớ lời khai của y không, sau khi thò đầu ra xem ở tầng mười hai lại leo lên tầng mười ba, thấy Cao Minh Khiêm không có ở đó bèn thò đầu ra cửa sồ xem lần nữa.

Bạch Sương Hoa hậm hực nói:

- Tại sao người khác chỉ nhìn một lần, y lại nhìn mấy lần như vậy, rõ ràng là có tịch rục rịch.

Tần Lâm bật cười:

- Bởi vì nơi này cách mặt đất xa hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.